"Đã trễ như vậy, em đi về một mình sẽ gặp nguy hiểm." Hách Kính Nghiêu hơi nhíu mày, tỏ vẻ không đồng ý, "Mặt khác, em có thể về kí túc xá được sao?"
"Về được về được!" Tô Chỉ Hề gật đầu không ngừng: "Đi qua chỗ gác cổng là có thể vào được kí túc xá, chỉ có điều nếu quét thẻ sẽ bị lập biên bản, cùng lắm thì bị giảng viên mời lên uống trà thôi, không có gì! Sáng mai tôi còn phải lớp, cho nên tối nay tôi nhất định phải trở về!"
Nói đến hai chữ "nhất định", tay cô còn nắm chặt thành hình nắm đấm, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định.
Hách Kính Nghiêu suy nghĩ một chút: "Như vậy..."
Tô Chỉ Hề vô cùng khẩn trương, nhìn anh với ánh mắt trông mong, giống như sợ anh sẽ phản đối.
Người đàn ông liếc nhìn vẻ mặt của cô, khóe môi nhếch lên, trong lòng nóng như lửa.
Cô gái này hoàn toàn không biết mỗi khi cô nhìn anh bằng ánh mắt đó, anh rất muốn ăn sạch cô.
Nhưng mà đêm nay cô đã bị khiếp sợ nhiều rồi.
Dù sao cũng còn nhiều thời gian.
Nghĩ tới đây, Hách Kính Nghiêu lộ ra một nụ cười dịu dàng: "Đã như vậy, tôi sẽ bảo người đưa em về."
Quả thật Tô Chỉ Hề muốn khóc vì quá vui mừng, vẻ mặt cảm kích nói: "Tôi sẽ không khách khí, cảm ơn anh!"
"Đừng bao giờ khách khí với tôi." Hách Kính Nghiêu nhìn cô, "Đi thôi, tôi dẫn em ra cửa."
...
Đi đến trước cửa, Tô Chỉ Hề đẩy cửa đi ra, nhìn thấy bác Lý đứng ở hành lang, nhẹ nhàng thở ra.
Hách Kính Nghiêu nhìn thấy vẻ mặt như trút được gánh nặng của cô, ở sau lưng cô cười khẽ một tiếng: "Tô Chỉ Hề, hình như em không tín nhiệm tôi? Chẳng lẽ em nghĩ tôi sẽ lừa em sao?"
Gương mặt Tô Chỉ Hề cứng đờ.
Từng có kinh nghiệm ở trong phòng tắm, cô không thể không lo lắng việc Thiếu gia Hách muốn giở trò lừa bịp mình.
"Nhưng mà em lo lắng cũng không sai, tôi rất muốn ngủ với em." Hách Kính Nghiêu nói xong, có hơi nghiêng người, nhẹ nhàng thổi khí vào lỗ tai của cô, giọng nói trầm thấp chứa đựng sự bỡn cợt vui vẻ, "Sớm muộn gì em cũng cam tâm tình nguyện thôi. Đừng gấp, không lâu nữa đâu."
"Tôi... Tôi...Gặp lại sau!" Tô Chỉ Hề hoảng sợ bỏ chạy, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Cô không hề nóng nảy, cô không sốt ruột chút nào!
...
Hách Kính Nghiêu nhìn Tô Chỉ Hề như con thỏ nhỏ biến mất trong hành lang, khóe môi tươi cười rất lâu vẫn biến mất.
Anh trở lại phòng khách, trên màn hình TV, cuộn băng ghi hình vẫn tiếp tục chiếu hình.
Nếu Tô Chỉ Hề lùi thời gian về mười phút trước sẽ phát hiện, kỳ thật Tô Liên Hề đã từng xuất hiện trong màn ảnh, cô ta có nói chuyện với hai người đàn ông.
Đây là chứng cứ trực tiếp nhất. Nếu như Tô Chỉ Hề có trong tay đoạn video này, hoàn toàn có thể vạch trần bộ mặt thật của Tô Liên Hề.
Hách Kính Nghiêu hiểu rất rõ mục đích Tô Chỉ Hề muốn đoạn video này, cho nên, làm sao anh có thể để cho cô được toại nguyện đây?
Ninh Dịch Thần. Người thừa kế hợp ý nhất của nhà họ Ninh.
Sáng nay bác Lý đã điều tra và gửi lại báo cáo cho anh. Nhìn thấy Tô Chỉ Hề đã từng ngu ngốc chăm sóc hắn trong ba năm, Hách Kính Nghiêu vừa tức giận vừa đau lòng.
Anh cũng nhìn ra được cô có tình cảm với Ninh Dịch Thần.
Cho nên, Ninh Dịch Thần đã nhìn sai đối tượng rồi, đã từng phụ lòng cô, vậy thì cứ tiếp tục đi.
Anh sẽ cho bọn họ biết rõ chân tướng vào một ngày nào đó, nhưng, không phải bây giờ.
Không thể không nói, Hách Kính Nghiêu rất vui vì Ninh Dịch Thần đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng như vậy. Nếu không anh muốn cướp lấy cô, còn phải tốn rất nhiều công sức.
Anh mỉm cười, cầm điều khiển từ xa, tắt cuộn băng ghi hình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT