Năm phút sau, Basilisk mới phục hồi tinh thần lại, trong miệng nó là phượng hoàng đang run rẩy, toàn thân biến thành màu đen, chỉ còn lại mắt là trắng.
Quả nhiên không hổ là phượng hoàng, năng lực kháng độc vô cùng tốt.
Nghĩ vậy, đột nhiên Basilisk cảm thấy chính mình cũng tiến hóa, quả nhiên, xà cũng không chống lại được bánh xe lịch sử, Basilisk không quá vui vẻ.
Thả phượng hoàng xuống sofa, Basilisk nâng đuôi đánh nó, tê tê uy hiếp: "Khóc cho ta, nếu không ta đánh chết ngươi."
Vì người yêu của nó là một con phượng hoàng xinh đẹp, cho nên nó có thể nói chuyện với phượng hoàng, nhưng việc xà quái và phượng hoàng là kẻ thù thì không thay đổi, chỉ là nó yêu Ellanor, không liên quan tới việc này.
Fawkes thấp thấp kêu một tiếng, nước mắt rơi xuống như mưa, vết thương trên người nó dần dần khỏi hẳn, trong lòng nó kêu rên: nếu ta không khóc, trước khi bị ngươi đánh chết, đã bị độc chết.
Xà quái nhìn thấy Fawkes từ gà tây quay dần dần trở lại thành gà tây trụi lủi, uy hiếp: "Ta hỏi ngươi mấy câu, tốt nhất thành thật trả lời, nếu không......"
Fawkes giãy dụa một chút, ý đồ rúc đầu vào cánh, nhưng nó bi thống vạn phần phát hiện,vũ mao xinh đẹp của nó biến mất toàn bộ, gia tinh đáng chết, thừa dịp nó không chú ý bắt nó, còn vặt lông nó, cuối cùng đưa nó lên quay.
Chờ đó, đợi Dumbledore trở về, nó sẽ bảo Dumbledore bắt nhóm tiểu sư tử Gryffindor tuyệt thực kháng nghị, khiến toàn bộ gia tinh thất trách mà tự sát.
Phượng hoàng tượng trưng trung thành, rốt cục dưới sự áp bức đã trở thành một kẻ lập kế hoạch giết người vĩ đại, nhưng mà, sự thực không như nó mong muốn.
Hai mươi lăm phút sau, nó trơ mắt nhìn thiếu niên với đôi mắt đỏ thẫm hút hồn, hạ thần chú làm nó quên hết tất cả, ý thức lâm vào hắc ám.
Voldemort ném phượng hoàng vào trong lòng Mouth, lấy khăn lau tay mình, ra lệnh: "Thả nó vào chỗ cũ, nhớ đem lông trả lại."
Harry co rút khóe miệng, không xác định hỏi: "Không sao chứ?"
Voldemort nhún vai: "Coi như nó tự vặt lông, chuẩn bị sống lại."
"Cửa văn phòng của ông ta hạ cấm lệnh, trừ ông ta ai cũng không thể vào, mà mọi gia tinh đều nghe hiệu trưởng phân phó, dù ông ta nghi hoặc cũng chỉ có thể là Armando Dippet, mà không phải chúng ta. Trường hợp khác, chính là hai người kế thừa thần bí." Voldemort cong khóe miệng, nụ cười mang theo vui vẻ khi người gặp họa, "Nhưng vấn đề là không ai biết, đúng chứ?"
Có lẽ một bộ phận Slytherin có thể đoán được chút ít, nhưng chắc chắc bọn họ cũng không ngốc mà nói cho Dumbledore.
"Huống hồ, dù thật sự là người kế thừa làm, vì sao rảnh rỗi vặt lông một con phượng hoàng chứ?"
Voldemort kéo Harry ngồi xuống sofa, với tính cách của Dumbledore, chắc chắn sẽ suy nghĩ rất nhiều, đoán lão ong mật có thể vì chuyện này mà mất ngủ, tâm trạng của hắn càng tốt hơn.
Fawkes, thực xin lỗi, Harry nhắm mắt yên lặng cầu nguyện cho nó, nói thế nào thì con phượng hoàng kia cũng từng cứu mạng cậu, giờ biến thành như vậy...... Có lẽ cậu nên tìm cho nó Sinh phát tề (thuốc phát triển)?
"Thế nào, hỏi ra cái gì không?" Voldemort nhìn lục xà đối diện, đại khái đã đoán ra đáp án.
"Không." Quả nhiên Basilisk thất vọng lắc đầu, "Nó không biết chút thông tin về con phượng hoàng nào ngoài nó."
"Thật sao?" Voldemort gật đầu, "Vậy ngươi định làm gì?"
Basilisk cúi đầu suy nghĩ vài phút, sau đó ngẩng đầu nhìn Voldemort: "Ta muốn đi tìm Ellanor."
"Nhưng ngươi không biết nó ở đâu." Harry lo lắng nhìn Basilisk.
Basilisk lắc đầu, ánh mắt hiện lên kiên định: "Cái này không thể là lý do ta từ bỏ việc tìm kiếm hắn, phượng hoàng bất tử, chắc chắn hắn còn tồn tại trên đời, mà sinh mệnh của ta cũng đủ dài, chỉ cần còn sống là còn hy vọng."
Voldemort tựa vào sofa, hai tay khoanh trước ngực: "Đừng quên, ngươi thuộc về ta."
Basilisk ngẩn người, ánh mắt ảm đạm xuống: "Đúng vậy, chủ nhân của ta, nhưng, khẩn cầu ngài."
Mắt Voldemort lóe lên, trầm ngâm một lát, đột nhiên cười: "Nếu, ngươi năng có thể trả lời ta một vấn đề, có lẽ......"
"Không, Voldy, điều này không có khả năng." Nghe xong câu hỏi của Voldemort, sắc mặt Harry tái nhợt, ánh mắt không thể tin.
Nhưng Basilisk phá vỡ hy vọng cuối cùng của cậu, từ cái gật đầu của Basilisk, Harry cảm thấy thế giới chao đảo.
"Chứng minh là cách tốt nhất, Harry, ngươi rất rõ ràng mà?" Voldemort quay đầu đi, không cho phép Harry trốn tránh.
Đối mặt với sự do dự của Harry, Voldemort có vẻ ung dung mà bình tĩnh, giống như đã tính trước kỹ càng, hắn dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng gạt tóc bên tai, thanh âm trầm thấp động lòng người mang theo hương vị mê hoặc: "Chẳng lẽ ngươi không muốn biết sao?"
Harry cảm thấy mình bị đánh bại, không phải Voldemort, mà bị nội tâm của mình đánh bại, đúng vậy, cậu muốn biết, rốt cuộc mọi thứ có phải là nói dối không.
Một giờ sau.
Harry ngồi trên sofa tại Phòng Cần Thiết, cúi đầu không nói.
Voldemort ngồi bên cạnh cậu, nghiêm túc mở tàng thư của Slytherin, hôm nay nội thất đều biến đổi theo suy nghĩ của Voldemort, bài trí giống hệt thư phòng của Slytherin, đương nhiên, giá sách và vài cánh cửa, Phòng Cần Thiết không thể phục chế hết.
Harry gắt gao nhìn cánh cửa tối màu, hai tay nắm chặt thành sofa, đến khi tiếng mở cửa vang lên, Harry run rẩy, dời tầm mắt sang bên kia.
"Harry, cậu tìm tớ có chuyện gì?"
"Tớ..." Harry chậm rãi quay đầu, không biết nên nói cái gì.
"Ella, đúng là ngươi?"
Mọi thứ, đều theo một tiếng tê tê run rẩy phát ra từ sâu trong lòng, biến thành cát bụi.
Hóa ra, từ đầu tới cuối, người ngu ngốc, chỉ có cậu mà thôi.
Harry khẽ cười, tầm mắt đối diện Bryan.
"Cậu chính là Ellanor?"
"...... Đúng vậy."
"Tốt lắm." Harry đứng lên, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Khoảnh khắc lướt qua, Voldemort vừa lòng thấy bờ vai của thiếu niên tóc nâu luôn bình tĩnh run lên nhè nhẹ.
Harry không cảm nhận được điều này, trong đầu cậu lặp lại câu hỏi của Voldemort: "Ellanor có năng lực điều khiển thực vật chứ?"
Tiếng đóng cửa vang lên, Bryan nghĩ mình và Harry đã bị hai thế giới ngăn cách.
"Basilisk, đi xem Harry." Voldemort quay đầu ra lệnh cho lục xà đang quấn bên chân Bryan.
Basilisk theo bản năng cảm giác được áp bách, điều này khiến nó không có dũng khí kháng lệnh, nó cứng ngắc gật đầu, đi ra ngoài.
"Ngươi biết từ khi nào?" Bryan ngẩng đầu, trong miệng tràn ra một tiếng thở dài.
Voldemort khép sách trên tay, lạnh nhạt nói: "Từ lúc Basilisk cảm thấy hương vị trên người Harry nồng đậm hơn."
"Ta nhớ rõ, ngươi từng đưa cho Harry một mảnh lá cây." Mắt Voldemort hiện lên u ám, mảnh lá cây kia luôn được Harry xem như bảo bối mang theo, thật sự chướng mắt.
"Gần như thế?" Bryan ngồi xuống, thân thể tựa vào cửa.
"Không chỉ có vậy." Voldemort lắc lắc đầu, "Mảnh lá cây không chỉ dùng để hòa hoãn pháp thuật muốn bùng nổ, ta từng đọc trên sách, dùng lông phượng hoàng làm vật phẩm, có tác dụng chúc phúc, cái này, xem như ngươi đang bồi thường vì phản bội chủ nhân sao?"
Bryan cười gượng, hắn sờ sờ mũi: "Ngươi thật khắt khe, ta không phản bội chủ nhân, năm đó chủ nhân Godric tự mình giải trừ khế ước giữa ta và hắn, khôi phục tự do cho ta."
"Nhưng, dù thế nào, ta đều đứng bên Harry, điểm ấy ta có thể cam đoan với ngươi."
Voldemort nhíu mày, khinh thường nhìn Bryan, như nhìn thứ dơ bẩn gì đó: "Nếu ngươi đứng bên Harry, vì sao còn muốn nhìn lén ký ức của Harry?"
Bryan cắm môi, tựa hồ không biết trả lời thế nào.
Voldemort nở nụ cười châm chọc, tiếp tục nói: "Đừng nói với ta, mọi thứ đều là trùng hợp, ngươi và Harry có sở thích giống nhau, thậm chí cú của ngươi cũng màu trắng, trên thế giới, không tồn tại nhiều ngẫu nhiên như vậy."
"Đúng vậy, cái này không phải trùng hợp." Bryan cào loạn mái tóc, đây là động tác kinh điển của Harry, mà chẳng biết khi nào hắn bị nhiễm, "Sự thật, không chỉ ký ức của cậu ấy, của ngươi ta cũng xem."
Đôi mắt đỏ thẫm của Voldemort nheo lại, không khí trong phòng nhất thời ngưng trệ, ngột ngạt lan tràn.
Bryan khoát tay: "Đừng dùng pháp thuật, ngươi nên biết phượng hoàng bất tử, ta sẽ nói mọi việc cho ngươi."
"Thế ư?" Voldemort cười lạnh ra tiếng, "Bởi vì bất tử nên không sợ hãi sao?"
"Ta không có ý này." Bryan nhíu mày, "Ta thừa nhận ta lợi dụng các ngươi, nhưng ta không có ác ý, ta chỉ muốn tìm Basilisk."
"Basilisk theo lão cáu kỉnh Salazar biến mất, Godric mang theo ta đi ra ngoài tìm một thời gian." Hình như sợ bị cắt ngang, Bryan liền nói tiếp, "Nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy, sau đó chủ nhân Godric giải trừ khế ước cùng ta, một mình trở về Hogwarts."
"Sau đó ta tiếp tục tìm, cho đến khi biết được lời tiên đoán."
"Lời tiên đoán?" Voldemort theo bản năng phản cảm với từ này, đời trước, hắn và Harry vì một lời tiên đoán, đối đầu với nhau đến chết.
"Đúng vậy, lời tiên đoán." Bryan gật gật đầu, "Nội dung lời tiên đoán rất dài, vô nghĩa cũng rất nhiều, nhưng mấu chốt là: ngàn năm sau, phượng hoàng bất tử chính thức sống lại khi hai song tinh rơi xuống, sau đó tìm được báu vật đã mất, vận mệnh cũng chuyển hướng."
"Song tinh?" Voldemort đề xuất từ mấu chốt.
"Đúng vậy, chính là ngươi và Harry, ngày các ngươi xuất sinh, rốt cục ta thoát khỏi lốt phượng hoàng, trở thành người." Bryan nhớ lại, "Mà đồng thời, trong đầu ta có thêm ký ức hỗn loạn, một năm sau ta mới sắp xếp rõ ràng, đó là đoạn ký ức thuộc về hai người."
"Sau đó ta trở lại Hogwarts, ngay lúc lên thuyền, ta liền cảm giác được đũa phép của các ngươi là dùng vũ mao của ta tạo thành." Sắc mặt vốn hòa nhã của Bryan dần dần kích động, "Vũ mao rất nhiều năm trước đưa cho một tiểu vu sư lại trở thành hai đũa phép anh em, từ đó ta xác định, chỉ cần đi theo các ngươi, ta có thể tìm được Basilisk."
"Chuyện sau đó, ngươi đều biết." Bryan nói xong, thở phào một cái, tựa hồ thoải mái không ít.
"Có thể." Bryan khẽ vuốt cằm, từ trước tới nay, cho hắn một cái Avada hắn cũng có thể nhận, dù sao hắn sẽ không chết.
"Thứ nhất, vì sao ngươi có thể điều khiển thực vật?" Voldemort vươn một ngón tay, "Theo ta được biết, phượng hoàng không có năng lực này."
"Đúng vậy." Bryan gật đầu, "Ta có năng lực này vì chủng tộc của ta mang huyết mạch thần Gaia, cho nên mới bị chủng tộc khác bài xích, nhưng buồn cười chính là, ngàn năm sau, chủng tộc từng đuổi giết ta không còn tồn tại, mà ta vẫn sống."
"Thứ hai, ngươi chỉ biết một phần ký ức của chúng ta mà thôi?" Voldemort hiển nhiên không có hứng thú bàn luận lịch sử, hắn chỉ chú ý trọng điểm.
"Đúng, chỉ một phần mà thôi, không cần lo lắng ta có thể xem suy nghĩ của các ngươi." Bryan nghĩ nghĩ, cười lên, "Lời ta nói bên hồ ngày đó, là bởi vì Harry biểu hiện quá rõ ràng."
Voldemort híp mắt, có vẻ đang suy đoán gì đó, biểu hiện của Bryan rất thẳng thắn, thậm chí hắn còn nói với Voldemort: "Nếu ngươi không tin, ta có thể ký kết khế ước không thể phá vỡ với ngươi."
"Không cần." Voldemort nhếch môi, "Không cần phiền toái như vậy, chỉ cần ngươi trở lại làm tài sản của Gryffindor là được."
Bryan thoáng giật mình, lập tức cười lên: "Ngươi thật đúng là tham lam a. Nhưng, dù ta muốn, Harry cũng sẽ không đáp ứng." Bryan cắn môi, đôi mắt nâu ảm đạm đi, "Hiện giờ cậu ấy chẳng muốn gặp ta."
"Cái này không cần ngươi lo lắng, ngươi chỉ cần trả lời ta, đồng ý hay từ chối."
"Ta đồng ý."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT