"Chủ nhân Harry."

Basilisk phá vỡ yên tĩnh trong phòng, con rắn nhỏ xanh biếc ngẩng cao đầu, đôi mắt nâu hiện lên sắc thái kiên định: "Mong ngài nói cho ta Ellanor ở đâu."

"Thực xin lỗi." Harry cào loạn mái tóc hỗn độn, chẳng biết vì sao cảm thấy làm con rắn nhỏ trước mặt thất vọng là chuyện cực kì tàn nhẫn, "Ta không biết."

"Không thể nào." Basilisk hô lên, "Ellanor thuộc về Gryffindor, lúc ngài kế thừa di sản cũng kế thừa quyền sở hữu Ellanor."

"Thật đáng tiếc." Harry lắc lắc đầu, sau khi kế thừa di sản, dưới đề nghị của Voldemort, Harry đã liệt kê rõ ràng di sản của Gryffindor, trong đó không nhắc tới phượng hoàng này.

Basilisk cúi thấp đầu, có chút suy sụp: "Từ lúc chủ nhân Salazar rời đi, ta bị nhốt trong mật thất, chủ nhân Salazar mất, chắc chắn tên chết tiệt kia cũng đã chết, có thể Ellanor sớm rời khỏi Hogwarts."

"Nó không biết ngươi bị nhốt tại mật thất sao?" Harry có chút nghi hoặc hỏi, được Voldemort đồng ý, cậu mở lồng giam Basilisk, đặt nó lên sofa, mà Harry và Voldemort ngồi xuống đối diện, tay Harry nắm tay Voldemort, mười ngón đan xem.

Basilisk cọ cọ, sofa mềm mại mà ấm áp làm nó thoải mái rất nhiều: "Ta nghĩ hắn không biết, bởi vì trước kia chủ nhân Salazar đi đâu cũng mang theo ta."

"Hơn nữa." Basilisk dừng một chút, nói tiếp, "Cho dù hắn biết, hắn cũng không thể đến, mật thất của Slytherin, chỉ có thể dùng xà ngữ mở."

Harry thấy lục xà vì thất vọng mà màu sắc vảy đều có chút ảm đạm, trong lòng nổi lên thương tiếc, mình và người mình thích tách ra ngàn năm, cô độc ngày đêm bị giam cầm trong tù cấm lạnh băng, khắc khắc nhớ nhung, cảm giác vô cùng tuyệt vọng, nhưng khi có một tia hy vọng, câu trả lời không biết Ellanor ở đâu của cậu đã đánh vỡ.

"Vậy, có cách gì tìm được Ellanor không?" Harry dịch sang bên cạnh Voldemort, tiếp tục hỏi, hy vọng có thể giúp xà quái đầy cô độc này.

Voldemort liếc Harry, không nói gì, lực độ trong tay tăng lớn vài phần, điều này giúp tâm Harry có thể yên ổn lại.

Basilisk lắc đầu, thanh âm bi thương: "Không có."

Harry im lặng, ngẫm lại cũng đúng, nếu có pháp thuật tìm kiếm, vậy Gryffindor sẽ không phải đến cuối cùng vẫn không tìm được Slytherin.

"Từ từ." Harry đột nhiên lóe lên ý tưởng, cậu ngẩng đầu, đôi mắt xanh lá lấp lánh, "Voldy, ngươi quên sao? Hogwarts còn có một con phượng hoàng khác, có lẽ nó biết Ellanor ở đâu."

"Một con phượng hoàng khác?" Basilisk cũng ngẩng đầu, suy sụp vừa rồi liền biến mất, đôi mắt nâu gắt gao nhìn Harry, vội vàng địa hỏi.

"Đúng." Harry gật gật đầu, "Nó thuộc về Dumbledore, chính là chủ nhiệm Gryffindor hiện tại, cũng là phượng hoàng, có lẽ nó sẽ biết Ellanor ở đâu."

"Chủ nhiệm của Gryffindor?" Biểu tình của Basilisk rõ ràng có chút kinh ngạc, nó không lập tức xông ra ngoài như Harry lo lắng, mà bình tĩnh hỏi, "Ông ta rất mạnh?"

Thực hiển nhiên, từ kích động ban đầu, nó đã khôi phục thành xà quái lý trí mà cường đại.

"Đúng vậy." Harry gật đầu, "Ta nghĩ, nếu ngươi như vừa rồi trực tiếp vọt tới trước mặt ông ấy, phỏng chừng chút vảy cũng không còn."

"Như vậy..." Basilisk dừng một chút, không tiếp tục hỏi.

Voldemort lắc lắc đầu, hiển nhiên hiểu ý Basilisk: "Thật đáng tiếc, lão ong mật là một Gryffindor kiên định, thái độ với Slytherin không quá tốt."

Basilisk cúi đầu trầm ngâm một lát, lại ngẩng đầu, Harry thấy nụ cười xấu xa trên mặt nó: "Như vậy, tìm mấy tên nhóc của Gryffindor rồi hạ thần chú đoạt hồn, được không? Để bọn chúng tiến vào phòng chủ nhiệm Gryffindor."

Voldemort nhíu mày, không nói gì, Harry xoa trán đổ mồ hôi lạnh, cố gắng bảo trì lý trí: "Tuy không biết ngàn năm trước thế nào, nhưng hiện tại thần chú đoạt hồn đã bị liệt vào phạm vị lời nguyền không thể tha thứ, học sinh không thể tùy tiện sử dụng."

Basilisk lắc lắc đầu, trên mặt xà hiện lên biểu tình phiền toái, tiếp tục bày kế sách: "Vậy, sử dụng phục phương tề (thuốc phối hợp), thế nào? Hoặc là trực tiếp hạ độc dược lão ong mật kia, hoặc trực tiếp vận dụng lực lượng của người kế thừa Hogwarts, nhốt ông ta vào WC."

Ngươi thực sự là xà của Slytherin ư? Harry không ngừng oán thầm, quả thực xà quái bình tĩnh này có thể trợ thành đồng minh của anh em Weasley.

"Không cần phiền phức như vậy." Thấy xà quái không ngừng nói ra cách chơi xỏ Dumbledore, khóe miệng Voldemort gợi lên độ cong vui vẻ, hắn nhìn về phía Harry bên cạnh, "Không phải có sẵn một người để chọn sao?"

"Ngươi nói Septimus ?" Harry nhíu mày, đích xác, Septimus là Gryffindor, hơn nữa Dumbledore vẫn thực thích hắn.

"Nhưng gần đây Septimus chơi chung với ta và Eileen, có thể..." Câu tiếp theo Harry cũng không nói, từ lúc Septimus lựa chọn trở thành bạn của cậu, những người khác trong Gryffindor đều dùng thái độ căm thù đối xử với hắn, bị dạy bảo vài lần, những người này tạm thời thu lại, chỉ tỏ vẻ khinh thường Septimus.

Voldemort vỗ vỗ đầu Harry: "Nếu não của ngươi không có vấn đề, đừng quên Septimus đã về nhà."

"Ực......" Mấy giờ trước mới chia tay với mọi người, hiển nhiên Harry còn chưa thích ứng hiện thực mình đã được nghỉ đông.

"Còn nữa, hiện giờ lão ong mật không ở Hogwarts." Voldemort gõ một ngón tay, gia tinh mặc khăn trải bàn xanh biếc xuất hiện sau lưng hắn, đôi mắt như trái banh tràn đầy khâm phục nhìn chủ nhân.

"Mouth, đến phòng Dumbledore xem con phượng hoàng ngu ngốc Fawkes có ở đó không, nếu ở, liền bắt nó đến, chú ý, đừng để những người khác phát hiện."

"Vâng, chủ nhân." Theo một tiếng vang, Mouth biến mất.

Harry cùng Basilisk nhìn nhau, không nói gì, chỉ có nước mắt lưng tròng.

"Harry, ngươi quên sao?" Hơi thở của Voldemort xuất hiện bên tai Harry, hắn nhẹ nhàng thổi khí lên vành tai cậu, "Đơn giản nhất thường thường là hữu hiệu nhất, đây là ngươi nói cho ta."

Harry rút cổ, mặt có chút hồng: "Ta nhất thời quên."

"A?" Voldemort liếc Basilisk đối diện, đành từ bỏ động tác tiếp theo, nhẹ nhàng cười nói bên tai Harry, "Tạm thời...... Bỏ qua cho ngươi."

Basilisk khó hiểu nhìn khuôn mặt hồng hồng biến thành đỏ bừng trong nháy mắt của Harry, không khỏi cảm thán, trải qua ngàn năm, quả nhiên phù thủy lại đạt tới trình độ hắn không thể với tới a.

"Quen liền được." Chẳng biết khi nào, một tiếng nói mềm mại vang lên bên tai Basilisk.

"Này!" Thấy Basilisk tìm kiếm, Nagini đang nằm trên thảm nhung của sofa lười biếng vươn đuôi chào hỏi, "Sủng vật số 2."

"Số 2?"

Nagini rời khỏi sofa, tới bên cạnh Basilisk: "Xin chào, ta là sủng vật số 1 Nagini. Ngươi là Basilisk." Nagini lấy cái đuôi vỗ vỗ đầu Basilisk, thân thể thật lớn thiếu chút làm Basilisk ngã xuống đất, "Về sau ngươi là em trai của ta, yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi, đi theo chị gái như ta, đảm bảo ngươi được ăn ngon ở Hogwarts, không ai dám ức hiếp ngươi."

Rốt cục Basilisk ý thức được, trải qua ngàn năm, không chỉ có phù thủy, ngay động vật cũng tiến hóa đến trình độ mới, quả nhiên, thời gian mới là thứ đáng sợ nhất a!

"Nguyên tắc sủng vật ta sẽ từ từ dạy cho ngươi." Nagini liếc Basilisk, "Chẳng qua có một điều ngươi phải nhớ kỹ."

"Cả Hogwarts, người không thể chọc nhất chính là chủ nhân Voldemort, nhưng không thể đắc tội nhất là đại nhân Harry. Nếu ngươi không làm được." Nagini nghĩ tới thảm cảnh mình từng trải qua, rùng mình, "Ta cũng không giúp được ngươi, em trai Basilisk."

"Nagini..." Một tiếng nói trong trẻo vang lên, Nagini đang đắc ý gật dù cứng đờ tại chỗ.

Chẳng biết khi nào, Voldemort và Harry đã nói chuyện xong, toàn bộ ánh mắt đều tập trung đến hai "Chị em" này.

Nagini nhìn thấy nụ cười của Harry, thân thể run lên, cái đuôi vung, thành công làm Basilisk bên cạnh ngã xuống đất, sau đó Basilisk ngạc nhiên phát hiện, phì xà tự xưng chị gái lại lấy tốc độ 300km/s mà đi, rồi sau đó lấy thể trọng phá cửa, chạy vội, lưu lại một làn khói dày cuồn cuộn, không, cái này không phải tro bụi, mà là thân thể Nagini ma xát với thảm tạo ra khói.

Harry không nói gì, dùng đũa phép khôi phục thảm, đúng lúc này, Mouth tiến vào, trong tay là một còn gà tây đáng thương.

Gà tây?

Harry mở to mắt, phát hiện gà tây chính là phượng hoàng xinh đẹp toàn thân phủ lông đỏ trước kia, lúc này lông đã bị nhổ hết, hấp hối nằm trên đĩa trong tay Mouth.

"Mouth là kẻ vô dụng." Mouth vứt cái đĩa trong tay, dùng khăn trải bàn xanh biếc trước ngực lau nước mắt, kêu rên, "Mouth không biết quay phượng hoàng, Mouth là kẻ vô dụng."

Không hoàn thành mệnh lệnh, Mouth không dám khóc lóc Voldemort, cho nên nó đành cố gắng lau nước mắt nước mũi đi.

"Quay?" Hai tay Harry tiếp được đĩa, cảm thấy mình sắp phát điên.

Mouth rụt cổ lại, đôi mắt to như trái banh còn đọng nước mắt: "Mỗi lần chủ nhân tìm ta đều muốn mang thức ăn lên mà, nhưng ta không biết quay con phượng hoàng này."

"Không, Mouth, ngươi làm tốt lắm, xuống đi." Một tay Harry đỡ trán, vô lực hạ lệnh cho Mouthrơi.

Vì thế Mouth đáng thương không hoàn thành trách nhiệm đầy đau khổ rời đi, mà Harry thấy "Gà tây quay" trong đĩa, nhìn về phía Voldemort: "Nên làm sao bây giờ?"

Voldemort tiếp nhận đĩa, nhìn về phía Basilisk: "Ngươi có thể đối phó chứ?"

Basilisk còn đang sững sờ trong vô thức gật đầu.

"Vậy được." Voldemort nhấc chân Fawkes, ném nó lên không trung, Basilisk theo bản năng há miệng đón.

"Ôi, không." Harry lấy hai tay che mặt, phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.

Voldemort bắt lấy tay Harry: "Đừng lo lắng, nó khóc có thể trị thương."

"Cho ngươi ba mươi phút." Voldemort nói với Basilisk một câu như vậy, kéo Harry sang phòng bên cạnh.

Vừa đóng cửa phòng, một tay Voldemort giữ Harry trên cửa, khiêu mi cười đến dịu dàng: "Lúc nãy ngươi nói, hình như rất có kinh nghiệm a."

" Không." Harry lắc lắc đầu, cậu nhất thời tức giận vì Voldemort trêu chọc cậu mới có thể nói vậy, kỳ thật...... Số lần cậu hôn chỉ đếm trên đầu ngón tay.

"Ngươi nói."

"Ta không, ưm......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play