Chương 52: Mouth

Harry và Voldemort ngừng thở nhìn cảnh tượng thần thánh này, khi nghi thức kế thừa vừa hoàn thành, hai người cảm giác mình có một loại liên hệ kì lạ với lâu đài, nếu nói lúc đầu bọn họ chỉ có thể cảm giác được năng lực khống chế mật thất Gryffindor cùng Slytherin, vậy hiện tại, quyền lợi này mở rộng đến cả Hogwarts.

Cùng với cổ ma pháp thần kỳ, cả lâu đài như một hình nổi nhập vào đầu bọn họ, không chỉ có mật đạo phức tạp, còn có pháp thuật phòng ngự bao phủ cả lâu đài, rõ ràng như hai màu trắng đen.

Cẩn thận quan sát, bọn họ phát hiện, bọn họ có thể thấy rõ mật đạo của Gryffindor và Slytherin, nhưng Ravenclaw và Hufflepuff thì không.

Harry thấy ánh mắt sáng tỏ của Voldemort, mỉm cười, đúng vậy, dù sao hai người cũng là người kế thừa của nhà khác, hơn nữa hai ngươi có khế ước nên họ có thể biết được mật đạo của cả Gryffindor và Slytherin, mà Ravenclaw và Hufflepuff không do hai người kế thừa, bởi vậy hai người không thể biết được bí mật trong đó.

Chẳng qua, dù hiện tại chỉ như vậy, Harry cũng vô cùng thỏa mãn.

Thân là một Slytherin, cậu lại kế thừa Gryffindor, mặc dù ở sâu trong nội tâm là một Gryffindor, cậu vẫn có chút áy náy với Dumbledore, nhưng mà, nếu có thể giúp Voldemort, cậu cũng không để ý nhiều như thế.

"Merlin a, bên này cũng vậy, ta không muốn sống nữa."

Rốt cục, bởi vì sợ hãi mà chạy trốn sang phòng khác, Nagini phát ra một tiếng kêu thê thảm, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Harry chạy đến cạnh cửa, không ngoài dự kiến, tại thư phòng của Gryffindor, lửa trong lò sưởi cũng hiện ra biểu tượng của Hogwarts.

"Không chỉ hai nơi này, ta nghĩ Ravenclaw cùng Hufflepuff cũng như vậy, có lẽ, phòng hiệu trưởng cũng xuất hiện, dù sao hiện giờ ông ta là người quản lý Hogwarts." Voldemort cau mày, trong lòng oán thầm sự thưởng thức kém cỏi của mấy vị tổ tiên, lại nghĩ tới lão ong mật và sư tử nhỏ nào đó, người thừa kế của Gryffindor đúng là quái đản.

"Phòng hiệu trưởng?" Harry mở to mắt, hiện lên lo lắng.

Voldemort gật đầu, có chút kinh ngạc phát hiện, ngoài màu sắc khác biệt, mật thất của Gryffindor và Slytherin vô cùng giống nhau, ngay cả vị trí lò sưởi và giá sách cũng y hệt, hơn nữa hai cánh cửa thông nhau, bên Slytherin là màu đỏ, mà bên Gryffindor lại là màu xanh biếc, sao lại thế này?

"Voldy, ngươi xem." Tựa hồ chú ý tới nghi hoặc của Voldemort, Harry dùng thần chú gọi một tấm da dê rơi trên mặt đất tới, đưa đến trước mặt Voldemort.

Voldemort liếc Harry, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tấm da dê có một câu ngắn gọn: giúp ta mở cửa, hậu nhân của Slytherin, toàn bộ tài sản cho ngươi.

Quái lạ, quan hệ của hai vị này tốt tới mức giọng điệu viết trên di chúc cũng không khác biệt?

Nhưng, vì sao Gryffindor lại muốn giao di sản cho hậu nhân của Slytherin, hơn nữa còn yêu lạ lùng như thế, Voldemort nhíu mày, có chút nghi hoặc.

"Hắn khẩn cầu ta giúp hắn mở cửa." Harry cầm lấy tấm da dê, nhớ lại vẻ đau khổ cùng khẩn cầu của thanh niên tóc vàng anh tuấn với đôi mắt xanh thẳm kia, dù hắn không nói gì, Harry cũng đoán được hắn và Salazar Slytherin có quan hệ thế nào, nhưng cậu không định nói điều này cho Voldemort, ít nhất hiện tại không muốn.

"Chỉ thế thôi?" Voldemort nhíu mày, không thể tin.

"Ừm." Harry gật đầu, "Hắn nói hắn không có hậu nhân, chỉ cần ta có thể thực hiện yêu cầu này, liền cho ta mọi thứ thuộc về Gryffindor."

"Nhưng đã lâu cánh cửa này không mở, pháp thuật lại không tác dụng, ta phải dùng hết sức mới mở được." Harry xoa cánh tay, vết bầm tím trên đó còn chưa được chữa trị.

Voldemort yên lặng kéo tay Harry qua, lấy đũa phép giúp cậu trị thương, trong lòng đầy nghi hoặc.

Nếu Godric Gryffindor chỉ yêu cầu mở cánh cửa, vậy không thể nghi ngờ, điều kiện người mở cánh cửa — phải là truyền nhân của Slytherin.

Nhưng mà, vì sao là Harry?

Hắn nhớ rõ, tại không gian được sáng tạo kia, người đầu tiên chạm vào nhánh cây là hắn mới đúng, vì sao người bị mang đến là Harry?

Rốt cuộc là tất nhiên, hay là ngẫu nhiên?

Voldemort nhíu mày, mơ hồ rõ ràng được điều gì đó, ý niệm kia lại chợt lóe mà qua, biến mất trong đầu.

"Voldy." Harry thấy vẻ mặt biến chuyển liên tục của Voldemort, lo lắng kêu lên.

Voldemort ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ lo lắng của Harry, đột nhiên nhớ tới những lời mà thiếu niên có liên hệ mật thiết với hắn đã nói tại không gian kia.

"Chuyện thật đúng là kỳ diệu, có đôi khi vất vả mới tìm ra đáp án, nhưng tìm được rồi, lại phát hiện đáp án là cái đơn giản nhất."

Hắn khẽ cong khóe miệng, sầu lo trong lòng biến mất, điều hắn hoàn toàn không ngờ có thể lại là đáp án, nhưng mà, thuận theo tự nhiên, có lẽ sẽ nhanh tìm ra đáp án hơn.

Hơn nữa, từ rất sớm hắn đã biết — so với quá khứ rối rắm, quý trọng hiện tại vĩnh viễn quan trọng hơn.

Nghỉ ngơi một lát, hai người sắp xếp lại di sản của Gryffindor cùng Slytherin, thư phòng của Gryffindor cũng có bốn cánh cửa, trừ cánh cửa thông ra ngoài, còn lại là tài sản cá nhân, mật thất và hầm rượu. (Điểm này, Voldemort khinh bỉ, mà Harry thì bất đắc dĩ).

Đơn giản, Voldemort tương đối thỏa mãn với sách và dược liệu đã tuyệt tích mà hai vị tổ tiên lưu lại, còn Harry, lần đầu tiên cậu vô cùng ca ngợi sự chậm phát triển của giới phù thủy — nhiều năm như vậy mà tiền vẫn là Gallons, cảm tạ Merlin, cậu lại trở thành kẻ giàu có, hơn nữa, giàu hơn trước kia nhiều lắm.

Vì thế, lúc Voldemort kiểm duyệt các tư liệu về pháp thuật, tiểu Harry của chúng ta không ngừng lăn lông lốc trên núi vàng của Slytherin, hỏi cậu tại sao không lăn lộn trên núi vàng của Gryffindor?

Cái này, không phải bởi vì tài sản của Gryffindor ít, mà bởi vì, vị tổ tiên kia không học được cách sắp xếp tài sản gọn gàng, cậu không muốn lăn một nửa thì chết do bị một thanh kiếm vàng hay sừng rồng đâm xuyên.

Hơn nữa, nếu như lăn lộn trên núi vàng của Gryffindor, cậu không thể nhìn thấy Voldemort.

Khi Voldemort thoát khỏi số tư liệu làm hắn mê mẩn, ngoài phát hiện thời gian đã gần hết một ngày, còn phát hiện cựu sư tử nào đó hoặc là nói người kế thừa đương nhiệm của sư tử đang nằm trên núi mà ngủ. Nhưng cậu lại là Slytherin.

Voldemort phát hiện bản thân rối rắm.

Vì thế hắn không chút do dự bắt lấy hai má của người nào đó mà nhéo, kéo cậu ra khỏi mộng vàng tốt đẹp.

"V—oldy." Harry dụi mắt, đôi mắt xanh lá to tròn còn mang theo mông lung do buồn ngủ, cậu ngáp một cái, khó hiểu nhìn Voldemort.

Voldemort khẽ thở dài, xoa đầu cậu: "Chúng ta đã ở trong này một ngày."

"Ực......" Harry nghiêng đầu, che bụng mình, "Ta hơi đói."

"Chúng ta ra ngoài trước." Voldemort kéo Harry đi đến cánh cửa màu xanh biếc, nơi đây thông hướng mật thất Slytherin và mật đạo, hiển nhiên cũng thông hướng tẩm thất của hai người, chỉ cần bố trí pháp thuật một chút, về sau không cần vất vả theo dục hang ra vào.

Tối thiểu, trong quan niệm của Voldemort, dục hang chỉ dùng để tắm rửa là được.

Đương nhiên, hắn không biết, sau khi Salazar Slytherin rời khỏi Hogwarts, vị sư tử nào đó tìm kiếm không có kết quả, dưới sự kích thích của rượu, liền biến mọi mật thất của Slytherin thành nơi quỷ dị, ví dụ như dục hang, hay nhà vệ sinh nữ.

Đi qua mật đảo, hai người rất nhanh về tới tẩm thất, lúc này đã là sáng sớm chủ nhật.

Voldemort mang một số sách từ thư phòng về, đặt sách xuống đầu giường, sau đó gõ lên ngăn tủ.

Harry có chút kinh ngạc nhìn Voldemort, nhưng nghi hoặc của cậu lập tức được giải đáp, cùng với tiếng vang, một con gia tinh xuất hiện bên trong tẩm thất, mặc khăn trải bàn giống gia tinh trong phòng bếp, trên đó còn đeo huy hiệu của Hogwarts, màu xanh biếc.

Con gia tình cón khó hiểu hơn Harry, nó đứng ngốc một lúc lâu, hình như cuối cùng cũng hiểu ra, đôi mắt to như trái banh của nó xuất hiện nước mắt, liền ở trong phòng khóc lớn.

"Ô, Mouth, cuối cùng Mouth cũng đợi được chủ nhân." Gia tinh tự xưng Mouth vừa dùng khăn trải bàn lau nước mắt nước mũi, vừa nói với Voldemort, "Ba ba của Mouth từng nói cho Mouth, gia tộc của Mouth khác với các gia tinh còn lại, từ lúc...... Tổ tiên đã phục vụ đại nhân Slytherin cao quý."

" Rốt cục, Mouth đợi được chủ nhân."

"Dừng." Voldemort nhíu mày, quát lên, để nó tiếp tụp, quỷ biết nó sẽ khóc đến khi nào.

Hắn lấy đũa phép ra,, giúp Mouth làm sạch nước mắt nước mũi trên khăn trải bàn, ra lệnh: "Hiện tại đưa một chút thức ăn đến cho chúng ta."

Mouth ngơ ngác nhìn khăn trải bản sạch sẽ của mình, ngẩng đầu, dưới ánh mắt không kiên nhẫn của Voldemort, lại khóc lớn lên rồi biến mất: "Ô ô, chủ nhân thật sự rất nhân từ, Mouth nhất định phải..."

Harry xoa trán đổ đầy mồ hôi, hỏi: "Mouth là gia tinh Slytherin chuyên dùng ư?"

"Ừm." Voldemort gật đầu, "Ta tìm được trong bản ghi chép của Slytherin, Gryffindor cũng có gia tinh chuyên dùng mới đúng."

"Hử......" Harry nhớ đến thư phòng lộn xộn của Gryffindor, cuối cùng từ bỏ việc tìm kiếm gia tinh, từ lúc gặp Dobby, cậu đã bị ám ảnh bởi loại sinh vật này.

Không lâu sau, thức ăn được đưa tới, dưới mệnh lệnh của Voldemort, Mouth thề sẽ không nói chuyện chủ nhân tìm được nó cho ai, kể cả hiệu trưởng, dù sao, chủ nhân chân chính của Hogwarts hiện tại là hai anh em này.

Sau khi dùng cơm và tắm rửa, hai người nghỉ ngơi cả ngày, đến khi hoàng hôn xuống, bọn họ mới rời giường tới đại sảnh dùng bữa tối.

Tại bàn ăn, bọn họ nghe được một tin tức từ miệng Abraxas Malfoy: Horace Slughorn mời bọn họ đến phòng làm việc sau bữa tối.

Chương 52: Du duyệt

Trong mắt nhóm Slytherin, chủ nhiệm Horace Slughorn yêu mến hai anh em họ, nhưng Harry và Voldemort biết rõ, chắc chắn chuyện này liên quan đến nghi thức kế thừa của hai người.

"Không cần lo lắng." Voldemort cùng Harry bước trên hàng lang, thấy Harry yên lặng, hắn nhỏ giọng nói.

Harry nghiêng đầu, nhìn Voldemort: "Ừm."

Ngồi trong văn phòng của Horace Slughorn nửa giờ, rốt cục hai người nhận được lời nhắn của hiệu trưởng Armando Dippet, mà giáo sư Slughorn đang ngồi nhấm nháp rượu mật ong cũng khoát tay cho hai người rời đi, tuy dùng bột Floo có thể đi từ văn phòng tới phòng hiệu trưởng, nhưng hiển nhiên Voldemort không muốn người mình dính bụi bặm, mà lò sưởi ngàn năm trong phòng hiệu trưởng thì không cần nói.

Văn phòng hiệu trưởng Hogwarts nằm ở lầu tám, nhưng cửa vào nằm ở hành lang lầu ba, với việc kế thừa Hogwarts, hai người lại hiểu rõ kiến trúc lâu đài hơn, mà hình như thang lầu cảm giác được suy nghĩ của chủ nhân, các bậc thang thích biến mất đều ngoan ngoãn xuất hiện trước mặt hai anh em, bởi vậy hai người rất nhanh đi đến lầu ba.

Đến bên thạch thú đặt trước cửa, chưa nói mệnh lệnh, thạch thú đột nhiên di động, cầu thang xoắn ốc xuất trong tầm mắt, Harry có chút ngạc nhiên nhìn thạch thú, chẳng lẽ cái này cũng là đặc quyền của người kế thừa?

Voldemort hiểu nghi hoặc của Harry, hắn lắc lắc đầu, sau khi tìm được người thừa kế, vì phòng ngừa loại tình huống này xuất hiện, các cửa văn phòng đều được hạ mệnh lệnh, xem hai người là học sinh bình thường.

Nghi hoặc của Harry rất nhanh được giải đáp, một người từ cầu thang xoắn ốc đi xuống, hắn có mái tóc đỏ chói mắt so được với lửa, đôi mắt xanh lam giấu dưới tóc mai hiện lên kinh ngạc.

Septimus Weasley?

Harry há miệng thở dốc, cố gắng nửa thế kỷ mới hộc ra một câu: "Xin chào."

Vừa dứt lời, dù cậu không nhìn cũng cảm giác được vẻ mặt giễu cợt của Voldemort, đúng vậy, cậu thật ngu xuẩn.

"Xin... Chào."

Ngoài dự kiến của Harry, cậu được đáp lại, mà thanh âm quả thật đến từ Weasley tóc đỏ trước mặt, nhưng không đợi cậu cẩn thận xác định, thiếu niên vừa mới trả lời cậu đã chạy xa, Harry mở to mắt, lần đầu tiên cậu thấy cảnh áo choàng tung bay kiểu giáo sư Snape trên người nhà Weasley.

Lơ đãng, khóe miệng Harry gợi lên nụ cười mơ hồ, có lẽ, nên rút trí nhớ hôm nay ra bảo tồn?

Voldemort liếc Harry, vươn tay kéo cậu đến thang lầu còn chưa biến mất: "Nếu não của ngươi còn có thể hoạt động, nên nhớ rõ chúng ta có chuyện quan trọng phải làm, mà không phải ở đây triển lãm sự ngu ngốc của ngươi."

"Hiểu rồi, hiểu rồi." Harry trở tay nắm chặt tay Voldemort, chẳng biết vì sao tâm trạng đột nhiên vui vẻ, có lẽ bởi vì Septimus đáp lại, hoặc là bởi vì – hành động ghen tuông của Voldemort.

Nhưng tâm trạng tốt đẹp này biến mất ngay khi cậu tiến vào cánh cửa lập lòe sáng cuối thang lầu.

Trong phòng hiệu trưởng, không chỉ có hiệu trưởng Armando Dippet đương nhiệm, còn có phó hiệu trưởng Albus Dumbledore.

Có lẽ cậu không nghĩ, nhưng vẫn theo bản năng mà trốn tránh.

"Hai cậu Riddle đã đến." Armando Dippet ngồi ở vị trí mà Dumbledore luôn ngồi trong ấn tượng của Harry, tuổi của ông đã rất lớn, tóc ngắn bạc trắng, thân thể gầy yếu khiến Harry lo lắng ông có thể bị một trận gió thổi bay không.

"Các con, ngồi xuống đi." Harry phát hiện không chỉ có thêm Dumbledore, giáo sư Flitwick cùng giáo sư Pomona Sprout cũng có mặt, người nói chuyện chính là giáo sư Flitwick, trí tuệ chẳng phân biệt học viện, ông luôn vô cùng yêu thích hai đứa trẻ thông mình này.

Voldemort và Harry lễ phép chào các giáo sư, rồi ngồi xuống hai chiếc ghế đã chuẩn bị sẵn.

"Các con, muốn uống chút nước trái cây chứ?" Dumbledore giơ nước chanh trong tay, khẽ cười với Harry cùng Voldemort.

Harry thực bất đắc dĩ phát hiện, các giáo sư khác trong phòng hiệu trưởng đều hiện lên vẻ mặt ác mộng, cậu nhìn cái chén trước mặt rồi nuốt nước miếng, nhớ lại kí ức đáng sợ.

Nhưng Harry thấy mình không có sức chống cự với nụ cười hiền lành của lão nhân, vì thế cậu gật đầu: "Phiền ngài, giáo sư Dumbledore."

Một câu, không chỉ có các giáo sư khác, ngay cả Voldemort ngồi bên cạnh Harry cũng co rút khóe miệng, hắn biết Harry ngu ngốc, nhưng không ngờ ngu ngốc đến mức này, thưởng thức của Gryffindor quả nhiên đều méo mó. Vì thế trước khi Dumbledore hỏi hắn, để bảo toàn sinh, Voldemort liền mở miệng:" Không cần, phiền toái ngài, giáo sư, ta không khát."

Dumbledore nhún vai, vẻ mặt đầy tiếc nuối: "Thật sự rất đáng tiếc."

Đáng tiếc không thể dùng nước chanh độc chết ta sao? Voldemort mắng thầm.

Mà Harry bên cạnh hắn, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người ngoại trừ Dumbledore, cầm chén lên uống một ngụm.

Hương vị giống hệt trong ấn tượng, chua đến mức răng cũng phải rơi xuống, rồi sau đó, lại ngọt tới mức cổ họng dính lại, nhớ đời trước cậu từng uống một lần, liền kiên quyết cự tuyệt nước chanh, nhưng lúc này uống vào, lại bất ngờ phát hiện không khó để có thể chịu được, có lẽ là vì, trong đó tăng thêm hương vị kí ức.

"Thực cũng được." Harry lại uống một ngụm lớn mới buông chén trong tay xuống, đích xác nước chanh vừa vào miệng khiến người ta khó có thể chịu được, nhưng sau khi xuống cổ họng lại lan tràn hương vị ngọt ngào thơm ngát, điều này đời trước cậu không thể cảm giác được.

Lúc này, mọi người bao gồm cả Dumbledore đều mở to mắt, thậm chí chén trà trong tay giáo sư Flitwick cũng rơi xuống, va vào chân ông, mà lò sưởi phát ra tiếng vang lớn, giáo sư Horace Slughorn từ giữa lăn ra, nhất thời, văn phòng lộn cộn.

Trong tình cảnh hoảng loạn, Harry và Dumbledore xa xa nhìn nhau, cậu thấy được trong mắt lão nhân là kinh ngạc cùng phòng bị, nhưng cậu vẫn nở nụ cười, không phải dành cho Dumbledore hiện tại, mà thông qua ông, hoài niệm mấy chục năm sau, vị hiệu trưởng từng quan tâm yêu thương cậu — hiệu trưởng Albus Dumbledore.

Dumbledore nao nao, ông không phủ nhận ông đã thất vọng lúc hai anh em tiến vào Slytherin, nhưng ông càng nhiều hoài nghi, hơn nữa ông có thể cảm giác được, đứa nhỏ tên Tom Riddle vô cùng chán ghét mình, nhưng đứa nhỏ tên Harry, từ ngày đầu tiên gặp đã mỉm cười với mình, như đang chứng minh cái gì đó.

Tựa như đang cố gắng nói: con sống tốt lắm, không cần lo lắng.

Nhưng ông khẳng định mình chưa bao giờ gặp đứa nhỏ này, mà vừa rồi cậu mỉm cười, lại ưu thương, tràn ngập hoài niệm, rốt cuộc là vì sao?

Khi ông lấy lại tinh thần, muốn xác nhận, thiếu niên kia đã sớm quay đầu, vì việc rối loạn này mà cùng anh trai mình thì thầm gì đó.

"Khụ." Rốt cục hiệu trưởng Armando Dippet phát huy chức trách, ông ho nhẹ một tiếng, ý bảo mọi người im lặng.

"Được rồi, hai cậu Riddle, không cần lo lắng." Armando Dippet cố gắng lộ ra vẻ mặt hòa ái, nhưng rõ ràng, thiên phú của ông không bằng Dumbledore.

"Các con nhập học đã hơn một tháng, không biết các con có vừa lòng với cuộc sống ở trường không?"

Một cậu mở đầu cũ rích, Voldemort thầm cười nhạt, nhưng vẫn lễ phép trả lời như trước: "Chúng con thực vừa lòng, hiệu trưởng, ở đây chúng con được tiếp xúc với những điều chưa bao giờ biết đến, còn được các giáo sư trợ giúp, chúng con vô cùng cảm động, đương nhiên cũng rất cảm ơn ngài, cho chúng con cơ hội nhập học."

"A, vậy được." Armando Dippet giọng cười, đối với học sinh có lễ phép ông đều đặc biệt yêu thích, "Nếu thật muốn cảm ơn, phải cảm ơn Merlin và Hogwarts, là họ cho các con cơ hội nhập học."

"Được rồi, tốt lắm, không cần khách sáo như vậy." Cuối cùng Horace Slughorn đã phủi sạch sẽ bụi trên người, có lẽ rượu mật ong đã khiến ông quên trên đời còn có pháp thuật làm mới, "Tom, Harry, gần đây các con có gặp chuyện gì không tầm thường không?"

Trực tiếp vào chủ đề sao? Voldemort cong khóe miệng, chẳng qua điều này nằm trong dự kiến của hắn, người kế thừa của Gryffindor cùng Slytherin đồng thời xuất hiện, dù hắn và Harry hiềm nghi rất lớn, nhưng ai có thể tưởng tượng một Slytherin sẽ kế thừa Gryffindor chứ? Chỉ điều này, liền đủ để Harry thoát khỏi hoài nghi, cho nên còn hắn?

Đầu tiên những người này thấy hắn là tân sinh năm nhất đến từ thế giới Muggle, nhìn tên nhóc nhà Weasley là biết, bọn họ không có manh mối, nên đang cố ý tìm ra người thừa kế trong số đệ tử.

Thứ hai, điều quan trọng nhất, chính là hắn không để ý chút hoài nghi ấy, bởi vì nó đề cao địa vị của hắn tại Slytherin.

"Không tầm thường, ngài chỉ cái gì?" Voldemort nghiêng đầu, vẻ mặt kinh ngạc, biểu đạt nghi hoặc của mình.

"Ực......" Horace Slughorn thoáng sững sờ, nghĩ nghĩ, sau đó nói, "Chính là, không quá giống bình thường."

"Giáo sư." Voldemort băn khoăn, thanh âm có chút xấu hổ, "Với con, mỗi việc ở đây đều huyền diệu, cho nên, con thật sự không rõ ý của ngài."

Harry lặng lẽ nghiêng đầu, dùng việc uống nước chanh che dấu khóe miệng run rẩy, đã lâu cậu không thấy bộ dáng giả vờ ngây thơ của Voldemort, thật sự là đáng yêu.

Đương nhiên, không thể để Voldemort biết suy nghĩ thật của cậu, nếu không cựu chúa tể hắc ám sẽ bạo phát.

Vì thế, dưới màn diễn xuất của Voldemort, bọn họ vượt qua nửa giờ ngắn ngủi ở phòng hiệu trưởng.

Harry biết rõ ràng mấy giáo sư này không hoài nghi hai người, mà đây chỉ là lời hỏi theo lệ, không có ma dược nói thật, không có Chiết tâm trí thuật, chỉ nước chanh và vở kịch, cũng là một đoạn thời gian không tệ, chứ nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play