Chương 50: Kế thừa

Ngu ngốc này, luôn rước thêm phiền toái.

Thầm mắng, Voldemort cũng bắt lấy nhánh cây mang Harry đi, sau đó — không xảy ra điều gì.

Voldemort nhíu mày, dùng xà ngữ nói: "Lấy thân phận người kế thừa Slytherin của ta, lệnh ngươi mở không gian."

Tựa hồ cảm giác được Voldemort tức giận, nhánh cây run nhè nhẹ, sau đó, không gian chuyển biến, trước mắt Voldemort là một mảnh tối đen.

Hắn đề phòng nắm chặt đũa phép, nhưng hai giây sau, mọi thứ lại sáng rõ.

Hình như đây là một phòng sách.

Không bị thời tiết ảnh hưởng, lửa vẫn bập bùng trong lò sưởi, chiếu sáng cả phòng.

Dưới chân Voldemort là thảm lông màu đen thật dày, điều này khiến hắn bước đến chỗ nào cũng cảm thấy mềm mại, hắn cẩn thận di chuyển, quan sát bố cục gian phòng.

Phong cách Slytherin thực rõ ràng, lấy màu bạc và màu xanh biếc làm nền, trang trí thanh lịch mà hoa lệ, các bộ sách được xếp ngay ngắn trên giá, Voldemort có thể nhận thấy nó còn bị hạ không gian ma pháp, số lượng sách vượt quá khả năng chứa của nó, nhưng điều khiến người chú ý nhất là bốn bức tường, mỗi một bức có một cánh cửa, mỗi cánh cửa là mỗi màu sắc khác nhau.

"Ngươi hài lòng về nơi này chứ?" Một giọng nam trầm thấp mà tao nhã truyền vào tai hắn, mang theo hơi thở lạnh lẽo.

Voldemort đột nhiên quay đầu, bởi vì vừa rồi hắn không cảm giác được pháp thuật dao động, vì thế hắn không chút do dự phóng luôn mấy thần chú, không trí mạng, nhưng đủ để phù thủy mạnh mất đi khả năng hành động.

"Phản ứng cũng được, nhưng tính cảnh giác không đủ." Giữa phòng là một nam nhân tóc đen đang hờ hững nhìn thần chú xuyên qua thân thể mình bắn xuống thảm, lạnh nhạt nói.

"Ngươi là ai?" Voldemort nhìn chằm chằm nam nhân đột nhiên xuất hiện.

Hắn ước chừng hơn hai mươi tuổi, tóc đen thật dài hơi lộ xộn, một phần vương trên đầu vai, một phần tự do rơi xuống, khuôn mặt tuấn mỹ, có một đôi mắt đen hẹp dài động lòng người, như kết băng ngàn năm, không hề có dấu hiệu của sự sống.

Dáng người hắn cao gầy, áo chùng thuần một màu đen, không có trang sức, thân thể tản ra hơi thở bức người, khiến người ta không thể nhìn thẳng.

Hắn đột nhiên xuất hiện giữa phòng, lại đoạt đi toàn bộ ánh sáng trong nháy mắt, những gì còn lại chỉ là phông nền cho hắn.

Mà hắn, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như tự nhiên là vậy.

"Ngươi nghĩ ngươi bước vào phòng của ai?" Nam nhân tóc đen khẽ cong khóe môi, dùng đôi mắt rét lạnh như trước nhìn hậu nhân.

Voldemort mở to mắt, tràn ngập không thể tin: "Salazar· Slytherin? Không phải ngươi chết rồi sao? Không." Voldemort lắc lắc đầu, trấn định lại, "Nếu ngươi còn sống, vậy thần chú đã đánh đến ngươi."

"Ngươi rốt cuộc là gì? Hồn ma?"

Salazar ngưng cười, vẻ mặt cao ngạo: "Quý tộc chân chính luôn dũng cảm đối mặt tử vong, mà không yếu đuối vương vấn cuộc đời."

"Ta, chỉ là một đoạn ký ức bị lưu lại mà thôi." Salazar cười lạnh, "Chờ ngươi kế thừa toàn bộ, ta cũng biến mất."

"Kế thừa?"

"Đúng vậy, kế thừa." Salazar xoay người, chỉ vào bàn, "Làm ngươi kế thừa của ta, ngươi sẽ kế thừa một phần tư Hogwarts, cùng toàn bộ tài sản của ta, văn kiện trong ngăn bàn, lấy ra, sau đó chúng ta hoàn thành khế ước."

Voldemort tiến lên, giây tiếp theo liền dừng lại: "Không, từ từ, Harry đâu?"

Salazar nhíu mày, nghiêm nghị nói: "Ta không có nhiều thời gian, nhanh lên."

"Không." Voldemort đứng tại chỗ, nhìn thẳng tổ tiên của mình, ánh sáng lưu chuyển trong đôi mắt đỏ thẫm khiến người ta không thể phản kháng, giọng điệu chắc chắn, "Nói cho ta biết trước, Harry ở đâu?"

Mắt Salazar híp lại, gắt gao nhìn Voldemort, không chút do dự thả ra pháp thuật trên người.

Voldemort khiêu mi, không yếu thế đáp lại.

Trong khoảng thời gian ngắn, cả phòng tràn ngập tiếng gió gào thét, lấy hai người làm trung tâm, hai luồng gió thật lớn va chạm nhau, pháp thuật mạnh mẽ dao động, trong phòng nhất thời hỗn loạn.

Một lát sau, Salazar chậm rãi thu hồi pháp thuật trên người, không chớp mắt nhìn hậu duệ của mình: "Ngươi... Tốt lắm, ta vốn tưởng rằng một nửa huyết mạch Muggle kia ô nhiễm đại não ngươi, xem ra tốt hơn ta nghĩ."

Voldemort cũng hồi phục bộ dáng ban đầu, đối với một ký ức không có lực tấn công, hắn chẳng phí sức lực gì, hắn khẽ cong khóe môi, mỉm cười nhìn tổ tiên: "Nhận được khích lệ, không quá vinh hạnh." Chỉ bằng một ký ức mà đòi so sách lực lượng với hắn sao, tôn kính chỉ đến đó mà thôi.

Salazar vung tay lên, trang trí trong phòng khôi phục lại, giống như chưa từng xảy ra điều gì, hắn nghiêng thân, nhìn phía sofa gần lò sưởi: "Thứ ngươi muốn tìm ở đó."

Voldemort nheo mắt, không khí tràn ngập hơi thở tức giận, lúc hắn tiến vào đã quan sát qua, mà sofa không hề có bóng người, hiện tại cũng thế.

"Chủ nhân Voldemort." Thanh âm nho nhỏ từ sofa truyền tới, một con giun bò lên, nổi bật trên sofa màu đen.

"Nagini?" Voldemort lấy đũa phép hạ thần chú khôi phục cho nó, lập tức hỏi, "Ngươi đi cùng Harry cơ mà? Harry đâu?"

Ô, chủ nhân Voldemort, ngươi không quan tâm Tiểu Nagini đáng thương sao.

Nagini rơi lệ trong lòng, nó đã sớm quen sự thiên vị của chủ nhân Voldemort, cho nên nó rành rọt trả lời: "Không biết, chủ nhân Harry mang theo ta, sau đó đột nhiên một mảnh tối đen, lúc ta nhìn rõ, thì ta đã ở đây."

Voldemort nhíu mày, hiển nhiên câu trả lời của Nagini không thể làm hắn vừa lòng, vì thế hắn quay đầu nhìn về phía Salazar, dò hỏi: "Nếu Harry không ở đây, vậy có thể ở đâu?"

Salazar lạnh lùng cười, đôi mắt đen lộ vẻ hờ hững: "Phòng của ta chỉ có hậu duệ của ta mới có thể tiến vào, người mơ ước, có lẽ chết cũng không chừng."

"Không, không có khả năng." Voldemort phản bác, "Cậu ấy giống ta, cùng có huyết mạch của ngươi."

"Không có khả năng." Salazar sững sờ một chút, lập tức phản bác, "Nếu theo lời ngươi, cậu ta cũng là người thừa kế, vậy cậu ta nên xuất hiện ở đây, mà không phải biến mất."

"Đây là điều ta muốn hỏi." Voldemort vung tay phải, đôi mắt đỏ thẫm hiện lên sắc thái không thể bắt bẻ, "Harry là anh em song sinh của ta, hơn nữa cũng nói xà ngữ, vậy tổ tiên của ta, mong ngài nói cho ta, cậu ấy ở đâu?"

"Chẳng lẽ là hắn?" Đôi mắt Salazar đột nhiên hiện lên một tia mờ mịt, nhưng lập tức lắc lắc đầu, "Không, không thể, nếu là thế, ngươi cũng không thể ở đây."

"Có ý gì? Ngươi biết cậu ấy ở đâu, đúng không?" Voldemort bắt lấy tin tức từ lời Salazar, tiến lên từng bước, hỏi.

Salazar nghe xong lời hắn, yên lặng một lát, đột nhiên cười, trong đôi mắt rét lạnh lúc này lại tràn ngập đau xót: "Tùy ngươi."

"Hiện tại, mở ngăn kéo lấy ra khế ước." Salazar khôi phục lạnh nhạt, giống như những gì trước đó chỉ là ảo giác, hắn thúc giục Voldemort, "Chỉ có trở thành người thừa kế của ta, mới có thể tìm em của ngươi, thời gian của ta không nhiều lắm, nhanh lên."

Đang chuẩn bị cự tuyệt, Voldemort nghe xong câu liền chạy đến bên bàn lấy khế ước, đây là tấm da dê từ xưa, trên đó dùng ngôn ngữ hắn chưa bao giờ biết, nhưng hắn lại cảm thấy mình xem hiểu.

"Đây là xà ngữ, chỉ có hậu nhân của Slytherin mới có thể hiểu." Salazar giải thích, "Hiện tại, ký tên ngươi lên."

Voldemort nổi gân xanh, bởi vì hắn phát hiện toàn bộ nội dung trên đó chỉ tổng kết thành một câu — toàn bộ tài sản cho ngươi, hậu nhân của ta.

Voldemort cầm lấy bút lông trên bàn, ký tên của mình, không phải Lord Voldemort, mà là Tom Riddle, không phải sám hối, cũng không vì điều gì khác, mà bởi vì, đây là cái tên có cùng họ với người kia.

Khoảnh khắc hắn ký xong, tấm da dê trong tay hắn biết mất, đồng thời, hắn cảm giác mình và căn phòng này có cảm ứng kì lạ, hắn nhẹ nhàng phất tay, vật phẩm trong phòng theo ý hắn mà bay đến.

Salazar nhẹ nhàng giải thích: "Không riêng gì nơi này, không gian vừa rồi các ngươi trải qua và mật thất ở Hogwarts của ta, đều theo suy nghĩ của ngươi."

"Bốn cánh cửa này." Salazar chỉ bốn bức tường, Voldemort phát hiện thân thể hắn đã bán trong suốt, mà Salazar lại như chưa từng phát hiện, tiếp tục nói, "Trong phòng là sách ta có, cửa màu bạc là tài sản, màu đen là phòng thí nghiệm cá nhân, màu xanh biếc thông tới mật thất, mà cửa màu đỏ..."

Nói tới đây, giọng nói Salazar tràn ngập ý châm chọc: "Nếu ta đoán không nhầm, em trai của ngươi ở đó."

"Ngươi?"

Salazar lắc lắc đầu, không bận tâm nghi vấn của hậu duệ.

Thời gian, rốt cục đã đến sao?

Cho tới giây phút cuối cùng, ngươi cũng không thực hiện lời hứa của mình.

Mang theo nụ cười, Salazar biến thành bông tuyết, lạnh lẽo lan tràn, đông kết cả phòng.

Chẳng biết vì sao, Voldemort cảm thấy, lạnh lẽo này đến từ trái tim của nam nhân tóc đen.

Bông tuyết dần dần tiêu tán, một đoạn ký ức bảo tồn ngàn năm, cuối cùng kết thúc.

"Oanh..."

Cánh cửa màu đỏ đột nhiên bị mở.

Voldemort nhìn thấy cậu bé tóc đen quen thuộc, tim như ngừng đập.

Cho nên hắn không chú ý.

Một làn gió mát màu vàng lướt qua cửa, dần dần hòa lẫn vào bông tuyết, cho đến khi không thể phân biệt.

Salazar, ta đã nói rồi.

Dù ngươi tan biến tới đâu, ta đều tìm được ngươi, sau đó, cùng nhau......

Chương 51: Kế thừa (Tiếp)

Không rảnh bận tâm cảnh tượng trong phòng, Voldemort gắt gao nhìn cậu bé tóc đen đang kêu rên vì đau trên mặt đất, đôi mắt đỏ thẫm đầy u ám, gương mặt tái nhợt tích đầy lãnh lẽo, lửa giận trong lòng làm lồng ngực hắn khẽ phập phồng.

Harry đứng dậy, xoa xoa cánh tay bị đau lúc mở cánh cửa kia, than thở ngẩng đầu, khoảnh khắc thấy Voldemort, đôi mắt xanh lá bừng sáng: "Voldy."

Hung nhào qua, lại bị tránh đi.

"Voldy?" Thanh âm của Harry mang theo nghi hoặc, cẩn thận bắt ống tay áo Voldemort, lại tiếp túc bị Voldemort thân tránh đi.

Harry cắn môi, nụ cười có chút cứng ngắc, cậu sửng sốt một chút, rồi lại nở nụ cười, cầm tấm da dê trong tay đưa tới trước mặt Voldemort: "Voldy, ngươi xem, ta kế thừa di sản của Gryffindor."

"À?" Voldemort nhổ ra một chữ độc nhất, khuôn mặt không thay đổi, thanh âm lại mang theo châm chọc, "Như vậy, Harry Potter, nếu ngươi đắc ý đến thế, liền mang theo di sản của ngươi chạy về Gryffindor đi."

Tay Harry run lên, tấm da dê trong tay rơi xuống đất, cậu không để ý, môi mấp máy: "Voldy? Vì sao?" Harry cúi đầu, thanh âm không lớn, rõ ràng đánh nhớ lại tình cảnh hai người lúc đó, mang theo đau xót.

Voldemort kéo khóe miệng, gợi lên một nụ cười khinh thường: "Cậu bé cứu thế vĩ đại, thánh nhân Potter, sư tử vàng của Gryffindor, trở về với ổ sư tử dũng cảm kia không phải thực thích hợp sao?"

"Ta nói rồi, đừng gọi ta như vậy." Không đợi Voldemort nói xong, Harry đã lớn tiếng kêu lên, đôi mắt xanh lá tràn ngập tức giận trừng Voldemort.

Sau nửa ngày, tức giận biến thành thống khổ: "Ta, không phải cậu bé cứu thế, cũng không muốn làm cậu bé cứu thế."

Voldemort nheo mắt, hắn bước lên từng bước, mang theo khí thế bức người, Harry hơi biến sắc, khẽ lui về phía sau, Voldemort không để ý vẻ sợ hãi của cậu, dồn cậu sát tường.

Chân Harry đụng vào chướng ngại vật, cậu bối rối dừng lại, thân thể lảo đạo dựa trên tường, vẻ mặt sợ hãi nhìn Voldemort đầy lạ lẫm này.

Voldemort vươn tay, hung hăng nâng cằm Harry, buộc cậu nhìn thẳng vào mắt mình: "Ngươi nói dối."

"Ta không có." Mặc dù đang ở trong tình huống như vậy, Harry vẫn phản kháng.

"Ngươi có." Tay Voldemort tăng thêm lực, hắn cúi đầu gần sát, chỉ cách mặt Harry vài cm, "Ngươi khẩn cấp phô trương dũng khí của ngươi vậy mà, không phải sao? Cậu bé cứu thế?"

"Đã bảo đừng gọi..." Thanh âm kháng nghị của Harry dần dần biến mất dưới cái nhìn chăm chú của Voldemort, đôi mắt xanh lá trong suốt dao động không chừng.

"Ta không phô trương dũng khí của mình." Một lát sau, Harry nhỏ giọng nói ra những lời này.

"Không ư?" Voldemort cười ra tiếng, "Một mình lục lọi mật thất của Slytherin, ngươi dám nói mình không có?"

"Ta không có." Harry cao giọng, vẻ mặt cậu có chút bi thương, "Ta không lụi lọi, hơn nữa, ta không hề muốn tranh đoạt di sản Slytherin với ngươi."

Voldemort vì lời của Harry mà càng tức giận, tay hắn tăng thêm lực, thẳng đến khi Harry lộ vẻ đau đớn, hắn mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi cho rằng ta để ý điều này?"

"Không, ta không phải......" Harry có chút bối rối, cậu chỉ muốn giải thích với Voldemort, nhưng không ngờ lại tạo thành hiểu lầm lớn hơn.

Voldemort buông cằm Harry ra, lui về phía sau từng bước, vẻ mặt nhìn không ra vui buồn: "Harry, ngươi rất ích kỷ, a, có lẽ đó là bệnh chung của Gryffindor, vĩnh viễn không bận tâm suy nghĩ của người khác. Ngươi thấy rằng ngươi đang giúp ta, nhưng ngươi có bận tâm cảm giác của ta không? Đột nhiên biến mất trước mắt ta, vẻ mặt của ngươi sau đó thì sao, có kinh ngạc, có vui sướng, có khoe khoang, lại không có một tia lo lắng."

" Voldy?" Harry nhìn Voldemort, chẳng biết vì sao khủng hoảng trong lòng càng sâu.

"Ngươi..." Đôi mắt đỏ thẫm của Voldemort nhìn thắng và đôi mắt xanh lá của Harry, nhả ra từng chữ, "Ngươi không hề nghĩ tới ta đang lo lắng, đúng chứ?"

"V..." Harry há miệng thở dốc, lại phát hiện mình không thể nói gì, quả thật, cậu không nghĩ tới, lúc đó cậu tiếp nhận di sản của tổ tiên, nghĩ rằng Voldy thấy phần di sản này sẽ vui vẻ, nhưng ngờ, Voldemort lo lắng tìm mình.

"Voldy, cái này là ngoài ý muốn, lần sau ta..."

"Không, không phải ngoài ý muốn." Voldemort không lưu tình cắt ngang giải thích của Harry, "Ngay từ đầu ngươi luôn như vậy, chưa bao giờ thay đổi. Lúc chúng ta rời cô nhi viện, đối mặt với gã đánh xe cũng là ngươi, vừa rồi cũng là ngươi, ngươi chưa bao giờ thay đổi, luôn thể hiện dũng khí, làm hành động ngươi cho rằng là anh hùng, cũng không bận tâm cảm giác của người khác."

"Harry." Voldemort nhắm mắt, vẻ mặt có chút mỏi mệt, hắn nhớ tới hành động khác thường mới đây của Harry, điều này làm tâm hắn càng lạnh lẽo, "Ngươi thực sự tin tưởng ta sao?"

Tin tưởng ta, vì sao tại thời khắc nguy hiểm ngươi luôn tự mình đối mặt, gạt ta ra ngoài? Không chịu dựa vào ta một chút?

"Ta đương nhiên tin tưởng ngươi." Harry vốn im lặng đột ngột bùng nổ, thanh âm cao lên, giống như bị người làm bẩn lãnh địa thần thánh, "Trên đời này, ta chỉ tin tưởng ngươi. Thực xin lỗi, Voldy." Harry tiến lên, ôm lấy Voldemort, lực mạnh đến mức không cho đối phương cự tuyệt, đầu nhẹ nhàng vùi vào cổ hắn, "Ta thề, sẽ không như vậy nữa. Cầu ngươi." Cảm giác được Voldemort muốn đẩy mình ra, thanh âm Harry thậm chí mang theo nghẹn ngào, "Cầu ngươi, Voldy, cho ta một cơ hội, đừng bỏ rơi ta."

Tay Voldemort cứng lại, mà Harry, càng dùng sức chui vào lòng hắn.

Chưa bao giờ phát giác, mặc dù thường ngày ỷ lại Voldemort, nhưng thời khắc thật sự, cậu lại không do dự xông lên phía trước, cái này là di chứng của cậu bé cứu thế sao?

Cậu quên mất, từ khi linh hồn được khế ước liên kết, hai người đã không thể phân, là cậu sai, hoàn toàn xem nhẹ cảm thụ của Voldemort.

Cho dù Voldemort cường đại, nhưng hắn luôn cô đơn, vì vậy kiếp này hắn càng thêm yêu thương cậu, càng tôn trọng liên hệ giữa hai người.

Sau nửa ngày, Voldemort nhẹ nhàng tay, vỗ về sau lưng Harry, mặc cậu như đứa nhỏ chui vào lòng mình, lời nói ra lúc nãy, ngay chính hắn cũng thấy kinh ngạc, từ khi nào, chúa tể hắc ám đã yếu đuối như vậy?

Nhưng mà, thật sự là không muốn mất đi.

Voldemort siết chặt cánh tay, có lẽ từ lúc ý thức được mình không thể thực sự tức giận với Harry, liền không thể đối mặt với thế giới mất đi cậu.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng yên tĩnh, chỉ có hô hấp của hai người nhẹ nhàng vang lên.

Nhưng thời gian không vĩnh viễn dừng lại, nó vẫn luôn di chuyển.

Đem hết toàn lực ngừng thở, không để chính mình quấy rầy hai người kia, rốt cục sủng vật Nagini không thể ức chế mà thét ra tiếng: "Merlin a, sao lại thế này?"

Harry và Voldemort sững sờ, ngẩng đầu nhìn nhau, sau đó nhìn phía Nagini đang kêu lên sợ hãi, tay, vẫn nắm chặt lấy nhau.

Nagini ở trên sofa, lửa vốn hừng hực cháy trong lò sưởi đang dần dần tàn lụi, mà ngay tại đó sương bạc bốc lên.

Nagini vội vàng nhảy xuống sofa, đến bên cạnh Harry và Voldemort, ô, Merlin phù hộ, rốt cục hai vị này chú ý tới nó, dù bị phạt nó cũng nhận, lò sưởi kia thật sự khủng bố.

Harry và Voldemort đều xác định được suy đoán trong mắt đối phương, Nagini sống ở thế giới pháp thuật một thời gian dài, vốn quen với chuyện kỳ dị này, không nên bị biến họa của ngọn lửa dọa chạy, nhưng, ngọn lửa tản ra sương bạc, tựa hồ bao hàm thứ gì đó, như là — áp lực? Đúng, áp lực khiến người ta không kìm hãm được mà muốn quỳ xuống, với bản năng của động vật, đây đại biểu nguy hiểm.

Theo ngọn lửa dần dần tàn lụi, sương bạc chiếm cứ cả lò sưởi, rốt cục hai người cũng thấy rõ, đó là ngọn lửa màu bạc.

Nó dần dần lan tràn lò sươi, bốc cao giữa không trung, nhưng không tổn thương vật gì,

Chẳng qua một lát sau, ngọn lửa màu bạc dần dần thành hình, là một đồ án sống động, Harry kinh ngạc phát hiện, đó là huy hiệu của Hogwarts, sư tử vàng nền đỏ, đại bàng đồng nền xanh nước biển, lửng đen nền vàng, xà bạc nền xanh biếc, cùng chữ H chính giữa tỏa sáng.

Tiếp theo, sư tử vàng và xà bạc giữa đồ án chợt lóe, cùng lúc đó, Harry và Voldemort cảm giác được ngực mình dao động.

Hai người hiểu ra, đây là – nghi thức kế thừa của Hogwarts.

Cách xa nhau ngàn năm, sau bốn vị phù thủy vĩ đại, lại một lần nữa có người kế thừa hết thảy, trở thành chủ nhân của Hogwarts.

Gryffindor và Slytherin, hôm nay hai vị phù thủy vĩ đại đã thực sự ra đi, còn bọn họ, chính thức là người nắm giữ chân chính của Hogwarts.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play