Chương 32:   Phát hiện

Bốn góc tường của đại sảnh Hogwarts đều là đuốc, lửa mạnh hừng hực thiêu đốt.

Trần nhà cao không nhìn tới đỉnh, đã từng học tập ở đây bảy năm, Harry rất rõ ràng đó là tác dụng của pháp thuật, nhưng cũng không trở ngại các phù thủy nhỏ bên cạnh cậu phát ra tiếng tán thưởng cùng kinh ngạc, ngay trước mặt là cầu thang bằng đá cẩm thạch, nối thẳng trên lầu.

Dưới sự hướng dẫn của Robert Kelunick, các phù thủy nhỏ tới trước cửa đại sảnh, chờ đợi chúng là — Dumbledore.

Harry nhớ tới lần trước chủ trì nghi thức phân viện là giáo sư McGonagall, hay truyền thống đều do chủ nhiệm của nhà Gryffindor đảm nhiệm? Vậy người tạo ra chiếc mũ phân loại cũ nát kia là Godric Gryffindor, có lẽ trừ chủ nhiệm của Gryffindor, không ai nguyện ý cầm nó.

Như là phát hiện Harry nhìn chăm chú, Dumbledore lặng lẽ nhìn lại cậu, Harry theo thói quen mỉm cười, muốn vươn tay chào hỏi, nhưng đột nhiên dừng lại, cậu đã biết trước, cậu chắc chắn sẽ phụ nguyện vọng của lão nhân này.

"Tốt, tân sinh năm nhất, xếp hàng theo ta vào tham dự nghi thức phân loại."

Cửa lễ đường mở ra.

Đội ngũ phù thủy nhỏ bắt đầu chậm rãi tiến lên, không vì phía trước có chướng ngại, mà là vì tất cả mọi người đều kinh ngạc với sự tráng lệ của lễ đường, giữa không trung, hàng ngàn ngọn nến lay động, nóc nhà được hạ pháp thuật, giống hệt bầu trời bên ngoài.

Cùng vô số tiếng thét chói tai, các linh hồn trong suốt lao tới chỗ tân sinh, thành công dọa chúng hoảng sợ, bọn họ càng thêm đắc ý, thậm chí muốn xuyên qua, thẳng đến khi nghe tiếng ho nhẹ của Dumbledore, bọn họ mới lề mề trở về, ngồi bên bàn với các học sinh năm trên.

Giữa lễ đường có bốn bàn dài, phân biệt bốn nhà, dù không đánh dấu cũng rõ ràng nhận ra là người nhà nào. Học sinh Gryffindor nhiệt tình chào hỏi tân sinh, thậm chí có mấy người ầm ĩ bên bàn ăn, học sinh Ravenclaw đa phần cúi đầu đọc sách, không thì nhỏ giọng thảo luận với nhau, học sinh Hufflepuff mỉm cười đầy thiện ý, có vẻ thập phần tò mò với nhóm tân sinh năm nay, mà Slytherin, Merlin a, Harry đảo mắt xem thường, so với các nhà khác thì im lặng đến thái quá, mỗi người ngồi nghiêm chỉnh trên chỗ của mình, tư thế tao nhã, không chớp mắt, được rồi, là bản chất quý tộc.

Phía trên đặt một bàn dài, nơi đó là bàn giáo sư, Harry nhìn lại, vị trí hiệu trưởng không phải Dumbledore làm cậu có chút không quen, nhưng rất nhanh, cậu phát hiện trên bàn giáo sư có không ít gương mặt mới, đương nhiên, cũng có những người vạn năm bất biến, ví dụ như, giáo sư Binns môn lịch sử pháp thuật, chủ nhiệm Ravenclaw – giáo sư Flitwick, chủ nhiệm Hufflepuff – giáo sư Pomona Sprout áo quần luộm thuộm, nhưng chủ nhiệm Slytherin không phải Severus Snape, mà là vị Horace Slughorn bụng lớn, được rồi, Harry thừa nhận cậu không hề hảo cảm với vị chủ nhiệm này, ai bảo lão không an ổn làm giáo sư độc dược, lại đi truyền thụ cách thái đồ ăn của đầu bếp chứ?

Có vẻ cậu luôn có mâu thuẫn với giáo sư độc dược, chẳng lẽ đây là số mệnh? Harry nâng cằm suy ngẫm. (Ê, lần này hoàn toàn là ngươi đơn phương ác cảm nhé)

"Ta gọi ai thì người đó bước lên." Dumbledore ý bảo nhóm phù thủy nhỏ im lặng, hắn cầm tấm da dê trong tay, chỉ vào mũ phân loại trên ghế, "Đội mũ phân loại lên đầu các con, pháp thuật sẽ phân các con vào nhà thích hợp."

"Ồ, từ từ, Dumbledore, ta còn chưa ca hát mà." Mũ phân loại vốn nằm bất động trên ghế đột nhiên mở to mắt, nhảy dựng lên, phi thường bất mãn với Dumbledore.

Hành động đột ngột khiến nhóm phù thủy nhỏ hoảng sợ, bọn chúng vội vàng lui về phía sau, đám đông nhất thời náo loạn, Harry cảm giác được Voldemort bên cạnh kéo cậu lại, phòng cậu bị người xô ngã.

"Thật có lỗi." Dumbledore nhún vai, ra hiệu "Người cứ tùy ý" với mũ phân loại, nhưng Harry khẳng định, Dumbledore đã dùng thần chú không tiếng động che tai mình lại.

Mình có nên sử dụng không nhỉ? Sử dụng, sẽ không bị tạp âm quấy nhiễu, nhưng cậu thật sự nhớ tiếng ca kia, không dùng lại sợ phá hỏng màng nhĩ mình.

Sử dụng hay không, đó là một vấn đề.

Cuối cùng, Merlin giúp cậu lựa chọn, vì lúc cậu đang suy ngẫm, mũ phân loại đã bắt đầu cao giọng hát, điều này khiến những phù thủy nhỏ càng hoảng sợ thêm.

Có lẽ các ngươi không thấy ta xinh đẹp,

Nhưng ngàn vạn lần đừng trông mặt mà bắt hình dong,

Nếu các ngươi có thể tìm được chiến mũ hấp dẫn hơn ta,

Ta có thể đem chính mình ăn luôn.

Các ngươi cảm thấy mũ của các ngươi mới hơn,

Cảm thấy mũ của các ngươi mềm mại hơn,

Nhưng ta là mũ phân loại của Hogwarts,

Hiển nhiên cao siêu xuất chúng hơn mũ của các ngươi.

Các ngươi muốn che dấu suy nghĩ gì trong đầu,

Đều không thoát khỏi mắt ta,

Thử đội nó lên, ta sẽ nói cho các ngươi,

Các ngươi nên vào nhà nào.

Biết đâu ngươi thuộc về Gryffindor,

Nơi đó chôn dấu dũng cảm dưới đáy lòng,

Bọn họ gan dạ, hăng hái, hào phóng,

Gryffindor có bao nhiêu nổi tiếng;

Biết đâu ngươi thuộc về Hufflepuff,

Người nơi đó ngay thẳng trung thành,

Học sinh Hufflepuff kiên nhẫn thành thật,

Không sợ công việc gian khổ;

Nếu ngươi có đầu óc thông minh,

Biết đâu sẽ vào Ravenclaw trí tuệ,

Người nơi đó nhìn xa trông rộng,

Ở đó ngươi sẽ gặp những người cùng lý tưởng;

Biết đâu ngươi sẽ tiến Slytherin,

Có lẽ ngươi sẽ tìm được những người bạn chân thành,

Nhưng nơi đó giảo trá âm hiểm lại không tiếc hết thảy thủ đoạn,

Cho tới khi đạt được mục đích.

Đến đội ta lên! Không phải sợ hãi!

Ngàn vạn lần không cần hoảng hốt!

Trong tay ta  (Bất chấp dù ta không có tay nào)

Ngươi tuyệt đối an toàn

Bởi vì ta là mũ pháp thuật đọc được suy nghĩ!

Harry mở to mắt nhìn, khác với các phù thủy nhỏ, cậu cảm thấy tiếng ca này không tệ lắm, ừm, so với mấy chục năm sau dễ nghe hơn, cậu khẽ vỗ tay theo nhịp, lại không chú ý tới, Voldemort bên cạnh đang dùng vẻ mặt đến ngày tận thế nhìn cậu.

Chắc chắn phải chỉnh sửa sự thưởng thức khác thường này của cậu ta, trong lòng Voldemort hạ quyết tâm.

Rốt cục, màn ca hát mỗi năm một lần chào đón tân sinh của mũ phân loại kết thúc, mà nghi thức phân loại cũng chính thức bắt đầu, các phù thủy nhỏ lần lượt bước lên, cậu bé có tên Bryan Harald kia được phân vào Hufflepuff.

"Eileen Prince."

Thẳng đến khi Dumbledore gọi cái tên này, Harry mới ngạc nhiên phát hiện, đó là cô gái bị ba nữ sinh dùng thần chú tấn công trên tàu tốc hành, trong ấn tượng của cậu, cô có một đôi mắt đen, nhưng chỉ lướt qua, nên cậu không thể khẳng định.

Bây giờ nhìn kỹ, quả nhiên mắt đen, nhưng...... Mái tóc dài bóng nhờn, hơi cháy nắng, mũi khoằm, dáng người gầy gò, vẻ mặt u ám.

"A—" Harry vội vàng che miệng không để mình thét lên ra tiếng, giáo sư Snape, giáo sư Snape cũng xuyên về quá khứ sao?

Chả nhẽ, chả nhẽ lúc đó chạy trốn, là vì sợ bị mình phát hiện mà ngượng ngùng ư? Ồ, giáo sư Snape đáng thương, bị biến thành một cô gái, sau này nên gọi hắn là gì nhỉ? Tiểu thư Snape?

Phốc......

Voldemort thấy biểu tình muốn cười lại cố gắng kìm nén của Harry, hung hăng nhéo lỗ tai cậu, ý bảo cậu nhìn xem, vì biểu hiện quỷ dị của cậu mà các phù thủy khác khiếp sợ lui ra sau rồi kìa.

"Voldy, ngươi nghe ta nói."

Harry giữ chặt ống tay áo Voldemort, vội vàng nói phát hiện mang tính lịch sử này cho hắn, nhưng không được Voldemort tán thưởng, cậu có chút bất mãn bĩu môi, lại cảm giác Voldemort nắm chặt tai cậu hơn.

"Nghe, nhanh chóng bỏ ngay cái tưởng tượng hoang đường của ngươi đi." Voldemort ghé vào tai Harry, nghiến răng nghiến răng nói, "Cô gái kia không phải Snape, mà là mẹ của Snape."

"Mẹ của giáo sư Snape?" Harry chớp chớp đôi mắt xanh biếc, cẩn thận nhớ lại, quả thật như thế, Eileen Prince, đúng vậy, chính là tên của mẹ giáo sư Snape.

Sau khi phát hiện sự thực, Harry lộ vẻ mặt giật mình, nhưng nội tâm Voldemort nói cho chính hắn biết, cựu cứu thế chủ bên cạnh hắn đang cảm thấy vô cùng "Đáng tiếc".

Đảo mắt xem thường, Voldemort nghĩ, không chỉ phẩm vị, mà ngay cả suy nghĩ của Harry cũng phải thay đổi.

Hành động của nhóm phù thủy nhỏ đều rơi vào trong mắt của các giáo sư, bọn họ dùng ánh mắt vui vẻ, hiền lành hoặc lo lắng đánh giá những học sinh tương lai, mà biểu hiện của Harry, đương nhiên khiến cho bọn họ chú ý.

Giữa nhóm phù thủy nhỏ, có hai thiếu niên tuấn tú, diện mạo tương tự, màu sắc đôi mắt lại hoàn toàn bất đồng. Cậu bé mắt đỏ sẫm có một đầu tóc dài mượt mà tới thắt lưng, dùng tơ xanh lá cột lại, khí chất tao nhã, khóe miệng luôn mỉm cười như có như không, khiến người ta không thể dời tầm mắt. Mà cậu bé bị hắn nhéo lỗ tai có một đôi mắt xanh lá, vô cùng trong suốt, trong đó bao hàm ý cười làm người ta sinh hảo cảm, tuy dung mạo cậu giống hệt cậu bé mắt đỏ, nhưng mang theo vẻ đẹp tràn ngập ánh mặt trời, mũi cao thẳng, môi cứng cỏi, tóc đen mềm mại lại hỗn độn, khiến người ta nhẫn không được muốn đưa tay ra vuốt ve.

Trong nháy mắt, hai cậu bé hấp dẫn tầm mắt của các giáo sư, cơ hồ tất cả mọi người đều không tự chủ được mà tự hỏi, hai cậu bé này, rốt cục sẽ vào nhà nào?

Chương 33:   Bi thương

"Harry Riddle." Dumbledore gọi tên Harry, thanh âm bình tĩnh như nước, đôi mắt sau kính bán nguyệt lại nhìn chằm chằm vào cậu bé tuấn tú trong nhóm phù thủy nhỏ.

"A...... vâng." Harry có chút hồi hộp chạy lên, không nhìn Dumbledore, mà trực tiếp cầm mũ phân loại đội lên đầu.

Thực xin lỗi, Dumbledore, lần này con sẽ làm thầy thất vọng.

"Slytherin."

Quả nhiên, mũ phân loại vừa tiếp xúc đến tóc Harry liền lên tiếng, phân cậu vào Slytherin, lễ đường ầm ĩ một trận, nhà Gryffindor không cần nói, ngay cả Slytherin cũng có chút rối loạn, nhưng thiếu niên có mái tóc bạch kim ngồi ở vị trí trưởng bàn chỉ lạnh nhạt liếc một cái, mọi người đều khôi phục yên tĩnh.

Thiếu niên tóc bạch kim đeo huy hiệu huynh trưởng khẽ vuốt cằm, tựa hồ thực vừa lòng với biểu hiện của Slytherin, không đợi hắn phân phó, nhóm tân sinh tự động nhường vị trí cho tân sinh tên Harry Riddle.

Mới tiếp xúc tới tóc liền phân vào Slytherin, tình huống này chỉ xuất hiện trên người mang đậm huyết thống quý tộc, Riddle, tựa hồ chưa từng nghe họ này trong số quý tộc, có lẽ cần viết thư hỏi cha? Thiếu niên ngồi ở vị trí trưởng bàn thầm nghĩ.

Lúc này Harry không ý thức được cậu mang đến chấn động cho người khác thế nào, cậu tùy tay đặt mũ phân loại trên ghế, liền nhảy xuống, cũng không quay đầu, đi thẳng tới bàn Slytherin, cậu tựa hồ năng cảm giác được ánh mắt Dumbledore, dán chặt sau lưng cậu.

Tiếp theo là — Septimus Weasley, khi lướt qua nhau, cậu thấy rất rõ biểu tình của Septimus Weasley, bộ dáng y hệt Ron, trên mặt lộ ra thất vọng, cậu không quên, một nhà Weasley cực kỳ ghét Slytherin.

"Gryffindor."

Nghênh đón Septimus Weasley là tiếng vỗ tay nhiệt tình, giống như kiếp trước Harry đến đó, sự nhiệt tình khiến người ta cảm giác ấm áp, ước chừng quá không quá một phút, Septimus  Weasley liền quên hắn từng chung thuyền với Slytherin tà ác.

Thực xin lỗi, Ron, lúc này không thể đứng cạnh gia tộc của cậu.

Ngồi xuống bàn Slytherin, Harry mới phát hiện mình không phải học sinh năm nhất đầu tiên được phân vào xà viện, nhưng chỗ cậu ngồi gần chủ vị năm hai, nếu cậu là thiếu niên mười một tuổi kiếp trước, có lẽ cậu đã cảm thấy kỳ quái, nhưng lúc này cậu hiểu rõ, đây là nguyên tắc của Slytherin — mạnh làm vua.

Xem ra mũ phân loại biểu hiện quá mức rõ ràng, đã thành công làm nhóm con rắn nhỏ hiểu lầm cậu là quý tộc, nhưng, dù người có huyết mạch Slytherin không phải quý tộc, cũng tuyệt đối xứng đáng ngồi ở vị trí hiện tại.

"Tom Riddle."

Rốt cục, đến phiên Voldemort, cơ hồ mọi giáo sư và học sinh đều đem ánh mắt chuyển qua thiếu niên này, thiếu niên có em trai song sinh, em trai được phân vào Slytherin, vậy anh trai thì sao?

"Slytherin." Lần này mũ phân loại còn quyết định nhanh hơn lần Harry, Voldemort mới đem mũ phân hướng đỉnh đầu, còn chưa kịp chạm, nó liền nói ra kết quả.

Voldemort nhíu mày, lần này mũ phân loại rõ ràng hơn rất nhiều, chẳng qua, như vậy cũng không sai.

Hắn quay đầu, mang theo nụ cười tiêu chuẩn quý tộc cảm ơn Dumbledore, thành công thấy lão ong mật biến sắc, khẽ nhếch khóe miệng, tao nhã bước xuống, hướng tới bàn Slytherin, lúc qua các bàn khác lại khiến nữ sinh ồn ào một trận, vì thế lần đầu tiên cựu chúa tể hắc ám trở lại Hogwarts, liền lấy đi tâm nữ sinh.

Bàn Slytherin bắt đầu chuyển vị trí, Harry tự động dịch sang bên cạnh, vị trí trưởng năm nhất, trong mắt cậu, trừ Voldemort, không người thích hợp hơn. Nếu không vì sợ bị người khác biết cậu sớm rõ kết quả, cậu đã sớm ngồi bên cạnh, theo phương diện nào đó, một tân sinh xuất thân Muggle hiểu thế giới pháp thuật, thật không dễ dàng.

Voldemort thực tự nhiên ngồi xuống thủ vị, thiếu niên tóc bạch kim khẽ gật đầu với nhóm tân sinh: "Hoan nghênh mọi người gia nhập Slytherin."

Tuy nói "Mọi người", nhưng hầu hết tân sinh đều hiểu được, hắn chỉ nói đến Harry và Voldemort.

Voldemort nhíu mày, trừ tỏ vẻ hoan nghênh, vị Abraxas Malfoy còn biểu hiện vị trí huynh trưởng, hắn mỉm cười, cũng gật đầu với đối phương: "Thật vinh hạnh."

Với người khác, xem ra đó là lời cảm ơn thực bình thường, nhưng người sáng suốt đều hiểu, vinh hạnh của Voldemort chính là gia nhập Slytherin, mà không phải vì sự hoanh nghênh của Abraxas Malfoy.

Mặt Abraxas lóe lên kinh ngạc, lúc này nghi thức phân loại đã xong, mà xà viện cũng không có thêm người mới, khi mọi người ổn định vị trí, hiệu trưởng Armando Dippet gõ cái chén trước mặt, ý bảo các tân sinh im lặng.

Vị hiểu trưởng này không thú vị bằng Dumbledore, ít nhất Harry cho là vậy. Sau nửa giờ thao thao bất tuyệt, rốt cục ông cũng tốt bụng tuyên bố: "Bữa tiệc bắt đầu."

Trong nháy mắt, trên bàn xuất hiện rất nhiều mĩ thực khiến người ta không cưỡng nổi, lúc này Harry mới chân chính hiểu thống khổ khi trở thành một Slytherin, bởi vì tất cả mọi người đều bảo trì lễ nghi dùng cơm cao nhã, im lặng không phát ra chút thanh âm. Harry bất mãn liếc sang bàn của Gryffindor, nhớ lại năm đó không kiêng nể gì mà đánh chén, biểu tình ai oán vô cùng.

Voldemort nghiêng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn cậu, hàm nghĩa trong đó hiểu rõ: Nếu dám làm mất mặt, chết chắc.

Harry buồn bực cúi đầu, phi thường có lễ nghi dùng dao cắt thức ăn, chẳng biết nhớ tới cái gì, cậu ngẩng đầu nhìn thiếu niên tại vị trí huynh trưởng, mái tóc bạch kim thật dài cho cậu ấn tượng không tốt, làm cậu nhớ tới tên nhóc nào đó luôn đối đầu với cậu (Này, ngươi và hắn bằng tuổi nhau). Bên người thiếu niên tóc bạch kim, cậu có chút kinh ngạc nhìn hai cậu bé không hề lễ nghi ăn uống, hình thể, động tác, ánh mắt ngây thơ, quả thực là phiên bản của Goyle và Crabbe a!!!

Vì thế Harry thực bi thương xác định, thiếu niên của mái tóc bạch kim, tám phần là ông nội của Draco Malfoy — Abraxas Malfoy.

Mà đồng thời, Abraxas Malfoy cũng lặng lẽ quan sát hai thiếu niên không rõ xuất thân, huyết thống cao quý, lễ nghi tao nhã, không thể nghi ngờ là quý tộc, lại coi thường uy tín của gia tộc Malfoy, bọn họ, rốt cuộc có địa vị gì?

Ngẩng đầu, chủ nhiệm Horace Slughorn đang hướng Harry và Voldemort nâng chén, biểu tình tựa hồ thật cao hứng, điều này khiến vị trí của hai anh em trong lòng Abraxas Malfoy lại tăng thêm một bậc, hắn hạ quyết tâm, trở về liền viết thư hỏi cha, hỏi về chuyện gia tộc Riddle.

Harry vẫn tiếp tục bi thương!

Bởi vì cậu phát hiện, xà viện không chỉ có lễ nghi dùng cơm thực tra tấn người, mà mấy quý tộc này còn ăn hệt như mèo, cậu mới ăn hai phần đã có đa số quý tộc buông dao nĩa, mà vị Abraxas Malfoy kia đang lau miệng, hắn dừng đương nhiên nhóm con rắn nhỏ cũng dừng, ngay cả Goyle và Crabbe liều mạng ăn cũng dừng, nhưng  không quên nhét thức ăn vào túi.

Dưới ánh mắt uy hiếp của Voldemort, Harry đành buông đồ ăn, cậu có thể nghe được bụng mình bất mãn kêu gào, điểm này khiến cậu tâm như đao cát, cậu thề, vào tẩm thất cậu liền nhảy xuống phòng bếp, dùng mĩ thực bồi thường bi thương.

Tựa hồ cảm giác được cậu nghĩ cái gì, ánh mắt Voldemort trở nên bất đắc dĩ, cậu vô hạn ủy khuất nhìn phía Voldemort, trong lòng thầm nhủ, Voldemort như vậy là đồng ý cậu đến phòng bếp gia tăng mười phần ăn.

Thấy xà viện chỉnh tề, Horace Slughorn vừa lòng gật đầu, ý bảo thiếu niên tóc bạch kim có thể mang nhóm tân sinh về phòng sinh hoạt chung của Slytherin.

Abraxas Malfoy hiểu ý đứng lên, nói với nhóm tân sinh: "Tân sinh năm nhất Slytherin theo ta."

Trên đường tới phòng sinh hoạt chung, Abraxas Malfoy tuân thủ chức trách huynh trưởng, giới thiệu sơ lược về Hogwarts, Harry nghe xong, phát hiện không có gì khác trước, vì thế liền tỏ thái độ thờ ơ, kiếp trước luôn đối đầu với Draco Malfoy, tuy cuối cùng Malfoy trở thành đồng đội của cậu, nhưng với tính cách này của Malfoy, cậu vẫn không quá thích.

Không phải lần đậu cậu tới phòng sinh hoạt chung của Slytherin, năm thứ hai kiếp trước, thời điểm cậu tìm hiểu tin tức về truyền nhân của Slytherin , cậu đã cùng Ron giả làm Goyle và Crabbe đi vào, mà hiện giờ cậu lại là truyền nhân chân chính của Salazar Slytherin, vận mệnh thật khiến cậu có chút dở khóc dở cười.

Lần trước vì quá mức bối rối nên cậu không cẩn thận quan sát, nhưng cậu khẳng định, Slytherin và Gryffindor quả thật là hai thái cực đối lập, phòng sinh hoạt chung của Gryffindor nằm ở tầng thứ 8, tẩm thất trên tháp cao, mà phòng sinh hoạt chung và tẩm thất của Slytherin lại dưới mặt đất, hầu như cách ly Hogwarts.

Không phải nói Godric Gryffindor và Salazar Slytherin là bạn thân ư? Vì sao chọn lựa vị trí tẩm thất lại khác nhau lớn như vậy, thật sự là khiến người ta khó hiểu.

"Mọi người nhớ kỹ, mật khẩu là huyết thống." Bất tri bất giác, nhóm phù thủy nhỏ đã tới trước cửa phòng sinh hoạt chung.

Harry lắc lắc đầu, không để mình nghĩ tới vấn đề phiền toái nữa, cũng thờ ơ với mật khẩu, bắt đầu nghiêm túc quan sát phòng sinh hoạt chung của Slytherin. Nó trống trải, khác với gian phòng hình tròn của Gryffindor, nơi này là một gian hẹp dài, đèn tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, từ trần nhà xuống dưới, tường và nền đều do đá thô ráp tạo thành, nhưng lò sưởi lại điêu khắc tinh mĩ, gần lò sưởi đặt một chiếc ghế trải đệm thêu tơ vàng, thực rõ ràng, đó là vị trí tốt nhất.

Abraxas Malfoy không khách khí ngồi xuống ghế, ra hiệu cho một số phù thủy theo sát mình cũng ngồi xuống, vì số lượng ghế có hạn nên đại bộ phận học sinh đều đứng, mà tân sinh năm nhất càng không có quyền ngồi, chỉ có thể đứng trong phòng sinh hoạt chung, e dè cùng kính sợ nhìn người kế thừa gia tộc Malfoy.

Voldemort nhíu mày, ẩn sau đám người, khoanh hai tay trước ngực tựa vào tường, hứng thú nhìn Abraxas Malfoy biểu diễn.

Harry ngoan ngoãn dựa vào bên cạnh hắn.

"Xin chào, ta giới thiệu một chút, ta là Abraxas Malfoy, năm thứ năm, cũng là huynh trưởng của các ngươi."

Chương 34:   Khiêu chiến

Năm thứ năm?

Harry có chút nghi hoặc nhìn về phía Voldemort, cậu nhớ rõ huynh trưởng của Hogwarts là từ năm thứ năm trở lên chọn ra một nam một nữ, đáng lẽ năm nay Abraxas mới là huynh trưởng, trên hắn còn có năm sáu và năm bảy, vì sao hắn ngồi ở cái ghế kia? Nhớ lại chuyện trên bàn ăn, hắn cũng ngồi ở vị trí huynh trưởng.

Voldemort không nói gì, ý bảo Harry nhìn những người ngồi bên cạnh Abraxas Malfoy, hẳn là các sư huynh sư tỷ, Harry thầm thở dài, chế độ cấp bậc của Slytherin thật nghiêm ngặt, nếu không tận mắt nhìn thấy, cậu vĩnh viễn không hiểu được.

Nhóm phù thủy ngồi đó không đại diện cho bản thân mình mà đại diện cho gia tộc của mình, Abraxas Malfoy, sau hắn là gia tộc Malfoy, mỗi Slytherin đều biết, dựa theo thế lực gia tộc mà đứng ở vị trí thích hợp, mưu cầu lợi ích lớn nhất cho gia tộc.

Voldy, chúng ta sẽ đạp những quý tộc này xuống sao?

Thiếu niên ở vị trí trung tâm, mái tóc dài bạch kim hơi rối loạn, dung mạo vô cùng tuấn mỹ, đôi mắt xám bạc lấp lánh dưới ánh sáng, mặc áo chùng khéo léo, dù ở xa cũng nhìn ra chất vải cao cấp, tay nắm đũa phép trắng nõn, móng tay được cắt tỉa tỉ mỉ, vĩnh viễn bảo trì trạng thái thi chú tốt nhất, lời nói và việc làm hiển hiện khí chất quý tộc, Harry nhìn hắn, đột nhiên liền nghĩ vậy.

Có vẻ tìm được đáp án, Harry nhìn sang Voldemort, Voldemort đang cúi đầu, mái tóc đen buông trước ngực, dây cột tóc xanh lá thoáng hiện ánh sáng nhạt, tóc trên trán cũng lơ đãng trượt xuống khuôn mặt tuấn tú, Voldemort lúc này yên lặng mà mang theo chút u buồn, nhưng, ở chung với hắn mười một năm, Harry biết được, lúc đôi mắt đỏ sẫm kia lấp lánh, sẽ có thần thái lợi hại thế nào, ngón tay trắng nõn thon dài mà khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay có vết chai hơi mỏng, đây là kết quả của việc cố gắng tập luyện thần chú, bản lĩnh của Voldemort, cho tới bây giờ đều tự hắn cố gắng. Harry cảm thấy mình thực may mắn vì được biết, lúc thiếu niên tuấn tú này nghiêm túc có bao nhiêu hấp dẫn.

Hắn, mới là vua của Slytherin.

Mà nhóm con rắn nhỏ đang chen chúc tại đây, một ngày nào đó sẽ thần phục dưới chân Voldemort, xà vương chân chính của bọn họ.

"Được rồi, tranh đoạt vị trí thủ tịch chính thức bắt đầu, đầu tiên là năm bảy." Lúc Harry lơ đãng, Abraxas Malfoy đã nói xong, trực tiếp tuyên bố việc chính của đêm nay.

Trừ năm bảy, các phù thủy khác đều lui ra sau, hình thành khoảng trống trung tâm tại phòng sinh hoạt chung, vị trí thủ tịch năm bảy là vị trí gần Abraxas Malfoy nhất.

"Đây là sư huynh năm bảy — Clemen Corson." Voldemort nhỏ giọng giải thích bên tai Harry, hai người đứng sát tường, nói chuyện không dễ bị nghe được, hơn nữa, hắn cũng không muốn sử dụng bùa im lặng, dù bị người nghe được, cũng chỉ tăng thêm sự khiếp sợ về bọn hắn, không phải sao?

Harry quan sát nam sinh ở vị trí quyền lực của Slytherin, không thể không nói, hắn rất có phong thái của người đứng đâu, cao khoảng 1m89, dáng người khôi ngô, tóc ngắn màu xám, dung mạo không xuất chúng nhưng đường nét phân minh, mắt đen thâm thúy, môi khẽ nhếch, biểu hiện âm trầm, không giận mà uy.

"Ai muốn khiêu chiến?" Giọng của Clemen Corson hơi nhỏ, nhưng chấn động bên tai mỗi người.

Sau đó, hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển hướng sang một sư tỷ năm bảy, phong thái của cô và Clemen Corson hoàn toàn bất đồng, một đầu tóc vàng cuộn sóng buông xõa, đôi môi đỏ mọng mê người, mắt lam lưu chuyển, bất giác phát ra lực hấp dẫn, dáng người nổi bật hơn nữ sinh cùng lừa tuổi, mà áo chùng được thay đổi vừa sát người, Harry thề cậu nghe được thanh âm mấy nam sinh nuốt nước miếng.

Harry quay đầu, phát hiện Voldemort có chút đăm chiêu nhìn nữ sinh tóc vàng kia, chẳng lẽ kiếp trước hắn cũng là một trong những người theo đuổi cô ta? Điều này làm cậu có chút không vui, đương nhiên, cậu quy kết nguyên nhân gây ra cảm giác này là — ghen tị Voldemort tìm được bạn gái mục tiêu trước cậu.

"Ta nói rồi, bỏ sự tưởng tượng hoàng đường trong đầu ngươi đi." Voldemort đột nhiên nói, hung hăng trừng Harry, "Chuyện không như ngươi nghĩ."

Harry mở to mắt, sao Voldemort biết cậu nghĩ cái gì? (Bởi vậy có thể thấy được đầu cậu ta toàn nước)

"Amanda Michelle Seyfried, người kế thừa gia tộc Seyfried." Tay Voldemort chống cằm, con ngươi đỏ sẫm lóe lên sắc bén, "Thế lực của gia tộc này không thua gia tộc Malfoy, nhưng không ham thích tranh đoạt quyền lực, bởi vậy quan hệ rất tốt."

"Thực lực cũng được, ta dám khẳng định, vị Clemen Corson kia không phải đối thủ của cô ta." Voldemort hạ kết luận, sau đó không mở miệng, ý bảo Harry dùng ánh mắt của mình mà nhìn, nhưng hắn quả thật che giấu một số điều — gia tộc Seyfried, là gia tộc số ít nằm ngoài cuộc chiến giữa hắn và Dumbledore, bảo trì trung lập đến phút cuối cùng, mà mọi việc đều do phù thủy tóc vàng có vẻ lỗ mãng kia lãnh đạo.

A, lúc này đây, sẽ không để ngươi chạy trốn dễ dàng.

Nếu Harry quan sát Voldemort, sẽ phát hiện ánh mắt hắn so với bình thường càng thêm tối tăm, nhưng hiện giờ toàn bộ tâm trí cậu đều dùng quan sát nhóm con rắn nhỏ, quả nhiên như Voldemort nói, đa số các phù thủy dùng ánh mắt tôn kính nhìn Amanda Michelle Seyfried. Tuy cũng ẩn chứa tham lam, nhưng nhiều hơn là kính sợ, không biết là sợ hãi thế lực gia tộc của cô, hay đã từng nếm qua đau khổ trong tay cô.

Clemen Corson cũng theo tầm mắt mọi người nhìn nữ sinh tóc vàng, môi mím lại, nắm chặt đũa phép, không tiếng động phát ra lời mời quyết đấu.

Nhưng Amanda Michelle Seyfried lại làm như không thấy, cô lắc lắc mái tóc dài, che miệng cười duyên: "Ta sẽ không quyết đấu, dù gì ta cũng không phải đối thủ của Clemen."

Thanh âm ngọt ngào gợi cảm không làm Clemen Corson vui vẻ, ngược lại làm sắc mặt hắn thêm âm trầm, hắn hung hăng nhìn cô gái cự tuyệt lời mời quyết đấu của hắn.

"Được rồi, các ngươi tiếp tục, ta có chút mệt, trở về nghỉ ngơi trước." Amanda Michelle Seyfried đấm đấm lưng, thấy Abraxas Malfoy khẽ vuốt cằm khoát tay áo, liền ngáp một cái rồi đi về tẩm thất của nữ sinh.

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí có chút lạnh.

Abraxas Malfoy ho nhẹ một tiếng, hấp dẫn lực chú ý của mọi người, hỏi: "Có ai muốn tranh đoạt vị trí thủ tịch năm bảy với Clemen Corson không?"

Học sinh năm bảy nhìn nhau, không hẹn mà cùng lắc đầu, thực lực của Clemen Corson bọn họ đều rất rõ ràng, hơn nữa hiện giờ tâm trạng của hắn không tốt, khiêu chiến chẳng khác gì làm bao cát cho hắn trút giận, đương nhiên Slytherin không có loại cống hiến tinh thần này, trừ khi được lợi nhiều hơn.

Clemen Corson thấy biểu hiện của mọi người, hừ lạnh một tiếng, bước ra, khiêu chiến đoạt vị trí thủ tịch năm bảy liền này kết thúc.

Sau đó là khiêu chiến đoạt vị trí thủ tịch năm sáu, thắng lợi thuộc về sư tỷ Laura, thủ tịch năm trước — sư huynh Blunte Zell ôm cô tỏ vẻ chúc mừng, đồng thời thuyết minh, cuộc quyết đấu này không ảnh hưởng tới quan hệ tốt giữa họ, dù xuất từ thiệt tình hay chỉ biểu hiện, ít nhiều cũng phá vỡ không khí tồi tệ lúc nãy.

Tiếp đến là tranh đoạt vị trí thủ tịch năm năm, Abraxas Malfoy dễ dàng đạt được thắng lợi, mà đối thủ lớn nhất của hắn — sư tỷ có tóc dài màu nâu, lúc khiêu chiến đều nhìn không chớp mắt vị vương tử bạch kim của Slytherin, thẳng đến cuối cùng bị Abraxas Malfoy dùng thần chú giải giới đánh bay đũa phép, cô ta còn phát ra tiếng tán thưởng.

Cái này, Harry chỉ có thể nói, sức hấp dẫn của gia tộc Malfoy thật lớn.

Nếu nói từ năm thứ năm trở lên miễn cưỡng xem được, thì năm bốn trở xuống chỉ khiến Harry ngủ gà ngủ gật, Harry và Voldemort từng trải qua chiến tranh hiểu rất rõ, tuy các phù thủy nhỏ được gia tộc dạy dỗ nghiêm khắc, tư thế vung đũa phép thuần thục, nhưng trên chiến trường, đối thủ của ngươi sẽ không dựa theo kịch bản mà tiến hành quyết đấu, có khi, chỉ chớp mắt, sinh tử cách biệt. Cho nên lúc đầu quyết đấu có thể khiến hai người hứng thú, còn lúc sau càng trở nên vô vị.

"Được rồi, năm hai khiêu chiến chấm dứt, người thắng là David Finn." Abraxas Malfoy lạnh nhạt tuyên bố, đôi mắt xám bạc lại lướt qua biển người nhìn chăm chú hai anh em.

Từ lúc bắt đầu khiêu chiến, hắn luôn quan sát bọn họ, bất đồng với các phù thủy khác, bọn họ chỉ tựa vào tường, trong mắt không có cuồng nhiệt và sùng bái như tân sinh, chỉ có lạnh nhạt, Abraxas Malfoy cảm thấy trong đó còn có chút khinh thường, nhưng lý trí nói cho hắn, điều này không có khả năng.

Hai tân sinh khinh thường những người đứng đầu Slytherin? Hắn chưa từng nghe qua chuyện vớ vẩn như vậy.

Dù thế nào, để ta xem năng lực của các ngươi.

"Hiện tại bắt đầu năm nhất khiêu chiến."

Chương 35:   Đường hoàng

Rốt cục bên tai vang lên những lời này, Harry nghiêng đầu, không tiếng động hỏi Voldemort: "Làm sao bây giờ?"

Voldemort nhíu mày, tỏ vẻ Harry cứ tùy ý.

Vừa mới vào phòng sinh hoạt chung hắnliền lo lắng, nếu biểu hiện quá xuất sắc, không thể nghi ngờ sẽ khiến Dumbledore cảnh giác, nhưng dù sao cũng đã khiến lão hoài nghi, Muggle có câu nói rất đúng "Nợ nhiều người không lo", mà tính đa nghi của lão ong mật chỉ đẩy Harry càng ngày càng xa, tương đối mà nói, Slytherin mạnh làm vua, nếu bọn họ tỏ ra yếu thế, chẳng ai cho rằng bọn họ che dấu thực lực mà sợ hãi, ngược lại sẽ cười nhạo bọn họ nhát gan như chuột cũng không chừng.

So sánh, kết quả thực rõ ràng, đúng không?

Mà ứng phó với nhóm phù thủy nhỏ kém cỏi này, giao cho cựu sư tử thừa tinh lực nào đó thực thích hợp.

Có được câu trả lời thuyết phục, Harry giống như mãnh thú sổ chuồng, đương nhiên, nói như vậy không phải vì cậu muốn ăn thịt người, mà là bởi vì bụng cậu đã đói kêu vang, hiện tại cậu chỉ muốn nhanh chóng chấp dứt vở kịch này, sau đó đến thẳng phòng bếp của Hogwarts, nói trắng ra, trong mắt cậu lúc này, mặt gia tinh dễ nhìn hơn mặt Abraxas Malfoy.

Những người cản cậu ăn cơm đều xấu xí!!!

"Các ngươi, cùng lên đi." Harry trực tiếp bước tới, nắm chặt đũa phép, cánh tay vươn ra, các tân sinh đều sợ hãi lui về phía sau, khóe miệng Harry chậm rãi nhếch lên, mỉm cười, con ngươi xanh lá lóe hào quang chói mắt, chỉ có Voldemort từng chiến đấu với cậu mới biết được, đó là — chiến ý.

Harry nhìn nhóm con rắn nhỏ sắc mặt tái nhợt, đột nhiên có cảm giác muốn đùa dai, vì thế cậu thu hồi đũa phép, chậm rãi gõ gõ lòng bàn tay, bắt chước giọng điệu của người gia tộc Malfoy mà cậu luôn chán ghét: "Như thế nào, không dám?"

Thấy nhóm con rắn nhỏ nhóm càng thêm tái nhợt, Harry hạ mãnh dược, học tập bộ dáng Voldemort, khiêu mi, không do dự châm chọc: "Hay lá gan của các ngươi chỉ dùng tranh đua với sên?"

Voldemort bị bắt chước liền khiêu mi, ngu ngốc này, hạ dược quá mạnh rồi. Quả nhiên, nhóm con rắn nhỏ quanh Harry đều lấy đũa phép ra, chỉ hướng cậu.

Vô dụng, lực lượng quá chênh lệch, Harry dễ dàng áp đảo hết thảy.

Voldemort chẳng muốn nhìn, đối với hắn đây chỉ là trò đùa của sư tử dũng mạch và lũ chuột nhỏ, số lượng có nhiều thêm cũng thế?

"Leg-Locker (Khóa chân)."

"Densaugeo (Răng phình to)."

"Petrification (Hóa đá)."

......

Phản ứng của nhóm Slytherin không ngoài dự kiến của Harry, nhưng số thần chú bọn họ biết được làm Harry có chút giật mình, quả nhiên, hơn hẳn học sinh Muggle mới nhập học, con cháu của gia đình phù thủy rất có ưu thế.

Thần chú liên tiếp đánh lên người Harry, phòng sinh hoạt chúng lóe lên hào quang đủ màu sắc, các học sinh năm trên ung dung lui về phía sau vài bước, tùy thời chuẩn bị thần chú phòng ngự.

"Defensive (Phòng ngự)." Harry ngăn trở toàn bộ thần chú, trong chớp mắt, cậu đã chạy đến giữa nhóm con rắn nhỏ, tùy tiện hạ thần chú giải giới hay thần chú khóa chân, các tân sinh lập tức náo loạn, không ít học sinh bị trúng thần chú khóa chân mà ngã sấp, đũa phép trong tay biến mất, đồng bạn vọt tới, không cam lòng yếu thế, quyết đấu liền biến thành hỗn chiến.

Harry dùng thần chú phòng ngự dễ dàng chống đỡ, linh hoạt như mèo lượn qua lượn lại, mười phút sau, cậu ôm một đống đũa phép đứng ở vị trí ban đầu, bốn phía là nhóm con rắn nhỏ bị khóa chân mà lăn lộn trên đất, hoặc bị hóa đá mà biến thành pho tượng, duy nhất xác định là, không còn ai còn đũa phép, hơn nữa, không có nữ sinh lăn lộn trên đất, theo phương diện nào đó mà nói, Harry của chúng ta rất có phong độ đàn ông.

Harry ôm chiến lợi phẩm, cười tươi rói với Voldemort, trong lòng ai oán, ô, nhất định phải trả đũa phép cho tân sinh ư? Đây là chiến lợi phẩm của mình, sao mình không thể bán chứ? Khẳng định kiếm được không ít tiền

Biểu tình của Abraxas Malfoy cứng ngắc, thẳng đến khi hắn phát hiện như vậy rất không phù hợp với gia tộc Malfoy, vội vàng mỉm cười, lại phát hiện không ai chú ý hắn thất lễ, bởi vì tất cả mọi người đều là vẻ mặt gặp quỷ, hắn co rút khóe miệng, ho nhẹ một tiếng, khiến mọi người ở trạng thái bất động bừng tỉnh.

Nhóm con rắn nhỏ phục hồi tinh thần, biểu tình phức tạp nhìn Harry, sau đó đi đến vị trí của tân sinh, giúp họ hóa giải thần chú, thấy các sư huynh sư tỷ đến, trên mặt tân sinh mới có chút huyết sắc, xem ra đã bị hoảng sợ, nhưng cũng có ngoại lệ, ví dụ như mấy nữ sinh ở góc sáng sủa, vẻ mặt họ rất hưng phấn, ví dụ như Eileen Prince, luôn cúi đầu xem sách, tựa hồ không chú ý tình huống bên này.

Harry bị bọn họ nhìn, thực không tình nguyện đưa đũa phép thu được cho vị đàn anh gần đó, ô, tiền lại rời xa mình.

Sử dụng quá nhiều khí lực, thêm đói bụng, đũa phép phải trả lại, thêm đói bụng, tiền mất, thêm đói bụng, một hệ liệt khiến tâm trạng Harry kém tới cực điểm, toàn thân phát ra quỷ dị, trong khoảng thời gian ngắn, phạm vi hai thước, chớ ai lại gần.

Mặt Abraxas Malfoy lại co rút, run rẩy quá nhiều sẽ để lại nếp nhăn, điều này khiến hắn quyết định nhanh chóng chấm dứt việc hôm nay, trở về dùng ma dược bảo dưỡng sắc đẹp.

"Như vậy, còn ai khiêu chiến với Harry Riddle không? Nếu không, thủ tịch năm nhất chính là Harry Riddle." Abraxas Malfoy nhìn các tân sinh đã thất sắc, trong lòng thầm nghĩ, xem ra có thể xác định.

Giọng nói thanh thúy của Harry lại phá vỡ ảo tưởng của hắn: "Voldy, ngươi không lên sao?"

Nhất thời Abraxas Malfoy cảm thấy đau đầu, chấn động vừa rồi khiến hắn quên mất, cái người một mình đấu hơn mười người con có anh trai, hơn nữa từ việc Harry Riddle chủ động nhường vị trí thủ tịch có thể nhìn ra, cậu ta vô cùng tôn kính anh trai, như vậy, anh trai của cậu ta còn mạnh hơn cậu ta.

Hắn có thể cảm giác được, Clemen Corson đứng bên cạnh phát ra chiến ý, không chỉ Corson, ngay cả chính Abraxas cũng hiện lên một cỗ khát vọng, hai tân sinh này, rốt cục đạt đến trình độ nào?

Nhưng có vẻ mọi chuyện hôm nay đều đối nghịch với hắn, vị Tom Riddle có đôi mắt đỏ sẫm chỉ nhíu mày, nói câu: "Không cần."

Tranh đoạt vị trí thủ tịch năm nhất, liền kết thúc như thế.

Không chỉ Abraxas Malfoy, trong lòng Harry cũng tràn đầy nghi hoặc, thẳng đến khi nghe được câu tiếp theo: "Vậy giờ là tranh đoạt vị trí huynh trưởng."

A, hóa ra như thế, Harry thầm nhủ gật đầu, Voldemort không tranh đoạt thủ tịch năm nhất là vì muốn cùng Abraxas Malfoy tranh đoạt vị trí huynh trưởng, nhưng ngoài dự kiến của cậu, Voldemort không lên khiêu chiến, mà người kế thừa gia tộc Malfoy trải qua vài trận đấu, yên vị trên ngai vàng.

Voldy, vì sao?

Tuy trong lòng Harry tràn ngập nghi vấn, nhưng cậu hiểu đây không phải lúc hỏi rõ, sau khi Abraxas Malfoy diễn giảng, rốt cục đến việc phân tẩm thất, theo nguyên tắc ưu tiên nữ sinh, cuối cùng Harry và Voldemort cũng được phân xong.

Lấy được danh sách môn học, thời gian đã khuya, Harry ỉu xìu theo Voldemort về tẩm thất, đôi mắt và mái tóc đen hỗn độn luôn tràn ngập sức sống, lúc này đều có chút ảm đạm.

Voldemort khẽ thở dài, dừng bước chờ Harry, nhưng Harry lại không chú ý tới hắn, hai mắt vô thần tiếp tục đi lên phía trước, Voldemort nhíu mày, bất đắc dĩ, ngu ngốc này cứ định đi mãi ư?

Chẳng qua cũng không sao cả, bởi vì tẩm thất của bọn họ nằm cuối hành lang, khác với phòng ở cô nhi viện, gian phòng này rất tốt, yên tĩnh, thoải mái, hơn nữa, còn có mật đạo đi thông tới các nơi của Hogwarts, mà có một cái thông đến nhà bếp.

Có nói cho cậu ta không nhỉ? Voldemort nâng cằm suy tư, thôi đi, cho mèo ăn nên chọn lúc nó đói.

Mà lúc này, trong đầu Harry chỉ có ý nghĩ "Quá đói" đột nhiên rùng mình, cậu lảo đảo, trừng mắt, mới phát hiện đã đến tẩm thất.

Tẩm thất Slytherin khác với Gryffindor, là hai người một phòng, bởi vì số người ít nên không gian đặc biệt thoải mái, hơn nữa Slytherin chú trọng hưởng thụ, vừa vào cửa liền thấy giường đủ bốn người nằm, màn che xanh bạc, nhìn qua mềm mại vô cùng, mà hành lý của bọn họ đã sớm được đưa vào phòng.

Harry nhảy một cái, nằm  bẹp trên giường lớn gần cửa, không muốn nhúc nhích, mắt cũng dần dần nhắm lại.

Voldemort nhíu mày, một cước đạp vào mông Harry: "Tắm rửa."

"Không muốn, Voldy, ta mệt." Thanh âm Harry càng mềm mại hơn bình thường, mang theo ý cầu xin.

"Hai lựa chọn." Voldemort ngồi xuống bên cạnh Harry, cúi người giơ hai ngón tay, "Hoặc là tự mình tắm rửa, hoặc là bị ném vào nước."

Ô, chọn với không chọn có gì khác nhau?

Harry bất mãn đứng dậy, tìm đồ ngủ, lảo đảo bước vào phòng tắm.

Voldemort nhìn cậu mà co rút khóe miệng, đói bụng liền ra vẻ sống không bằng chết, chẳng biết lúc ở cô nhi viện cậu ta vượt qua thế nào.

Thôi, để xem nào, mật đạo đi thông phòng bếp ở đâu nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play