Chương 30:   Ngoài ý muốn

Ngày 1 tháng 9 năm 1938, 10 giờ 58 phút sáng, thủ đô London, sân ga chín ba phần tư.

Hệt lần trước, xuyên qua bức tường thật dày tới sân ga thần kỳ, trong lòng Harry tràn ngập hưng phấn và kích động, như lần đầu tiên bước vào, lại không giống lần đầu tiên gặp một nhà Weasley, tuy đã biết trước nhưng trong lòng cậu cũng lan tràn vài tia thất vọng nho nhỏ, lúc này đây, cậu không thể gặp bạn thân nhất của cậu.

Có lẽ gần đến giờ khởi hành, trên sân ga không còn mấy người, Voldemort chỉ huy Harry sắp xếp hành lý (Bởi vì Voldemort thấy quái lực của Harry không dùng thì thật đáng tiếc), tiện thể kéo cậu lên tàu.

Năm nào cũng thế, những toa phía trước đều bị các phù thủy nhỏ ngồi kín, thẳng đến cuối hành lang, Harry và Voldemort mới tìm được một toa trống, sau khi bước vào, Voldemort liền hạ mấy thần chú khóa cửa liên tiếp, khó khăn lắm mới tìm được một toa yên tĩnh, hắn không muốn bị người quấy rầy.

"Voldy." Harry ngồi bên cạnh Voldemort, có chút bất mãn kéo quần áo hắn, "Ngươi đừng đọc sách."

Voldemort nhíu nhíu mi, buông sách, ung dung nhìn Harry: "Vậy ngươi có đề nghị gì hay?"

Harry chớp chớp đôi mắt xanh lá, rất có thành ý đề nghị: "Cùng ta nói chuyện phiếm a."

Voldemort nghe xong đề nghị này, còn nghiêm túc suy nghĩ ba giây, sau đó — cầm quyển sách trên tay tiếp tục xem.

Harry bĩu môi, hạ định quyết tâm phải tiếp tục quấy nhiễu cựu chúa tể hắc ám đại nhân.

Đúng lúc này, một trận huyên náo từ ngoài hành lang truyền vào, càng ngày càng lớn, quấy nhiễu suy nghĩ của cựu chúa tể hắc ám đại nhân, Voldemort gập sách lại, nhíu mày, sớm biết thế hắn đã sử dụng bùa im lặng, trời biết chất lượng học sinh Hogwarts kém vậy, để hắn xem, huyên náo bên ngoài rốt cuộc là kẻ không não nào của Gryffindor, Septimus nhà Weasley, hay Alex nhà Potter, hai gia tộc này đúng là sự sỉ nhục của các gia tộc máu trong, không ai làm ra chuyện mất mặt giữa ban ngày ban mặt như vậy.

Nhưng sự thật vượt qua suy đoán của Voldemort, tiếng huyên náo càng gần, càng có thể nghe được thanh âm phát ra từ các nữ sinh, sư tử cái của Gryffindor cũng quá thừa năng lượng, Voldemort nhíu mày, hạ bùa im lặng, hắn không có thời gian rảnh quản mấy nữ sinh này, dù sao bọn họ cũng chỉ là đồ trang sức.

"Ta khuyên ngươi tốt nhất không xen vào việc của người khác." Voldemort trừng mắt nhìn Harry đang ngó nghiêng tại cửa, "Ta không muốn đem thời gian quý báu của ta đi an ủi mấy con sư tử cái."

"Ta nghĩ ngươi sai rồi, Voldy." Harry ghé vào cửa xem vài lần, quay đầu lại nói với Voldemort, "Có thể mấy nữ sinh kia không phải Gryffindor."

"Hử?" Voldemort không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục nói, "Vậy đó là Hufflepuff hay Ravenclaw?"

Harry thở dài, chán nản nói: "Voldy, sao ngươi không đoán đó là Slytherin?"

"Ta không cho rằng giáo dục của quý tộc kém tới mức để con gái mình gây chuyện mất mặt." Voldemort nói xong, có chút không kiên nhẫn hỏi, "Vậy rốt cuộc là người nhà nào?"

"Ta không biết." Harry trở lại ngồi bên cạnh Voldemort, "Ngươi quên hở? Trước khi vào Hogwarts các học sinh đều mặc đồ bình thường, căn bản không phân biệt được nhà nào."

"Cũng có thể là tân sinh." Harry lấy bánh quy trong túi ra, đưa cho Voldemort.

"Sao lại đoán vậy?" Voldemort dời lực chú khỏi quyển sách, lấy một miếng bánh bỏ vào miệng, vừa ăn vừa hỏi, hắn trừng mắt nhìn, thừa dịp Harry không chú ý lại lấy một miếng.

Harry suy nghĩ nửa ngày, rốt cục cho đáp án: "Trực giác."

Voldemort:......

Được rồi, tin cách phân tích của tên nhóc ngu ngốc này hắn cũng ngu ngốc nốt.

"Không đọc nữa." Voldemort thu nhỏ sách trong tay rồi bỏ vào tùi, quyết định nói chuyện với tên nhóc này một hồi, tránh cậu lại gây phiền toái cho hắn.

"Ừm." Harry vui vẻ nhìn động tác của Voldemort, nở nụ cười sáng lạn.

Nhưng tựa hồ Merlin đặc biệt yêu thích hai anh em, sợ bọn họ buồn chán, nên cấp cho họ ít phiền toái.

Tỷ như, một cô gái đi đến, có lẽ sẽ trở thành cuộc gặp gỡ tốt đẹp, với điều kiện tiên quyết là không để ý đến chuyện cô gái đang bay thẳng tới cửa.

"Voldy, cẩn thận." Ngay lập tức, Harry đứng dậy, kéo Voldemort ra sau, đá cửa ra, ôm cô gái vào lòng, vì quán tính nên Harry cảm giác tay chân đau đớn một trận.

Mà cửa bị đá mở đụng vào thành tàu đập trở lại, mắt thấy sắp đập thẳng vào hai người, Harry vội vàng ôm chặt cô gái, xoay người nhắm chặt mắt, tựa hồ chuẩn  bị đón nhận đau đớn kịch liệt.

"Reducto (nổ tung)."

Harry nghe được thanh âm quen thuộc, vội vàng mở mắt, cậu biết đau đớn kia sẽ không đến, Voldemort đứng bên cạnh, cánh tay phải giơ lên, tư thế tao nhã, như đang quyết đấu, đũa phép trong tay hắn thoáng hiện ánh sáng mạnh mẽ đánh về phía cửa, cửa nổ tung, chỉ còn bụi cát phiêu tán trong không khí rồi rơi xuống mặt đất, hết thảy, tan thành mây khói.

"Vo—" Harry cong khóe môi, cậu biết, Voldemort là cực mạnh.

Đáp lại cậu chính là khuôn mặt xanh đen của Voldemort, hắn hung hăng trừng Harry, ánh mắt chuyển tới cô gái trong lòng cậu, lại chuyển tới Harry: "Ngươi còn muốn ôm bao lâu?"

"Hả, a." Harry rốt cục nhớ tới cô gái trong lòng mình, vội vàng buông lỏng tay, cô gái được cứu vì bị cậu ôm chặt mà khó thở, liền ho khan kịch liệt.

Harry trảo tóc, có chút ngượng ngùng tiến lên giúp cô gái vỗ lưng: "Thực — thực xin lỗi, cậu không sao chứ?"

Cô gái lại giống như không nghe đến, nhanh chóng gạt tay Harry, cúi đầu bước ra cửa.

"Này." Harry thấy cánh tay cô gái bị thương, vội vàng gọi, cô gái lại chạy đi.

Harry chỉ kịp biết cô gái có mái tóc dài và đôi mắt đều màu đen, hình dáng rất quen thuộc.

"Ngươi còn muốn xem bao lâu?" Voldemort tức giận cắt ngang suy nghĩ của Harry, cậu quay đầu, quả nhiên đôi mắt đỏ của Voldemort cơ hồ có thể bắn ra lửa.

"Ta sai rồi." Harry giơ cao hai tay, thành thật nhận sai, "Lần sau ta sẽ không làm chuyện khiến mình bị thương."

Voldemort hừ lạnh một tiếng, nhận sai, nhận sai có tác dụng sao? Sau khi cậu ta nhận sai luôn lập tức vi phạm? Nếu mỗi lần cậu ta nhận sai đều dùng thần chú trung thành, chắc chắn một mảnh vụn cũng không còn.

Chẳng qua, nữ sinh vừa rồi rất quen mắt, Voldemort thầm nghĩ, dùng đũa phép khôi phục cánh cửa như mới.

"Oh, các cậu không sao chứ?" Đang lúc Voldemort chuẩn bị khóa cửa, ba nữ sinh từ bên kia tiến đến, khoa trương reo lên.

"Không sao." Voldemort nhíu mày, nếu hắn nhớ không lầm, ba người này là thủ phạm trêu chọc nữ sinh kia.

"Thật sự xấu hổ, vừa rồi chúng tớ thí nghiệm thần chú vừa học, không ngờ mất hiệu lực." Nói chuyện là nữ sinh cao nhất trong ba người, cô có mái tóc nâu vàng xoăn dài, khuôn mặt đẹp, bên phải môi có một nốt ruồi, điều này khiến những người lần đầu thấy cô đều chú ý tới đôi môi đỏ mọng, nhưng cái cằm quá nhọn khiến Harry không có ấn tượng tốt, bởi vì điều này làm cậu nhớ tới dì Petunia.

"Tớ là Keira McCartney, các cậu là?"

Quả nhiên tới quấy nhiễu, sự khinh thường lóe lên trong mắt Voldemort, lập tức đáp: "Tôi là Tom Riddle, đây là em trai tôi — Harry Riddle."

"Oh, các cậu là song sinh?" Nói chuyện là cô gái nhỏ nhắn xinh xắn nhất trong ba nữ sinh, cô có một mái tóc ngắn màu vàng, khuôn mặt vui vẻ, một đôi mắt xanh lam vô cùng động lòng người, "Tớ là Matsa Laughlin, các cậu cũng là tân sinh Hogwarts ư?"

"Đúng vậy." Harry trảo tóc, cậu không quen với nữ sinh quá mức nhiệt tình.

"Susan Leddy." Nữ sinh cuối cùng gật đầu với Harry và Voldemort, tự giới thiệu, mái tóc ngắn thẳng tới vai, diện mạo kém hơn hai nữ sinh kia, nhưng cử chỉ lời nói tản ra khí chất không thể khinh thường, chắn chắn cô là quý tộc.

"Xin chào." Voldemort gật gật đầu, không thất lẽ cũng không khiêm tốn, mỉm cười.

Nhưng Susan thấy được từ nụ cười kia bao hàm huyết mạch quý tộc, vì thế cô giảo hoạt cười lên: "Tớ nghĩ chúng ta sẽ gặp nhau ở một nhà, đúng không?"

"Có lẽ." Voldemort cũng khéo léo trả lời, đối phó với mấy quý tộc dối trá, qua loa đại khái là thủ đoạn tốt nhất.

"Toa này chỉ có hai cậu?" Cô gái tên Keira tiếp cận Harry, tuy hai anh em này đều tuấn tú, nhưng có vẻ Susan đã lựa chọn anh trai tên Tom, vậy cô đành xuống tay với Harry, tuy không cao quý thanh lịch như ca ca, nhưng bộ dáng thẹn thùng lại vô cùng đáng yêu.

"Không." Harry chưa kịp mở miệng, Voldemort đã nói, "Vốn chúng tôi ngồi cùng nam sinh khác, nhưng vừa rồi hắn muốn thể hiện thần chú mới học được, đáng tiếc lại thất bại, các cậu cũng biết, chuyện này thường xuyên xảy ra."

"À, đúng vậy, đương nhiên, tớ rất hiểu." Sắc mặt Susan có vài phần xấu hổ, nhưng thấy Voldemort mỉm cười, bất mãn nho nhỏ này nhanh chóng tiêu tán, bắt đầu phụ họa lời Voldemort, "Vậy hắn đâu? Chẳng lẽ phải vào St.Mungo, ha ha ha......"

"Sau đó—"

Tựa hồ là cảm giác được Voldemort mắc kẹt, Harry dứt khoát cứu viện anh trai mình: "Sau đó, hắn không ngừng nôn sên, quần áo và chỗ ngồi đều dính nhớt, chúng ta đành bảo hắn đi toilet giải quyết xong hẵng trở về."

Chương 31:   Gặp nhau

Nói xong, Harry không quên nhìn chỗ ngồi đối diện với cậu và Voldemort, vẻ mặt ghê tởm, như đang nhớ lại cảnh tượng đầy sên bò.

Ba nữ sinh theo ánh mắt cậu nhìn xuống chỗ chính mình đang ngồi, trên thảm cũ là các đường màu trắng, trong mắt các cô không nghi ngờ là dấu vết sên bò để lại, cô gái tên Matsa đột nhiên bịt miệng, xem ra sắp nôn mửa, hai cô gái khác nhanh chóng rời khỏi chỗ, giống như lúc họ tới.

Quả nhiên, nôn sên là chuyện thực ghê tởm, Harry có chút buồn cười nhớ lại lúc Ron vì đũa phép hỏng mà hạ thần chú thất bại, cả ngày nôn sên, theo bên cạnh chỉ có cậu và Hermione, mà mỗi lần Ron xuất hiện trước bàn ăn Gryffindor, người bốn nhà đều ôm thức ăn chạy trốn, chỉ tội Malfoy, đương nhiên, Ron cố ý trả thù người suốt ngày cười nhạo mình, nhưng xét theo phương diện khác thì không ổn chút nào (Thời gian đó ngay cả giáo sư McGonagall cũng gầy đi mấy cân), cuối cùng tới một đêm, gia tinh xuất hiện trước giường Ron cầu hắn đừng đến đại sảnh dùng cơm, chúng nó sẽ mang thức ăn đến tận nơi, nguyên nhân là vì hành động của Ron khiến mỗi ngày đồ ăn thừa lại rất nhiều, gia tinh hoài nghi tài nghệ của mình mà muốn tự sát, cả bếp Hogwarts náo loạn, thật sự bi kịch a!

" Nếu lưu luyến không rời, có thể đuổi theo, ta nghĩ mấy người đó sẽ rất cao hứng khi có một sủng vật ngoan ngoãn làm bạn."

Harry bĩu môi, lấy đũa phép hạ thần chú khóa cửa và bùa im lặng, cuối cùng còn không quên củng cố, cậu không muốn nhìn thấy cô gái nào bị thần chú tấn công mà bay đến đây lần nữa.

"Ngươi nói mấy cô gái kia có thể vào Slytherin không?" Harry thu hồi đũa phép, trở lại ngồi xuống bên cạnh Voldemort.

Voldemort liếc cậu: "Dù mấy người đó vào Slytherin cũng chỉ trở thành sỉ nhục của Slytherin."

Harry nhún vai, vươn tay lấy điểm tâm trên bàn, chuẩn bị dùng mĩ thực an ủi linh hồn bị mấy nữ sinh hù dọa, lại ngoài ý muốn phát hiện, gói bánh trống trơn.

"Voldy, bánh quy đâu?" Harry giơ gói lên, u ám hỏi.

Voldemort lấy sách từ túi ra, đầu không ngẩng lên nói: "Ai biết được."

"Nói dối, khóe miệng ngươi còn vụn bánh quy kìa!!!"

Liền như vậy, thời gian còn lại trên tàu là giây phút ngọt ngào của hai anh em. (Mới là lạ)

"Sắp đến Hogwarts, chúng ta mặc áo chùng thôi."

"Ừm." Harry đáp một tiếng, vừa thay quần áo vừa nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối, mà Hogwarts cũng gần trong gang tấc.

Voldemort thấy Harry tựa vào cửa sổ, vẻ mặt khát vọng, hiếm khi không châm chọc, đối với mỗi một học sinh tốt nghiệp Hogwarts mà nói, nơi đây vĩnh viễn là nhà, đúng thế, trường học sở hữu sức mạnh thần kỳ, mà bọn họ, ở tại đây bảy năm, có bao nhiêu người được đãi ngộ như vậy chứ?

Nghĩ vậy, khóe miệng Voldemort gợi lên độ cong nhàn nhạt, động tác mặc áo chùng bất giác nhanh hơn.

Áo chùng của hai người đều do phu nhân Malkin làm, nhưng sau khi lấy về, Voldemort và Harry đã đưa ra tiệm Muggle gia công, không thể không nói, trình độ may mặc của Muggle xuất sắc hơn phù thủy rất nhiều, đương nhiên là dùng lý do diễn kịch, ai sẽ hoài nghi hai thiếu niên tuấn tú chứ?

Áo chùng của hai người chiết phần eo nhỏ hơn áo chùng khác, còn may thêm túi bên trong, sự thật chứng minh, thời kì chiến tranh có cái này rất cần thiết, nếu ngươi không muốn vừa quyết đấu vừa cố sức lấy dược từ hòm ra, chưa kịp uống thì đã trúng Avada mà lìa đời.

Ti tuyến màu bạc trên ào chùng không quá rõ ràng, nhưng dưới ánh mắt trời sẽ ngẫu nhiên tản ra hào quang, chẳng qua cái này với quý tộc máu trong Slytherin mà nói, rất là hữu hiệu, có lẽ bọn họ sẽ dùng cả buổi tối nghiên cứu mấy hoa văn này là văn chương của gia tộc nào đó cũng không chừng, nhưng sự thật chỉ sợ sẽ làm bọn họ thất vọng, hắn chỉ bảo thợ Muggle thêu lên vài hình phong cảnh thôi, đương nhiên, là vì hắn thưởng thức tài nghệ mới làm vậy.

"Tuýt—" Tiếng còi vang lên, tàu dần dần dừng lại, tiếng phanh chấn động tai Harry, cùng tiếng tim đập của cậu đan xen, rất có lực công phá.

"Học sinh năm nhất Hogwarts đến bên này." Trên đài cao tối đen, một người đàn ông cao lớn giơ đèn hô to với các học sinh.

Lúc này Harry mới nhớ tới, Hagrid chưa đến Hogwarts, ba năm sau ông mới nhập học, nói như vậy, cậu là đàn anh của Hagrid? Hơn nữa lần này, ông sẽ không bị đuổi học, Harry nhìn Voldemort bên cạnh, mỉm cười, Voldy không còn là chúa tể hắc ám trong quá khứ.

Harry và Voldemort cùng với các phù thủy nhỏ theo chân người đàn ông tự giới thiệu là Robert Kelunick, Robert khoảng chừng hơn 40 tuổi, mái tóc dài đã điểm bạc, hỗn độn vắt trên vai, điểm này làm ông khá giống sư tử, dáng người ông cao ráo khôi ngô, đương nhiên, đó là so với người bình thường, thực sự thì ông kém xa Hagrid, khiến Harry buồn bực nhất là thanh âm của ông không lớn như Hagrid, nên Harry và Voldemort không nghe rõ ông giới thiệu gì về Hogwarts, tuy cậu từng nghe qua một lần, nhưng cậu nghĩ dù nghe chục lần cậu cũng không chán.

"Bốn người một thuyền, cẩn thận ngã xuống hồ."

Nghi thức tân sinh phải đi thuyền qua hồ, nghe nói là vì tưởng nhớ bốn vị phù thủy vĩ đại sáng lập Hogwarts, bắt đầu từ lúc Hogwarts ra đời thẳng đến hôm nay, Harry và Voldemort cùng hai nam sinh khác lên thuyền nhỏ.

Thuyền lắc lư chầm chậm đi qua mặt hồ, nước trong vắt, sóng lăn tăn, Harry nhịn không được muốn vươn tay thò xuống, nhưng nhớ đến sinh vật huyền bí miêu tả trong sách, cuối cùng đành từ bỏ, mà lúc này, rốt cục có người nhịn không được phá vỡ trầm mặc.

"Xin chào, tớ là Septimus Weasley, còn các cậu?" Nói chuyện là một nam sinh tóc ngắn màu đó, vì màu tóc, Harry đã chú ý hắn thật lâu.

"Weasley?" Harry có chút kinh ngạc, nếu không nhớ lầm, Septimus là tên ông nội của Ron, cậu từng nghe Ron nhắc tới.

"Đúng vậy, sao thế?" Thanh âm Septimus Weasley rõ ràng ẩn chứa tức giận, Harry đột nhiên bừng tỉnh, kinh tế của gia tộc Weasley tựa hồ không tốt lắm, mà vừa rồi cậu còn dùng giọng điệu kinh ngạc nhấn mạnh, hẳn tổn thương tự tôn của cậu bé này.

"Không, không có gì, chính là thật lâu trước kia tớ cũng biết một người họ Weasley." Harry vội vàng giải thích, dù thế nào, cậu cũng không muốn đối đầu với ông nội của Ron, vạn nhất có gì không hay xảy ra, khiến Ron không thể sinh ra là xong rồi.

"Hắn gọi là gì?" Ngữ khí của Septimus Weasley có chút hoài nghi, không thật tin tưởng lời Harry.

"Ron Weasley." Không do dự, Harry nói ra, chân thành lại hoài niệm nhìn về phía Septimus Weasley, tựa hồ xuyên qua hắn nhìn người khác, "Cậu ấy là bạn tốt nhất của tớ, đáng tiếc chúng tớ thất lạc, rốt cuộc không gặp lại."

"Có lẽ hắn là họ hàng xa của tớ cũng không chừng." Septimus Weasley có chút ngượng ngùng nghiêng đầu, hai má đỏ như màu tóc, "Sau này, nếu tớ gặp hắn sẽ báo cho cậu."

Harry có chút kinh ngạc mở to mắt, quả nhiên không hổ là ông nội của Ron, ngay cách an ủi người khác cũng giống hệt, cậu cười lên, gật đầu thật mạnh, vươn tay: "Được, hân hạnh làm quen, tớ là Harry Riddle."

"Septimus Weasley."

Hai tay nắm chặt, như lựa chọn của Harry nhiều năm về trước, nếu đây là số mệnh, vậy cậu rất vui vẻ nhận.

"Các cậu là?" Septimus Weasley thu hồi tay, bắt đầu nhìn hai người khác trên thuyền.

"Đây là anh trai tớ — Tom Riddle." Harry vội vàng thay Voldemort giới thiệu, cậu biết Slytherin luôn có thành kiến với gia tộc Weasley, nhưng cậu không muốn lần đầu tiên gặp mặt hai người liền ầm ĩ, điều này sẽ làm cậu rất buồn.

"Xin chào." Septimus Weasley hướng Voldemort vươn tay.

Voldemort nhíu mày, thấy đôi mắt xanh lá của Harry bao hàm khẩn cầu, thầm thở dài, cũng vươn tay ra: "Xin chào."

Người còn lại tên là Bryan Harand, có mái tóc nâu cùng đôi mắt tròn to, trong ấn tượng của Harry không hề có cái tên này, cho nên chỉ chào hỏi bình thường, may mắn tính cách Bryan vô cùng ngại ngùng, nên hai người không nói gì nữa.

Mà lúc này, nghi thức qua hồ kết thúc, không ít phù thủy đã xuống thuyền, sắp xếp đội hình trên bờ, chuẩn bị tiến vào Hogwarts.

Chờ đợi bọn họ — là nghi thức phân viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play