Qua vài ngày, Harry và Voldemort đã hiểu sơ lược tính chất của khế ước, thương tổn chuyển dời, pháp thuật cũng chuyển dời, tâm lí đồng điệu.

Nếu một trong hai người bị thương, chắc chắn người kia cũng bị thương, mà mức độ chỉ 30%, thương tổn do tác động bên ngoài hay do pháp thuật đều như thế, nhưng không thể xác định nếu một trong hai người chết đi, người kia sẽ chết hay trọng thương, điều này nói rõ, có ba phần là chết bảy phần bị thương.

Cho nên, bọn họ phải bảo hộ sinh mệnh của mình, tránh một thi hai mệnh. (Uy, từ này không nên dùng ở đây!)

Cái gọi là pháp thuật chuyển dời, chính là nếu pháp thuật của một người không đủ, có thể dùng pháp thuật từ người kia, đương nhiên, không vượt quá 50% pháp thuật của đối phương, nhưng, đối với Voldemort và Harry đã khôi phục hoàn toàn pháp thuật mà nói, 50% đã rất mạnh, cơ hồ có thể đạt tới trình độ của một phù thủy bình thương, hơn nữa lúc hai người cùng sử dụng thần chú công kích mục tiêu, khế ước còn có tác dụng tăng thêm lực.

Tâm lí đồng điệu, không phải tâm lí của hai bên cùng chung, không hề riêng tư, mà là khi một bên chấn động tâm lí lớn, bên kia sẽ cảm nhận được, điểm ấy không có trước khi thử đũa phép, nhưng sau lần đó, khế ước của hai người tựa hồ có tiến hóa, liền trở thành tình huống hiện tại. Đơn giản mà nói, tiểu Harry vĩnh viễn không biết cách che dấu cảm xúc gặp bất lợi vô cùng, nếu cậu âm thầm mắng Voldemort, không nghi ngờ liền bị phát hiện, sau đó gặp bi kịch.

Khế ước này quá mức thần bí, dù Voldemort cũng không thể hiểu hết, tuy tràn ngập tò mò nhưng hắn cũng không tiếp tục nghiên cứu, gần đây thế giới pháp thuật có nhiều thứ cần tìm tòi, hơn nữa bọn họ không có nhiều thời gian để lãng phí, khoảng cách tới Hogwarts chỉ còn hai tháng mà thôi, bọn họ phải tranh thủ.

Bọn họ lại tới Hẻm Xéo một lần nữa, đầu tiên đưa tiền mà vị Stargram kia cống hiến đổi thành Gallons, sau đó tới tiệm nguyên liệu điều chế ma dược, vì sợ bị hoài nghi, mỗi loại bọn họ đều mua một chút, chủ tiệm không hề ngờ vực, thậm chí còn nói giỡn lần sau bọn họ đến sẽ cho bọn họ tham khảo một số ma dược thất bại của các tiểu phù thủy.

Tiếp theo, bọn họ lao đầu vào điều chế ma dược, hoặc là nói, hầu hết do Voldemort làm.

"Ngu ngốc đáng chết, cách xa vạc một chút."

"Voldy, ta muốn giúp đỡ."

"Giúp đỡ của ngươi chỉ khiến vạc của ta nổ tung."

Màn đối thoại này thường xuyên xuất hiện trong thời gian gần đầy, hiển nhiên là vì Voldemort chuyên tâm điều chế ma dược, không lòng dạ nào để ý Harry, bởi vậy tiểu Harry của chúng ta muốn giúp đỡ, nhưng liên tục làm nổ vạc khiến cậu bị Voldemort đuổi xa năm thước.

Mà kết quả chính là—

Harry ngồi trên bậc thang, hai tay chống cằm, vô cùng u buồn nhìn Voldemort đang chăm chú điều chế, cẩn thận xem sự biến hóa màu sắc ma dược trong vạc mà nhẹ nhàng thêm nguyên liệu, sau đó vững vàng khuấy đều, nhưng — vẫn không thèm nhìn cậu.

Thực nhàm chán.

Harry vươn tay chơi đùa với Nagini bên cạnh, thắt nó lại, rồi tháo ra.

Vẫn thực nhàm chán, vì thế ném Nagini sang một bên, tiếp tục chống cằm ngẩn ngơ.

Nagini phía sau cậu hung hắn nghiến răng, ngày nào cũng thắt lão nương thành nơ bướm, thú vị lắm sao? Ngày mai còn như vậy lão nương liền cắn chết ngươi.

Kỳ thật, nó đã nói câu này rất nhiều lần.

Bi kịch của Nagini cuối cùng cũng kết thúc vào ngày Voldemort điều chế xong ma dược, nó chính thức thoát khỏi cuộc sống thống khổ.

"Voldy, xong hết rồi?" Harry nhảy xuống bậc thang, được phép tiến lại gần.

Voldemort liếc nhìn Harry, gật gật đầu, đổ ma dược vào bình: "Ừ."

"Vậy tiếp theo làm gì?" Harry nhìn mấy cái bình trong tay Voldemort, hỏi.

" Ta muốn trở lại Hẻm Xéo." Voldemort dùng thần chú rửa sạch vạc, ngẩng đầu đáp.

"Hẻm Xéo?" Harry chớp chớp đôi mắt xanh lá, có chút nghi hoặc.

"Ừm." Voldemort gật đầu, "Ta muốn thu hồi mề đay của Slytherin, hiện tại nó đang ở tiệm Borgin & Burkes."

"Ồ, vậy khi nào chúng ta đi?" Harry có nghe kể về cuộc đời kiếp trước của Voldemort, sau khi tốt nghiệp hắn từng làm nhân viên ở tiệm Borgin & Burkes, cho nên tin tức rất chuẩn xác, hơn nữa cậu cũng biết được, là người kế thừa của Slytherin, muốn thu hồi di vật của Slytherin cũng là hợp lý.

"Không phải chúng ta, là ta." Voldemort đặt vạc lên giá, dùng pháp thuật dọn dẹp mọi thứ.

"Voldy?" Harry bắt lấy ống tay áo Voldemort, trong con người xanh lá tràn ngập kinh ngạc.

Voldemort thu thập xong, bình tĩnh nhìn Harry: "Lão ong mật vẫn còn hoài nghi chúng ta, mà chúng ta tới Hogwarts chắc chắn sẽ vào Slytherin, trước khi có lực lượng đối kháng với lão, ta không muốn bị bắt lấy nhược điểm."

"Thì sao?"

"Hai phù thủy Slytherin xuất hiện tại Hẻm Xéo không lâu, di vật Slytherin ở tiệm Borgin & Burkes bị hai người trộm mất, ngươi không thấy quá mức trắng trợn sao?"

"Nhưng, nhưng là—"

Harry muốn lắc đầu nói không, muốn kiên trì với quyết định của mình, nhưng mà, lúc nhìn thấy ánh mắt Voldemort, cậu từ bỏ.

"Đi cẩn thận."

"Ừm."

Đây là câu cuối cùng hai người nói hôm đó, không phải chiến tranh lạnh, chính là, không có điều gì để nói.

Harry sợ hãi mình mở miệng sẽ khẩn cầu Voldemort dẫn cậu đi cùng, bởi vì cậu biết, điều Voldemort gọi "Sẽ khiến người hoài nghi" chỉ là một cái cớ, cậu hiểu Voldemort muốn làm gì, nhưng mà, một khi Voldemort đã hạ quyết tâm phải tự mình kết thúc, cậu – không muốn phá hủy tâm nguyện của hắn.

Sáng sớm hôm sau, khi Harry từ giấc ngủ không an ổn tỉnh lại, Voldemort đã đi, gối đầu của hắn còn vương chút độ ấm và mùi hương nhàn nhạt, trên ngăn tủ đầu giường là bữa sáng nóng hổi.

Tiếp đến, là những ngày chờ đợi.

Harry vô cùng nóng lòng, may mắn có khế ước, khiến cậu biết rõ ràng Voldemort không gặp thương tổn gì, nhưng ngẫu nhiên tâm truyền đến cảm giác đau đớn làm cậu lo lắng, đứng ngồi không yên.

Rốt cục tới chạng vạng hôm nay, người cậu chờ đã trở về.

Harry chạy vội tới, lúc Voldemort vừa mở cửa ra, liền lao tới ôm lấy hắn.

Mấy ngày nay, Harry nghĩ rất nhiều, đợi Voldemort trở về phải giáo dục hắn, hoặc là trực tiếp cho hắn một đấm, hoặc chiến tranh lạnh với hắn, khiến hắn cảm nhận tư vị cô đơn. (Tiểu Har, ngươi xác định ngươi làm được ư = =!)

Nhưng khi thấy người này, rốt cuộc cậu không nhớ nổi kế hoạch, chỉ muốn xác nhận, xác nhận hắn thật sự tồn tại, mà không phải một hồi mộng đẹp, ủy khuất, lo lắng, sợ hãi, hết thảy đều không hề quan trọng, chỉ cần người này còn ở đây.

Bị một người thình lình nhào tới, Voldemort thoáng giật mình, khóe miệng cong lên, vươn tay vỗ về Harry còn đang run rẩy trong lòng, mái tóc cậu mềm mại, khiến Voldemort yêu thích không buông tay.

Nhưng hắn vẫn đè nén khát vọng, đẩy Harry ra, kéo cậu vào nhà.

"Ngươi tắm rửa trước." Harry nhìn thấy quần áo Voldemort đều bám bụi, liền nói, "Ta đi nấu cơm."

"Ừ." Voldemort gật gật đầu, đi lên phòng ngủ.

Vì Harry có học qua nấu ăn tại nhà dượng Vernon, nên đồ ăn đa phần do Harry làm, mà để thực thi nguyên tắc công bằng, thỉnh thoảng Voldemort cũng sẽ xuống bếp, tuy rất ít, nhưng chất lượng khá tốt, ví dụ như bữa sáng.

Nghĩ cái gì chứ? Harry lắc lắc đầu, tiếp tục thái rau dưa, thuận tiện suy xét lát nữa nên nói gì, trước khi Voldemort trở về, cậu cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói, nhưng giờ cậu lại không biết phải nói gì.

Hỏi Voldemort làm gì? Biết rõ còn cố hỏi, ngu xuẩn.

Hỏi Voldemort gặp ai? Rõ ràng càng tệ.

Hỏi Voldemort có nhớ mình không? Ặc...... Mình đang nghĩ gì chứ.

Rối rắm a......

Harry buông dao trong tay, đau buồn vò tóc, thôi, một khi Voldemort đã quyết định, có một số việc không muốn cậu biết, cậu nên im lặng, dù sao hắn trở về là được.

Trong thùng rác tại phòng bếp, Nagini cuộn tròn khinh bỉ nhìn Harry, vò, vò, vò, cứ vò tóc đi, lão nương nguyền rủa ngày mai ngươi biến thành kẻ ngốc.

Cái gì? Hỏi nó sao lại ở trong thùng rác?

Hừ, thấy chủ nhân Voldemort trở về, nó kích động nhào qua, nhưng tên lòng dạ hẹp hòi nào đó liền ném nó vào thùng rác, cố ý không để chủ nhân Voldemort thấy nó, ô, mệnh nó thật khổ, chủ nhân Voldemort, ta rất nhớ ngài a!!!

"Harry." Đang lúc Harry cầm lại dao, chuẩn bị tiếp tục thái rau, một thanh âm động lòng người truyền vào tai cậu.

"Hở?" Harry vội vàng ngẩng đầu, Voldemort đang cầm khăn bông đứng trên cầu thang nói chuyện với cậu.

"Vòng tay ta đưa cho ngươi còn chứ?" Voldemort vừa lau tóc vừa hỏi.

"Còn, sao vậy?" Harry giật mình, lập tức trả lời.

"Lấy tới đây." Voldemort vừa nói vừa đi tới bên cạnh Harry.

"Ừ." Harry có chút kinh ngạc, nhưng lập tức đáp ứng, chạy lên lầu.

Chiếc vòng kia vốn giúp cậu khống chế pháp thuật, luyện tập xong, dựa theo yêu cầu của Voldemort nên cậu không dùng nữa, vẫn cất trong tủ, lúc này Voldemort cần nó làm gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play