Dumbledore vừa ý nhìn biểu hiện của hai cậu bé, Harry phấn chấn y như hắn nghĩ, mà tiểu Tom, ngoại trừ lạnh lùng xa cách lần đầu hắn thấy, thì cũng rất tò mò và chờ mong về thế giới pháp thuật, đúng không?
"Tốt lắm, tiếp theo chúng ta bắt đầu tham quan Hẻm Xéo." Dumbledore cười vỗ vỗ vai hai cậu bé, "Hành trình hôm nay của chúng ta cần tiền, đầu tiên chúng ta tới Gringotts."
Ngân hàng phù thủy Gringotts, ngoài Hogwarts thì nó là nơi an toàn nhất trên thế giới. Voldemort ngậm ngùi, đời trước, vàng bạc của hắn lấp đầy mười mấy kho, mà giờ phút này, hắn không xu dính túi, nhưng hắn còn sống, hơn nữa, hắn không còn cô độc.
Tình cảnh của Harry chẳng kém hắn bao nhiêu, đời trước sở hữu tiền tại của gia tộc Potter, mà hiện tại, trừ một số tài sản ông bà Steven lưu lại, cái gì cũng không có, nhưng cậu không còn cô độc.
Theo hướng dẫn của yêu tinh, Harry và Voldemort khai báo kho tài sản ở Gringotts, hơn nữa được Dumbledore giúp đỡ đổi Gallons để mua một số vật dụng học tập.
Tiếp theo là mua áo chùng và sách, Dumbledore đưa họ tới tiệm áo chùng của Madam Malkin, sau đó tự mình đi mua sách cho họ, xem ra hắn không muốn lỡ cơ hội xem hai người chọn đũa phép, chẳng qua Voldemort và Harry đã sớm đoán được, nên không bối rối.
Nhưng, đũa phép anh em, đều dùng lông phượng hoàng Fawkes, biết điều này, không rõ lão ong mật sẽ có vẻ mặt gì?
Voldemort ác ý thầm nghĩ, xem ánh mắt lão ong mật nhìn bọn họ, hẳn muốn bọn họ trở thành học sinh đáng tin của lão, hy vọng của thế giới pháp thuật?
Nếu thế, chắc chắn lão hồ ly đó sẽ thất vọng.
Tựa hồ cảm giác được Voldemort tản mát hơi thở lạnh lùng, chiếc thước dây đang chiếm tiện nghi trên người hắn đột nhiên run lên, thành thật lui xuống, chớp mắt lại quấn lấy Harry, như chiếc thước dây kia, giở trò với cậu.
"Nôn nôn...... Voldy......" Harry cười tới mức chảy nước mắt, cậu liều mạng kéo thước dây khỏi người mình, đôi mắt xanh lá mở to hướng Voldemort cầu cứu.
Hừ, đáng đời, Voldemort hừ lạnh một tiếng, hắn vẫn không quên sai lầm hôm nay của con sư tử ngu ngốc, đang chuẩn bị quay đầu, lại thấy tay Harry không kéo nổi, hai chiếc thước dây muốn chui vào quần áo cậu, thực chướng mắt.
Voldemort nhíu mày, lạnh lùng nhìn hai chiếc thước dây, cảm nhận được ánh mắt rét lạnh, hai chiếc thước dây ngừng động tác, cuộn thành một đoàn không dám nhúc nhích.
"Cút cho ta." Môi Voldemort khẽ mở, phát ra một tiếng rất nhỏ lại sát thương mười phần.
Vì thế, phu nhân Malkin đang chú tâm chọn vải cho hai cậu bé, thực kinh ngạc thấy hai chiếc thước dây chạy đến bên chân bà, co ro.
Đối mặt với tầm mắt nghi hoặc của phu nhân Malkin, Voldemort nhún vai, mà Harry bên cạnh hắn thì hai mắt ngập nước, phu nhân Malkin lập tức hiểu rõ, hung hăng trừng hai chiếc thước dây của mình, bình thường thích trêu người, giờ khiến cậu bé kia khóc rồi kìa. Hai chiếc thước dây ôm nhau, cố gắng thu nhỏ.
Bởi vậy không thấy Voldemort hung hăng gõ đầu Harry, kèm theo một câu: "Thật là con sên vô dụng."
Mà lúc này, Dumbledore tiến đến, thấy thảm trạng của Harry, đồng thời thấy lũ thước dây cuộn lại với nhau, không nghi ngờ là dấu hiệu nhận tội, vì thế, thước dây đáng thương của chúng ta được ánh mắt lạnh lùng tẩy rửa lần nữa, tuy nửa tháng sau khôi phục khỏe mạnh, nhưng di chứng để lại, không dám giúp tân sinh Hogwarts đo đạc.
Đương nhiên, đây là chuyện về sau.
Hiện tại là, lão ong mật rút cuốn (Hogwarts một lịch sử) đưa cho Harry, xoa mái tóc hỗn độn nhưng mềm mại của cậu: "Tốt lắm, đứa nhỏ, đây là cho con."
"Giáo sư tặng con sao? Giáo sư Dumbledore." Harry kinh ngạc mở to mắt xanh, bởi vì không quen xưng hô giáo sư với Dumbledore mà vẻ mặt có chút ngập ngừng.
"Đúng vậy, đứa nhỏ." Dumbledore chớp chớp mắt với cậu, có chút giảo hoạt cười nói, "Hiện tại, chúng ta đi lựa chọn thú cưng và đũa phép nhé."
"Thú cưng?" Nhắc tới thú cưng, Harry không khỏi nhớ tới Hedwig nhà mình, con cú tuyết trắng ở cùng cậu bảy năm, thông minh mà trung thành, nhưng cuối cùng lại rời cậu tới bên cạnh Merlin, "Không, con không cần thú cưng."
Harry kìm nén, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
"Cái gì?" Dumbledore khẽ giật mình, rất ít gặp đứa nhỏ nào không hào hứng với thú cưng.
"Chúng cháu không cần, giáo sư Dumbledore." Voldemort cầm tay Harry, ấm áp giúp cậu dần dần bình tĩnh, "Bởi vì chúng cháu không có đối tượng để gửi thư."
"......" Dumbledore đột nhiên nhớ tới, hai cậu bé này đã không còn thân nhân, hắn dừng một chút, lại đề nghị, "Thú cưng không chỉ có cú, có lẽ các con nên đi xem một chút."
"Không, con thực không cần, cám ơn thầy, giáo sư Dumbledore." Harry ngẩng đầu, lại cự tuyệt đề nghị của Dumbledore.
Dumbledore dễ dàng nhìn ra đau xót lóe lên trong mắt Harry, hắn làm đứa nhỏ này thương tâm ư?
"Được rồi, chúng ta đi chọn đũa phép nhé." Dumbledore cầm quyển sách trên tay Harry, bỏ vào đống sách, thu nhỏ lại, nhét vào túi của cậu, thoải mái đề nghị, "Biết không? Lựa chọn đũa phép là khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi phù thủy."
"Quan trọng nhất?" Harry thuận theo Dumbledore chuyển đề tài, bởi vì nghĩ đến Hedwig thật sự khiến cậu buồn.
"Đúng vậy." Dumbledore chớp mắt, "Không phải phù thủy lựa chọn đũa phép, mà đũa phép lựa chọn phù thủy."
"Đến tiệm của Ollivander, tiệm đũa phép tốt nhất Hẻm Xéo."
Cũng là tiệm đũa phép duy nhất. Voldemort thầm nhạo báng, cước bộ lại không chậm, hắn tựa hồ cảm giác được, đũa phép kêu gọi.
Tiện đũa phép Ollivander vẫn giống hệt trong trí nhớ của Harry, tiệm vừa nhỏ vừa tồi tàn, qua tủ kính phai màu có thể thấy một đống đũa phép. Trên tấm biển trước tiệm là dòng chữ:
Ollivander, nhà chế tác đũa phép uy tín từ năm 382 Trước Công Nguyên.
Đẩy cửa, tiệm vẫn lộn xộn như vậy, ngoài chiếc ghế dựa dài trống trải, những nơi khác đều chất đũa phép tới trần nhà, mỗi một bước Harry vô cùng cẩn thận, sợ gây ra va chạm, Merlin trên cao, cậu không muốn đống đũa phép đè bẹp.
Ollivander đang cẩn thận lau chùi đũa phép của ông, tới khi ba người đến gần mới ngẩng đầu: "Oh, Dumbledore, đã lâu không gặp, nhìn cậu, tôi lại nhớ đến ngày cậu tới chọn đũa phép, khi đó cậu còn rất trẻ, đầu giống cây củ cải nâu, à, để tôi nghĩ, lúc ấy lựa chọn của cậu là –"
"Được rồi, Ollivander, lúc sau hẵng ôn chuyện? Hai cậu bé của chúng ta rất nóng lòng." Dumbledore cắt ngang lời Ollivander, đẩy Harry và Voldemort tới trước mặt ông.
"Các cháu là song sinh?" Ollivander chống tay lên quầy, nhìn chăm chú hai người, đột nhiên hỏi một câu.
"Vâng, thưa ngài." Harry nghiêng đầu nhìn Dumbledore, thấy hắn gật gật mới cẩn thận trả lời.
"Mặt rất giống, nhưng màu mắt khác nhau, thật sự là cặp song sinh kì diệu." Ollivander tràn đầy hứng thú nói, sau đó lùi về phía sau cầm lấy thước đo, "Các cháu, ai trước."
Harry và Voldemort nhìn nhau, Harry đứng dậy: "Cháu trước."
"Cháu quen dùng tay nào?"
"Tay phải."
Dựa theo trình tự, đo cánh tay, đo bàn tay, chiều cao, Harry còn chưa kịp thở, lập tức phải thử hết đũa phép này tới đũa phép khác, mà mấy đũa phép không thích hợp còn gây ra tiếng nổ, điều này khiến tâm linh tiểu Harry của chúng ta bị thương.
Rốt cục, sau một hồi thử hết ngăn tủ đũa phép đầu tiên, Harry thả đũa phép trong tay, cẩn thận đề nghị: "Ngài Ollivander, một khi chúng cháu là song sinh, vậy có đũa phép song sinh không?"
Hỏi không đủ cẩn thận, có lẽ sẽ gây nghi ngờ. Voldemort thầm nhíu mày, lại không phản đối cách làm của Harry, nếu tiếp tục như vậy, trời biết hắn còn phải ngồi xem bao lâu, hắn cũng có chút không kiên nhẫn.
"Đũa phép song sinh?" Ollivander buông đũa phép trong tay, cúi đầu suy tư, đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên hưng phấn, "Oh, đúng vậy, cậu bé, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ?"
"Thực có sao? Đũa phép song sinh." Harry thấy Ollivander lục lọi xung quanh, vì che dấu câu hỏi sơ hỏ vừa rồi, cậu cố gắng tỏ vẻ khó kích động.
"Đương nhiên." Ollivander rút hai cái hộp màu đen, trên đó có khắc đồ họa màu đỏ, Harry liếc mắt liền nhận ra, đồ họa đó là phượng hoàng, đúng vậy, chính là chúng nó.
"Nhưng bình thường chúng ta gọi nó là đũa phép anh em." Ollivander cẩn thận mở hai cái hộp, trái tim Harry muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, phải cố gắng lắm mới ức chế được vui vẻ và kích động, bạn già, rốt cục, gặp lại.
"Cậu bé kia, cháu cũng đến thử luôn?" Ollivander không lập tức để Harry thử đũa phép, ngược lại ý bảo Voldemort tiến đến, bắt đầu dùng thước đo đạc cho hắn.
"Kỳ diệu, thật sự rất kỳ diệu, cho tới bây giờ chưa từng có chuyện kỳ diệu như vậy." Ollivander vừa đo vừa lẩm bẩm, không chỉ khiến Harry và Voldemort khó hiểu, mà còn khiến Dumbledore không quá thích Ollivander dông dài cũng phải chú ý.
"Ollivander, chuyện gì?"
Chương 26: Biến hóa
"Dumbledore, cậu mang đến đây hai đứa trẻ kỳ diệu." Ollivander không ngẩng đầu, ông cẩn thận vuốt ve đũa phép, như vuốt ve đứa con của mình, trong miệng thì thào.
"13.5 tấc anh, gỗ thủy tùng, lông đuôi phượng hoàng, một cây đũa phép vô cùng mạnh."
"11 tấc anh, gỗ nhựa ruồi, lông đuôi phượng hoàng, cũng là một cây đũa phép vô cùng mạnh."
Ollivander giơ đũa phép lên, lại nhìn Harry và Voldemort, cẩn thận đưa cho bọn họ: "Hoàn toàn thích hợp với hai cậu bé, mà hai lông đuôi phượng hoàng, là từ một con."
Đôi mắt dưới kính bán nguyệt của Dumbledore hiện lên tia sáng kì lạ: "Oh, thật trùng hợp, phải biết rằng, cả đời một con phượng hoàng chỉ có thể dùng hai chiếc lông đuôi làm đũa phép."
"Đúng vậy." Ollivander gật đầu, ý bảo Harry và Voldemort vẫy đũa phép, "Hai chiếc lông này vừa lúc làm đũa phép anh em."
Harry và Voldemort liếc nhau, khoảnh khắc chạm vào đũa phép, bọn họ đã cảm giác được một nguồn sức mạnh xuyên qua tay đến tim, cảm giác này bức bách họ vung đũa phép, chứng tỏ sự lựa chọn.
Gật đầu với nhau, bọn họ cùng vung đũa phép.
Ánh sáng đỏ rực chói mắt hiện lên, chiếu sáng cả tiệm.
Một tiếng kêu thanh thúy vang vọng, là — phượng hoàng.
Hai con phượng hoàng rất lớn bay ra từ đũa phép của Harry và Voldemort, cùng nhau quấn quýt, cùng nhay bay múa, sau một lúc lại trở về đũa phép.
Cơ hồ là đồng thời, Harry và Voldemort cảm giác được sức mạnh dâng tràn trong cơ thể, lạ lẫm, nhưng ấm áp, thoải mái khiến bọn họ rên rỉ ra tiếng, lúc phượng hoàng biến mất, bọn họ giật mình nhìn ti tuyết liên kết trái tim hai người với nhau, đây là — khế ước?
Mà nhìn sang Ollivander cùng Dumbledore, vẻ mặt không hề giật mình, là không thấy được?
Hai người cảm giác khế ước rõ ràng thêm, thậm chí có thể cảm nhận vui buồn của đối phương, trong mắt Harry cùng Voldemort lóe lên kinh ngạc, nhưng ăn ý giữ yên lặng, hạ quyết định "Về nhà bàn lại".
"Thật sự rất kỳ diệu, đúng không, Dumbledore." Ollivander kích động, ông chạy ra ngoài quầy, bắt lấy Dumbledore hỏi.
"Đúng vậy, thật kỳ diệu." Dumbledore sững sờ nhìn luồng ánh sáng chói mắt, một tia phức tạp chớp động mà quay.
"Không chỉ là đuôi phượng hoàng." Sau khi ánh sáng biến mất, Ollivander tiến lên bắt lấy Harry cùng Voldemort, lớn tiếng reo, "Biết không? Không chỉ là đuôi phượng hoàng."
"Còn có gỗ thủy tùng và nhựa ruồi."
"Nhựa gỗ thủy tùng có tính độc, thường xuyên bị pháp thuật liên hệ với chết chóc, khi thủy tùng chết lập tức chỗ đó có cây mới tiếp tục sinh trưởng, bởi vậy nó được xem là 'bất tử'; mà nhựa rồi là thực vật không ngừng luân hồi, chết rồi sống lại."
"Hai cái đều tượng trưng cho sinh mệnh và tử vong, quá kỳ diệu." Ollivander cẩn thận vuốt ve đũa phép trong tay Harry và Voldemort, "Càng kỳ diệu, phượng hoàng cũng là động vật không ngừng luân hồi, hai cây đũa phép phù hợp cỡ nào."
"Cuối cùng, ta nói cho các cháu, hai đuôi phượng hoàng đều thuộc về — Eleanor, là con phượng hoàng cuối cùng của thế kỉ này không thuộc về bất kì ai, hôm nay ở đâu không rõ, cho nên nó tượng trưng cho — tự do."
"Eleanor?" Harry và Voldemort lắp bắp kinh hãi, sao không phải Fawkes?
Nào ngờ, biểu tình thực kinh ngạc như vậy vô cùng phù hợp với tình cảnh hai người lúc này, hai đứa nhỏ Muggle lần đầu tiên nghe đến việc lựa chọn đũa phép, sao có thể bình tĩnh.
Harry và Voldemort không có tâm trạng để ý, tuy lịch sử thay đổi từ lúc bọn họ ra đời, nhưng lần đầu tiên nó vượt qua phạm vi khống chế, sau này, rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện thay đổi?
Bọn họ, sẽ đối mặt với tương lai như thế nào?
Trước mắt chỉ có thể xác định, đũa phép bọn họ không dùng lông của Fawkes, nó đại biểu cái gì? Kiếp trước vận mệnh của bọn họ dây dưa với Dumbledore, có phải kiếp này sẽ hoàn toàn chặt đứt? Bọn họ sẽ được giải thoát khỏi sự giám thị và đề phòng của Dumbledore?
Eleanor, phượng hoàng tượng trưng cho tự do, có phải đại biểu bọn họ đã được tự do?
Nghi hoặc rất nhiều, nhưng đây không phải điều hai đứa trẻ mới tiếp xúc với thế giới pháp thuật nên nghi hoặc, bọn họ cần xốc lại tinh thần, tiếp tục chơi trò ông cháu với Dumbledore, cùng tới tiệm kem, cùng thưởng thức bánh ngọt với hắn.
Thẳng đến lúc trời nhá nhem tối, Dumbledore mới đưa hai cậu bé "Vẫn còn muốn chời đùa" về nhà.
"Oh, giáo sư Dumbledore, mọi thứ thực thần kỳ, con không dám tin mình sẽ được tới đó nữa." Đến cửa, Harry kéo áo choàng của Dumbledore, đôi mắt xanh lá lóe lên hưng phấn, "Con sợ ngày mai tỉnh lại, đây chỉ còn là giấc mộng, mà con là đứa trẻ bình thường."
Dumbledore mỉm cười, khom lưng xoa đầu Harry, thực tế, mọi đứa trẻ Muggle hắn gặp đều nói vậy, đương nhiên, đó là chỗ đáng yêu của chúng.
"Harry, đây không phải giấc mộng, hai tháng sau, con sẽ trở thành học sinh Hogwarts, cảm nhận mọi thứ thần kỳ ở thế giới pháp thuật."
"Thật ư?" Harry cắn môi, tựa hồ có chút lo lắng, "Nhưng, con không có pháp thuật lợi hại như ngài, con sẽ được tuyển ư? Con có bị đuổi học không?"
"Đương nhiên sẽ không." Dumbledore cầm tay Harry, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lá, "Tin ta, nhận được thư thống báo là con có đủ tư cách vào thế giới pháp thuật, con cứ an tâm."
"Vâng." Harry gật đầu, không hỏi nữa, lại không buông tay.
"Cậu bé, con còn chuyện gì sao?" Đôi mắt sau kính bán nguyệt của Dumbledore tràn ngập hòa ái nhìn Harry, thấp giọng hỏi.
"Con, con có thể đến đó nữa không? Hẻm Xéo." Harry cắn cắn môi, rốt cục hỏi ra, "Ý con là, kem ở đó rất ngon, không, ý con là nơi đó thực thần kỳ."
"Ha ha ha ha." Dumbledore cười ra tiếng, xoa đầu Harry, "Đương nhiên có thể, nhưng con phải hứa với ta, chỉ có thể đến Hẻm Xéo, những ngõ nhỏ khác không an toàn."
"Vâng, con hứa." Harry dùng sức gật đầu, ánh mắt lòe lòe sáng nhìn Dumbledore, lộ vui mừng và cảm kích.
"Harry, buông giáo sư Dumbledore ra thôi." Voldemort chịu không được phương thức chia tay buồn nôn này, mở miệng nói, "Hẳn thầy còn nhiều việc."
"A." Harry quay đầu nhìn thoáng qua Voldemort, không nỡ buông áo Dumbledore, "Vậy, giáo sư Dumbledore, chúng ta gặp ở trường học."
"Được, gặp ở trường học." Dumbledore mỉm cười nhìn Harry, lúc Harry sắp đóng cửa, lại đột nhiên mở miệng gọi cậu, "Từ từ, Harry."
"Cái gì?"
"Đứa nhỏ, sao con biết pháp thuật của ta rất lợi hại?" Dumbledore mỉm cười nhìn Harry, lơ đãng hỏi.
Harry chớp chớp mắt, tựa hồ có chút thất thố, lại có chút nghi hoặc: "Ngài dùng pháp thuật gõ tường một cái, nó liền mở, hơn nữa, ngài mặc áo choàng như vậy, trên đường không ai nhìn ngài với ánh mắt kì quái, chả nhẽ không phải ngài dùng pháp thuật sao?"
"Oh, đương nhiên phải." Dumbledore chớp chớp mắt với Harry, "Chẳng qua, gõ tường như vậy mọi phù thủy đều làm được, lần sau con cũng thử xem. Mà quần áo của ta, chỉ là thần chú nho nhỏ thôi, sau này con sẽ học được."
"Đứa nhỏ, đóng cửa đi, thực chờ mong lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta."
"Vâng." Harry nở nụ cười đầy chờ mong, đến khi cửa đóng chặt lại, nụ cười của cậu hóa lạnh, kết thúc thế sao, Dumbledore, ta là Harry, học sinh ngài từng yêu thương nhất, ngài, không cảm giác được sao?
Chương 27: Đổi thay
"Luyến tiếc như vậy, sao không đuổi theo lão?" Voldemort đặt quyển sách trên tay xuống, dựa lưng vào tường, khiêu mi cười lạnh, "Có lẽ lão sẽ mang ngươi về không chừng."
"Hiện giờ ta không có tâm trạng đùa với ngươi." Harry không kích động như thường ngày, cũng không lộ vẻ mặt cầu xin, mà thoáng chút mệt mỏi, bước thẳng lên lầu.
Ngoài dự kiến, Voldemort không cản cậu, cũng không bộc phát lửa giận, chỉ lẳng lặng nhìn theo, ánh mắt kia khóa chặt bóng lưng cậu, xen lẫn thứ gì đó cậu không hiểu.
Yên tĩnh trước bão táp ư? Harry ôm chặt lồng ngực, tựa hồ, không phải.
"Ngu ngốc." Thẳng đến tấm lưng kia biến mất, Voldemort mới đứng thẳng, lấy tay ôm ngực, bên trong là vô tận bi thương, nhưng không thuộc về hắn.
Theo thói quen tiến vào phòng, tắm rửa, thay quần áo ngủ, sau đó nằm trên giường, Harry mở to mắt nhìn nóc nhà, hoàng hôn xuyên qua song kính hắt vào, hình thành vệt lốm đốm, Harry lấy tay che mắt, ngăn ánh nắng xâm nhập, lần đầu tiên cậu thấy ánh nắng thật chướng mắt.
Vì thế xoay người xuống giường, kéo mạnh bức màn, rồi trở lại.
Nhưng giấc ngủ không đến dễ dàng như cậu tưởng tượng, suy nghĩ quẩn quanh trong đầu cậu, làm cậu không yên lòng, trở người, vẫn không ngủ được, tuy mới hoàng hôn, thân thể và tinh thần lại vô cùng mệt mỏi, vì sao không thể ngủ?
Ngồi dậy, Harry hung hăng ném gối đầu của mình, động tác mạnh tới mức khiến cậu có chút lảo đảo, ngẩng đầu hít sâu một hơi, cậu lại suy sụp ngã xuống, đầu không có gối kê làm cậu khó chịu, liền kéo gối của Voldemort qua.
Xạ hương nhàn nhạt, Harry giật mình, lập tức nhớ tới, đây là hương vị đặc biệt trên người Voldemort, tuy Voldemort cũng không chú ý, nhưng lúc này hương vị có công dụng an thần rất tốt, Harry giật gối lên, đem chặn cuộn lại kê đầu, rồi sau đó ôm gối, nhắm mắt.
Dumbledore......
Harry nhớ tới lần đầu tiên gặp ông, Dumbledore xuyên qua đám người nhìn về phía cậu, lộ ra nụ cười hiền lành, cậu biết, nụ cười cười kia là dành cho cậu, không phải dành cho cậu bé cứu thế Harry Potter, làm cậu cảm thấy ấm áp.
Năm thứ sáu, dốc lòng dạy dỗ, quan tâm, cậu không còn cha mẹ, nên cậu xem Dumbledore như người thân, tuy cậu chưa bao giờ nói ra điều đó.
Dù sau này biết, biết hết kế hoạch của Dumbledore, cậu vẫn luôn tin, ông làm tất cả vì thắng lợi cuối cùng, vì thế giới hòa bình, huống chi, Dumbledore còn hi sinh tính mạng của bạn thân, không phải sao?
Nhưng Dumbledore, sao ông có thể?
Sao có thể dùng Chiết tâm trí thuật với một đứa nhỏ Muggle chứ?
"Đứa nhỏ, sao con biết pháp thuật của ta rất lợi hại?"
Ông gọi tôi là đứa nhỏ, như kiếp trước, nhưng Dumbledore, vì một câu nói lơ đãng, ông liền dùng Chiết tâm trí thuật với một đứa nhỏ tin tưởng ông?
Mà mình thì sao?
Harry nở nụ cười khổ, cơ hồ là theo bản năng, lúc cậu tiếp xúc đến ánh mắt Dumbledore, cậu liền dùng Bế quan bí thuật, đưa ra suy nghĩ giả dối lừa lấy sự tin tưởng Dumbledore.
Từ khi nào, Dumbledore, hiệu trưởng tôi kính yêu nhất, từ khi nào, giữa chúng ta chỉ có lừa gạt?
Harry cảm thấy sự tin tưởng luôn chống đỡ cậu chậm rãi sụp đổ, khiến cậu không biết làm thế nào, từ khi sống lại, hình như chuyện này thường xuyên xảy ra.
Nụ cười của cậu càng gượng gạo, đau đớn trong lòng càng dâng lên, không thể ngăn cản, cậu cuộn chặt người, đầu vùi vào giữa gối, tựa hồ chỉ có như vậy, mới dễ chịu một chút.
Voldy......
Một tiếng kêu nho nhỏ vang lên trong lòng cậu.
Nghĩ cái gì chứ? Harry lắc lắc đầu, không chừng bây giờ cựu chúa tể hắc ám lòng dạ hẹp hòi đang vui vẻ vẽ vời linh tinh kìa.
"Voldy, lòng dạ hẹp hòi." Harry nhịn không được oán thêm một câu, tựa hồ chỉ có như vậy mới giải trừ phiền táo trong lòng.
"A? Đây là kết quả cuối cùng sau khi đại não héo rút của ngươi suy nghĩ?" Một giọng nói âm trầm vang lên bên tai Harry, gằn từng tiếng đánh thẳng vào lòng cậu.
"V— Voldy?" Harry bật dậy, phát hiện Voldemort đang bưng một khay thức ăn đứng bên giường.
Voldemort hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục hạ thấp trí thông minh của Harry, điều hiếm thấy này khiến Harry có chút nghi hoặc, nhưng tiếp theo, lực chú ý của cậu hoàn toàn bị khay thức ăn trên tay Voldemort hấp dẫn, đúng lúc, bụng cậu phát ra tiếng réo, Harry vội vàng che bụng, có chút ngượng ngùng.
"Vốn định đưa Nagini." Voldemort co rút khóe miệng, đặt khay lên đầu gối Harry, "Nhưng hình như nó không ở đây."
"Chủ nhân, ta—" Nagini vừa ngửi được mùi thức ăn đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc này liền vội vàng lao ra nhận ý tốt của chủ nhân, nhưng, hai đạo ánh mắt lạnh băng quét lên người nó, ô, thức thời là truyền thống tốt đẹp của xà tộc, nó nhịn, "Ta không đói, Harry đại nhân ăn đi."
Nói xong, Nagini vội vàng lao ra cửa, tiết mục lại bắt đầu, trong vòng hai giờ không nên trở về, đến phòng bếp tìm cái gì ăn thôi, tiểu thư Nagini vừa suy nghĩ vừa chạy xuống dưới lầu.
Nagini rời đi, phòng còn hai người, sau nửa ngày chỉ có tiếng nhai nuốt của Harry, Voldemort đi đến bên tường nhặt gối lên, lại nhìn Harry trong lúc ăn vẫn vô thức ôm chặt gối của mình, trên mặt có chút ý cười, nhưng thu lại trong chớp mắt.
"Ăn xong?"
"Ừm." Harry đặt khay không trên tủ bên giường, dùng sức gật đầu, bên môi còn dính vụn bánh mì.
Voldemort vươn tay định lau giúp cậu, nhưng tay vừa đến mặt lại chuyển phương hướng, nắm lấy lỗ tai Harry, gần đây hắn rất thích làm động tác này, mềm mại, ấm áp, ân, cảm giác tốt lắm.
"Đau—" Harry chụp lấy tay Voldemort, không dám dùng lực mạnh, chỉ có thể liên tục nhe răng nhếch miệng, ý bảo Voldemort nhẹ chút.
Khóe miệng Voldemort chậm rãi cong lên, mắt đỏ nheo lại, lực trong tay tăng thêm: "Nợ nần hôm nay của chúng ta, nên tính toán a?"
"Tính toán?" Harry vừa nghe từ này, nhất thời hóa đá.
Ô, sao mình đáng thương thế này, chiều nay ở tiệm áo chùng của phu nhân Malkin đã để hắn đánh cho tiêu tan tức giận, hơn nữa vừa rồi tạo lý do hợp lý tới Hẻm Xéo trước mặt Dumbledore, lấy công chuộc tội a, sao hắn còn muốn tính toán?
"Ngươi không có tâm trạng đùa với ta ư?" Voldemort khiêu mi, mắt âm trầm, Harry biết, đây là điềm báo bi kịch của mình, lúc ấy tâm trạng không tốt, cũng không nghĩ nhiều, ai biết giờ đưa tới tai ương, cố gắng một ngày liền uổng phí, ô, cậu không thể quay ngược thời gian sao?
Voldemort, ngươi đúng là lòng dạ hẹp hòi.
"Ai đang nói xấu ta vậy?" Voldemort đột nhiên ghé vào tai Harry, thấp giọng hỏi.
"Chính là—" Harry thuận miệng đáp, nói đến một nửa bỗng dưng trợn mắt, kinh dị nhìn Voldemort, "Sao ngươi biết?"
Voldemort xem thường, quả nhiên không thể trông cậy vào tên nhóc ngu ngốc này, hắn bước lên giường, buông lỗ tai Harry, áp tay lên ngực mình: "Cảm giác không được ư? Ở đây liên hệ."
"Liên hệ?" Harry theo bản năng học động tác của Voldemort, áp tay lên ngực chính mình.
Một cảm giác kỳ dị chảy vào lòng, như lúc thử đũa phép, lạ lẫm mà ấm áp.
"Thử sử dụng pháp thuật."
"Ừm."
Harry gật gật đầu, phối hợp cùng Voldemort, chậm rãi thả pháp thuật, tiếng vang "Ông ông" quanh quẩn bên tai, cũng không ồn ào, tựa hồ đang thì thầm với cậu, theo pháp thuật dần dần tăng lớn, trái tim hai người hiện ra luồng sáng đỏ, khác lúc ở tiệm đũa phép, ánh sáng này êm dịu.
Không lâu, luồng sáng đỏ giữa hai người nối tiếp, hình thành một đường thẳng liên kết trái tim hai người, giống lần thử nghiệm đũa phép như đúc.
"Đây là— khế ước?" Harry mở to mắt nhìn ti tuyết.
"Suỵt, đừng nói, cảm giác nó." Voldemort nhích tới gần Harry, đụng vào trán cậu, động tác này thoáng dọa Harry, nhưng tiếng "Ông ông" bên tai dần dần rõ ràng, cậu cũng tĩnh tâm, nhắm mắt cảm nhận sự thần kỳ này.
Nhắm mắt nên bọn họ không thấy, hai người càng gần sát, ánh sáng càng rực rỡ, vây lấy hai ngươi, như một vòng lửa đỏ nhảy múa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT