Thấm thoắt đã đến Tết nguyên đán, JaeJoong và JunSu lại cùng nhau về nhà. Trong khi mọi người đang trong thời điểm bận rộn cuối năm, JaeJoong thường xuyên chạy ra ngoài, mỗi lần Kim phu nhân hỏi đi đâu, JaeJoong đều nói, “Con đi kiểm tra xem sữa của con có bị hỏng hay không.” rồi lại chạy đi tìm YoonHo. Sau lại kéo cả JunSu cùng đi.
Vì là kì nghỉ đông nên ChangMin cũng đã về nước, về phần Park YooChun thì do cha mẹ còn đi du lịch nước ngoài nên cũng theo về nhà họ Jung đón năm mới luôn. Thế nên căn nhà của YoonHo trở thành cứ điểm của 5 người, mỗi ngày đều quậy tưng bừng trời đất.
Park YooChun vừa thấy JunSu liền tiếp tục thân cận, mục đích vẫn là tìm cách xoá cái ảnh kia đi, có điều lý do lại là sợ cái ảnh đó ảnh hưởng đến hình tượng của mình trong mắt JunSu, rất không có lợi cho tương lai sau này.
Vốn đang bận đùa nghịch với YoonHo, JaeJoong nghe loáng thoáng đến chuyện ảnh liền hỏi, “Ảnh gì thế? Tớ muốn xem!”
“À, ảnh kỉ niệm ấy mà.” Nói rồi JunSu lấy di động đưa cho JaeJoong xem, sau đó tiếp tục cùng ChangMin chơi game. Nhưng ChangMin lại bị cái ảnh kia ‘hấp dẫn’, nhanh chóng chạy lại bên YoonHo và JaeJoong, hưng phấn nói, “Em cũng muốn xem!”
Vì thế YoonHo, JaeJoong, ChangMin yên vị trên sôpha xem ảnh, sau cả ba lại quay về Park YooChun.
“Kỹ xảo tiếp cận có tiến bộ.” – YoonHo.
“Ánh sáng quá mờ, kỹ thuật chụp không tốt.” – JaeJoong.
“Đã trao đổi số điện thoại chưa?” – ChangMin.
Sau đó Park YooChun nhào qua định giật lấy điện thoại, JunSu phát hiện ý đồ này, cho nên cũng phi qua. Đáng tiếc ba người kia trốn quá nhanh, cho nên hai người này lại nhào vào nhau, Park YooChun nằm phía trên JunSu, trọng điểm là hai người môi chạm môi. Sau đó ba người còn lại đứng bên nghiêm túc quan sát.
“A~ Hình ảnh rất chân thực!” YoonHo đã nhanh tay chụp lại khoảnh khắc trên.
“Yah! Park YooChun! Tôi phải giết anh!”
Sau đó nữa, YooChun cùng JunSu trình diễn màn ‘đánh nhau’ quen thuộc của YoonHo và JaeJoong, có điều YunJae thì song phương mà đây lại là đơn phương… thôi xem như đây là màn ‘đuổi giết’ cũng được.
~***~
Lại nói về JaeJoong, từ sau khi chính thức cùng YoonHo ở bên nhau, cậu đối với ChangMin có chút không được tự nhiên, mãi không biết nên mở lời như thế nào, cuối cùng là ChangMin nói trước.
“JaeJoong hyung, hyung em đã kể với em chuyện của hai người rồi.” ChangMin cười đến tít mắt nói.
JaeJoong mấp máy môi nhưng không biết nói gì.
“Chắc hyung cũng biết em là con nuôi. Từ nhỏ đến lớn YoonHo hyung đều rất thương em, nhưng em thường nghĩ, rồi ai sẽ thương YoonHo hyung đây? Cho nên lúc YoonHo hyung nói cho em biết quan hệ của hai người, hình như em đã tìm được đáp án. Bởi vì, những người trước kia từng ở bên YoonHo hyung, em chưa một lần nghe hyung ấy nhắc qua.”
“…..”
“Em cũng biết hyung nghĩ gì, nhưng em không để ý chuyện hyung là con trai đâu, thật đấy. Chỉ cần YoonHo hyung thích, nam hay nữ cũng không thành vấn đề.”
Mấy lời của ChangMin khiến JaeJoong cảm động suýt khóc, nhưng câu nói tiếp theo của ChangMin lại khiến cảm xúc của JaeJoong được dịp ‘tập thể dục’.
“Tất nhiên qua lời của hyung em thì em cũng biết tính cách của JaeJoong hyung có chút ‘khác biệt’. Nhưng em biết JaeJoong hyung sẽ không rời bỏ hyung em, đúng không ạ?”
Nhìn vẻ mặt đáng yêu của ChangMin, JaeJoong thật sự không thể xuống tay, nên chỉ có thể vỗ vai ChangMin nói, “Yên tâm đi! Hyung nhất định không buông tay!”, nói xong quay người đi tìm YoonHo, sau đó là….
“A!! JaeJoong! Em bị trúng gió hả? Sao lại cấu anh nữa rồi! Buông tay, buông tay...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT