Từ sau vụ đụng chạm kia, Park YooChun lại càng ra sức gọi điện thoại cho JunSu, nói là phải chịu trách nhiệm linh tinh gì đó, nói mãi đến mức JunSu cứ thấy số của YooChun gọi đến là tự động tắt máy, YooChun liền chuyển qua gọi cho JaeJoong để tìm JunSu. Về phần JaeJoong, cậu cũng không hỏi JunSu có chuyện gì, vấn đề này cứ để JunSu tự mình cân nhắc là tốt nhất.
Giao thừa năm đó, JaeJoong đang ở quảng trường cùng JunSu bắn pháo hoa thì nhận được điện thoại của YoonHo.
“JaeJoong à, em đang ở đâu thế?”
“Đang ở quảng trường bắn pháo hoa với JunSu. Anh đang ở nhà à?”
“Ừ, YooChun và ChangMin cũng đang bắn pháo hoa trong sân, anh chỉ là có chút nhớ em thôi.”
“Chúc mừng năm mới, YoonHo! Aiii, anh lại già thêm một tuổi rồi!”
“Kim JaeJoong! Chẳng lẽ anh già một tuổi thì em trẻ một tuổi sao?”
“Jung YoonHo! Anh muốn nói Chúc mừng năm mới với em thì nói nhanh đi!”
“JaeJoong, chỗ em đứng rất gần Online đúng không? Em quay lại nhìn đi.”
“Cái gì thế?”
JaeJoong quay người nhìn về phía toà nhà văn phòng cao tầng của Online, thì ra toàn bộ đèn của tất cả các phòng đã được bật tắt một cách có ý đồ, sắp xếp thành hình một chai sữa. JaeJoong nhìn đến liền bắt đầu ngây ngô cười. JunSu bên cạnh cũng vừa thấy, cảm khái nói, “Chậc chậc… YoonHo hyung lãng mạn quá đi…”
Vừa lúc đám đông trên quảng trường bắt đầu đếm ngược, “5, 4, 3, 2…”
Đếm tới 1, trong điện thoại truyền đến thanh âm của YoonHo.
“Năm mới hạnh phúc, JaeJoong của anh.”
~***~
Lễ mừng năm mới qua, trở lại trường học, giáo viên chủ nhiệm tìm JunSu, bảo là có một trường nghệ thuật ở Pháp vẫn hợp tác với trường chúng ta, hàng năm trường đều gửi một sinh viên năm nhất qua đó học tập. Năm nay cả khoa đều nhất trí chọn JunSu, nên chủ nhiệm hỏi ý cậu thế nào. JunSu cảm ơn, nhưng nói phải suy nghĩ một chút, chủ nhiệm liền cho thời gian là một tuần.
JunSu về ký túc, nói cho JaeJoong về ý định của khoa. JaeJoong vừa nghe liền cho cậu ta một chưởng, “Đi chứ! Sao lại không đi? Cơ hội tốt như vậy, có ngốc mới không đồng ý.”
“Nhưng mà JaeJoong à, nếu tớ đi thì cậu còn lại một mình. Hơn nữa cậu còn gián tiếp vì tớ mà chuyển ngành nữa.”
“JunSu, cậu còn nhớ lúc trước thường hát cho tớ nghe không? Khi đó tớ đã nghĩ, giọng hát của cậu thật sự rất tuyệt. Tớ rất thích nghe cậu hát, thật đấy. Tớ hiện tại cũng học rất tốt đây thôi. Cho nên, cậu cứ đi, bao giờ về lại tiếp tục hát cho tớ nghe, được không?”
“…Được!” JunSu có chút nghẹn ngào nói.
“JunSu…” JaeJoong không kiềm được hỏi, “Thế còn YooChun thì sao?”
“Tớ không biết. JaeJoong, hiện tại tớ không có đủ dũng khí, nhưng nếu ba năm sau mà anh ấy vẫn như bây giờ thì tớ sẽ không từ chối.”
Sau khi cùng người nhà thảo luận, rồi hoàn tất các thủ tục ở trường, JunSu mới quay về nhà chuẩn bị hành lý. Cậu gọi điện hẹn gặp Park YooChun, nói mình muốn đi Pháp, ba năm.
“JunSu, tình cảm vốn không thể khống chế được, lúc không ngờ tới lại xuất hiện nên anh cũng không có cách nào cưỡng lại. Em cũng hiểu điều đó đúng không?”
“Park YooChun, anh có dám đánh cược không?”
“Dám!”
“Vậy ba năm sau em quay về, nếu anh vẫn như bây giờ, thì em sẽ đem chính mình làm kết quả cho anh. Được không?” JunSu ngừng một chút lại nói, “Nhưng có điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Park YooChun vui vẻ nói.
“Em phải xem từ giờ anh có đứng đắn hay không đã.”
YooChun kéo JunSu qua hôn một cái, “Được!”
Ngày hôm sau, JunSu bay đi Paris.