Ngày hôm sau, JaeJoong chạy đến nhà JunSu, thấy cậu ta đang vừa ăn lê vừa xem TV liền nói, “JunSu, tớ với YoonHo chính thức ở bên nhau rồi.” sau đó vẻ mặt căng thẳng chờ phản ứng của JunSu.

JunSu vốn đang ăn lê đột nhiên ngừng động tác, quay qua sờ trán JaeJoong, lại sờ trán mình, sau đó không thèm để ý gì đến JaeJoong, tiếp tục ăn lê. JaeJoong giật lấy miếng lê trên tay JunSu, trừng mắt nhìn cậu ta.

“Cậu bị ngốc à? Không phải từ trước đến nay hai người vẫn ở bên nhau sao? Tớ bảo rồi, tớ không kỳ thị gì cậu đâu, thật đấy. Trả lại lê cho tớ được không?”

JaeJoong thản nhiên đưa miếng lê lên miệng cắn một miếng, vừa nhai vừa nói.

“JunSu, lúc trước là hiểu lầm, nhưng giờ mới là thật.”

“Dù sao bây giờ hai người cũng đã bên nhau rồi, hơi đâu mà tớ quản trước kia thật giả ra sao.” JunSu bất đắc dĩ lấy táo ăn.

“Cậu không nghĩ tớ có vấn đề hả? YoonHo là con trai đó!” JaeJoong nhìn thẳng vào JunSu.

“Sặc, tớ có mắt, đương nhiên biết YoonHo hyung là con trai. Nếu cậu không yên tâm, có thể bảo YoonHo hyung thoát y trước mặt cho tớ xem. Tớ không ngại đâu.”

“…. Thôi không cần, cậu biết là tốt rồi.” Nói rồi JaeJoong lại tiếp tục ăn lê.

“Uhm… Body của YoonHo hyung chắc là không tồi nhỉ?” Ngừng một chút, JunSu nói tiếp.

“Ừ… được lắm.” JaeJoong nhớ tới lần uống rượu ngủ ở nhà YoonHo, có thấy YoonHo không mặc áo, body rất được.

Nghe xong câu của JaeJoong, JunSu vẻ mặt vô cùng ba chấm nhìn cậu, nhưng bị JaeJoong quẳng cho một chữ “Biến!” vào mặt. Thực ra JaeJoong rất hiều, JunSu là thật tâm không xem cậu là kỳ quái, thứ tình cảm bạn bè tốt như thế khiến cậu rất tự hào. Vì thế JaeJoong đột nhiên ôm JunSu bo một cái vào má, bị JunSu chỉ tay mắng biến thái, thế là lại ầm ĩ thành một đoàn.

Một hồi lâu sau hai người mới dừng lại, JaeJoong đột nhiên hỏi, “JunSu, cậu với Park YooChun thì sao?”

“…Không biết. Để sau đi.”

~***~

Thực ra kể từ lần thay nhau làm thơ 5 chữ trước cửa nhà YoonHo, Park YooChun và JunSu vẫn thường xuyên liên hệ.

Ban đầu là YooChun cứ liên tục gọi điện thoại cho JunSu, với ý nghĩ là lấy lòng để tìm dịp xoá cái ảnh quỷ quái kia đi. Kỳ thật cái ảnh đó YooChun không cần, đơn giản chỉ muốn cùng JunSu qua lại, sau lại hiểu được có lẽ vì tính cách thẳng thắn của JunSu khiến YooChun không muốn buông tay, cho nên càng thường xuyên gọi điện thoại. Trên danh nghĩa là vì cái ảnh kia, nhưng thực ra….

Thôi không nói, mọi người trong lòng tự hiểu là được rồi.

Sau khi JunSu lên Đại học, YooChun vẫn thường xuyên gọi điện cho JunSu, dù có ngốc cũng biết là chuyện gì đang diễn ra, huống chi JunSu không ngốc. Nhưng hai người vẫn không ai mở lời trước.

Hết kỳ nghỉ lễ, JaeJoong và JunSu quay về trường. JaeJoong vẫn mỗi ngày cùng YoonHo buôn điện thoại, mỗi ngày cùng JunSu bám lấy nhau. JaeJoong cũng đã nộp đơn xin đổi khoa, chuyển sang cùng khoa với JunSu.

Nguyên do là sau khi khai giảng, nhà trường yêu cầu sinh viên chọn một khoá học bổ sung tự chọn. JaeJoong vốn cảm thấy khó chịu vì không có JunSu bên cạnh, cho nên đã chọn học khoá sáng tác cùng JunSu. Dù sao mục đích cũng là được học cùng lớp với JunSu, xem như đây là cái cớ đi. Nhưng ngẫu nhiên có một lần giáo viên chủ nhiệm khoa của JunSu phát hiện ra khả năng âm nhạc thiên phú của JaeJoong, một hai khuyên JaeJoong đổi chuyên ngành, hao hết công phu một tháng khuyên răn, cuối cùng cũng thuyết phục được cậu.

Cho nên từ sao kỳ nghỉ trở về trường, JaeJoong liền đổi khoa, cũng may lúc trước JaeJoong từng đi học piano cùng nhạc lý một năm cho nên cũng xem như có căn bản, nhanh chóng bắt kịp chương trình học. Tất nhiên, điều làm JaeJoong cao hứng nhất là được chuyển tới cùng ký túc xá với JunSu, hai người lại như hình với bóng giống lúc trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play