Hộ Lạc nhìn quân doanh đèn đuốc sáng trưng ngoài doanh trướng, nhìn như loạn nhưng có trật tự, gió đêm thổi tới, mang theo vị huyết tanh nhàn nhạt. Từ xa, hắn tựa hồ còn nghe được tiếng của La Tất.

Hộ Lạc nghiêng tai lắng nghe, hình như nghe được La Tất nói gì mà ‘soát thân’ ‘lột sạch’ vân vân. Hắn nhíu mày cầm kiếm bước ra ngoài. Khụ, hắn sợ hắn đến trễ thì Tất Thập Tứ sẽ xấu hổ muốn chết…

Rõ ràng, hai năm không gặp đám người La Tất dưới sự ‘giáo dục’ của Diệp Vu Thời đã vận dụng hai điểm ‘lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng’ cùng ‘nhạn qua vặt lông’ đến mức thuần thục.

Hộ Lạc vừa đi, An Thường Lạc nhìn nhìn đại sư huynh nhà mình rồi dẫn một đám thuộc hạ cũng đi luôn.

Bên này Phương Khác xua đám đệ tử đời ba mươi bảy đi.

Sàn sạt một chốc, doanh trướng đã trống trải rất nhiều.

Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời, nhíu mày nói: “Mượn La Tất dùng một tí, không để ý chứ?”

Diệp Vu Thời lại gần Phương Khác, duỗi tay cực kỳ tự nhiên kéo Phương Khác ra ngoài doanh trướng. Vừa đi vừa nói: “Bảo bọn họ đừng theo nữa.”

Phương Khác chỉ kịp nói với đám Chu Lập Đức một câu ‘không cần đi theo’, đã bị Diệp Vu Thời kéo lên phi kiếm, thoáng cái biến mất trước mắt mọi người.

Chu Lập Dức thanh giọng ho, nhìn những người khác: “Đại nhân và Diệp sư huynh có chuyện thương nghị, chúng ta đừng quấy rầy.”

Diệp Vu Thời tìm kiếm trong một cánh rừng, khóe môi chợt cong lên.

Kéo Phương Khác nhảy khỏi phi kiếm.

Chỗ này chính là bờ sông chính của hà lưu. Cạnh bờ sông là một đống đá. Dưới ánh trăng thế mà có mấy phần cảm xúc. Phương Khác sáng mắt vừa nghĩ ‘chỗ tốt’ đã bị Diệp Vu Thời ôm eo, chân cong lại, vừa đẩy vừa thả lưng đã đặt lên tảng đá lớn.

Phương Khác hơi trợn mắt, nhìn gương mặt gần trong gang tấc. Lưng y dán sát vào mặt đá trơn nhẵn cứng ngắt, eo bị tay đối phương siết chặt.

Mà con ngươi Diệp Vu Thời vô cùng thâm sâu, phản phất như có thể nuốt chửng tất cả những vật ánh vào mắt y, bao gồm con người.

Sự tê dại trên môi khiến y nhịn không được thở dốc. Một điểm đỏ hồng từ lỗ tai chậm rãi khuếch tán… sau đó một tay không chịu nhận thua đè lên cổ Diệp Vu Thời.

Phương Khác từ không kịp phòng bị bị Diệp Vu Thời áp đảo đến chủ động đáp lại chẳng qua chỉ diễn ra trong một thoáng. Chỉ là ngay lúc Phương Khác ôm eo Diệp Vu Thời đã mơ hồ cảm thấy chỗ nào không đúng.

Hai người thở dốc ngồi trên tảng đá, y sam đều hơi rối loạn. Phương Khác chau mày, buồn khổ vì sự bị động vừa rồi, sau đó lại nhướng mày cười với Diệp Vu Thời, nụ cười tràn đầy hàm ý.

Ai ngờ ngoài mặt Diệp Vu Thời vẫn ung dung không gấp không thấy nửa phần quẫn bách, nhẹ nhếch môi, vết thương trên đôi môi hơi xưng đỏ càng thêm rõ ràng.

Phương Khác lập tức vô thố dời mắt đi, kiệt lực bình ổn hơi nóng vừa trào lên.

Diệp Vu Thời chậm rãi nhếch môi, tùy tiện lấy hai túi rượu đưa cho Phương Khác một túi, Phương Khác nhận lấy mở ra uống một hớp, rượu này mùi vị rất đặc biệt, vào miệng hơi đắng sau lại cay. Sau khi nuốt xuống, trong miệng lại tràn lên hương thơm.

“Chuyện bị tập kích tại sao không nói với huynh?”

“Gặp được huynh có rất nhiều chuyện muốn nói, không kịp nói… không biết là ai nói đợi một lát, nhưng lại để đệ chờ mấy canh giờ.” Phương Khác liếc Diệp Vu Thời một cái, lại uống một hớp rượu.

Diệp Vu Thời cầm túi rượu cụng với Phương Khác, cũng uống một hớp. Hoàn toàn tương phản với chậm rãi ẩm rượu lúc ngồi trong bàn tiệc, động tác vẫn ưu nhã nhưng hình dung bằng từ tiêu sái thì thích hợp hơn. Rượu tràn ra bên môi thấm ướt y sam, thuận theo cổ thấm ướt một vùng.

“Rất giận?” Diệp Vu Thời hỏi, trong mắt sáng lấp láy.

Phương Khác chau mày nói: “Đương nhiên giận, cũng không chỉ là giận. Lúc trước đệ nghĩ, phải trở nên mạnh mẽ trước là vì để sống, sau là vì không để người khi nhục, tiếp đến là vì có quyền tự do chọn lựa và không chọn lựa. Mà hiện tại lại nhiều thêm một điều, đó chính là bảo vệ người đệ muốn bảo vệ… Trần Chử vẫn luôn biểu đạt hàm ý này với đệ, lúc trước đệ không hiểu lắm. Nhưng hiện tại đã hiểu. Họ là người của đệ, vinh cùng vinh, tổn cùng tổn. Bọn họ làm việc cho đệ, để đệ trở nên mạnh hơn. Mà đệ càng mạnh mẽ, càng bảo vệ được những người có quan hệ với mình. Chẳng hạn Trần Chử, Triệu Lịch Duyệt, hay Chu Lập Đức… hoặc giả là huynh, hay chưởng môn… Tiền Triều Minh họ đều là vì đệ mà chết.”

“Lúc ở phàm giới đệ từng nói, nếu có người làm đệ đau, đệ nhất định sẽ khiến hắn càng đau, đau đến không dám động nữa. Đệ không biết Tất Thập Tứ tại sao phải ra tay với mình, đệ cũng không biết trong đó còn có ai thò tay vào không. Nhưng không sao hết, đệ chỉ cần biết Tất Thập Tứ muốn giết đệ là được. Bất kể hắn vì cái gì muốn giết đệ? Hắn muốn giết đệ, tóm lại đó là sự thật. Vậy đệ không cần phải nghĩ đến gì khác nữa.”

Diệp Vu Thời nghiêm túc lắng nghe, không nói gì. Chỉ là mày hơi nhướng lên, tuy Phương Khác đáp không đúng câu hỏi nhưng cũng thế.

Phương Khác uống rượu, phát hiện rượu trong túi hình như không hề ít đi, y vui vẻ hất mày nói: “Vu thời, đây là túi rượu trong ‘bao cơm túi rượu’ sao? Huynh đã có thể luyện chế linh khí ngũ phẩm rồi à?”

Hai món linh khí này đều không dễ luyện chế, bao cơm túi rượu tên như ý nghĩa nghe là biết dùng để đựng cái gì. Dùng thứ này đựng linh tửu và linh cốc không những có thể bảo đảm linh khí không trôi mất còn có thể tăng linh lực hàm chứa trong linh tửu và linh cốc.

Phương Khác sờ miệng túi, quả nhiên có khắc chữ Diệp Vu Thời.

Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác cười cong mắt, nhẹ than, đề tài này có phải càng lúc càng lệch rồi không?

Sau đó lại nghĩ đến tại sao Phương Khác vui như thế, khóe môi hắn liền chậm rãi nhếch lên. E rằng dù tu vi của bản thân có tăng lên Phương Khác cũng sẽ không vui vẻ như thế đi?

“A Khác có muốn vật gì không? Đúng lúc gần đây huynh có vài vật liệu tốt, có thể luyện chế cho đệ.” Diệp Vu Thời đè lên khóe môi đang cong, nhìn như không bận tâm hỏi.

Phương Khác lập tức sáng mắt, ánh sáng trong mắt đó chỉ sợ còn sáng hơn cả ánh trăng trong đêm.

“Thật chứ? Đệ muốn.” Phương Khác chớp mắt nói

“Đệ hình như không thiếu cái gì… không bằng huynh gửi bán những linh khí huynh luyện chế lúc trước nhưng không dùng ở Tụ Linh các của đệ đi?” Phương Khác cười híp mắt nói.

Diệp Vu Thời cong môi, nụ cười nhàn nhạt, thờ ơ hỏi một câu: “Vậy sao?”

“Khụ, đùa thôi, đùa thôi. Đệ thiếu, cái gì cũng thiếu.”

Đêm càng lúc càng khuya, trên mặt Phương Khác hiện một tầng đỏ nhạt, ánh mắt mông lung sương khí hiển nhiên đã say.

Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác đã say ngã vào lòng mình, vươn ngón tay nhẹ điểm giữa trán Phương Khác, nhẹ nói: “Ta bắt được một yêu tộc của tộc Thương Lục, nghĩ ngươi sẽ cảm thấy hứng thú.”

Thái A trong thức hải lặng yên không nói.

“Vu Thời… huynh đang nói chuyện với bạch nhãn lang đó sao?” Phương Khác hàm hồ không rõ hỏi.”

“Ừ.”

“Các người nói đi… đệ uống rượu…”

Diệp Vu Thời nhướng cao mày, nhìn gương mặt đỏ hồng của Phương Khác, đưa tay nhéo một cái.

“Úi… Diệp sư huynh.” Phương Khác đột ngột đưa tay túm áo Diệp Vu Thời, kéo Diệp Vu Thời lại gần thầm thì một câu.

Diệp Vu Thời sửng sốt, cuối cùng không thể khống chế bật cười, đáy mắt loe lóe linh quang, ý cười khó khắc chế gần như muốn tràn ra.

Sau đó vừa cười vừa ôm Phương Khác nói: “Được.”

Đợi trời mông lung sáng, mí mắt Phương Khác nhẹ động. Sau đó mở mắt ra, đúng lúc đụng phải Diệp Vu Thời, hai người nhìn nhau rất lâu. Phương Khác hơi giãy dụa ngồi dậy khỏi lòng Diệp Vu Thời, thầm phỉ nhổ bản thân. Rõ ràng nên là mỹ nhân trong lòng y, sao thành ra ngược lại rồi? Nhưng cũng tốt, say ngã vào lòng mỹ nhân cũng có thể tiếp nhận.

Phương Khác sờ mũi, lúng túng nói: “Sau khi đệ say không có hành vi nào không nên đúng không?”

“Không biết A Khác còn nhớ câu mình đã nói?” Diệp Vu Thời đứng lên, chỉnh lại y sam, nhướng mày nhìn Phương Khác hỏi.

Phương Khác mím môi, ngẫm nghĩ, ký ức dừng lại ở đoạn y và Diệp Vu Thời cùng uống rượu, y nói rất nhiều câu, sao biết được Diệp Vu Thời đang hỏi câu nào?

“Đệ phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, huynh phụ trách mỹ mạo như hoa.”

“!” Phương Khác ngây ra.

“Đệ nói chính là câu này.” Diệp Vu Thời nhẹ cười.

Phương Khác ho một cái, sau đó đơ mặt, nghiêm chỉnh hỏi: “Vậy huynh nguyện ý không?”

“Ta cược Phương sư thúc ở trên.”

“Ta cược Diệp sư thúc.”

“Ta cược Phương sư thúc… ngươi cũng không nghĩ lại xem khí tràng tối qua của sư thúc chúng ta. Uy vũ hiên ngang, anh tuấn tiêu sái phối với Diệp sư thúc quân tử ngời ngời, mỹ nhân như ngọc, rất vừa vặn!”

La Tất đứng bên ngoài doanh trướng nghe được tiếng nghị luận bên trong, khóe môi giật giật. Còn quân tử ngời ngời? Ha ha, tiểu hài tử luôn dễ bị ngoại hình lừa gạt.

Mấy người Chu Lập Đức đứng sau lưng La Tất lúng túng rõ rệt. Sao họ biết lúc này đám nhóc Hách Liên Đồng lại tụ lại đánh cược hơn nữa còn cược cái này chứ?

Ai biết La Tất lại vén rèm lên bước vào nói: “Ta cược Diệp sư huynh ở trên!”

Đám nhóc Hách Liên Đồng lập tức yên tĩnh, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Cuối cùng Hách Liên Đồng cười gượng mấy tiếng: “Chào La sư thúc, chúng tôi chỉ tùy tiện đùa thôi, không tính, không tính.”

La Tất cười nói: “Đừng gò bó thế, sư thúc của các ngươi tối qua đã nói với ta rồi, bắt đầu từ hôm nay để các ngươi đi theo ta. Đi thôi, đi luyện tập buổi sáng.”

Chu Lập Đức nhìn La Tất dẫn đám Hách Liên Đồng đi, không khỏi thở ra một cái. Sau đó mấy người lại trao đổi một ánh mắt, đã tới giờ này rồi mà Phương đại nhân còn chưa về.

Mấy người đứng ngoài doanh trướng nhìn trời lại nhìn đất.

Đột nhiên, đại nhân của họ một mình bước ra từ sau một doanh trướng, đi tới chỗ họ.

Chu Lập Đức chớp chớp mắt, hôm qua đại nhân của họ hình như mặc một bộ đồ màu nhạt, hiện lại lại mặc đồ màu đen viền bạc, khóe môi hình như còn hơi sưng… còn hơi đỏ. Hơn nữa tinh thần có vẻ không tồi, thần thanh khí sảng.

Mấy người lại lén lút trao đổi một ánh mắt, thầm nói chẳng lẽ người cược đại nhân đã thắng? Sau đó lập tức chạy tới chắp tay với Phương Khác: “Đại nhân.”

“Có việc?”

“Đại nhân, Tất Thập Tứ đó muốn gặp ngài một lần.” Chu Lập Đức nói.

Phương Khác nhẹ động mày, nói: “Đi, chúng ta đi gặp hắn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play