(Tên chương 152,153 nối liền với tên chương 154 thành câu: Có qua không có lại tức phi lễ.)
Kèm với tiếng ly rượu vỡ, rèm doanh trướng được vén ra, mấy đội tu sĩ nối đuôi đi vào, mấy tu sĩ đứng bên ngoài còn chưa kịp phản ứng, đã bị gác kiếm lên cổ tha ra ngoài.
Nửa bên này doanh trướng chỉ trong thoáng chốc đã được dọn sạch sẽ. Một hàng nhân binh phân làm hai lộ như quỷ mị bao vây cả doanh trướng. Hàng người còn lại lấy doanh trướng làm điểm tản ra thành hình quạt, cung nỏ trong tay nhắm vào Tất Thập Tứ.
Nhanh chóng như vậy, ngang ngược như vậy.
Mọi người tại đây dù sao đều thân kinh bách chiến, ngay khi rèm doanh trướng bị vén lên đã phàn ứng lại rút pháp bảo ra, có người án binh bất động, có người đã tụ lại một chỗ. Đương nhiên cũng có một vài người chưa hoàn hồn trước tình trạng này, trên mặt vẫn là nụ cười trong tay vẫn cầm ly rượu nhưng tiếng cười thì tắc ở cổ họng.
Phản ứng nhanh nhất vẫn là người bên Diệp Vu Thời, người vốn ngồi tham dự không biết từ lúc nào đã tụ lại phía trước Diệp Vu Thời. Bảo vệ Diệp Vu Thời nghiêm cẩn, ám nỏ giấu trong tay áo nhắm thẳng vào Phương Khác. Diệp Vu Thời đưa tay ấn lại thanh kiếm của Hộ Lạc, trên mặt không lộ ra chút cảm xúc nào. Chỉ đưa tay ra, làm một thủ thế. Thoáng cái, tất cả tu sĩ đều rũ tay xuống, ám nỏ nhắm vào Phương Khác cũng chỉ hướng mặt đất.
Tất Thập Tứ chậm rãi đứng lên, mặt trầm như nước, hắn lạnh lùng nhìn Phương Khác, hắn bị kẻ này lừa. Bị người lừa ngay trong quân của hắn, trong quân trướng của hắn.
Phương Khác nhếch môi mỉm cười, nụ cười cực nội liễm mang theo mấy phần áy náy và xấu hổ như trước đó, chỉ là hiện tại lại khiến sắc mặt Tất Thập Tứ càng thêm khó coi.
“Các vị xin chớ manh động.” Phương Khác không nhanh không chậm mở miệng, vén y bào nhảy qua cái bàn đã ngã dưới đất, đi đến giữa doanh trướng: “Duy Pháp đường bắt người, kẻ không liên quan tránh ra.”
Phương Khác đảo mắt nhìn doanh trướng một vòng, y còn phải cảm tạ bữa tiệc Tất Thập Tứ tổ chức hôm nay. Nếu không phải vậy, những tâm phúc của Tất Thập Tứ sao lại tề tụ hết ở đây?
Lúc này mọi người mới nhìn trên thắt lưng tốp người lao vào quả nhiên thắt dây lưng màu vàng.
“Hử? Ta vậy mà không biết Duy Pháp đường còn có thể đến Tả Thần Sách Doanh của ta tùy ý bắt người đó? Không biết Phương đại nhân muốn bắt…” Tất Thập Tứ cười lạnh một tiếng, sắc mặt đã hồi phục bình thường.
Nhưng ai ngờ hắn còn chưa nói xong, Phương Khác đã nhẹ nâng tay trái lên, lòng bàn ta hướng tới trước làm một thủ thế yên lặng.
“Vừa rồi ta đã nói, nếu ngươi đã nói hết những gì muốn nói, tiếp theo nên để ta nói.”
Thoáng cái, trong doanh trướng vang lên mấy tiếng hít khí lạnh. Dù là Hộ Lạc cũng không khỏi ngạc nhiên, Phương Khác lại ngang ngược như vậy. Đúng, ngang ngược, cũng chỉ có dùng từ này mới có thể hình dung cách làm của y lúc này.
La Phó vốn ngồi bên cạnh Phương Khác cũng tràn đầy kinh ngạc, hắn nhìn sắc mặt lại bắt đầu khó coi của Tất Thập Tứ, thầm nghĩ Phương Khác này điên rồi sao? Vậy mà dám…
Nhưng điều khiến hắn càng kinh ngạc còn ở phía sau.
“Tả Thần Sách Doanh thống soái, Tất Thập Tứ. Vào ngày hai mươi tư tháng chín, mai phục đoàn người Phương Khác. Khiến Tiền Triều Minh, Hoàng Hoảng của Duy Pháp đường mất mạng. Sáu người trọng thương, nhiều người bị thương nhẹ… Tất Thập Tứ lúc lĩnh quân lạm dụng tư quyền, tàn hại đồng môn. Chiếu theo môn quy phế chức thống soái, dẫn về Côn Luân vấn tội. Những kẻ liên can khác ta không nhất nhất nêu ra, toàn bộ bắt về Côn Luân hết.” Phương Khác cười, nhưng mắt lại lạnh.
Hôm đó trên sông chết mất hai người, y nhớ rất rõ. Con người y có lúc rất biết nhịn, có lúc lại tuyệt không nhịn nổi. Y không phải quân tử, đợi không nổi mười năm.
Những người khác trong doanh trướng đều mấp máy môi, nhưng không nói được một chữ. Trận thế hôm nay, rất rõ ràng là đến để đoạt quyền. Vậy thì bất luận Tất Thập Tứ phạm tội gì, hoặc lớn hoặc nhỏ đều không quan trọng. Thậm chí tội danh này là thật hay giả cũng không quan trọng. Nếu những người này đã có thể lao vào doanh trướng, vậy trời ngoài doanh trướng hiển nhiên đã đổi rồi.
Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến, Tiêu phó thống lĩnh hôm nay chưa đến. Chẳng qua xem tình hình này… thắng bại chưa thể đoán được. Phải biết rằng, Tất Thập Tứ là đệ nhất nhân nguyên anh mà Phương Khác chẳng qua chỉ kim đan. Bên Phương Khác tuy có nhiều cung nỏ như thế nhưng nếu không bắn trúng cũng thành ra vô ích, huống chi…
Một vài người cười lạnh, nếu để bọn họ lao ra khỏi quân trướng. Tu sĩ dưới tay họ sẽ không ngoan ngoãn nghe lời Tiêu Xương Thu. Phe bọn họ mới là ‘lão nhân’ của Tả Thần Sách Doanh. Chỉ cần thu thập Phương Khác, sau đó tùy tiện mượn một cái cớ lau sạch sẽ, vậy thì chuyện gì cũng không còn nữa.
Tất Thập Tứ cười lạnh nhìn Phương Khác, tựa hồ đang nhìn một con kiến không lọt nổi vào mắt mình, nhưng tay lại nắm chặt cung bên người.
Cho đến khi một đường sát cơ đột nhiên hiện lên sau lưng hắn. Tất Thập Tứ biến sắc, ánh mắt như lửa nhìn thẳng Phương Khác. Lúc này hắn mới hiểu, hắn thật sự ngã trong tay Phương Khác này.
Có người mai phục sau lưng hắn, mà hắn lại không hề cảm giác dược. Cho đến khi hắn lấy nỏ, đối phương phóng ra sát khi coi như cảnh cáo. Hắn mới giật mình phát hiện có người mai phục sau lưng mình chờ thời cơ hành động. Tất Thập Tứ đột nhiên sáng tỏ, vừa rồi tại sao Phương Khác lại biểu hiện ‘đặc sắc’ như thế, thì ra chỉ là vì hấp dẫn sự chú ý của mọi người để không ai có thể phát hiện chuyện bên ngoài mà thôi. Còn khiến hắn thoáng thả lỏng một khắc, chỉ một khắc đó, đúng vậy… nhất định là trong một khắc đó mới có người mai phục sau lưng mà hắn không phát giác chút nào.
Phải biết hắn giỏi tiễn thuật, mai phục đối với hắn mà nói cũng chỉ là tài vặt.
Mà người mai phục kia chẳng qua chỉ phóng ra một đường sát cơ mà thôi, thế mà đã có thể khiến hắn không cách nào động đậy. Nói rõ người này tu vi cực cao, vượt xa hắn. Nếu có cung tiễn trong tay, hoặc hắn không phải đang bị vây trong doanh trướng không lộ giọt nước mà ở tại nơi khác, không hẳn hắn không dám đấu thử.
Làm sao đây? Làm sao đây!
Chỉ một thoáng, trong đầu Tất Thập Tứ đã hiện lên trăm ngàn suy nghĩ, nhưng sắc mặt dần tái đi. Hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy tùy tùng và tâm phúc của mình đều trông mong nhìn hắn, chỉ đợi hắn hạ lệnh một tiếng, sẽ lao đến giết Phương Khác, mà Diệp Vu Thời… mắt Tất Thập Tứ sáng lên.
Phương Khác chớp mắt, cười.
Không nhanh không chậm nhìn đám người Tất Thập Tứ, nhẹ giọng nói: “Các vị, chẳng lẽ các vị muốn cản trở Duy Pháp đường hành sự sao?”
Mắt tùy tùng kia lấp láy, hắn không rõ tại sao thống lĩnh còn không hành động. Thế là tiến tới một bước lớn tiếng quát: “Nói bậy nói bạ! Ngươi nói thống lĩnh của chúng ta mưu hại đồng môn có tội chứng hay không? Ta thấy rõ ràng là ngươi vu hãm thống lĩnh của chúng ta, muốn mưu đoạt binh quyền! Quân sĩ Tả Thần Sách Doanh ở đâu? Binh sĩ dưới trướng La Phó thống lĩnh đâu rồi?… Đâu rồi?”
Tùy tùng vận khí hỏi vài tiếng đâu rồi, trong lúc quát đã dùng đến linh lực, cả quân doanh đại khái đều có thể nghe được.
Nhưng, tiếng hồi đáp trong dự liệu của hắn không vang lên.
Ngoài doanh trướng hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tám tên tâm phúc của Tất Thập Tứ đều tái mặt.
“Không cần la nữa, bên ngoài hiện tại đều là người của ta. Tất Thập Tứ, bó tay chịu trói đi. Ngươi sẽ không muốn phản bội Côn Luân chứ.” Phương Khác nhàn nhạt nói, nụ cười trên mặt đã không còn.
“Thuận tiện nói một câu, ngươi không cần nghĩ nữa. Vu Thời, hắn cũng là người của ta.”
Tất Thập Tứ mãnh liệt quay đầu nhìn Diệp Vu Thời. Diệp Vu Thời giơ ly lên kính từ xa. Một chút hy vọng cuối cùng của Tất Thập Tứ đã bị diệt.
“Ha ha ha ha! Giỏi! Giỏi cho một Phương Khác, Tất Thập Tứ ta hôm nay nhận thua!” Tất Thập Tứ lớn tiếng cười, ánh mắt như đao tiễn bắn vào Phương Khác. Hắn mưu tính mấy năm, bỏ vô số tâm huyết ở Tả Thần Sách Doanh. Lại chỉ trong một đêm bị Phương Khác hủy diệt sạch sẽ. Từ lúc Phương Khác bước vào doanh trướng, hắn đã rơi vào cạm bẫy của y, buồn cười là khi đó hắn còn không biết.
“Tiền bối, ra đi thôi. Đệ tử tự thẹn không bằng, chỉ có thể bó tay chịu trói.” Tất Thập Tứ nói xong câu này thì ném nỏ đi, đưa hai tay ra.
Một luồng hơi lạnh chợt thoáng qua cổ hắn, một cánh tay khô gầy kìm lấy cổ Tất Thập Tứ, cùng lúc đó một bộ xích còng lên tay Tất Thập Tứ.
“Thống soái!” Những người khác đồng loạt kinh hô.
Nhưng lúc này tu sĩ thắt đai vàng đã bước tới, cầm đao kiếm hoặc xiềng xích. Mọi người cắn răng nhìn Tất Thập Tứ, lại thấy Tất Thập Tứ lắc đầu. Tất cả bất đắc dĩ thở dài, ném binh khí đi đưa hai tay ra.
Phương Khác chắp tay mà đứng, nhìn mọi người bị bắt, cong môi nhìn tùy tùng kia của Tất Thập Tứ nói: “Vừa rồi ngươi đòi ta đưa tội chứng?? Tội chứng đương nhiên có, chính là tu sĩ tên Bành Ích dưới trướng Tất Thập Tứ, nghĩ chắc các ngươi rất quen thuộc với danh hiệu của gã nhỉ. Người này cực giỏi tiễn thuật, chẳng qua hôm nay gã không thể xuất hiện ở đây đâu. Tên đó xương cốt cũng cứng thật, phí rất nhiều công sức mới cạy được miệng. Thật không hổ là người Tất thống lĩnh dạy dỗ ra. Thật đáng tiếc, hiện tại gặp người chỉ biết nói một câu ‘giết ta đi’ thôi.”
Tất Thập Tứ mím môi, không nói một lời.
“Nhưng, các ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không thỏa mãn nguyện vọng này của gã, dù sao còn phải lưu gã lại làm nhân chứng không phải sao?” Phương Khác nói.
Tất Thập Tứ quay đầu nhìn Phương Khác, thật lâu.
Ngược lại là tên tùy tùng kia nói: “Trong quân chúng ta quả thật có người tên Bành Ích, nhưng người này không có chút quan hệ nào với thống lĩnh của chúng ta! Ngươi nhớ đừng để người này chết, đến lúc đó lại chết vô đối chứng. Chúng ta làm sao biết lời gã nói là thật hay giả? Ta muốn xem thử người nào dám vu tội cho thống lĩnh của chúng ta!”
“Câm miệng!” Tất Thập Tứ quát.
Phương Khác mỉm cười, nhìn tên tùy tùng sắc mặt phức tạp cúi đầu xuống, nhìn thần sắc mỗi người mỗi kiểu của những người khác, vung tay cho người giải họ đi.
Đợi lúc Tất Thập Tứ đi ngang người y, Phương Khác nhàn nhạt nói: “Có qua không có lại tức phi lễ, có qua có lại mới là chính đạo, ngươi nói phải không?”
Ngô Thất cong lưng đi sau cùng, đợi lúc đến trước mặt Phương Khác thì dừng lại hỏi: “Ngươi làm sao biết tên Bành Ích đó gặp người chỉ nói giết ta đi?”
Phương Khác sửng sốt, ho một cái thanh giọng: “Ta nói bừa mà.”
Trên gương mặt vàng vọt của Ngô Thất xuất hiện nụ cười quái dị, hơi chắp tay rồi đi.
Đến lúc này, tất cả đã hạ màn. Một cuộc chiến đoạt quyền nên thanh thế to lớn, thế mà lại bắt đầu bằng một dạng hí kịch, kết thúc cũng theo hí kịch. Mà tất cả phát sinh quá nhanh quá nhanh, nhanh đến mức người ta khó mà tin nổi.
“Phương sư thúc!” Các đệ tử đời ba mươi bảy vốn được Chu Lập Đức bảo vệ đứng một bên doanh trướng cùng ào tới, mắt sáng long lanh nhìn Phương Khác.
Ánh mắt đó, biểu tình đó, bên trong bao hàm sùng kính với Phương Khác.
“Biểu ca! Ta đã biết ngươi sẽ cho bọn chúng mở mắt mà!” Hách Liên Đồng hưng phấn đỏ mặt, thực sự là rất giải hận.
Đáy mắt Vương Lạc Dương cũng có chút hào hứng khó mà áp chế, sau khi tự trấn định mới nhìn Chu Lập Đức: “Vừa rồi ngươi đổi tay cầm kiếm, thật ra là ám hiệu phải không? Khi đó Phương Khác nhìn không phải là Hách Liên Đồng mà là ngươi đúng không?…”
Lúc Tiêu Xương Thu vén rèm bước vào, đã thấy được màn này. Nàng hơi nhướng mày, nhưng nhanh chóng hạ mấy mệnh lệnh, làm công tác thu dọn tàn cục.
Nàng nhớ tới lời Phương Khác nói lúc khuyên nàng, “Người kính ta một trượng, ta trả hắn một trượng. Ngược lại cũng thế. Nếu hôm nay là thiên thời địa lợi nhân hòa, tại sao ta không làm? Ngươi đến đây đã mấy năm rồi, đừng nói với ta ngươi không làm gì hết. Ta sẽ không tin. Ngoài mặt Tả Thần Sách Doanh là phe chưởng môn, nhưng thực tế chỉ sợ không phải như vậy đi? Chỉ cần nhìn thái độ của tùy tùng đó đối với ta đã hiểu rồi.”
Chẳng qua nghĩ đến những lời Phương Khác vừa nói với Tất Thập Tứ, nàng không kìm được hỏi Phương Khác: “Nếu đã bắt được người, ngươi cần gì nói những lời đó để chọc giận hắn?”
Phương Khác cười tươi rói, nói chung không còn là cười nhạt như lúc trước nữa, lộ răng nói: “Xả giận, hắn không vui, ta mới vui.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT