Chu Lập Đức theo sau Phương Khác, phát giác trên đường đi qua ánh mắt các tu sĩ nhìn họ đều có chút phức tạp.

Đến doanh trướng nhốt Tất Thập Tứ, hắn và Khổng Du Thanh rất tự giác dừng lại bên ngoài.

“May mà Tả Thần Sách Doanh thành lập không lâu hơn nữa khi nó còn là Lục Tuần Vệ không phải do Tất Thập Tứ phụ trách. Cũng may là trong quân Tiêu sư tỷ có uy vọng rất cao, nếu không hôm qua chỉ sợ khó thành công.” Khổng Du Thanh còn e sợ nói.

Chu Lập Đức nhìn Khổng Du Thanh lắc đầu thấp giọng nói: “Trên đời làm gì có nhiều may mà như thế?”

Đúng lúc này hai tu sĩ ở trong doanh trướng trông chừng Tất Thập Tứ cũng lui ra, Chu Lập Đức tức khắc thận trọng ngậm miệng sau đó tươi cười chắp tay với hai người kia: “Hai vị cực khổ rồi…”

Hai người mau chóng trả lễ, hình như còn hơi căng thẳng nói: “Không dám không dám, Chu đại nhân nặng lời rồi.”

Chu Lập Đức hàn huyên chút với hai người, rồi cười bảo hai người ra đứng cách doanh trướng xa một chút. Hai người kia đương nhiên thoải mái gật đầu. Tuy biết Phương Khác và Tất Thập Tứ nói chuyện có thể sẽ lập trận pháp, nhưng vào lúc này tránh né hiềm nghi là tốt nhất.

Trong doanh trướng.

Hai tay hai chân Tất Thập Tứ đều bị thiết liên xích lên tay vịnh cùng chân ghế. Trên người chỉ mặc đơn y, tóc xõa chân trần. Trông vẫn rất bình tĩnh, chỉ là đôi mắt hoa đào thiếu đi thần thái phấn chấn mà thay bằng mấy phần trầm tĩnh tức giận.

Phương Khác nhìn Tất Thập Tứ như thế, tuy hơi quái dị nhưng cũng không nói gì, mà vén áo ngồi xuống chiếc ghế phía trước Tất Thập Tứ.

Tất Thập Tứ hừ lạnh một tiếng, tay vừa động xích đã vang leng keng.

“Ngươi làm sao thuyết phục đám Triệu trưởng lão?”

Phải biết, mấy vị trưởng lão tọa trấn trong quân doanh không thể ngồi yên nhìn chuyện tối qua xảy ra. Huống chi hắn chưởng quản Tả Thần Sách Doanh bốn năm tự cho rằng chưa từng bạc đãi mấy vị trưởng lão đó, nhưng tối qua mấy vị trưởng lão thật sự là ‘im hơi lặng tiếng’.

Phương Khác lấy lệnh bài Côn Luân ra lắc lắc trước mặt Tất Thập Tứ.

Tất Thập Tứ thoáng kinh ngạc rồi trầm mặc đánh giá Phương Khác mấy lượt. Nhịn không được thầm rủa ‘lão thất phu’, lần này hắn chân chân chính chính bị đùa cợt, còn bị hai sư đồ mỗi người đùa cợt một lần, kìm không được lại chửi lão điên.

Phương Khác quan sát biểu tình Tất Thập Tứ, trong lòng không ngừng phán đoán hàm ý trong đó.

Kinh ngạc, hiểu ra, cùng với lửa giận bừng bừng trong mắt… và một ít kính phục. Kính phục này là dành cho ai?

“Mấy cao thủ đó cũng là người chưởng môn phái cho ngươi?” Tất Thập Tứ mở miệng, lộ ra nụ cười khá quái dị. Vẻ thâm trầm trong mắt càng đậm.

Phương Khác gật đầu.

Tất Thập Tứ hơi nâng chân tựa hồ vô thức muốn gác chân lên, tiếc rằng xích khóa trên chân ngăn cản hắn.

“Sư đồ hai ngươi quả là giỏi tính toán, Tất mỗ tự thẹn không bằng.” Tất Thập Tứ thu chân lạnh lùng nói.

Phương Khác giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhếch môi cười: “Làm gì có, sư phụ và ta chẳng qua là… thắng nhờ đánh bất ngờ thôi.”

Lời nói vô cùng khiêm tốn phối hợp với nụ cười không khác gì bữa tiệc tối qua của Phương Khác, hiệu quả đặc biệt tốt.

Cứ cười như thế, sắc mặt Tất Thập Tứ trở nên vô cùng khó coi. Trong mắt chợt lóe tinh quang, tiếc rằng bị xích nên không thể điều động một chút linh lực, muốn làm gì cũng chỉ có tâm vô lực.

Tất Thập Tứ hơi nhếch môi cười trào phúng: “Hay cho câu đánh bất ngờ. Mấy năm trước lúc Tiêu Xương Thu nhập doanh ta đã biết không mang ý tốt. Chưởng môn vì tập hợp quyền lực, thật sự dùng bất cứ thủ đoạn nào. Sau khi sư thúc lên làm chưởng môn liền cho rằng trong phái Côn Luân thuận ngài thì sống, nghịch ngài thì chết sao? Tất Thập Tứ ta ở biên cảnh kháng địch, không chết trong tay người Thái Hành cuối cùng bị đồng môn kéo xuống ngựa… thật làm người ta rét lòng.”

Phương Khác không nói một lời nghe Tất Thập Tứ nói, mắt cũng không chớp lấy một cái nghiêm túc lắng nghe.

Tất Thập Tứ nói xong cười lạnh, nhìn biểu tình có thể nói là nghiêm túc của Phương Khác, lời trào phúng lên đến miệng lại không thể thốt ra, cuối cùng biến thành tiếng hừ lạnh.

Phương Khác nhìn Tất Thập Tứ hỏi: “Nói xong rồi?”

Tất Thập Tứ giật mí mắt, nhớ lại tối qua người này cũng dùng giọng điệu đó nói ba chữ này, sau thì trời đất đảo lộn…

Phương Khác nhướng mày thờ ơ nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi. Chuyện hôm qua thuần túy là hành động báo thù của một mình ta. Đoạt quyền chẳng qua là thuận tay mà thôi. Con người ta không hiểu sao gây rất nhiều thù địch, nghe nói người muốn giết ta cũng rất nhiều. Nhưng ta không biết tại sao đối phương muốn ta chết, cho nên chỉ đành bắt được một tên thì tính một tên. Ngươi đúng lúc là tên bị ta bắt mà thôi.”

Tất Thập Tứ trước là kinh ngạc, sau nhướng cao mày, rồi hơi cười chế nhạo: “Ý của ngươi là nếu không có vụ mai phục trên Lăng giang thì chuyện hôm qua đã không xảy ra?”

“Sẽ trễ một chút, ít nhất sẽ không nóng vội như thế. Ngươi cũng không cần mang vẻ bị uất ức này. Trên Lăng giang tại sao ngươi muốn mai phục ta? Còn không phải sợ ta đến Tả Thần Sách Doanh rồi sẽ cùng Tiêu Xương Thu liên hợp lâm trận đổi soái. Từ khi khai chiến với Thái Hành đến nay, ngươi dẫn dắt Tả Thần Sách Doanh tuy được xưng kiêu dũng thiện chiến nhưng vẫn cứ lũ chiến lũ bại. Trước đó ngươi ngoan cố cứng đầu không nghe lời khuyên của Tiêu Xương Thu không kịp thời tiếp ứng đám Hộ Lạc mới khiến đám người Hộ Lạc tử thương quá nửa… còn một phần đệ tử Côn Luân không thể lao ra khỏi vòng vây nên bị Thái Hành bắt giữ. Khi đó chưởng môn đã hạ lệnh, lệnh cho ngươi trao vị trí cho Tiêu Xương Thu. Ngươi cự tuyệt, vì trong quân doanh uy vọng của ngươi rất cao, còn bồi dưỡng được một đống thân tín, nên lưng rất cứng. Vì thế giờ đây thắng làm vua thua làm giặc, đứng nói mấy lời đường đường chính chính gì đó.” Phương Khác nói.

Sắc mặt Tất Thập Tứ lúc xanh lúc trắng… thật lâu sau hắn mới bình tĩnh lại.

Qua một lát Tất Thập Tứ nói: “Thôi đi, lần này ta nhận thua. Nhưng những thân tín của ta hy vọng các ngươi đừng làm khó họ, dù sao họ chưa làm ra chuyện gì có lỗi với Côn Luân. Để Tiêu Xương Thu đến gặp ta một chút, ta giao Tả Thần Sách Doanh cho nàng ta.”

Phương Khác đồng ý, đứng lên ra khỏi doanh trướng.

Đột nhiên Tất Thập Tứ gọi Phương Khác lại, nhướng đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm Phương Khác: “Hiện tại ta rơi vào trong tay ngươi, ngươi muốn làm gì ta? Hay nên nói ngươi có thể làm gì? Áp giải ta về Côn Luân?’

Phương Khác nhìn Tất Thập Tứ, dường như chẳng hề bận tâm, lại nhếch môi cười.

Tất Thập Tứ híp mắt, giờ khắc này hắn thừa nhận Phương Khác quả thật xứng là nhi tử của Phương Minh Viễn… bản lĩnh chọc tức người quả là thuần thục! Nhưng ngoài mặt Tất Thập Tứ vẫn bình tĩnh mang nụ cười khá vô lại nhìn Phương Khác.

“Lột sạch ngươi, dạo phố thị chúng.” Phương Khác nhàn nhạt nói.

“…” Miệng Tất Thập Tứ mấp máy, không nói nữa. Nhớ tới hôm qua bị người lột y phục nếu không phải Hộ Lạc kịp thời xuất hiện, hắn quả thật đã bị lột sạch rồi. Quá hung tàn…

Phương Khác ra khỏi doanh trướng, Chu Lập Đức vội lại gần.

Phương Khác trầm ngâm một lát vẫn quyết định hỏi hai người canh chừng Tất Thập Tứ: “Hôm qua là ai lột đồ Tất Thập Tứ chỉ còn lại một kiện đơn y?”

Hai tu sĩ vẻ mặt rất phức tạp, còn mang theo sợ hãi nói: “Là La đại nhân thủ hạ của Diệp đại nhân.”

Phương Khác há há miệng, lại ngậm vào. Nhớ tới lần duy nhất cùng hành động với đám người La Tất… cái loại tinh thần tuyệt không bỏ qua kia.

Ừm, đáng học tập.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play