“Tất cả mọi người sẽ phản đối thôi.” Gia Luật Thanh từ trong lòng hắn tránh ra:“Ngươi là người tốt, còn ta là kẻ địch của tất cả người thân của ngươi.”

“Nếu ngươi là Gia Luật Thanh, bọn họ nhất định sẽ phản đối.” Lâm Hạo Phong chống lại hai mắt Gia Luật Thanh:“Nhưng là nếu ngươi là Thích Tử Ninh, sẽ không còn người phản đối chúng ta, ngươi đừng lo lắng, được không?”

Nhìn Lâm Hạo Phong vẻ mặt chân thành, Gia Luật Thanh cúi đầu đem tay của chính mình rút ra:“Ta mệt mỏi.”

“Ngươi trước đừng ngủ.” Lâm Hạo Phong trong lòng có chút mất mát, lại vẫn là lo lắng cho sức khoẻ của y:“Ta đi giúp ngươi đem thức ăn tới, ăn xong rồi nghỉ ngơi.”

Ra khỏi phòng, khép lại cửa phòng, Lâm Hạo Phong dưới đáy lòng thở dài, xoay người đi tìm Lãnh Tịch Chiếu, đẩy cửa chỉ thấy Lãnh Tịch Chiếu đang chống quai hàm ngồi ở bên cạnh bàn, sầu mi khổ kiếm.

“Làm sao vậy?” Lâm Hạo Phong đi qua nhìn Lãnh Tịch Chiếu:“Tử Ninh tỉnh rồi, y phải ăn cơm trước hay vẫn là uống thuốc trước?”

Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt đứng lên, mang theo Lâm Hạo Phong rầu rĩ đi ra ngoài:“Ta nấu cháo thuốc xong rồi, đi hâm nóng một chút là được.”

“Ngươi làm sao vậy?” Lâm Hạo Phong có chút kỳ quái nhìn Lãnh Tịch Chiếu:“Ai chọc giận ngươi?”  

Lãnh Tịch Chiếu suy nghĩ một chút, quay đầu nghiêm túc nhìn Lâm Hạo Phong:“Lâm đại ca, ngươi là không phải là đã thật sự thích tên Thích Tử Ninh kia chứ?”

Lâm Hạo Phong cười, gật đầu:“Có lẽ đi, năm đó ta đối Gia Cát cũng là cảm giác không bỏ xuống được như vậy, có tính là thích không?”

“Nhưng là Tây Đằng Ly đại ca làm sao bây giờ?” Lãnh Tịch Chiếu nhíu mày, vừa rồi đi tìm Tây Đằng Ly, huynh ấy đem chính mình nhốt trong phòng gọi thế nào cũng không mở cửa.

Lâm Hạo Phong mạc danh kỳ diệu:“Cái gì làm sao bây giờ? Ngươi là đang nói Chung Mạch? Ta vừa rồi nghe ngươi gọi y…… Y chính là Tây Đằng Ly?”

“Ân.” Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu: “Huynh ấy giống như thực thích ngươi!”

“A?” Lâm Hạo Phong há hốc mồm:“Ngươi nói gì, y thích ta?”

“Ngươi đưa y ngọc bội, y vẫn luôn mang theo bên mình!” Lãnh Tịch Chiếu lay lay Lâm Hạo Phong:“Lâm đại ca ngươi đi xem huynh ấy đi, cho dù không thích, ngươi cũng nên đi khuyên nhủ y, từ khi nhìn thấy ngươi cùng Thích Tử Ninh kia cùng một chỗ, y liền đem chính mình nhốt  trong phòng,  không mở cửa.”

“Ta khi nào thì đưa cho y ngọc bội?” Lâm Hạo Phong càng thêm mơ hồ:“Ta cùng y thật đúng là có quen biết, khi đó y nói y gọi là Chung Mạch, chúng ta khi đó ở Giang Nam cùng nhau du ngoạn, cùng nhau uống rượu tán ngẫu, không hơn.”

“Gạt người!” Lãnh Tịch Chiếu hung dữ:“Rõ ràng đó chính là ngọc bội của ngươi, là miếng ngọc xanh lục có khắc tên ngươi a! Tây Đằng Ly đại ca giữ làm bảo bối, dường như mỗi ngày đều lấy ra xem!”

Lâm Hạo Phong nghĩ nghĩ, nhớ ra, bất đắc dĩ nhìn Lãnh Tịch Chiếu:“Cái ngọc bội kia là ba năm trước đây ta đánh mất được không?”

Lãnh Tịch Chiếu nhìn Lâm Hạo Phong, nhíu mày nghi hoặc:“Ngươi thật sự cùng y không có gì?”

Lâm Hạo Phong giơ tay phải:“Ta thề, được chưa? Ngươi có thể hay không nhanh đi hâm nóng cháo, Tử Ninh đã hai ngày nay chưa ăn gì.”

Lãnh Tịch Chiếu “Nga” một tiếng, chạy vào phòng bếp hâm cháo, nghĩ thầm lẽ nào phần cảm tình này là do Tây Đằng Ly đại ca đơn phương?

Lâm Hạo Phong đứng ở cửa phòng bếp nhíu mày, nếu thật sự theo như lời tiểu ngốc tử này, mình có nên mang Gia Luật Thanh đi xuống núi trọ ở khách điếm không?

“Bằng hữu kia của ngươi thân mình thật không tốt.” Lãnh Tịch Chiếu một bên khuấy cháo một bên nói:“Y trước kia chắc chịu khổ nhiều lắm, tuy nói không có bệnh về da liễu, nhưng mỗi chỗ trên da đều chịu rất nhiều thương tích, hầu như không có nơi nào lành lặn, các đốt ngón tay thì bị phong thấp, phải thường xuyên xoa rượu thuốc, xương cốt khắp nơi thì tổn thương nhiều lắm, không thể làm việc nặng, khẩu vị thì không tốt, không thể ăn món quá lạnh hay vị quá đậm, khí huyết cũng hư, máu không thể lưu thông, còn có cánh tay bên phải của y bị thương nặng, không phải do ngoại lực bình thường tạo nên, mà là bị người ta dùng nội lực đánh gãy, cho nên mới chậm chạp không thể khỏi, xem thủ pháp có điểm giống như là Khoá hầu thủ của phụ thân.” Lãnh Tịch Chiếu mặt nhăn nhíu:“Sẽ không phải là cha ta làm đi?”

“Không phải.” Lâm Hạo Phong lắc đầu:“Có thể hoàn toàn chữa khỏi không?”

“Có thể, nhưng là phải tìm đến người năm đó đã đả thương y, dùng một nội lực giống như nội lực trong người y đánh tan.” Lãnh Tịch Chiếu nháy mắt mấy cái:“Ngươi có biết là ai đả thương y không?”

Lâm Hạo Phong nhíu mày, thật ra là biết, nhưng mà muốn tìm Hoàng Thượng tới cứu Gia Luật Thanh, khả năng này không dễ xảy ra chút nào.

“Thật sự tìm không thấy thì tìm cha ta cũng được.” Lãnh Tịch Chiếu thấy Lâm Hạo Phong sắc mặt khó xử, vì thế tiếp tục ra chủ ý:“Cha ta cũng biết Khóa hầu thủ.”

“Đúng vậy!” Lâm Hạo Phong vỗ ót  cười toe toe, không phải là  Hoàng Thượng cũng là do phụ thân của tiểu ngốc tử này dạy dỗ sao?

“Ha ha……” Lãnh Tịch Chiếu cười:“ Vui vẻ như vậy sao?”

Lâm Hạo Phong ý thức được chính mình thất thố, xấu hổ cười cười:“Cái kia…… Lãnh tiền bối hiện tại ở đâu?”

“Hẳn là ở Tây Nam Vọng Xuyên thành đi.” Lãnh Tịch Chiếu đem cháo chậm rãi đổ ra bát:“Trước đó vài ngày cha đã trả lời thư của ta.”

“Ta đây nếu lập tức đi tìm người?” Lâm Hạo Phong tiếp nhận bát cháo:“Lãnh tiền bối hẳn là sẽ giúp ta đi?”

“Có thể như mà như vậy không tốt lắm đâu.” Lãnh Tịch Chiếu mặt nhăn nhíu mày:“Phía nam hơi ẩm quá nặng, bằng hữu của ngươi trên người vết thương cũ  còn chưa có khỏi, nếu hiện tại đi, y thực dễ dàng phát bệnh …… Không bằng ta gọi phụ thân đến Tây Bắc!”

“Để Lãnh tiền bối đến đây?” Lâm Hạo Phong nghe vậy có chút do dự:“Xa như vậy, không tốt lắm đâu?”

Lãnh Tịch Chiếu vui tươi hớn hở xua tay:“Yên tâm đi, ngươi cũng không phải không biết cha ta cha, luôn thích nơi nơi chạy lung tung, huống hồ nơi này cách Vọng Xuyên thành cũng không tính quá xa, nửa tháng là đủ rồi, ta giúp ngươi viết thư gọi người tới đây!”

“Đa tạ!” Lâm Hạo Phong mừng rỡ, bưng cháo lên còn cầm theo mứt hoa quả  trở về phòng, vừa vào cửa liền nhìn thấy Gia Luật Thanh đang xuất thần, vì thế cầm chén cháo đưa cho y:“Ăn một chút gì đi.”

Gia Luật Thanh gật gật đầu không nói lời nào, một ngụm tiếp một ngụm yên lặng ăn.

“Nha.” Thấy Gia Luật Thanh ăn xong cháo, Lâm Hạo Phong vui vẻ cầm mứt hoa quả nhét vào miệng y: “Thiên Sơn mật hạnh, ngọt lắm.”

Gia Luật Thanh vẫn trầm mặc, cúi đầu không nhìn Lâm Hạo Phong.

“Đem hạt nhổ ra đi.” Lâm Hạo Phong đưa tay tiến đến bên miệng Gia Luật Thanh.

Thật sự không còn cách nào có thể lơ đi, Gia Luật Thanh ngẩng đầu nhìn hắn:“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

“Ta thích ngươi.” Lâm Hạo Phong ăn ngay nói thật:“Trước kia lúc ngươi còn ở tại Mạc Bắc ta có nghe rất nhiều điều về ngươi, tuy rằng nơi nơi khởi binh khiêu chiến, nhưng vẫn không quấy nhiễu dân lành, ta lúc ấy rất kính trọng ngươi là kiêu hùng, chính là đáng tiếc ngươi vì cái gì vẫn không chịu quy phục Hoàng Thượng, lần này thật sự nhìn thấy ngươi, tuy rằng ngươi lúc ấy thật chật vật, ta vẫn cảm thấy ngươi là hán tử.”

“Cho nên ngươi liền cảm thấy ngươi thích ta?” Gia Luật Thanh có chút bất đắc dĩ.

“Vậy ngươi lúc trước vì cái gì thích đệ đệ của ta?” Lâm Hạo Phong nhọn mi hỏi lại.

Gia Luật Thanh sửng sốt, lại không biết nên trả lời như thế nào, ngay cả chính mình cũng không biết lúc trước vì cái gì lại thích Lâm Hạo Dương, chỉ là từ cái nhìn đầu tiên liền thích y, sau này cũng không muốn đi tìm lý do.

“Trên đời này người tốt hơn so với ngươi có rất nhiều, nhưng là ta không muốn.” Lâm Hạo Phong cười:“Trước kia ta cũng thích một người, nhưng lại đánh mất, cho nên lúc này đây, ta muốn làm hết sức để giữ chặt người mình thích.”

“Nhưng là ta không thích ngươi.” Gia Luật Thanh cúi đầu:“Ngươi không cần cực khổ kiên trì.”

“Nhưng là ngươi cũng không chán ghét ta phải không?.” Lâm Hạo Phong nhẹ nhàng cầm tay Gia Luật Thanh:“Ngươi không tiếp nhận ta cũng không sao, nhưng xin đừng vội vã đuổi ta đi, coi như ta là bằng hữu bình thường, có được hay không?”

Chu Mộ ở trên nóc nhà, buồn nôn muốn chết! 

Hứa Tư Đình đi ngang qua tiểu viện, thấy Chu Mộ đang chu mông nhòm vào khe hở trên nóc nhà vừa nghe lén vừa cười hèn mọn, vì thế nhướng mày, lặng yên không một tiếng động phi thân lên một phen túm lấy Chu Mộ kéo xuống ngoại viện trống gần đó.

“Làm gì! Ta còn chưa xem xong đâu!” Chu Mộ gấp đến mức rống lên.

“Đứng lại!” Hứa Tư Đình một phen đem y túm trở về:“Ngươi thật xấu tính a! Tự nhiên đi nhìn lén người khác!”

“Ngươi mới xấu! Ta không có làm gì hại người!” Chu Mộ chống nạnh:“Ngươi muốn đánh nhau sao?”

Hứa Tư Đình xuất ra Tuyết Vũ kiếm, từ từ nhìn Chu Mộ liếc mắt một cái.

“Võ công tốt thì hay lắm sao!” Chu Mộ cắn răng, chắp tay sau lưng đi ra ngoài, gặp quỷ mà, trên đời này như thế nào lại có nhiều người thích chĩa mũi vào chuyện người khác như vậy?

Trong phòng Lâm Hạo Phong nghe được động tĩnh, đi ra nhìn thoáng qua, thấy Hứa Tư Đình đứng ở ngoài viện, vì thế thân thủ vẫy tay gọi hắn lại.

“Lâm đại ca có việc a?” Hứa Tư Đình hỏi.

Lâm Hạo Phong gật gật đầu, đưa cho hắn hai tấm ngân phiếu:“Ngươi giúp ta đi phụ cận tìm xem có phòng ở nào không, sạch sẽ với có nhiều ánh sáng mặt trời là được, mặc kệ bao nhiêu tiền đều mua đi, càng nhanh càng tốt.”

“Hảo.” Hứa Tư Đình gật gật đầu, lại có chút nghi hoặc:“Lâm đại ca tính ở đây lâu dài?”

Lâm Hạo Phong gật đầu:“Tây Bắc khí hậu khô ráo không ẩm ướt, đối với Tử Ninh mà nói rất tốt, thương thế của y còn phải một thời gian nữa mới hết, ta tính tạm thời ở tại đây trước.”

“Ngươi thực thích y?” Hứa Tư Đình nhìn cửa phòng, nhỏ giọng nói.

Lâm Hạo Phong trừng mắt:“Làm chuyện của ngươi đi!”

Hứa Tư Đình bị rống, ủ rũ ủ rũ chạy đi.

Giương mắt nhìn xem ánh mặt trời hôm nay rất tốt, Lâm Hạo Phong vào phòng bế Gia Luật Thanh ra ngoài:“Ta mang ngươi đi phơi nắng!”

“Ngươi……!” Gia Luật Thanh ảo não:“Ta cũng không phải nữ tử, ngươi có thể hay không không cần luôn ôm ta như vậy a?!”

“Không muốn ta ôm thì ngoan ngoãn dưỡng bệnh, chờ thân mình ngươi tốt lên, nói không chừng chính ta còn đánh không lại ngươi.” Lâm Hạo Phong ôm Gia Luật Thanh ngồi ở trên chiếc ghế dưới táng cây, vui tươi hớn hở xắn lên ống quần của Gia Luật Thanh thay y lấy rượu thuốc xoa lên đầu gối:“Đây là dược do tiểu ngốc tử nhà ta điều chế, rất lợi hại, chân của ngươi rất nhanh có thể tốt lên!”

“Ngươi như thế nào luôn có thể cao hứng nhu vậy?” Gia Luật Thanh không nói lại hắn, đơn giản an tĩnh lại:“Không chuyện gì ngươi tại sao phải khổ sở như thế?”

Lâm Hạo Phong cười:“Có chứ, có rất nhiều, chính là cái gì có thể quên liền quên, tội gì đặt ở trong lòng tự khó xử chính mình.”

“Nhưng có những việc là không thể quên được.” Gia Luật Thanh cười tràn đầy chua sót:“Cái gì đã xảy ra cũng đã xảy ra rồi, cho dù ngươi có thể thay ta giết bọn họ, cũng không thể thay đổi được sự thật.”

Lâm Hạo Phong nghe vậy, động tác trên tay dừng lại:“Ngươi tại sao lại biết?”

“Đoán! Ta không ngốc, ta hiểu A Tú, nàng muốn thay ta báo thù, chính mình lại không có năng lực, tất nhiên sẽ nói cho ngươi.” Gia Luật Thanh trên mặt không biểu tình, đáy mắt cũng là vô tận bi thương, cố gắng làm cho thanh âm chính mình nghe qua bình tĩnh một chút, nhưng không dấu được một tia nghẹn ngào nên vẫn bị người bên cạnh kia phát hiện:“Thực ghê tởm, có phải hay không?”

“Không phải.” Lâm Hạo Phong gắt gao đem Gia Luật Thanh ôm vào trong lòng mình:“Ngươi cứ coi như là bị chó điên cắn một ngụm, không có quan hệ, về sau ngươi có cái gì không thoải mái, đều nói cho ta, đừng đặt ở trong lòng.”

Gia Luật Thanh nhắm mắt lại, cảm thấy dương quang sau giờ ngọ ấm áp dị thường, cuộc đời này lần đầu tiên y không hề phải suy nghĩ công việc bề bộn, bên tai là tiếng tim đập kiên định của Lâm Hạo Phong, một chút lại một chút,  nhắm mắt lại ngủ, cả đời này của y sống thật sự quá mệt mỏi, có thể hay không cho y phóng túng lần này, hảo hảo nghỉ ngơi một lần.

Cúi đầu thấy Gia Luật Thanh đã muốn ngủ, Lâm Hạo Phong nhẹ nhàng cười, thật cẩn thận ở bên môi y in lại một dấu hôn:“Về sau cho dù như thế nào ta vẫn sẽ ở cùng ngươi, nếu có chết đi, ta vẫn sẽ hoá thành linh hồn trở về bên ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play