“Lâm đại ca!” Lãnh Tịch Chiếu nhanh chóng đứng lên chạy tới:“Làm sao vậy?”

“Ngươi mau vào giúp ta nhìn xem!” Lâm Hạo Phong ôm Gia Luật Thanh vọt vào phòng:“Y đều đã hôn mê hai ngày nay, vẫn chưa ăn cơm!”

“Ách……” Lãnh Tịch Chiếu thật cẩn thận quay đầu nhìn Tây Đằng Ly, chỉ thấy y có chút kinh ngạc nhìn cửa phòng.

“Nhanh lên a!” Lâm Hạo Phong ở trong phòng rống lên.

Lãnh Tịch Chiếu bị tiếng hét khiến chân tay run run,  nhanh chóng đáp ứng một tiếng rồi chạy vào nhà.

Hứa Tư Đình đi theo phía sau có chút lo lắng nhìn nhìn Tây Đằng Ly —– vừa rồi Lâm Hạo Phong căn bản là không thấy được dưới tàng cây còn có một người ……

Cảm nhận được ánh mắt Hứa Tư Đình, Tây Đằng Ly cười nhẹ, chống tay đứng lên, Hứa Tư Đình vội vàng tiến lên đỡ lấy y, nhìn chân y hơi hơi có chút kinh ngạc.

“Tịch Chiếu mấy ngày nay vẫn giúp ta châm cứu, đã có thể miễn cưỡng đi đường.” Thấy ánh nhìn nghi hoặc của Hứa Tư Đình, Tây Đằng Ly vỗ vỗ bờ vai của hắn, chậm rãi hướng trong phòng mà đi.

Trong phòng, Lâm Hạo Phong đứng ở bên giường trừng Lãnh Tịch Chiếu:“Ngươi nhanh lên a! Y rốt cuộc làm sao vậy?”

Lãnh Tịch Chiếu bị Lâm Hạo Phong làm cho choáng váng đầu óc, căm giận đẩy đẩy hắn:“Đi ra ngoài đi ra ngoài! Cứ như vậy người ta không có bệnh cũng bị huynh là cho có bệnh!”

Lâm Hạo Phong trừng mắt:“Ta không đi, ta muốn ở đây trông chừng!”

“Vậy huynh liền câm miệng!” Lãnh Tịch Chiếu nhíu mày thay Gia Luật Thanh bắt mạch.

Lâm Hạo Phong ở trong bụng thầm nghiến răng nghiến lợi, phản rồi,  tiểu ngốc tử hiện tại càng ngày càng hung dữ với mình!

Sau một lát, Lãnh Tịch Chiếu thu tay, vỗ vỗ Lâm Hạo Phong:“Yên tâm đi, ta có thể trị.”

“Thật sự a?” Lâm Hạo Phong nghe vậy thả lỏng tâm:“Cái kia y khi nào thì có thể tỉnh?”

Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt:“Ta có thể làm cho y lập tức tỉnh lại, chỉ là y hiện tại tâm trí không ổn, giống như không còn ý chí muốn sống nữa.”

“Y ngươi nói là y muốn chết?” Lâm Hạo Phong nhíu mày. 

“Ân.” Lãnh Tịch Chiếu gật đầu:“Vết thương trên người y ta có thể trì, nhưng là  trong lòng y chịu quá nhiều kích thích, ta trị không hết, chỉ có thể dựa vào chính y nghĩ thông suốt, ngươi có biết y trong lòng đè nặng chuyện gì không? Nếu biết thì nói chuyện khai thông y một chút.”

Lâm Hạo Phong cười khổ, thân thủ nhẹ nhàng đem tay Gia Luật Thanh bỏ vào trong chăn:“Biết, y đắc tội nhiều lắm…… Bất quá ta sẽ không để y chết.”

Lãnh Tịch Chiếu chưa từng gặp qua bộ dáng Lâm Hạo Phong lo âu như vậy, nghĩ rằng người đang hôn mê này rốt cuộc là loại người nào a, vừa định mở miệng hỏi đột nhiên cảm thấy chính mình bị người ta ôm cổ, vì thế bị kinh hách.

Chu Mộ ôm Lãnh Tịch Chiếu cười hảo vui vẻ:“Ngươi chính là tiểu thần y ngốc mà Lâm đại ca hay nói đến sao? Như thế nào bộ dạng lại đáng yêu như vậy a!”

“ Phiến tử! Buông ra thiếu gia ta!” Hứa Tư Đình giận dữ. ( phiến tử = kẻ lừa đảo ^^ ~~~ cám ơn nàng Tiêu Dao đã chỉ cho Quinn:3)

Lâm Hạo Phong theo thanh âm nhìn qua, ánh mắt chuyển đến Tây Đằng Ly, sửng sốt.

“Hạo phong.” Tây Đằng Ly cười khẽ:“Đã lâu không gặp.”

“Chung Mạch?” Lâm Hạo Phong đầu tiên là nhíu mày, sau đó mừng rỡ, tiến lên một phen nắm bờ vai của Tây Đằng Ly:“Thật là ngươi a, thật tốt quá, ngươi còn sống.”

Tây Đằng Ly nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt này, cười gật đầu:“Ngày đó ta được người ta cứu, lúc ta tỉnh lại cũng đã về nhà.”

“Nơi này là nhà ngươi?” Lâm Hạo Phong ngạc nhiên:“Ngươi là người Tây Đằng gia?”

Tây Đằng Ly gật đầu cười:“Chuyện rất dài, buổi tối cùng nhau uống rượu đi, đến lúc đó ta  sẽ kể hết cho ngươi.”

“Cũng được.” Lâm Hạo Phong ha ha cười:“Ngươi không có việc gì là tốt rồi, nếu nói cho Chu Tử bọn họ, mọi người khẳng định đều thật cao hứng.”

“Ngươi biết ca ta?” Chu Mộ nghe đến đây hứng thú,  tiến đến trước mắt Tây Đằng Ly:“Vậy ngươi có biết hay không ca ta luôn tâm tâm niệm niệm cô nương nhà ai a?”

Lâm Hạo Phong nhìn vẻ mặt hưng phấn của Chu Mộ thì thực bất đắc dĩ, người này thật đúng là nhiều chuyện đến điên rồi……

Lãnh Tịch Chiếu kê xong phương thuốc liền cầm lên hướng ngoài cửa đi:“Ta  đi bóc thuốc.”

“Khoan khoan!” Lâm Hạo Phong giữ chặt Lãnh Tịch Chiếu:“Y trừ bỏ trong lòng đè nặng tâm sự, thân thể bị thương tổn, dọc theo đường đi vẫn luôn hôn mê còn ho ra máu.”

Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu:“ Thân mình y là thực suy yếu, bất quá chỉ là bệnh thông thường, có thể từ từ điều trị, huynh đừng quá lo lắng.”

“Phun ra nhiều máu như vậy vẫn không sao?” Lâm Hạo Phong vẫn là lo lắng:“Có thể hay không kê thêm một số thuốc gì đó bổ bổ?”

Chu Mộ mắt trợn trắng:“Ngươi lải nhải lẩm bẩm nãy giờ ồn muốn chết!”

“Thật sự không có việc gì.” Lãnh Tịch Chiếu an ủi Lâm Hạo Phong:“Nhưng y là ai vậy a?”

“Thích Tử Ninh.” Lâm Hạo Phong nhìn Gia Luật Thanh nằm trên giường liếc mắt một cái:“Là bằng hữu của ta.”

“Bằng hữu? Ta cũng là bằng hữu của ngươi, như thế nào không được ngươi quan tâm ta như vậy a.” Chu Mộ vẻ mặt hèn mọn:“Lúc ta hôn mê, bàn chân ngươi chạy so với người ta bôi dầu vào còn nhanh hơn, còn y hôn mê thì ngươi liền khẩn trương hề hề ôm không buông tay, bằng hữu này chênh lệch cũng thật lớn đi!”

“Tiểu phiến tử ngươi nói đủ chưa!” Mắt thấy Tây Đằng Ly thần sắc càng ngày càng trắng bệch, Hứa Tư Đình nhịn không được khiển trách Chu Mộ.

“Ta không nói chuyện với ngươi, ngươi ồn ào cái gì!” Chu Mộ bị hoảng sợ, cảm thấy mạc danh kỳ diệu:“Họ Hứa! Ta nhịn ngươi lâu rồi nha!”

“Ta nhịn ngươi còn lâu hơn!” Hứa Tư Đình cắn răng, nhìn môi Chu Mộ hé ra đóng lại, thầm nói người này như thế nào đáng ghét như vậy, thật muốn một ngụm cắn chết y!!

“Đều câm miệng cho ta!” Lâm Hạo Phong trừng mắt:“Tất cả đi ra ngoài! Không thấy có người bị bệnh sao?!!”

“Ta trước kêu hạ nhân thay các ngươi an bài phòng nha.” Tây Đằng Ly miễn cưỡng cười, chậm rãi xoay người tay chống lên tường đi ra ngoài, cố gắng làm cho chân chính mình nhìn qua bình thường một ít, mỗi bước đi đều là một trận đau như cắt, nhưng cũng không thể so với khó chịu trong lòng.

“Các ngươi cũng đi ra ngoài đi!” Lâm Hạo Phong một bênh ra lệnh đuổi người một bênh đẩy tất cả ra cửa:“Nhanh, muốn nói muốn nháo cái gì thì ra ngoài!”

“Họ Hứa, lão tử nhất định cùng với ngươi làm một trận quyết tử!” Ngoài viện, Chu Mộ chỉ vào Hứa Tư Đình rống to.

Hứa Tư Đình không để ý tới y, lôi kéo Lãnh Tịch Chiếu trở về:“Thiếu gia ngươi mấy ngày nay thế nào? Tây Đằng Lâm kia không có tới khi dễ ngươi chứ? Ăn uống tốt không? Ngủ ngon không?”

Chu Mộ trừng mắt:“Ta nói với ngươi tuyên chiến, ngươi không có nghe?!”

“Y là ai vậy nha?” Lãnh Tịch Chiếu nhỏ giọng hỏi:“Như thế nào lớn lên đầu óc giống như có vấn đề, điên điên khùng khùng ……”

Hứa Tư Đình vẻ mặt chán ghét:“Vốn đúng là có vấn đề, y gọi Chu Mộ, hết ăn lại uống,ăn chơi trác táng, thiếu gia về sau đừng để ý đến y.”

Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu, nghĩ rằng có thể làm cho Hứa Tư Đình tốt tính như vậy mà còn nói y tệ hại như vậy,  Chu Mộ này chính xác là rất đáng ghét a……

Dược rất nhanh đã chuẩn bị xong, thật cẩn thận uy Gia Luật Thanh uống xong, Lâm Hạo Phong ngồi ở bên giường trông chừng y.

Một lúc lâu sau, Gia Luật Thanh lông mi run rẩy, chậm rãi mở mắt.

“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại.” Lâm Hạo Phong nhẹ nhàng thở ra:“Muốn hay không ngồi dậy?”

Gia Luật Thanh gật gật đầu, bị hắn giúp đỡ ngồi dậy dựa ở trên thành giường, quay đầu nhìn xem bốn phía:“Đây là đâu?”

“Tây Xuyên Hãn Nhai sơn.” Lâm Hạo Phong thay y rót chén nước ấm:“Tịch Chiếu tạm thời ở tại đây, ta liền mang ngươi đến đây, nó nói ngươi thân mình không có gì đại sự, chậm rãi điều dưỡng có thể khoẻ trở lại.”

Gia Luật Thanh nhìn chén nước trong tay không nói lời nào, nghĩ rằng ngay cả chết cũng khó như vậy sao……

“Tịch Chiếu đang giúp ngươi nấu cháo thuốc, hai ngày nay chưa ăn cơm, đói bụng lắm đi?” Lâm Hạo Phong nhìn ra tâm sự của y, muốn dời đi một chút lực chú ý của y.

“Ngươi không cần đối với ta tốt như vậy.” Gia Luật Thanh thanh âm có chút nghẹn ngào:“Cho dù ta trước kia buông tha Lâm Hạo Dương một lần, ngươi cũng đã thay y trả ơn ta, vì cái gì còn muốn cứu ta?”

“Thiên hạ lớn như vậy, còn có thiệt nhiều địa phương chưa đi qua, thiệt nhiều sự tình chưa trải qua, vì cái gì không sống thật tốt khi còn có thể?” Lâm Hạo Phong cười:“Uống nước đi, cổ họng đều khô cả rồi.”

“Tất cả mọi người đều biết ta là loạn thần tặc tử, đại nghịch bất đạo, khởi binh mưu phản,làm hại vô số người nhà tan cửa nát.” Gia Luật Thanh lộ vẻ sầu thảm cười:“Thiên hạ có lớn, cũng không có chỗ cho ta dung thân, sống chỉ để bị người ta phỉ nhổ.”

Lâm Hạo Phong nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của y, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu:“Rất nhiều chuyện không phải ngươi chết thì có thể giải quyết, ngay cả chết cũng dám, tại sao không dám sống? Chờ thân mình ngươi tốt lên, ta mang ngươi đi Đông Hải đến Kiêm Gia đảo, trên đảo không có người khác, chỉ có rừng hoa đào mười dặm cùng rượu nữ nhi hồng tốt nhất, trước kia ta ở nơi này ba tháng, đó là nơi ta thích nhất, ngươi nhất định cũng sẽ thích nơi đó.”

“Ta vì cái gì phải đi theo ngươi?” Gia Luật Thanh giương mắt nhìn Lâm Hạo Phong.

Lâm Hạo Phong sửng sốt, cảm thấy không biết nên trả lời như thế nào, ngay cả chính mình cũng không biết, vì cái gì lại muốn mang Gia Luật Thanh đi Kiêm Gia đảo.

“Bị lưu đày này một năm,ta quen biết được rất nhiều người, bọn họ nguyên bản luôn sống ở trên thảo nguyên vô cùng vui vẻ, là do ta bốn phía chiêu binh khiến bọn họ nhập ngũ chinh chiến, làm cho bọn họ nhà tan cửa nát, làm cho bọn họ mang theo gông xiềng làm trâu làm ngựa, làm cho thê tử nữ nhi của bọn họ bị người ta khi dễ, ta hiện tại mỗi lần nhắm mắt lại trong đầu xuất hiện đều là máu cùng người chết, cha ta lại ngay cả cơ hội chết cũng không cho ta.” Gia Luật Thanh chậm rãi nhìn về phía Lâm Hạo Phong, đáy mắt lộ vẻ bi thương:“Tâm sớm đã chết, ta sống đã không còn ý nghĩa, ngươi giết ta đi, coi như là giúp ta, hoặc là vì những người đã từng bị ta hại mà báo thù, được không?”

Lâm Hạo Phong bị lời nói của Gia Luật Thanh làm cho trong lòng khó chịu vô cùng, một lòng thầm nghĩ y làm ơn đừng nói nữa, vì thế đầu óc nóng lên, thân thủ đem Gia Luật Thanh ôm vào trong lòng, cúi đầu hôn lên.

Chu Mộ núp trên trần nhà nhìn lén mở lớn miệng, liều mạng dụi mắt.

“Làm gì!” Gia Luật Thanh giãy khỏi Lâm Hạo Phong, vẻ mặt không thể tin nhìn hắn:“Ngươi điên rồi!”

Lâm Hạo Phong cười khổ:“Ta cũng hiểu được ta điên rồi, nhưng là ta chính là không muốn ngươi chết, ta muốn làm cho ngươi thật vui vẻ mỗi ngày.”

“Chúng ta chưa quen nhau bao lâu.” Gia Luật Thanh nhắm mắt lại:“Ngươi đi đi.”

“Ta trước kia cũng làm qua rất nhiều chuyện khiến ta hối hận.” Lâm Hạo Phong bướng bỉnh cầm tay Gia Luật Thanh không buông:“Ngươi có biết chuyện Giang Nam Diệp gia trang bị võ lâm nhân sĩ huyết tẩy ba năm trước đây không?”

Gia Luật Thanh gật gật đầu:“Ân, nghe nói là Diệp gia trang tất cả mọi người là Miêu Cương cổ sư, cấu kết tà giáo mưu toan nghịch thiên ý sửa mệnh trời.”

“Nghịch thiên sửa mệnh.” Lâm Hạo Phong cười lạnh một tiếng:“Ba năm trước đây ta cũng tin lời đồn đãi này, vì thế đi theo một đám cái gọi là anh hùng hào kiệt giết sạch một gia trang, còn tưởng rằng chính mình là đang thay trời hành đạo, sau này mới biết được hết thảy đều là do có người cố ý tung tin sai lệch. Biết được chân tướng, tuy là toàn danh môn chính phái nhưng lại không có một người nào nghĩ đến đối mặt sự thật, ngược lại là càng thêm điên cuồng đuổi giết những người biết chuyện, mưu toan che dấu chân tướng.” Lâm Hạo Phong thân thủ đem Gia Luật Thanh ôm vào trong lòng mình:“Từ một khắc kia ta chỉ biết, có nhiều người ở ngoài mặt  nhìn qua là chính nghĩa vô cùng, nhưng trong lòng so với ai cũng đều dơ bẩn hơn. Ta liều mạng mới cứu được một ít huyết mạch của Diệp gia trang, dù là không thể thay đổi sự thật, nhưng là ta ít nhất đã cố gắng bù đắp, có phải hay không?”

“Vậy ngươi vì cái gì không đi tố giác bọn chúng?” Gia Luật Thanh nhíu mày.

“Rải lời đồn lúc ấy là võ lâm minh chủ Sở Hoan, hắn cùng Diệp trang chủ có mối hận cũ, mới nghĩ ra chủ ý độc ác như vậy.” Lâm Hạo Phong cười có chút chua sót:“Hắn là do Hoàng Thượng sắc phong, lúc trước hành động cũng phải qua đồng ý của Hoàng Thượng, nếu ta tố giác, Hoàng Thượng liền bị bêu danh theo, cho nên dù Hoàng Thượng đã biết chân tướng, cũng chỉ là bí mật triệu Sở Hoan tiến cung rồi giết hắn, nhưng cũng không có khôi phục danh dự cho Diệp gia trang.”

Gia Luật Thanh bị Lâm Hạo Phong ôm vào trong ngực, cảm nhận tiếng tim hắn đập một chút một chút, lực tim đập mạnh mẽ như vậy có phải là do chứa rất nhiều việc đời vào trong tim hay không?

Ôm ấp này quá mức ấm áp, ấm áp đến quên là phải đẩy ra. 

“Thế giới này chính là như vậy, chỉ cần có ánh mặt trời thì sẽ có bóng đen, đã làm chuyện gì rồi thì không thể sửa, nhưng là còn có thể bù đắp lại mà đúng hay không?” Lâm Hạo Phong đem y ôm càng chặt:“Hảo hảo dưỡng thương, ta ngày mai liền phái người đi đem những nô lệ vô tội thả ra.”

Gia Luật Thanh gật đầu, nhỏ giọng nói:“Cám ơn ngươi.”

“Ngươi không xấu, chiến tranh là điều mà từng triều đại đều phải có, Hạo Dương cũng từng vì mở rộng Thiên Lang quốc thổ mà Đông chinh Tây chiến,  thắng thì được ghi vào sử sách, thua thì bị vạn người thóa mạ, có phải hay không?” Lâm Hạo Phong cúi đầu hôn nhẹ mái tóc của Gia Luật Thanh:“Về sau hảo hảo sống, không muốn ở cùng ta cũng không sao, chỉ cần ngươi sống thật tốt là đủ rồi.”

Gia Luật Thanh ngẩng đầu:“Cùng ngươi cùng một chỗ?”

Lâm Hạo Phong cười:“Ta nhìn thấy ngươi hôn mê thì tâm sẽ đau, nhìn ngươi hộc máu thì sẽ sốt ruột muốn chết, lòng luôn mong ngươi khỏe mạnh, mong ngươi luôn vui vẻ, muốn mang ngươi đi du lịch khắp nơi, không thể gặp ngươi thì lo ngươi bị người ta khi dễ, này có tính là thích không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play