Buổi tối, lúc ăn cơm, Lâm Hạo Phong đến phòng bếp bưng cháo dược cùng mấy thứ thức ăn nhẹ, vừa muốn bưng đến phòng Gia Luật Thanh lại bị Lãnh Tịch Chiếu vội vàng chạy tới gọi lại.

“Ngươi tại sao không đi ăn cơm a?” Lâm Hạo Phong nhìn Lãnh Tịch Chiếu chạy nhanh tới mức thở hổn hển, nhọn mi:“Chạy gấp như vậy, tìm ta có việc?”

Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu, có chút do dự mở miệng:“Cái kia…… Ngươi đưa cháo cho Tử Ninh xong, thì đi xem Tây Đằng Ly đại ca đi, y vẫn luôn ở trong phòng không ra ngoài.”

Lâm Hạo Phong nghe vậy mặt nhăn lại, bất quá nghĩ nghĩ một hồi vẫn là đáp ứng:“Được, ngươi ở đây chờ ta một chút, ta lập tức trở lại, ta có một số việc cần hỏi ngươi.”

Đưa cháo cho Gia Luật Thanh, Lâm Hạo Phong liền đi ra ngoài, dọc theo đường đi trong lòng cũng tự hỏi, nếu theo lời tiểu ngốc tử kia nói, chính mình được Tây Đằng Ly nhớ thương ba năm sao?

“Lâm đại ca.” Thấy Lâm Hạo Phong đã trở lại, Lãnh Tịch Chiếu từ trên bậc thang đứng lên, vỗ vỗ quần áo:“Ngươi muốn hỏi ta cái gì nha?”

Lâm Hạo Phong kéo Lãnh Tịch Chiếu phi thân ngồi trên nóc nhà, vẻ mặt nghiêm túc nhìn y:“Trước kia ngươi nói chuyện của Tây Đằng Ly…… Rốt cuộc sao lại thế này?”

Lãnh Tịch Chiếu mếu máo:“Ta chính là cảm thấy Tây Đằng Ly đại ca thực thích ngươi, mấy ngày nay huynh ấy luôn hỏi ta về chuyện của ngươi, khối ngọc bội kia của ngươi y vẫn đặt dưới gối đầu làm bảo bối, mỗi lần nói đến tên ngươi đều cười hảo vui vẻ…… Ngươi cùng y rốt cuộc đã phát sinh qua chuyện gì a?”

Lâm Hạo Phong thở dài:“Ngươi có còn nhớ rõ chuyện ba năm trước đây Diệp gia trang bị diệt môn không?”

“Ân, đương nhiên nhớ rõ.” Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu, trong lòng hơi hơi có chút kinh ngạc, chuyện kia là do Hoa Thiên Lang cùng Lâm Hạo Dương phong bế, ngày thường sẽ không có ai dễ dàng nhắc tới.

“Lúc ấy Tây Đằng Ly cũng tham dự.” Lâm Hạo Phong đau khổ cười:“Ta cùng y quen biết nhau tám năm,y vẫn nói y gọi Chung Mạch, đến từ Tây Bắc.”

“Y là Tây Xuyên hoàng tử mà, che giấu thân phận là đương nhiên.“Lãnh Tịch Chiếu thay Tây Đằng Ly biện hộ.

“Ta cũng không trách y a.” Lâm Hạo Phong buồn cười nhìn Lãnh Tịch Chiếu:“Lúc ấy chúng ta đều còn trẻ,tính tình hiếu thắng, thời điểm vừa gặp nhau ai cũng không phục ai, luôn đánh nhau, sau lại đánh nhau nhiều liền thành bằng hữu, thường xuyên cùng nhau hành hiệp trượng nghĩa, uống rượu tán ngẫu, cũng coi như là tri kỷ đi.”

“Ngươi với y khi đó là bạn tốt a” Lãnh Tịch Chiếu có chút buồn bực lại có chút hiếu kì, truy vấn:“Sau đó thì sao?”

“Sau đó chính là sự kiện ba năm trước đây.” Lâm Hạo Phong thu lại tươi cười, thần sắc thản nhiên nhìn về phía phương xa:“Khi đó ta cùng Tây Đằng Ly xen lẫn trong một đống võ lâm nhân sĩ, vọt tới Diệp gia trang giết người đỏ cả mắt, ngày đó qua đi, mưa suốt một đêm, ngày hôm sau cả tòa sơn trang đều là máu loãng, ta còn tưởng là thay Hoàng Thượng cùng dân chúng trừ hại, vì thế ước hẹn nhau đi Đông hải du ngoạn, ai biết ngay lúc chúng ta tới nói từ biệt với võ lâm minh chủ Sở Hoan, lại vô ý phát hiện hết thảy đều là quỷ kế của hắn, hắn bày mưu vu oan Diệp gia trang, tạo nên trận tinh phong huyết vũ này, tất cả đều chỉ là vì Sở gia cùng Diệp gia có tư oán.”

Lãnh Tịch Chiếu nhíu mày:“Vậy lúc ấy ngươi làm sao?”

“Lúc ấy chúng ta nghe lén Sở Hoan nói mới biết được, Diệp gia còn có một tiểu nhi tử mười tuổi, thừa dịp hỗn loạn được người hầu mang từ cửa sau chạy thoát ra ngoài, vì muốn đem tiểu nam hài đáng thương kia cứu ra, chúng ta vụng trộm đi theo sát thủ Sở Hoan phái đi giết đứa bé kia, một đường đến được một nông trạch, quả nhiên thấy được đứa bé Diệp gia kia, chỉ là ta không nghĩ tới Sở Hoan phái ra những người đó võ công đều là tà môn ngoại đạo, ta cùng Tây Đằng Ly đánh dần dần cũng chống đỡ hết nổi, vì thế ta trước hết mang theo tiểu nam hài kia chạy ra ngoài trước, đem hắn an trí đến địa phương an toàn sau đó vội vàng trở lại, mới phát hiện nông trạch kia nổi lên một trận đại hỏa, đốt thành một mảnh phế tích, lúc ấy ta vọt vào tìm thật lâu, nhưng là người ở bên trong đều bị thiêu đến không thể nhận ra, ôm một chút hy vọng trở về khách điếm chờ y, chờ hoài vẫn không thấy y trở về, ta còn nghĩ y đã muốn…… Ta cũng không biết ngày đó sau khi ta đi rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì, y nếu còn sống, như thế nào lại không phái người nói với ta một tiếng.” Lâm Hạo Phong nhíu mày.

“Cho nên mới nói ngươi đi hỏi y một chút.” Lãnh Tịch Chiếu lay lay Lâm Hạo Phong, không đầu không đuôi bỏ thêm một câu:“Cái kia…… Tây Đằng Ly đại ca là người tốt.”

“Ta quen biết y lâu như vậy, đương nhiên biết y là người tốt.” Lâm Hạo Phong thân thủ xoa xoa đầu Lãnh Tịch Chiếu, mang theo y nhảy xuống nóc nhà:“Ta hiện tại phải đi tìm y, ngươi đi ăn cơm trước đi.”

Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu, nhìn về hướng Lâm Hạo Phong đi, mới chậm rãi hướng nhà ăn đi đến, lúc quay người, liền cảm thấy có một bóng dáng hướng phía mình chạy tới, hoảng hốt vội vàng né tránh, bóng dáng nọ “Bịch” một tiếng ngã trên mặt đất, oai oái kêu to.

“Chu Mộ?” Lãnh Tịch Chiếu mở to hai mắt, giương mắt xa xa nhìn xem, quả nhiên nhìn thấy Hứa Tư Đình lảo đảo đi tới.

“Ngươi lại khi dễ Tư Đình sao?” Lãnh Tịch Chiếu thân thủ đem Chu Mộ túm lên.

“Ta khi dễ hắn?” Chu Mộ nổi khí, chỉ chỉ khuôn mặt dính toàn xám tro của chính mình lại chỉ chỉ mấy hạt bụi nhỏ xíu trên người Hứa Tư Đình:“Thấy thế nào cũng là hắn khi dễ ta đi?”

Lãnh Tịch Chiếu nháy mắt mấy cái:“Tư Đình tính tình tốt lắm, ngươi không nói gì đó khiến hắn tức giận hắn sẽ không khi dễ ngươi.”

Chu Mộ nghẹn lời, đứng ở kia mắt trợn trắng.

“Nghe thấy chưa tiểu phiến tử, về sau đừng có trêu chọc ta.” Hứa Tư Đình thân thủ túm lấy Lãnh Tịch Chiếu:“Thiếu gia chúng ta đi ăn cơm.”

Chu Mộ hướng về phía bóng dáng Hứa Tư Đình giơ lên nắm tay, sau này ta nhất định cố luyện võ, một ngày nào đó đem ngươi đánh ngã!!

“Tư Đình, y lại như thế nào chọc giận ngươi nha?” Lãnh Tịch Chiếu vừa đi vừa quay đầu nhìn vẻ mặt lửa giận của Chu Mộ.

Hứa Tư Đình từ trong lỗ mũi “Hừ” một tiếng:” Y không biết từ đâu bắt mấy con rắn nhỏ nhét vào chăn của ta.”

Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt:“Ngây thơ thật, trước kia Hạo Dương cũng khi dễ ta như vậy, đem con chó nhỏ nhét vào chăn của ta…… Bất quá đã là chuyện của mười mấy năm trước ……”

Hứa Tư Đình gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng:“Cho nên nói chúng ta phải cách xa  y một chút.”

…………

Một nơi khác, Lâm Hạo Phong một đường đến chỗ ở của Tây Đằng Ly, đẩy cửa liền nhìn thấy y đang tựa vào nhuyễn ghế xuất thần.

Thấy Lâm Hạo Phong vào phòng, Tây Đằng Ly cười:“Hạo phong.”

“Chung…… Đại hoàng tử.” Lâm Hạo Phong tùy tay kéo cái ghế dựa ngồi đối diện với y, cũng không biết nên nói cái gì, nguyên bản cố nhân gặp lại hẳn là nên cao hứng, nhưng là vừa rồi nghe Lãnh Tịch Chiếu nói ra những lời kia, trong lòng vô luận như thế nào cũng sẽ có chút không tự nhiên.

“Ngươi nếu thích, vẫn là kêu ta Chung Mạch đi.” Tây Đằng Ly rót chén trà cho hắn:“Ngươi kêu  quen miệng, ta cũng nghe quen tai.”

“Cũng được.” Lâm Hạo Phong gật đầu, nhìn nụ cười đạm mạt trên khuôn mặt Tây Đằng Ly, cảm thấy người này cùng với Chung Mạch lúc trước mình nhận thức rất không giống nhau, năm đó  tiếng cười  của y luôn lang lảnh vang lên giữa giang hồ, uống rượu cũng khoái ý hào sảng như tính tình của y, Tây Đằng Ly trước mắt lại giống một mặt hồ yên lặng bình thường, ánh sáng trong ánh mắt năm đó không còn trong sáng trong suốt, lại có chút mênh mông u sầu, khiến hắn thật sự thấy không quen.

“Ba năm này, ngươi có khỏe không?” Tây Đằng Ly thấy Lâm Hạo Phong nhìn chằm chằm vào hai mắt của mình không nói được một lời, cảm thấy có chút xấu hổ, vì thế chủ động mở miệng trước.

“Ách……” Lâm Hạo Phong ý thức được chính mình thất thố, thu hồi ánh mắt gật gật đầu:“Ta rất tốt, vẩn như xưa, còn ngươi? Năm đó ta cùng Chu Tử bọn họ tìm thật lâu cũng không có tin tức, còn tưởng rằng……”

“Ngày đó ta là được Tây Xuyên ám vệ cứu ra, ta khi đó mới biết được nguyên lai phụ hoàng vẫn phái người bảo hộ ta.” Tây Đằng Ly tự giễu cười cười:“Chính là Sở Hoan phái người tới võ công rất cao, cho dù ta có giúp đỡ, cũng vẫn là trúng độc chiêu, chờ lúc ta tỉnh lại cũng đã trở lại Tây Đằng hoàng cung.”

“Vậy ngươi như thế nào lại không phái người nói cho chúng ta biết một tiếng?” Lâm Hạo Phong nhíu mày:“Chu Tử thiếu chút nữa là điên rồi.”

“Chỉ có Chu Tử sốt ruột sao?” Tây Đằng Ly giương mắt nhìn hắn:“Vậy còn ngươi?”

Lâm Hạo Phong nghẹn lời:“…… Đều là hảo huynh đệ, ta đương nhiên cũng lo cho ngươi.”

Nhìn ánh mắt trốn tránh của hắn, Tây Đằng Ly trong lòng cười khổ, tiếp tục nói:“Thời điểm ta tỉnh lại thì võ công mất hết, một chân cũng bị phế đi, ngẫm nghĩ đại khái chính là vì ta lạm sát người vô tội mà bị báo ứng, trong lòng cũng không còn ý niệm khác trong đầu, đơn giản đi tới Hãn Nhai sơn này ở, ta ở trong phòng thờ phật đường, coi như là thay ngày đó mà cầu xin tha lỗi, ở đây ngây người ba năm, trong lòng mới chậm rãi nghĩ thoáng một số sự tình, trước đó vài ngày còn nghĩ khi nào thì có thể phái người nói cho các ngươi một tiếng, không nghĩ tới ngươi lại tự mình đến đây.”

“Ngươi không có việc gì là tốt rồi, chuyện năm đó, hối hận cũng không thay đổi được, Diệp gia tiểu nam hài còn lại kia hiện tại rất khá, Sở Hoan cũng đã chết, ngươi cũng không nên cứ tra tấn chính mình.” Lâm Hạo Phong ngoài miệng khuyên nhủ, vẻ mặt lại như trước có chút chua sót, mặc kệ thời gian trôi qua bao lâu, mặc kệ có làm bao nhiêu để bù lại, nhớ tới trận tinh phong huyết vũ đêm hôm đó, trong lòng như trước vẫn là vô tận áy náy cùng tự trách.

“Không đề cập tới năm đó nữa.” Thấy Lâm Hạo Phong sắc mặt khác thường, Tây Đằng Ly thân thủ vỗ vỗ hắn:“Ngươi có muốn ăn cơm hay không? Đầu bếp của ta là người từ Giang Nam, làm đồ ăn hương vị không tệ, dưới tàng cây trong viện còn ủ một bình nữ nhi hồng tốt nhất, cùng nhau uống một chén đi.”

Lâm Hạo Phong gật đầu cười:“Tốt, chúng ta đã thật lâu không cùng nhau uống rượu, trên đời này, đại khái cũng chỉ có ngươi mới có thể cùng ta hợp lại liều mạng.”

“Chúng ta đi ra ngoài viện, trong phòng rất buồn chán.” Tây Đằng Ly thấy hắn cười, tâm tình cũng tốt lên, chống bàn chậm rãi đứng lên.

“Chân của ngươi không có việc gì đi.” Lâm Hạo Phong có chút lo lắng nhìn y:“Ta nghe Tịch Chiếu nói ngươi trúng kịch độc lại chữa không tận gốc?”

“Không có việc gì.” Tây Đằng Ly chịu đựng đau lắc đầu:“Tịch Chiếu vẫn luôn giúp ta châm cứu, đại khái tiếp qua mười ngày thì tốt rồi.”

“Vậy là tốt rồi.” Lâm Hạo Phong thả tâm, cùng y đi đến cái bàn đặt trong tiểu viện, mặt trời trên cao toả xuống ánh chiều tà, toàn bộ màn trời đều nhiễm một màu đỏ rực rực rỡ, nhìn qua khiến tâm tình trở nên trống trải không ít.

Rượu và thức ăn rất nhanh liền được hạ nhân mang lên, Lâm Hạo Phong hạ mắt nhìn thấy, hơi có chút kinh ngạc, chân giò hun khói quét mật ong, cá nấu hạt thông, củ sen xắt lát xào, thịt kho tiêu, canh sườn hầm tam sắc, hơn nữa còn có nữ nhi hồng mười năm, khiến Lâm Hạo Phong nhớ tới những ngày còn trẻ.

Tây Đằng Ly thấy hắn có chút sửng sốt, nhịn không được nhọn mi:“Trước kia ngươi mỗi lần gọi món ăn đều gọi mấy món này, có ngốc cũng phải nhớ.”

Lâm Hạo Phong nghe vậy hướng Tây Đằng Ly cười cười, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu dùng bữa, bạn cũ gặp lại nhau, trong lòng tất nhiên là có vui mừng, nhưng lại là càng nhiều ẩn ẩn bất an, tình hình trước mắt này …… Nếu là Tây Đằng Ly thật sự thích mình, vậy mình phải làm sao bây giờ?

Một bữa cơm, hai người ăn đều đầy một bụng tâm sự, nhìn Lâm Hạo Phong ít nhìn thẳng vào mắt mình, Tây Đằng Ly âm thầm cười khổ, ba năm này chính mình cơ hồ mỗi ngày đều suy nghĩ nếu hai người có thể gặp lại, sẽ là cái cảnh tượng gì, lại không nghĩ rằng đến khi thực sự gặp lại, không khí cũng lại xấu hổ như thế. Đối với Lâm Hạo Phong, chính mình đại khái từ lúc năm sáu năm trước liền thích hắn đi, chỉ cảm thấy người này có nụ cười rất trong sáng, tính cách cũng rất tiêu sái, thật sự rất hấp dẫn người khác, đã nghĩ cả đời này sẽ bồi ở bên người hắn, chính là mỗi lần vất vả lấy dũng khí nói thích hắn, nhưng một khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Hạo Phong thì lập tức biến mất sạch sẽ, sợ một khi mở miệng làm rõ, thì ngay cả bằng hữu cũng không thể làm, vốn nghĩ rằng một ngày nào đó hắn sẽ phát hiện tình cảm của mình, lại không nghĩ tới sự kiện ba năm trước làm cho chính mình ngay cả cơ hội bồi ở bên người hắn đều  không còn. Ba năm sau cho dù gặp lại,bên người Lâm Hạo Phong đã có người khác, nghĩ đến ánh mắt hắn ngày đó ngồi xổm bên giường nhìn người nọ, thật cẩn thận giống như ở trước mặt là bảo bối tối trân quý trên đời này vậy, Tây Đằng Ly  trong lòng  không tránh khỏi một trận đau đớn, nhịn không được thử thăm dò:“Bằng hữu của ngươi, không có việc gì đi?”

“Ân?” Lâm Hạo Phong nguyên bản đang xuất thần, lại bị y một câu đem suy nghĩ kéo lại, vì thế che dấu cười cười:“Ngươi nói Tử Ninh? Tịch Chiếu nói y không có việc gì, nghỉ ngơi một vài ngày là tốt rồi.”

“Ta gọi hạ nhân thu xếp một cái tiểu viện, các ngươi trước tiên ở nơi này đi.” Tây Đằng Ly cố gắng làm cho chính mình nhìn qua tiêu sái một chút:“Tịch Chiếu cũng ở tại đây, tương lai xem bệnh cho bằng hữu của ngươi cũng tiện.”

“Không cần.” Lâm Hạo Phong nhìn ra trong mắt Tây Đằng Ly cất giấu đau xót, cảm thấy có chút không đành lòng:“Ngày mai ta sẽ mang theo Tử Ninh xuống núi…… Sẽ không quấy rầy ngươi, có thời gian ta sẽ lên đây cùng ngươi uống rượu.”

Tây Đằng Ly nghe vậy sửng sốt, chiếc đũa vốn đang muốn gắp rau dừng ở giữa không trung, thật lâu sau mới thản nhiên cười nói:“Cũng tốt…… Tùy ngươi.”

Nhìn vẻ mặt y mất mát, Lâm Hạo Phong lần đầu tiên ảo não cái miệng của mình lại vô dụng như vậy, vốn chính là cảm thấy Tây Đằng Ly nếu không nhìn thấy mình cùng Gia Luật Thanh, nói không chừng trong lòng sẽ dễ chịu một ít, cho nên mới nghĩ việc mua nhà ở riêng, nhưng là khi nói ra miệng, ngay cả chính mình nghe xong cũng cảm thấy không ổn, lại không biết nên giải thích như thế nào, chỉ phải uống một ly tiếp một ly rượu, cơm nước xong sau đó vội vàng nói lời từ biệt, cơ hồ là chạy trối chết ra ngoài.

Tây Đằng Ly nhìn bóng dáng Lâm Hạo Phong, ý cười giả vờ trên mặt cuối cùng cũng dần dần bị chua sót thay thế, trong tay áo âm thầm vuốt khối ngọc bội không biết đã được vuốt bao nhiêu lần kia, đột nhiên cảm thấy chính mình thật có chút buồn cười, vốn tưởng rằng là tâm ý tương thông, lại không đoán được chỉ có mình là đơn phương tình nguyện.

Lâm Hạo Phong ra khỏi tiểu viện của Tây Đằng Ly, xoay người ngồi ở một gốc cây đại thụ hóng gió, mới cảm thấy suy nghĩ chậm rãi bình thản, quay đầu nhìn bóng dáng Tây Đằng Ly còn ngồi ở trong viện, không khỏi thật sâu thở dài. Chung Mạch, ta không đáng giá để ngươi đối đãi với ta tốt như vậy, người chân chính thích ngươi, mấy năm nay luôn luôn tại Tinh Mạc thành chờ ngươi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play