Lý Tuyết Nhi cáo biệt Giang Thần, không trở về Thiên Đạo môn mà chạy tới một chỗ không có người ở Hỏa vực.

Bên Thiên Đạo môn kia, nhất là trưởng lão đoàn đã biết được chuyện này, ở Ngọc Nữ phong cũng đã có những thứ của Băng Linh tộc cho bọn họ, coi như là báo đáp cho công che chở và bồi dưỡng những năm này của môn phái.

Cũng không lâu sau, Lý Tuyết Nhi đã đi tới một ngọn núi đá trọc lốc.

Nàng lấy ra một khối ngọc thạch từ trong lồng ngực, lại ném vào trong một thạch động.

Trong hang đá có tia sáng lóng lánh tràn ra, sau đó, cả núi đá truyền ra tiếng vang.

Sau khi âm thanh đạt đến trình độ điếc tai, vách núi trước người Lý Tuyết Nhi tách ra hai bên, xuất hiện một cái đường nối rộng mười trượng.

Mấy bóng người từ bên trong đi ra, là người của Băng Linh tộc, bất luận là nam hay nữ đều có dáng vẻ lạnh như băng.

Có lẽ là bởi vì là Băng Linh tộc cho nên không phân rõ được tuổi tác, da thịt của mỗi người cũng như băng ngọc tạo ra vậy.

- Tuyết Nhi, với tư chất của ngươi, lâu như thế mới kết thúc, ngươi làm cho ta rất thất vọng.

Cầm đầu là một vị nữ tử trung niên, dung mạo bình thường, thế nhưng lại hơn ở chỗ da dẻ trắng nõn, khí chất siêu phàm.

- Cô cô.

Khuôn mặt của Lý Tuyết Nhi vô tình, không tranh luận cho mình mà nói thẳng:

- Chúng ta trở về thôi.

Nói đoạn nàng bước chân, đi vào bên trong.

- Chờ một chút.

Nữ tử trung niên đánh giá nàng từ trên xuống dưới một chút, đưa tay cản lại, nói:

- Ngươi còn nhớ Băng Trúc chứ? Đồng thời được đưa đi với ngươi.

- Hả?

Lý Tuyết Nhi không hiểu tại sao đối phương lại nói tới chuyện này.

- Nàng bị đưa tới một thế gia trong Chân Vũ Giới, kết quả bị phát hiện ra nàng và thiếu gia của gia tộc kia có cảm tình, khi trở lại tộc địa vẫn tâm thần không yên.

Trong lòng Lý Tuyết Nhi cả kinh, nhưng bề ngoài lại ra vẻ thờ ơ không động lòng, nói:

- Có liên quan gì tới ta chứ?

- Những đứa trẻ như các ngươi, lẻ loi hiu quạnh ở bên ngoài, không ai dựa vào, rất dễ bị người có tâm thừa dịp hành động.

- Những người phàm kia đều muốn leo lên Băng Linh tộc mạnh mẽ để bò lên trên, các ngươi không biết căn nguyên, sẽ rất dễ bị lừa gạt.

- Đây cũng là tai hại của việc ứng phó với hành động của Linh tộc, Linh tộc tuyệt không cho phép bị người phàm làm dơ bẩn!

- Vì lẽ đó Tuyết Nhi, ta hỏi ngươi, ở Cửu Thiên giới này ngươi có người thường, có lén lút tư định chung thân với người khác không?

Câu nói sau cùng đã chứng thực lo lắng của Lý Tuyết Nhi, nàng không hề nghĩ ngợi, nói thẳng:

- Không.

- Ngươi có biết kết cục của Băng Trúc và phàm phu tục tử kia là gì không?

- Cô cô, chuyện này không liên quan gì tới ta.

Nữ tử trung niên không để ý, tiếp tục nói:

- Băng Linh tộc đã gọi nam nhân kia tới, để Băng Trúc trốn trong bóng tối, Linh vương cùng thi triển ân uy, sau khi cảnh cáo hắn, lại dụ dỗ, để hắn rời khỏi Băng Trúc.

- Kết quả, người phàm nông cạn không chút suy nghĩ đồng ý, Băng Trúc ở trong bóng tối đau đến mức không muốn sống, hiện đang bị giam ở bên trong Băng Tâm Quật.

Lý Tuyết Nhi lắc lắc đầu, nói:

- Cô cô, ta không thích ngữ khí dò xét của ngươi.

- Đây là trách nhiệm của ta, mệnh lệnh của Linh vương, ở cùng người phàm sẽ không có kết quả tử tế, cũng như ngươi và Giang Thần kia vậy.

Nữ tử trung niên nói, khi nói tới hai chữ Giang Thần này, ánh mắt cực kỳ sắc bén.

Rốt cục sắc mặt của Lý Tuyết Nhi thay đổi, chăm chú nhìn nữ tử trung niên.

- Chỉ cần các ngươi tìm hiểu thì sẽ để lại dấu vết, đây là điều tối kỵ.

Lý Tuyết Nhi nói.

- So sánh với việc đó, việc bị người phàm làm ô nhiễm linh tâm, mới là tối kỵ của Băng Linh tộc.

Nữ tử trung niên nói.

- Các ngươi muốn làm gì? Cũng gọi Giang Thần vào tộc địa thử thăm dò sao?

Lý Tuyết Nhi châm chọc nói.

- Cửu Thiên giới cách quá xa, chúng ta không muốn lãng phí quá nhiều tinh lực ở trên thân thể phàm nhân, hơn nữa, mục đích thăm dò là để cho những đứa trẻ như các ngươi hết hy vọng, còn người thiếu gia của Băng Trúc, sau khi rời đi tộc địa đã bị xử tử.

Nữ tử trung niên nói.

Nghe vậy, con ngươi của Lý Tuyết Nhi trợn to, không nói hai lời bay về phía không trung.

Nhưng chỉ nghe phanh một tiếng, thân thể của Lý Tuyết Nhi đã bị đóng băng lại, không thể động đậy, chỉ có thể nhìn thấy vẻ lo lắng mà nàng để lộ ra trong mắt mà thôi.

- Tuyết Nhi, người phàm không xứng ở cùng Linh tộc chúng ta.

Nữ tử trung niên tiếp tượng băng của Lý Tuyết Nhi, đưa vào trong núi, lại nói với những người khác:

- Các ngươi ở đây nhìn nàng, ta đi xử lý phiền phức.

Nói xong, thân thể của nữ tử trung niên biến mất ở tại chỗ.

Vẻ mặt Lý Tuyết Nhi ở bên trong băng cực kỳ lo lắng, khiến cho gương mặt xinh đẹp của nàng trở nên vặn vẹo.

Thế nhưng, thực lực của nữ tử trung niên không phải là thứ mà nàng có thể tránh thoát được.

Đồng thời cũng không phải là người mà Giang Thần có thể chống lại.

Giang Thần đang trên đường trở về Nam Phong lĩnh, độc thân, chiến thuyền cũng không mang theo.

- Lạnh quá, xảy ra chuyện gì vậy?

Giang Thần còn đang nhớ nhung sư tỷ, đột nhiên phát hiện ra nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp, thậm chí còn có tuyết rơi.

Giang Thần biến sắc, lập tức lấy ra Xích tiêu kiếm.

- Đúng là rất cảnh giác.

Một đạo thanh âm lạnh như băng từ trên không trung vang lên.

Giang Thần ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra là một nữ tử trung niên, chính là cô cô của Lý Tuyết Nhi.

- Băng Linh tộc?

Từ khí chất của đối phương, Giang Thần muốn đoán ra cũng không khó.

- Không sai, ta là cô cô của Lý Tuyết Nhi, Vân Thủ.

Nữ tử trung niên nói.

- Cô cô? Trong Linh tộc sẽ có một một trưởng bối chỉ dẫn hậu bối trong tộc, nữ tử phụ trách được gọi là cô cô, nam thì là trọng phụ.

Giang Thần thầm nghĩ ở trong lòng, lại nhìn vẻ mặt của đối phương, nói:

- Ngươi đến là để giết ta?

- Đúng.

Vân Thủ gật đầu nói.

- Dựa vào cái gì?

Giang Thần hỏi.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Vân Thủ hỏi ngược lại.

- Bởi vì ta và Tuyết Nhi ở cùng nhau sao? Coi như là như vậy thì trước tiên nên khuyên ta tự mình biết mình, chủ động rời khỏi nàng chứ? Trực tiếp muốn giết ta, thực sự là uy phong thật lớn.

Giang Thần cười lạnh nói.

- Đám người phàm các ngươi, nội tâm xấu xí ta đã gặp qua quá nhiều, tha cho ngươi, ngươi vẫn sẽ nghĩ tất cả biện pháp đi tìm Tuyết Nhi.

- Quả thực, trước đây khi xảy ra chuyện như vậy, bộ tộc ta sẽ dành ra một số tiền lớn, để người phàm biết khó mà lui.

- Nhưng điểm buồn cười chính là, sau khi việc này truyền đi, người phàm càng lấy chuyện này để doạ dẫm, dùng hết sức tiếp cận linh nữ của bộ tộc ta.

- Lần này, bộ tộc ta đã thay đổi quy định, một khi xảy ra chuyện như vậy sẽ trực tiếp tru diệt.

Một câu người phàm, hai câu người phàm, đó là sự kiêu ngạo và xem thường của thân là Linh tộc cùng đối với người phàm, càng không có bất kỳ chút che dấu nào cả.

- Thế nhưng coi như ngươi nói những thứ này thì cũng không che giấu được việc Băng Linh tộc các ngươi tùy ý đạp lên tôn nghiêm của người khác, không có cách nào giải thích được cho hành vi của ngươi là việc không nói đạo lý cỡ nào.

Giang Thần không e ngại nàng, nói:

- Không nói tới việc ta có đi tìm Tuyết Nhi hay không, coi như ta đi, ngươi cũng không quản được.

Nghe hắn nói như thế, Vân Thủ híp mắt lại, một lúc lâu sau, nói:

- Lẽ nào ngươi không nghe thấy, ta mới vừa nói sẽ giết ngươi sao?

- Nghe thấy, vì lẽ đó ta đang nói cho ngươi, hành vi như vậy của ngươi là hành vi hoang đường và buồn cười tới cỡ nào. Tự cho là ngự trị ở bên trên nhân loại, muốn giết ta giống như giẫm chết một con kiến.Giang Thần nhún vai một cái, nhìn thẳng vào hai mắt của Vân Thủ, nói:

- Như vậy ngươi nghe kỹ cho ta, chờ tới lúc ta đến Băng Linh tộc cưới sư tỷ, ta sẽ làm cho các ngươi thấy được sức mạnh của người phàm.

- Đầu óc của người phàm thật là, thật biết giả bộ.

Vân Thủ sửng sốt một chút, trên mặt để lộ ra một nụ cười hiếm thấy, nói:

- Đến lúc này rồi mà còn không nghĩ tới xin tha, vẫn còn nói mạnh miệng, như vậy đi, ngươi chết đi cho ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play