Sau khi lui ra ngoài tầm bắn, doanh trưởng Thần Tiễn doanh nổi giận đùng đùng nhìn về phía Hổ Bí chiến đoàn.

Hắn nói:

- Các ngươi cố ý đúng không? Không nói mà để chúng ta chịu tội thay sao? 

- Làm càn!

Hổ Bí quân trưởng tiến về phía trước, bàn tay trực tiếp đánh ra.

Phanh! 

Chỉ là khi rơi xuống, cái tay của hắn đã bị ngăn cản, chỉ thấy Triệu Văn Hạo nghiêm mặt, ánh mắt lạnh lẽo, đang chăm chú nhìn hắn.

Trong lòng Hổ Bí quân trưởng sợ hãi, rút về cánh tay, sau đó lùi tới trong trận thế của Hổ Bí quân.

- Tình huống khẩn cấp, nói nhiều hơn một câu rất có thể sẽ xuất hiện càng nhiều thương vong hơn nữa, huống chi không phải các ngươi không có chuyện gì sao? 

Bắc Phủ doanh trưởng giải thích, đặc biệt là khi nói xong lời cuối cùng, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.

Hạo Nguyệt chiến đoàn không phục, nhưng cân nhắc đến việc không có người nào tử thương, bọn họ cũng không phát tác.

- Vẫn nên suy nghĩ xem nên phá tường thành thế nào đi! 

Hổ Bí quân trưởng còn chưa hết giận, trừng mắt nhìn doanh trưởng Thần Tiễn doanh một chút.

Giang Thần yên lặng nhìn tất cả những việc xảy ra, hắn đi tới bên người Triệu Văn Hạo.

- Triệu tướng quân... 

- Ngươi gọi ta là quân trưởng đi.

Triệu Văn Hạo nói.

- Được. 

Giang Thần không để ý, nói:

- Vừa nãy ta thấy đại pháo của Hạo Nguyệt Quân, không biết có mấy cỗ?

- Không có tác dụng đâu. 

Triệu Văn Hạo không trả lời, như đã biết Giang Thần muốn nói gì, hắn nói:

- Uy lực của Thần Nguyệt pháo quả thật không tệ, nhưng mà tầm bắn quá ngắn, cơ hồ chỉ bằng một phần ba xe nỏ ở phía đối diện, cũng có ý nghĩa chúng ta phải tiến vào hai phần ba tầm bắn của đối phương, sẽ phải trả giá rất thảm.

- Nếu như ta nói ta có thể đổi tầm bắn của đại pháo thành ba phần bốn thì làm sao? Thậm chí còn hơn nữa thì sao? 

Giang Thần nói.

Một câu nói làm cho Triệu Văn Hạo ngẩn người tại chỗ, sau đó, hắn nói:

- Nếu như đúng là như vậy thì mười vạn điểm chiến công đều là của ngươi. 

- Được.

Một ngàn điểm chiến công suýt chút nữa đã làm cho Giang Thần đột phá Tôn giả, mười vạn điểm chiến công thì lại càng không cần phải nói.

Hạo Nguyệt Quân tổng cộng có tám cỗ Thần Nguyệt pháo, không phải dùng để kết hợp với trận thức của bọn họ mà bình thường thường dùng để công thành ở khoảng cách gần. 

- Nếu như chiến hạm có thể tới gần, chỉ cần truyền tin tức qua đó là lập tức có thuyền chiến đấu, làm cho bức tường này vỡ nát.

Bắc Phủ doanh trưởng không cam lòng nói.

Hắn nói xong lời này, đột nhiên chú ý tới cái gì đó mà đi về phía Hạo Nguyệt chiến đoàn. 

- Hắn nói vậy là có ý gì?

Lời của hắn đã khiến cho người của Hổ Bí chiến đoàn chú ý, ánh mắt của Giang Thần rơi vào trên tám cỗ Thần Nguyệt pháo.

- Tầm bắn Thần Nguyệt pháo của các ngươi hẳn là không đủ đúng không? 

Hổ Bí quân trưởng nói.

- Giang Thần nói có thể thay đổi tầm bắn của đại pháo.

Triệu Văn Hạo nói thẳng. 

Hắn vừa nói lập tức làm cho tất cả người của hai chiến đoàn xôn xao.

Không chút nghi ngờ nào cả, kỹ năng này của Giang Thần đối với bọn hắn quá là kinh người.

Đặc biệt là người tương đối quen thuộc với Thần Nguyệt pháo, bọn họ đều cho rằng không thể. 

Bắc Phủ doanh trưởng không buông tha cơ hội trả đũa mà nhìn Giang Thần thao túng Thần Nguyệt pháo, trào phúng nói:

- Chúng ta có cần dựng trại đóng quân, chờ ngươi ba ngày ba đêm, sau đó lại đi nhặt xác Truy Ảnh Quân hay không?

Lời này đã dẫn tới người của Xích Diễm doanh căm giận, phản ứng kích động của bọn họ làm cho Bắc Phủ doanh trưởng sửng sốt một chút. 

Giang Thần gia nhập Xích Diễm doanh mới chỉ mười ngày, đây là lần thứ nhất xuất chiến, nhưng ở trong doanh trại hắn đã đạt được danh vọng không thấp, không phải là thứ mà người bình thường có thể làm được.

Hổ Bí quân trưởng đi tới, hỏi:

- Cần phải mất bao lâu? 

Người hắn hỏi là Triệu Văn Hạo, không phải Giang Thần.

Triệu Văn Hạo đưa ra đáp án không quá xác định, nhưng vẫn là không vội không nóng nảy, hắn hỏi:

- Các ngươi có biện pháp gì không? 

- Lại xung phong thêm một lần nữa, nhất định Hổ Bí xa của chúng ta sẽ xông vỡ tường thành, chỉ là cần Hạo Nguyệt chiến đoàn các ngươi mở đường ở phía trước.

Hổ Bí quân trưởng nói, trong giọng nói còn mang theo vẻ không cam lòng.

- Có bao nhiêu phần trăm chắc chắn? 

Triệu Văn Hạo cau mày, hỏi.

- Bảy phần mười.

Hổ Bí quân trưởng nói. 

- Thật chứ?

Triệu Văn Hạo không dễ tin mà hỏi một câu, mắt sáng như đuốc.

Ở dưới ánh mắt của hắn, Hổ Bí quân trưởng bĩu môi, vẻ mặt đã của hắn đã trả lời tất cả. 

- Không được nữa thì cũng phải làm, mặc dù biết có tử thương, nhưng ở trên chiến trường có ai có thể bảo đảm người không chết cơ chứ?

Bắc Phủ doanh trưởng nói.

Hắn bất mãn trước đó Triệu Văn Hạo đã đứng ra thay cho Giang Thần, hại mình bị xử phạt, nhưng hắn cũng không dám công khai đối nghịch, mà là dựa vào Hổ Bí quân để làm mấy chuyện xấu. 

- Vì lẽ đó người đáng chết nhất lại là Xích Diễm doanh chúng ta đúng không?

Khâu Ngôn đã nhẫn nhịn cực hạn, nàng mở miệng nói.

- Chúng ta yểm hộ ở phía trước? Chống mưa tên giúp các ngươi, sau đó lại để cho các ngươi có được công lao sao? 

Thần Tiễn doanh trưởng tức giận nói.

Bắc Phủ doanh trưởng nói:

- Hừ, không phải vừa nãy Xích Diễm doanh các ngươi nói khoác là cứu chúng ta hay sao, bổn sự lớn như vậy, đương nhiên phải đi đầu rồi. 

- Triệu tướng quân, Hạo Nguyệt chiến đoàn và Hổ Bí chiến đoàn ai thích hợp công thành hơn, ngươi hẳn phải biết chứ? Ta làm vậy là xuất phát từ đại cục.

Hổ Bí quân trưởng nói.

Hổ Bí chiến đoàn cơ hồ là chiến lực được hình thành vì công thành, lời của hắn cũng không sai. 

Thế nhưng trải qua một loạt chuyện lúc trước, muốn để cho Hạo Nguyệt chiến đoàn đi mưa mũi tên, không ai đồng ý cả.

Triệu Văn Hạo trầm mặc không nói, không nói gì.

- Triệu tướng quân, chúng ta thương lượng không ra kết quả, mọi người đều là tướng lĩnh tứ phẩm, ai cũng không thể hạ lệnh với người nào, xin chỉ thị từ bên trên đi 

Hổ Bí quân trưởng nói xong, không cho hắn cơ hội thương lượng mà thông qua lệnh bài báo tình huống lên cho chiến hạm.

- Còn không phá tan được tường thành sao? Không tiếc bất cứ giá nào, dùng phương thức hữu hiệu nhất để phá tan tường thành, gấp rút chạy tới tiếp viện!

Rất nhanh bên chiến hạm đã truyền đến tin tức đáp lại, Hổ Bí quân trưởng như nhậ được thánh chỉ, giơ lệnh bài lên cao, nhìn về phía Triệu Văn Hạo. 

Triệu Văn Hạo cũng lấy ra lệnh bài, nói rõ chuyện Giang Thần cải tạo Thần Nguyệt pháo.

- Một phút, một phút chưa thành công thì lập tức tấn công.

Rất nhanh mệnh lệnh mới lần nữa đã được truyền đạt. 

Hổ Bí quân trưởng hừ lạnh nói:

- Triệu tướng quân, hi vọng ngươi không nên hối hận, sau này có trách cứ, nếu như Truy Ảnh Quân chết hết, chuyện này sẽ phải tính vào đầu nguoiw.

- Mạng của Truy Ảnh Quân là mạng, tướng sĩ bên chúng ta cũng vậy. 

Triệu Văn Hạo nói.

Hổ Bí quân trưởng cắn răng một cái, dùng một loại cách nói khác, nói:

- Trong Truy Ảnh Quân đều là tinh nhuệ của hoàng triều, có thể so sánh với đám người mới được triệu tập lâm thời này sao? Thần Tiễn doanh và Xích Diễm doanh chỉ là rác rưởi được triệu tập lâm thời mà thôi. 

- Đây là ý kiến của riêng ngươi mà thôi.

Triệu Văn Hạo tránh nặng tìm nhẹ, lạnh nhạt nói.

- Hừ, tính giờ! 

Hổ Bí quân trưởng cũng tức giận, lập tức vung tay lên, không cần nhiều lời nữa.

Bắc Phủ doanh trưởng thầm cười gằn ở trong lòng, chỉ là Hổ Bí quân trưởng còn không phát hiện ra được, thế nhưng trên thực tế tất cả những thứ này chính là điều mà hắn muốn.

Sự chú ý của mọi người trong Xích Diễm doanh được đặt lên trên người của Giang Thần, tương đương với việc đặt trách nhiệm lên trên người bọn họ. 

Đến lúc đó chậm trễ, cũng có thể để cho người khác chịu oan ức.

Hắn còn có thể nói mình muốn anh dũng xuất chiến, kết quả lại bị Triệu Văn Hạo cho ngăn cản.

Coi như cuối cùng Giang Thần thành công, hắn cũng đồng thời có công lao theo. 

Đây là đạo sinh tồn mà hắn có được từ trên chiến trường, đồng thời hắn còn cho rằng, thông qua phương pháp như vậy, hắn sẽ có được không ít điểm chiến công.

- Được rồi.

Chỉ là khi mọi người vừa muốn yên tĩnh chuẩn bị chờ đợi thì Giang Thần đã tuyên bố xong chuyện. 

Tám cỗ Thần Nguyệt pháo được đẩy ra, vô số đạo ánh mắt tụ tập lên trên đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play