Sau khi xác định quan hệ người thương với sư tỷ đã làm cho nội tâm vừa trải qua hai trận đại chiến của Giang Thần bình tĩnh lại.
Những chuyện khác cứ để ở một bên, hắn chỉ muốn sớm chiều ở chung cùng sư tỷ mà thôi.
Không được bao lâu nữa Lý Tuyết Nhi sẽ trở về Băng Linh tộc, đây là tiếc nuối lớn nhất của hắn.
Vốn Giang Thần hi vọng sư tỷ có thể ở lại một quãng thời gian nữa.
- Khi trở thành Thông thiên cảnh cũng đã phải đi về rồi, thế nhưng ta không yên lòng quyết đấu giữa ngươi và Ninh Hạo Thiên, cùng với ân oán với Hắc Long thành, vì vậy mới kéo dài tới hôm nay, đây đã là cực hạn của ta rồi.
Lý Tuyết Nhi nói.
Biết được điểm ấy, Giang Thần ảo não mình không nhìn ra từ nửa năm trước, làm hại hai người bỏ qua quãng thời gian tốt đẹp dài như vậy.
Nhận ra được ý nghĩ trong lòng hắn, Lý Tuyết Nhi khẽ cười một tiếng, chẳng biết vì sao, nhìn dáng vẻ lưu luyến không rời của Giang Thần, trong lòng nàng giống như ăn mật vậy.
Bỗng nhiên, nụ cười của nàng cứng đờ, ở trên gương mặt hiện lên áng mây mồng, có chút u oán nhìn Giang Thần một chút.
- Sư đệ!
Một tiếng hờn dỗi, uyển chuyển dễ nghe vang lên, không chỉ không làm cho Giang Thần thu tay về, trái lại hắn còn ôm lấy dáng người thướt tha yêu kiều của nàng càng chặt hơn.
Lý Tuyết Nhi thấy hắn được voi đòi tiên, mày liễu dựng đứng, hàn khí lẫm liệt từ trong cơ thể tràn ra.
Tức thì, Giang Thần chỉ cảm giác mình đang ôm tượng băng, trong thời gian cực ngắn tay của mình đã mất đi tri giác.
- Tội khinh bạc, đáng chết.
Lý Tuyết Nhi lại nhẹ nhàng đẩy hắn ra, ngữ khí tràn ngập vẻ đắc ý lạnh lùng, khóe miệng mang theo một tia cười.
- Không kìm lòng được, vô tội.
Đuôi lông mày của Giang Thần nhướng lên, đạp bước về phía trước.
- Miệng lưỡi trơn tru, nên đánh.
Lý Tuyết Nhi để lộ ra một loạt hàm răng chỉnh tề, cong ngón tay búng một cái, một cái băng kiếm gào thét bắn ra.
- Ồ?
Giang Thần sáng mắt lên, cũng muốn nhìn một chút xem sự lợi hại của Băng Linh tộc ra sao.
Có điều, hắn lo lắng tới việc làm thương tổn làn da của sư tỷ cho nên dùng nghịch nhận đao.
- Coi thường ta sao?
Lý Tuyết Nhi hừ lạnh một tiếng, băng kiếm sinh ra dị biến, hàn khí vô cùng vô tận trào ra, chỗ nó đi qua, sương băng ngưng tụ, giống như muốn đóng băng không gian lại.
Hai người đang ở trong một danh địa nổi tiếng của Hỏa vực, trên không trung của thác nước ngàn trượng, có đủ không gian để giao thủ.
Băng kiếm dùng tốc độ cực nhanh qua lại ở xung quanh Giang Thần, nhưng lại chậm chạp không hạ xuống.
Bất tri bất giác, Giang Thần phát hiện ra nhiệt độ chung quanh thân hắn giảm xuống kịch liệt, có băng đóng xuất hiện ở đáy giày, đang từ từ lan tràn lên trên.
Giang Thần hơi suy nghĩ, không tiếp tục để ý tới băng kiếm mà phóng đi về phía sư tỷ.
Thế nhưng, băng kiếm đột nhiên phân hoá ra thành mấy chục thanh, qua lại chạy như bay ở quanh người hắn, như là đang xâu kim vậy, mặc kệ hắn mà cứ trực tiếp xuyên qua trên người hắn.
Mắt nhìn mình sắp trở thành tượng băng, Giang Thần không thể không mở ra Lôi Đình thần giáp, lúc này mới đập vỡ tan được huyền băng làm cho người ta ghét bỏ.
- Sư đệ, có chút bản lãnh.
Lý Tuyết Nhi hứng thú, hai tay nhanh chóng kết ấn, tường băng xuất hiện ở bốn phía trên dưới phải trái của Giang Thần, cũng nhanh chóng hợp lại với nhau, hình thành một nhà lao nhốt hắn vào bên trong.
Nghịch nhận đao của Giang Thần phối hợp với lôi hạch, nhưng cũng không thể đột phá được tường băng, cuối cùng hắn phải dùng thần lực mới có thể phá tan ra một cửa động.
- Băng Linh tộc, đều cường hãn như vậy sao?
Giang Thần không tiếp tục ra tay, cảm thấy ủ rũ, vốn hắn cảm thấy thực lực của mình có thể mạnh hơn so với sư tỷ.
Bởi vì cảnh giới của Lý Tuyết Nhi mới chỉ là Thông thiên cảnh tầng một.
Nhưng coi như là Thông thiên cảnh tầng năm, chỉ cần không phải võ giả đặc biệt xuất sắc thì Giang Thần đều có thể đánh bại dễ dàng.
Đó là trước đó, chứ đừng nói chi là cảnh giới bây giờ của hắn đã là tầng ba.
Vốn tưởng rằng có thể ung dung hàng phục được sư tỷ, lại không nghĩ rằng thực lực của hai người đã đến trình độ phải toàn lực ứng phó mới có thể phân ra được thắng bại.
Hai người không có cừu oán, đương nhiên sẽ không đánh tới trình độ đó.
- Thủ đoạn vừa nãy của ta là dùng kiềm chế làm chủ, không có hại người.
Với tính cách của Lý Tuyết Nhi, nàng cũng sẽ không an ủi cổ vũ hắn, mà cười đắc ý, nói:
- Lần sau nếu như lại động tay động chân, đừng trách ta không khách khí.
- Sư tỷ, ta cũng có rất nhiều tuyệt thức còn chưa dùng.
Giang Thần không thừa nhận mình đã thua.
- Ngươi không được quên, hiện tại ta đang ở trạng thái bị phong ấn, giải trừ phong ấn, thực lực ta sẽ ở giữa mẫu thân và phụ thân ngươi.
Lý Tuyết Nhi lại nói.
- Hơn nữa, nếu như thuộc tính Băng trong cơ thể ta đủ tốt, khi phong ấn giải trừ, thực lực sẽ càng mạnh hơn.
- Băng Linh tộc đều biến thái như vậy sao?
Giang Thần cười khổ nói.
Tuổi tác của Lý Tuyết Nhi không đến hai mươi tuổi, chỉ cần giải trừ phong ấn là sẽ có thể trở thành Tôn giả, sau đó còn dựa vào ưu thế của Băng Linh tộc, nhanh chóng tiến bộ.
- Nếu không ngươi cho rằng tại sao linh tộc viễn cổ lại được người ta tôn kính chứ?
Lý Tuyết Nhi nói:
- Nói không chừng lần sau khi ngươi đến, ta cũng đã là Đại tôn giả rồi.
- Yên tâm đi, ta sẽ không thua tỷ đâu, lần sau gặp lại, thực lực của ta sẽ có thể chế phục được tỷ, đến lúc đó...
Giang Thần nói tới chỗ này dừng lại, để lộ ra nụ cười xấu xa.
Lý Tuyết Nhi cắn môi, nói:
- Đến lúc đó thì thế nào?
- Chấp hành gia pháp của Giang gia.
Giang Thần nói.
- Hừ, ngươi không có cơ hội đó đâu.
Lý Tuyết Nhi ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất kiêu ngạo.
Mỗi lần nhìn thấy Lý Tuyết Nhi mỉm cười, Giang Thần đều cảm thấy tâm tình khoái trá.
Người ngoài chỉ biết người đầu bảng Mỹ nhân bảng là một vị mỹ nhân lạnh như băng, không dính khói bụi trần gian, nhưng lại không biết nàng phải chịu cái gì, nội tâm nàng cũng rất cô độc.
Sư tỷ đã mở lòng với hắn, chắc chắn hắn sẽ không phụ lòng của nàng.
- Linh Vực giới, nhất định ta sẽ đến!
Linh Vực giới chính là thế giới Băng Linh tộc đang ở.
Cửu giới, độc lập với nhau, mà đường nối với nhau cũng có quy luật.
Cửu Thiên giới không thể trực tiếp đi tới Linh Vực giới, cần phải đi qua Thiên Hà giới trước, lại từ Thiên Hà giới đến Chân vũ giới, khi đó mới có thể đi vào Linh Vực giới.
Đổi lại một cauan ói, cửu giới chính là một cái thang trời.
Cửu Thiên giới ở tầng dưới nhất, Linh Vực giới ở trung tâm, Thánh vực thì là tầng cao nhất.
Những ngày gần đây, từ trong miệng của sư tỷ, Giang Thần đã hiểu được một chuyện, Cửu Thiên giới vẫn là thế giới vị diện lạc hậu nhất ở ngoài rìa.
Vốn là, hắn còn tưởng rằng là trong thời gian năm trăm năm này Cửu Thiên giới đã phát triển tăng nhanh như gió, đạt đến trình độ của các thế giới vị diện khác.
Hiện tại, hắn mới phát hiện ra tốc độ phát triển ở vị diện thế giới hắn đang ở lại càng nhanh hơn.
500 năm trước, ở Thánh vực, thuốc giải cần thiết để giải Thôi Mệnh hoa cực kỳ hiếm thấy.
Nhưng ở trong Cửu Thiên giới này, hôm nay chỉ cần một thế lực, trong mấy tháng ngắn ngủi đã có thể thu thập được.
Có thể vị diện thế giới ở trên hơn nữa thì thời gian này sẽ càng ngắn hơn, thậm chí có vị diện thế giới cầm tiền đi cũng có thể lập tức mua được.
Hiểu rõ được điểm ấy, Giang Thần chỉ cảm thấy áp lực rất lớn.
Nhưng mặt khác, hắn lại rất là kích động.
Bởi vì chuyện này cũng có ý nghĩa còn có rất nhiều đối thủ càng mạnh hơn đang chờ đợi mình đi chiến thắng bọn họ.
- Giang Thần, đã đến giờ rồi.
Bỗng nhiên, vẻ mặt của Lý Tuyết Nhi ảm đạm, thời gian vui vẻ mấy ngày nay quá ngắn ngủi, nhưng là khoảng thời gian vui vẻ nhất từ khi nàng đi tới Cửu Thiên giới.
- Ta có thể tiễn tỷ đi không? Tiễn tỷ rời khỏi Cửu Thiên giới?
Giang Thần nói.
Lúc mới bắt đầu Lý Tuyết Nhi động tâm, thế nhưng lại lập tức lắc lắc đầu, nói:
- Nếu như bị tộc nhân ta phát hiện ra đoạn quan hệ này, với thực lực của ngươi bây giờ, nhất định bọn họ sẽ giết ngươi, ngươi ngàn vạn không thể tới đó.
- Giết ta? Có phải là quá khuếch đại rồi hay không?