Dịch giả: JediDarkLord, meomuntiteo, Lioncoeu , q_thanhbt, Twiness_nast, Christie, bforward, alice_linh, Soroxas

Leon giẫm lên những mảnh kính vỡ trên nền nhà của hiệu súng Kendo trong lúc lục lọi những ngăn kéo, mồ hôi nhễ nhại tuôn đầy mặt. Nếu anh không tìm thêm được đạn thì tiêu là cái chắc; có vài cây súng trong hiệu súng đổ nát này nhưng không thể lấy được, chúng được treo lên bằng dây thép, và cái cửa sổ lát kiếng rất dễ bị phá vỡ. Những thây ma ngoài kia sẽ tìm thấy anh nhanh thôi, còn một viên đạn cuối cùng trong ổ, mà anh có tới hai dãy nhà nữa phải đi qua.

"Coi nào, năm mươi lời gọi đội phản ứng nhanh, phải có ai đó ở Raccoon đặt hàng mua đạn chứ…

“Tuyệt lắm!”

Trong ngăn thứ tư, bên dưới khẩu súng trường có nửa tá băng đạn rỗng và nhiều hộp đạn khác. Leon chộp lấy một hộp rồi quay ra sau lưng, đụng cả vào chiếc máy tính tiền khi anh liếc nhanh về cửa trước. Không có gì cả nếu không tính đến một tên đã chết đang nằm trên sàn nhà. Hắn nằm bất động, nhưng từ vết thương còn mới đang rỉ nước tong tỏng từ bộ ruột làm nhuộm đỏ áo thun trắng, Leon biết không có nhiều thời gian để nấn ná thêm; anh không rõ cái xác đó sẽ đứng dậy trong bao lâu nữa - và cũng không muốn biết điều đó. Dù sao thì cũng phải đi thôi, anh giống như ngọn đèn thu hút bọn chúng và nơi này thì rất dễ dàng xâm nhập…

Vừa cảnh giác nhìn vào bức tường rách nát anh vừa lắp đạn vào súng. Leon đã rất may mắn đi ngang qua hiệu súng, anh vốn đã quên bẵng nó sau khi bị vụ va chạm làm cho choáng váng. Khi mà con đường ngắn nhất đến sở cảnh sát đã bị chặn lại do vụ nổ thì đường vòng tốt nhất là đi ngang qua hiệu súng Kendo. Sự trùng hợp ngẫu nhiên ấy rõ ràng đã cứu mạng anh. Cho dù đã bắn hai thây ma trên đường đến đây, nhưng anh hầu như bị bao vây bởi chúng.

“Uhhh…”

Một cái bóng xương xẩu rùng rợn lê lết ra từ bóng tối ngoài đường, đấm mạnh vào cửa trước hiệu súng.

“Khốn kiếp”, Leon chửi thầm, những ngón tay không biết vì sao chuyển động nhanh hơn. Một băng đạn rơi xuống, một cái nữa, anh cần suy nghĩ một tí. Nếu chạy ngay bây giờ, anh sẽ chết trước khi có thể đến được sở cảnh sát.

Một cái bóng sần sùi khác thình lình xuất hiện trước bộ khung gần như trống không của cánh cửa ra vào lát kiếng. Chân chúng thối rửa đến nỗi Leon có thể thấy được những con giòi đang ngoằn ngoèo trên những thớ thịt.

"…bốn …năm …xong!"

Anh chộp lấy khẩu Magnum và nạp đạn trong khi cái thứ gần-như-rỗng kia đập vào cửa. Sinh vật đầy giòi đó đang lách mình qua những góc cạnh lởm chởm mảnh kiếng còn sót lại quanh khung cửa, chất lỏng nhớp nhúa đang chảy ra từ cổ họng chúng.

Túi, anh cần một cái túi. Leon đảo mắt ra phía sau máy tính tiền, thấy một cái túi thể thao cá nhân đang vắt trên mặt bàn. Chỉ hai bước nhảy anh đã có nó, rồi vừa chạy trở lại tủ đựng đạn vừa vất hết những thứ trong túi. Leon gạt mấy thứ linh tinh dưới sàn ra và trút tất cả các băng đạn vào túi, ngoại trừ những viên nằm rải rác, với một sự nâng niu cái ngăn kéo chứa đạn.

Những con quái vật thối rữa đang lê bước về phía anh, vấp phải cái xác của người đàn ông bụng phệ ở ngưỡng cửa, và Leon có thể ngửi thấy cái mùi kinh tởm. Anh giật mạnh khẩu Magnum, chĩa thẳng vào mặt cái thây đang tiến tới trước.

"Ngắm vào đầu, giống như hai con ngoài kia…"

Với một phát súng đanh gọn, cái sọ mềm nhũng kia đã bị thổi bay, thứ chất lỏng sền sệt bắn vọt vào tường đánh toẹt. Trước khi cái thây không đầu ấy sụm xuống, Leon cúi người xuống ngăn kéo chứa đạn, đẩy những hộp đạn nặng nề vào trong túi nilon, mệt mỏi rã rời và sợ hãi. Thậm chí bây giờ bên ngoài cửa sau có thể đầy ắp những thây ma đang chắn đường đi của anh.

"Năm băng trong một hộp, có tất cả năm hộp. Được rồi, đi…"

Leon đúng bật dậy, khoác cái túi lên vai và chạy ra cửa sau. Chỉ liếc mắt anh đã thấy một thây ma khác đang từ từ tiến vào hiệu súng. Những con khác đang cố tì vào tấm cửa kính vỡ làm phát ra những âm thanh răng rắc.

Anh mở cửa sau, nhẹ nhàng lướt ra, liếc qua bên trái rồi bên phải, đồng thời cũng đóng luôn cánh cửa sau lưng. Cánh cửa tự động khóa lại với một tiếng cạch nhẹ. Không có gì ngoài những cái thùng rác đầy ắp đồ phế thải. Từ nơi anh đứng, con hẻm trải dài sang trái và có một hướng ngoặc sang trái một lần nữa. Nếu khả năng định vị của anh đúng, cộng với một chút may mắn, con hẻm nhỏ xíu này sẽ dẫn ra đường Oak. Như vậy là vượt qua được một dãy nhà chắn giữa đường dẫn tới toà nhà RPD. Thật may mắn. Tất cả những gì anh có thể hi vọng là vận may sẽ không rời xa anh, sẽ giúp anh đến sở cảnh sát Raccoon mà vẫn còn sống sót và nguyên vẹn – và, cầu chúa phù hộ, sẽ tìm thấy một lực lượng vũ trang. Họ sẽ giải thích cho anh cái quái gì đang xảy ra ở đây.

"Và Claire. Vẫn được an toàn, Claire Redfield, và nếu cô tới đó trước thì đừng có khóa cửa đấy nhé. "

Leon kéo lại túi đạn nặng như chì trên vai và bắt đầu đi xuống lối đi mập mờ trước mặt, sẵn sàng chống trả bất cứ thứ gì xuất hiện trên đường.

----

Claire chạy về phía sở cảnh sát nhưng hầu như không phải bắn một phát súng nào. Những thây ma kéo ra con đường không ngớt nhưng có vẻ chúng quá chậm chạp. Cô chỉ việc chạy qua chúng theo hình zíc zắc một cách khá dễ dàng. Cô thấy rằng những thây ma bị thu hút bởi âm thanh của vụ nổ, sau đó những con khác ở xa hơn bị thu hút bởi tiếng rên của những con ở gần, tiếng rên hay bất cứ thứ gì thoát ra từ chúng. Nhiều con tiến lại khá gần đủ để cô quan sát rõ hơn, ít nhất một nửa trong số chúng đang trong tình trạng thối rữa, những thớ thịt rớt ra từ những khúc xương.

Cô quá bận tâm với việc vừa quan sát con đường vừa cố sắp xếp lại các biến cố đang xảy ra, đến nỗi suýt nữa là chạy qua luôn sở cảnh sát. Cô đã ở từng ở đó hai lần với Chris, nhưng chưa bao giờ đi vào từ cổng sau trong tình trạng bóng tối tràn ngập và đầy mùi hôi, lại thêm những thây ma ăn thịt người như thế này. Cô chỉ nhận ra lối vào nhờ một chiếc xe cảnh sát bị hỏng và một đám người đã biến thành zombie, nó dẫn cô tới nhà để xe và tầng chứa trang thiết bị có cửa đi vào cái sân nhỏ xíu bên trong. Cô và Chris đã từng ăn trưa trong cái sân này, lúc đó cả hai ngồi trên những bậc thang dẫn lên bãi đáp trực thăng ở tầng hai. Dễ thôi, cô sẽ đến đó.

Vượt qua hai thây ma mặc đồng phục đang đi lòng vòng trong sân hình chữ L một cách dễ dàng, khiến cho cô có cảm giác nhẹ nhõm hẳn và nghĩ rằng mình đã an toàn, nên khi trông thấy người phụ nữ thì gần như đã quá muộn. Một cái thây phụ nữ kêu gào cùng với cánh tay ẻo lả đầy những vệt máu đông đang vươn tới cô từ trong bóng tối của chân cầu thang, những ngón tay ghẻ lở lạnh buốt của nó hầu như đã vụt chạm vào cánh tay của Claire. Claire cố kìm nén tiếng kêu kinh ngạc, bước lùi ra khỏi tầm với của người phụ nữ, xém tí nữa lại rơi vào vòng tay của một tên khác, một gã đàn ông cao vạm vỡ mục nát âm thầm xuất hiện bên dưới cầu thang kim loại. Cô nhanh nhẹn lắc qua bên cạnh, thận trọng lùi lại một bước và chĩa khẩu 9 ly vào ông ta…

…và có cảm giác như chân cô chạm vào lưng những bậc thang dẫn lên trên. Người phụ nữ cao năm feet ở bên tay phải, cái áo đẫm máu phơi trần bộ ngực đã bị thủng, cánh tay cô ta vươn ra đầy tham lam về phía Claire. Người đàn ông cách cô chỉ một bước chân và cô cũng chẳng thể nào lùi thêm được nữa.

Claire bóp cò và bùm, khẩu súng hầu như giật mạnh khỏi tay cô. Một nửa bộ mặt bên phải của người đàn ông biến mất, chất lỏng tuôn ra như suối từ cái đầu vỡ vụn của ông ta.

Cô lia súng sang bên cạnh, bóp mạnh cò khi khẩu súng chĩa vào gương mặt đang van xin năn nỉ của người phụ nữ. Một âm thanh chói tay vang lên và cái giọng rên rỉ đang lớn dần lúc nãy im bặt, cái trán mịn nổ tung trong vũng máu và những mảnh xương. Người phụ nữ bị đẩy về phía sau, té xuống nền giống như…

"…giống như một tử thi, thứ mà cô ta đã từng là khi nãy. Chúng sẽ không di chuyển được nữa."

Đây là sự thực, những thứ đã đến với cô kể từ khi rời nhà cho đến khi cô bóp cò súng. Trong một giây, Claire dường như bất động. Cô nhìn vào cái áo nhàu nát của những thớ thịt, vào hai người cô vừa bắn, và có cảm giác suýt tí nữa là mình đã chết. Cô lớn lên với súng đạn, đã ở sân tập bắn hàng tá lần – nhưng chỉ với khẩu súng tập cỡ 0.22 thôi, và chỉ bắn vào những tờ giấy. Khẩu súng tập không làm chảy máu, không làm óc vọt ra như hai người cô mới vừa…

"Không”, một tiếng vọng thình lình thốt lên trong cô. “Không phải con người, không phải nữa. Đừng giống con nít và cũng đừng tốn thời gian cho việc thương hại. Và nếu S.T.A.R.S. đã được gọi tới thì Chris cũng có thể ở đây.”

Và nếu động cơ đó còn chưa đủ thuyết phục, thì đã có hai con zombie cảnh sát lúc nãy Claire chạy qua khi vào đây đang tiến tới, chúng lê lết từng bước chân trên những phiến đá. Đã đến lúc đi rồi. Cô nhẹ nhàng bước lên cầu thang, vừa đủ để đển tiếng vọng của những bước chân lấn át tiếng âm vang trong lỗ tai. Tiếng nổ đạn 9 ly đã nhất thời làm tai cô ong ong – nó giải thích tại sao cô không biết sự hiện diện của chiếc trực thăng cho đến khi đã hoàn toàn ở trên máy nhà.

Claire vịn vào tay vịn cầu thang và dừng lại chết sững, một trận gió nhịp nhàng thổi vào đôi vai trần của cô khi chiếc trực thăng màu đen to lớn lượn lờ trong tầm nhìn, một nửa nhòa trong bóng tối. Nó ở gần cái đài nước cũ ngay góc phía tây nam của bãi đáp, mặc dù cô không biết là nó đang cất cánh hay hạ cánh.

Không biết và cũng không cần quan tâm. “Ê”, cô hét lên, giơ cánh tay trái lên trời, “Ê, ở đây này,” giọng cô bị át hẳn trong tiếng gió bụi đang cuốn lên trên tầng hai, chìm vào tiếng quay đều đều của cánh quạt. Claire vẫy tay điên cuồng, như thể cô vừa trúng số.

"Ai đó đã đến! Tạ ơn Chúa, cảm ơn!"

Một nguồn sáng chói lọi bật ra từ cái đèn pha giữa bụng chiếc trực thăng, quét dọc qua máy nhà và hướng về một hướng khác, cách xa chỗ cô đứng. Claire phẩy tay như điên, cố căng lồng ngực la lên một lần nữa…

…và thấy những gì chiếc đèn pha đang chiếu thẳng vào, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng thét như tuyệt vọng chìm trong tiếng động cơ trực thăng. Một người đàn ông, một viên cảnh sát, đang đứng ở góc đối diện với cầu thang trên bãi đáp, lưng đối diện với bức tường phía sau. Ông ta cầm cái gì đó giống như một khẩu súng máy và dường như còn sống.

“ - Ở đây này -”

Ông ta hét vào chiếc trực thăng, giọng điệu hoảng hốt.

Claire có thể thấy tại sao và cảm giác như niềm tin tan biến dần. Có hai thây ma đang lắc lư trong bóng tối trên bãi đáp, chúng hướng đến nơi có giọng hét của viên cảnh sát. Cô giơ súng lên nhưng lại hạ xuống, sợ sẽ bắn trúng ông.

Ánh sáng chiếc đèn pha đã ngừng di chuyển, tập trung vào hiểm họa một cách rõ rệt khác thường. Viên cảnh sát dường như không nhận ra những thây ma đã tiến gần đến thế nào tới khi chúng chạm vào ông. Những cánh tay của chúng vươn dài về phía vùng ánh sáng trắng.

”Lùi lại! Không được tới gần!”, ông gào lên với sự sợ hãi rõ ràng trong giọng nói, Claire có thể nghe thấy rất rõ ràng. Cũng giống như cô nghe thấy tiếng gào rú của ông khi những ngón tay thối rữa che lấp hoàn toàn tầm nhìn của cô, chạm vào ông ta.

Âm thanh của khẩu súng máy xé bầu không khí căng thẳng, thậm chí nó át cả tiếng ồn của trực thăng. Claire có thể nghe tiếng tiếng vỏ đạn rít vào khoảng không. Cô khụy xuống, đầu gối tựa vào bậc thang trên cùng khi tia lửa tiếp tục lóe ra từ nòng súng…

… và có một sự thay đổi trong âm thanh phát ra từ chiếc trực thăng, một tiếng hự xa lạ đang tăng dần và trở thành một tiếng thét. Claire ngẩng lên, kịp nhìn thấy cả chiếc trực thăng to lớn đang lao xuống. Đuôi của nó xoay tròn trong vòng tròn lửa ngoạn mục.

"Lạy Chúa, ông ta đâm vào chúng mất!"

Ánh đèn pha quay tít, phản chiếu vào những ống kim loại, cụ thể là vào viên cảnh sát đang cật lực đấu tranh cho sự sống còn, và không hiểu vì lí do gì đó lúc này ông vẫn đang bắn xối xả trong khi hai thây ma đang đè ông ta ra “xin tí huyết”…

…Và chiếc trực thăng rơi xuống, nghiêng sang một bên, cánh của nó nghiến vào mái thượng tạo nên tiếng động inh tai. Trước khi Claire kịp nháy mắt, mũi chiếc trực thăng kéo lê trên bãi đáp trong tiếng rít chói tay của máy móc và kính vỡ.

…Vụ nổ chỉ xảy ra khi toàn bộ khối máy móc ấy trượt đến cuối

góc tây nam – chính xác là va vào viên cảnh sát và những kẻ đã giết ông ta. Tiếng súng máy cuối cùng cũng dứt hẳn, thay vào đó là tiếng bập bùng của ngọn lửa đang cháy, mái nhà trên cùng cũng chìm trong ngọn lửa màu đỏ. Cùng lúc là thứ gì đó trên nóc nhà bị nghiến răng rắc khi mũi chiếc máy bay xuyên thủng bức tường qua cả phía bên kia.

Claire đã đứng dậy và cô cảm thấy trơ trọi, nhìn một cách hoài nghi vào đám cháy đang bập bùng lúc này đã chiếm gần như phân nửa bãi đáp trực thăng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh và những vết tích còn lại chỉ là để xác nhận nó đã xảy ra. Mùi hăng của thịt cháy tỏa vào cô cùng với làn hơi nóng, và trong sự im lặng đột ngột đó cô có thể nghe tiếng rên êm tai của những thây ma bên dưới. Cô ném một cái nhìn xuống cầu thang và nhận ra hai cái thây cảnh sát lúc nãy đang sờ soạng một cách vô ích, ngã cả vào bậc thang dưới cùng. Ít nhất chúng không biết leo…

"…Không thể. Leo trèo. Bậc thang."

Claire chuyển ánh mắt sợ hãi của mình về phía cánh cửa dẫn vào tòa nhà RPD, có lẽ cách ba mươi feet với ngọn lửa đang dần thiêu rụi chiếc trực thăng. Ngoài cầu thang ra, đó là lối duy nhất dẫn vào toà nhà, và nếu những thây ma không thể leo –

"… Và sau đó mình kẹt trong một mớ bùng nhùng. Sở cảnh sát đâu có an toàn."

Cô nhìn một cách trầm tư vào chiếc máy bay đang cháy, cân nhắc những lựa chọn của mình. Khẩu 9 ly vẫn còn nhiều đạn và cô còn hai băng đầy; cô có thể quay lại con đường lúc nãy, tìm một chiếc xe có chìa khóa và đi tìm ai đó giúp đỡ.

"Còn Leon thì sao? Nếu anh cảnh sát ấy còn sống, nếu có nhiều người đang ở bên trong, đang lập một kế hoạch để thoát ra khỏi đây thì sao?"

Cô nghĩ mình có thể tự lo liệu được, nhưng cô cũng biết rằng sẽ an toàn hơn nếu như có ai đó đi cùng – nói cách khác một đội thì vẫn tốt hơn, cho dù cô có khả năng đã giải quyết vài thây ma như thể một tay cớm từng trải với một khẩu súng chết tiệt. Còn Chris. Claire không biết có tìm thấy anh trong sở cảnh sát không. Nhưng cô tin tưởng anh vẫn còn sống. Nếu ai đó được trang bị để đối chọi với một tình huống như thế này, đó chính là anh trai cô. Dù cô có tìm được ai đó hay không, cô cũng không nên đi mà không nói với Leon một tiếng. Nếu cô không nói tiếng nào mà chuồn khỏi cái thị trấn này, e rằng Leon sẽ chết vì tìm kiếm cô…

Quyết định xong, Claire bước tới cánh cổng, cẩn thận men theo ngọn lửa đang cháy bập bùng và chú ý mọi chuyển động trong bóng tối. Khi đến cánh cửa, cô nhắm mắt trong một giây, một tay để trên chốt cửa, nhễ nhại mồ hôi.

“Mình làm được mà”, cô thì thầm. Mặc dù không có vẻ tự tin như mong muốn, ít nhất giọng cô cũng không run rẩy và đứt quãng. Cô mở mắt, sau đó mở cửa; khi không có gì phóng thẳng vào cô ngoài những tia sáng mềm mại, cô bước nhanh vào bên trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play