Cánh sát trưởng Brian Irons đang đứng trong phòng riêng của mình, cố lấy lại bình tĩnh khi cảm thấy một chấn động lớn khắp tòa nhà. Ông cũng đã nghe thấy nó – một cái gì đó. Tiếng vỡ vụn của một thứ gì đó rất lớn và nặng.
"Trần nhà", ông nghĩ một cách hững hờ, “có chuyện gì đó ở trên trần nhà.”
Nhưng Irons chẳng buồn nghĩ đến việc đưa ra bất kì kết luận gì cả. Dù bất kì chuyện gì xảy ra thì nó cũng không thể khiến mọi việc tệ hơn được.
Irons ẩy mình ra khỏi bức tường đá bằng cái mông vĩ đại, đẩy Beverly một cách nhẹ nhàng nhất mà ông có thể. Họ sẽ có mặt ở thang máy trong chốc lát, và chỉ cần đi bộ một đoạn ngắn là đến văn phòng của Irons, ông có thể nghỉ ngơi ở đó một lát, và sau đó …
“Và sau đó thì”, ông lẩm bẩm, “Cái này mới là vấn đề, sau đó thì sao?”
Beverly không nói gì cả. Nét mặt hoàn hảo của cô vẫn giữ nét bình tĩnh và yên lặng, mắt cô nhắm lại – nhưng dường như là cô đang nép mình sát hơn vào ông, thân hình mảnh khảnh của cô thu lại trên ngực của Irons. Đó là sự tưởng tượng của ông, dĩ nhiên rồi.
Beverly Harris, con gái thị trưởng. Trẻ trung, hấp dẫn, người thường xuyên ám ảnh trong những giấc mơ tội lỗi của ông như một cô gái xinh xắn tóc vàng. Irons ôm cô chặt hơn khi tiếp tục đi về phía thang máy, cố gắng không để lộ sự mệt mỏi trên mặt lỡ như cô có tỉnh dậy.
Ngay khi vừa đến thang máy, lưng và hai vai của ông nhói lên. Lẽ ra ông đã nên để cô lại trong phòng riêng của mình, nơi mà ông luôn nghĩ đến như là Thánh đường – ở đó khá yên tĩnh, và chắc chắn là nơi an toàn nhất trong sở cảnh sát. Nhưng khi quyết định về văn phòng để lấy một số ghi chép và vật dụng cá nhân, ông hiểu ra đơn giản là mình không thể để cô ở lại phía sau được. Trông cô quá yếu ớt, vô tội. Ông đã hứa với Harris là sẽ trông chừng cô ấy, lỡ như cô ấy bị tấn công khi ông vắng mặt thì sao. Lỡ như khi ông quay lại và cô ấy đã … đi mất? Giống như tất cả những thứ khác …
Mười năm làm việc. Công việc trong mạng lưới, thiết lập những đường liên lạc, sự sắp đạt cẩn thận, … tất cả những thứ đại loại như vậy.
“Phải giữ cho cô được an toàn”, ông nói thầm, và cái miệng hoàn hảo kia vừa cong lên thành một nụ cười kín đáo thì phải? Cô có biết là mình đang được an toàn không, rằng chú Brian đang trong chừng cô? Khi cô là một đứa trẻ, khi ông thường dùng bữa tối với gia đình Harris, khi đó cô vẫn gọi ông như vậy “chú Brian.”
"Cô ấy biết, dĩ nhiên là cô ấy biết."
Ông kéo cô vào trong thang máy và đặt cô dựa vào một góc, nhìn một cách âu yếm. Ông bỗng nhiên cảm thấy trong mình trỗi lên một thứ tình cảm như tình cha con đối với cô, không có gì ngạc nhiên khi ông cảm nhận được những giọt nước mắt đang ứa ra khỏi mắt. Những giọt nước mắt tự hào và tình cảm. Suốt mấy ngày vừa qua, ông rất dễ bị kích động với những cơn thịnh nộ, sự khiếp sợ – và cả sự phấn khích. Ông chưa bao giờ là người dễ xúc động như vậy, nhưng cuối cùng ông cũng phải chấp nhận cái cảm giác mạnh mẽ đó, thậm chí là thích thú với nó, ít ra thì chúng không gây bối rối. Thậm chí đã có những khoảnh khắc ông đã bị những mối lo sợ không rõ ràng, kì lạ vượt qua một cách từ từ … cảm thấy hoang mang như một đứa trẻ đi lạc.
"Không thêm bất kì cái gì như thế nữa. Không chuyện tồi tệ nào khác có thể xảy ra nữa. Beverly đang ở với mình, và một khi mình đã lấy được những thứ cần thiết, cả hai có thể trốn vào trong Thánh đường và nghỉ ngơi. Cô ấy cần lấy lại sức, và mình thì, mình sẽ sắp xếp mọi thứ lại. Đúng vậy, mọi chuyện cần được sắp xếp đâu vào đấy hết."
Ông lau nước mắt khi thang máy đang đi lên, lấy vũ khí đeo cạnh sườn, kiểm tra lại băng đạn xem còn bao nhiêu viên. Phòng riêng của ông rất an toàn, nhưng văn phòng lại là chuyện khác, ông muốn mình được chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống.
Thang máy gần dừng lại, Irons chống dậy bằng một chân trước khi nhấc cô gái lên, thầm làu bàu khi nỗ lực làm điều đó. Ông vác cô lên giống như một đứa trẻ đang ngủ vậy, người cô mềm nhũn ra và lạnh ngắt trong tay ông, đầu của cô gục trên lưng và cứ lắc lư theo mỗi nhịp đi của Irons. Ông nâng cô lên một cách vụng về, khiến bộ váy của cô bị kéo lên, để lộ ra cặp đùi trắng mịn của mình, Irons cố hướng ánh mắt của mình ra chỗ khác, tập trung vào tấm bảng điều khiển bức tường mở vào văn phòng của ông. Bất kể đã có những ý nghĩ không tốt, cô gái này bây giờ là trách nhiệm của Irons, ông là người bảo vệ, là hiệp sĩ của cô.
Ông có thể nhấn cái nút bấm bằng đầu gối. Bức tường mở ra một cách nhẹ nhàng, để lộ văn phòng làm việc được trang trí lộng lẫy, và thật may là không có cái gì ở đó hết; chỉ có những ánh mắt vô hồn từ những đồ kỉ niệm hình thú chào đón họ. Cái bàn làm việc bằng gỗ cây óc chó bự chảng nhập từ Ý nằm ngay trước mặt và sức chịu đựng của ông đã gần cạn kiệt. Beverly là một cô gái trẻ xinh xắn, nhưng ông thì đang cư xử không như lúc bình thường. Ông nhanh chóng đặt cô lên bàn, gạt lọ đựng bút chì xuống bằng khuỷu tay.
“Đây rồi”, ông thốt lên một cách xúc động, mỉm cười với cô.
Cô không cười lại, nhưng Irons có linh cảm là cô sẽ sớm tỉnh dậy thôi, giống như lúc trước vậy. Ông thò tay xuống dưới bàn nhấn nút điều khiển, bức tường trượt đi đóng lại sau lưng họ.
Ông đã tỏ ra rất lo lắng khi mới tìm thấy cô, nằm bất tỉnh gần văn phòng của Scott ở cuối hành lang; George Scott đã chết, trên người đầy vết thương, và khi Irons nhìn thấy những vết máu trên bụng Beverly, ông sợ rằng cô cũng đã chết. Nhưng khi đang đưa cô về Thánh đường, chỗ an toàn của ông, cô đã thì thào rằng cô cảm thấy khó chịu, cô bị đau, nói là cô muốn về nhà…
"… có phải cô đã? Thật sự đã …?"
Irons cau mày lại, gạt bỏ cái ý nghĩ không chắc chắn này vì một điều gì đó, điều mà ông cảm thấy khi đặt cô lên cái bàn ưa thích của mình, và vuốt thẳng cái váy dính đầy máu của cô, điều gì đó mà ông không thể gợi nhớ ra được. Nó có vẻ không quan trọng lắm như hồi nãy, nhưng bây giờ khi đã không còn ở nơi trú ẩn trong Thánh đường nữa, điều này ám ảnh mãi, nhắc nhở Irons rằng ông đã trải qua những khoảnh khắc bối rối khi,… khi ông …