Hàn Giang ngước lên nhìn trời, những vòm cây cao lớn che kín ánh mặt trời khiến cả khu rừng rậm rạp trờ nên âm u, không chút ánh sáng. Anh nhẩm tính một lúc rồi nói: “Tôi đoán rằng chì còn một tiếng đồng hồ nữa là trời sẽ tối, mọi người xem đêm nay chúng ta sẽ cắm trại ở đây hay là đi tiếp?”

"Ai mà dám ngủ ở đây chứ, kể cả ngỗi quỳ hung ác không xuất hiện, nhưng chì cần lũ mãng xà lại bò ra thôi, thì cũng đủ cho chúng ta chết chắc rồi!”, tất cả mọi người đều trả lời giống nhau.

Hàn Giang chống nạnh, ánh mắt anh lại nhìn về phía trước: "Nhưng nếu như trước khi trời tối mà chúng ta không đi ra được khỏi khu rừng này thì mọi người có nghĩ tới hậu quả không?”

Tất cả đều im lặng. Hàn Giang lại hỏi: "Kể cả trước khi trời tối chúng ta có thể ra khỏi khu rừng này và tìm thây Mật Thành, nhưng mọi người có biết được liệu sẽ có thứ gì đáng sợ đang chờ đợi chúng ta không?"

“Cánh cổng hoành tráng nguy nga!", Đường Phong nói xong liền tự cười mình.

“Dù sao em cũng không dám ngủ lại ở đây đâu!”, Lương Viện kêu lên.

“Mọi người cứ nghĩ cho kĩ đi!”, Hàn Giang nhắc nhở.

Đường Phong và Lương Viện kiên quyết đòi đi tiếp,Yelena và Makarov do dự một lúc cũng đồng ý đi tiếp. Hàn Giang đành phải gật đầu: “Vậy chúng ta tiếp tục lên đường, tôi cũng không muốn ở lại đây qua đêm cùng những cô hồn bị bia đá đè chết này!”

Vậy là năm người tiếp tục tiến lên. Họ đã rất ngạc nhiên bời sau khi đi vòng qua những cây sam cao lớn, phía trước bỗng rộng mở thênh thang, mặt đất phủ kín địa y và rong rêu không thấy đâu nữa, một tòa thành đồ sộ sừng sững hiện lên trước mắt mọi người.

Tất cà đều ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trước mặt. Tường thành cao lớn bằng đất nên được bảo toàn gần như, hoàn hảo, nó đã sừng sững ở đây như thể này hàng ngàn năm nay ư? Đường Phong nhảy lên cao mấy lượt để cố nhìn xem cảnh tượng trong thành như thế nào, nhưng bức tường thành cao lớn đã chắn mất tầm nhìn của anh, anh chi có thể nhìn thấy phần đỉnh của tòa kiến trúc đồ sộ này.

"Đây hình như là một góc của Mật Thành!”, sau khi quan sát một lúc, Đường Phong phán đoán.

Đường Phong dùng kim chỉ nam xác định phương hướng: “Chúng ta từ phía bắc tới, nếu như kim chi nam không chi sai thì chỗ hiện giờ chúng ta đang đứng chắc là góc đông bắc của Mật Thành.”

“Góc đông bắc?”, Hàn Giang nghi ngờ nhìn về cuối bức tường thành phía bắc, sau đó lại nhìn về cuối bức tường thành phía đông, càng nhìn anh càng thấy khó hiếu: “Tường thành phía bắc và phía đông đều không thấy điểm bắt đầu đâu cả! Vậy tường thành ở Mật Thành dài chừng nào?”

“Trời sắp tối rồi đấy, đợi tới sáng mai đi một vòng anh sẽ biết ngay thôi!”, Đường Phong đáp.

Nhưng Lương Viện lại lên tiếng: “Trong cuốn sổ ghi chép của Dã Luật Sở Tài dã viết rất rõ, Thiên Hộ Trấn chỉ bằng một hoặc hai phần mười của Mật Thành, như vậy tức là Mật Thành lớn gấp năm đến mười lần Thiên Hộ Trấn.”

“Anh thấy Thiên Hộ Trấn cũng đã to lắm rồi, vậy mà Mật Thành còn lớn như vậy ư?”. Đường Phong hơi nghi ngờ tính chính xác trong những ghi chép của Dã Luật Sở Tài

Hàn Giang ngước nhìn lên tường thành, dường như anh đã nhìn ra manh mối: “Đường Phong, cậu có để ý thấy không, đầu phía bắc trên tường thành không xuất hiện thành lầu, nhưng đầu phía đông lại có một tòa thành lầu cao lớn sừng sững.”

Nghe Hàn Giang nói vậy, mọi người đều đã nhận ra: “Đúng vậy, về lý mà nói trong thành rộng lớn thế này thì mỗi mặt tường thành đều phải có cổng thành, thậm chí không chỉ có một cổng. Nhưng... nhưng từ đây nhìn qua đấy, quả thật không trông thấy dấu vết có cổng thành ở phía bắc, nhưng cũng có thể cổng thành phía bắc đã bị hỏa hoạn làm sập hoặc bị bịt rồi.”

Hàn Giang chỉ về phía thành lầu trên bức tường phía đông, đề nghị: “Trời sắp tối rồi, chúng ta vào thành trước đã!”

Vậy là năm người đi về phía thành lầu trên tường thành phía đông. Trên dường đi Hàn Giang lại có phát hiện mới: “Dưới chân tường thành có một đường hào rộng lớn, có khi nào Mật Thành còn có cả hào nước phòng hộ không nhỉ?”

Đường Phong cũng đã dể ý thấy đường hào rộng lớn dưới chân tường thành: “Không sai, Một Thành trước đây chắc chắn có đường hào rộng lớn, còn nó có phải là hào nước phòng hộ hay không thì chịu, cái nơi quái quỷ này lẽ nào có thể dẫn nước vào?”

Mọi người tiếp tục đi về phía đông tường thành. Dưới ánh hoàng hôn yên ả, rốt cuộc năm người cũng đã đi tới chân thành lầu của Mật Thành, một cánh cổng cao lớn, nguy nga sừng sừng hiện lên trước mắt mọi người.

Chính giữa bức tường thành phía đông, một cánh cổng cao lớn, nguy nga hiện lên trước mắt mọi người. Đường Phong dụi mắt liên tục, anh không dám tin tất cà những điều này là sự thật, một cánh cổng bàng vàng thật hiện lên trước mắt họ. Đường Phong dã không biết bao nhiêu lần tưởng tượng ra hình dạng của cánh cổng hoành tráng nguy nga qua ngòi bút của Misha, nhưng tới khi thật sự đứng sừng sừng trước cánh cồng này, anh vẫn không thể nào liên hệ được cảnh tượng trước mắt với hình ảnh trong tường tượng của mình. Tất cà đều đột ngột, đều không tướng, mơ hồ, giống như họ đang ở một thế giới khác!

“Đây lẽ nào đúng là cánh cổng bàng vàng?”, Yelena lẩm bấm, không dám tin vào mắt mình.

"Vàng thì mềm, về lý thì không hề phù hợp để làm cống thành kiên cố...”, Makarov cũng cảm thấy khó tin.

“Ta tới xem sẽ biết ngay thôi!”, Đường Phong vừa nói vừa tiến về phía cánh cổng bằng vàng nhưng bị Hàn Giang kéo ngay lại: “Cậu cũng không cẩn thận chút nào cả, nhìn xem trên mặt đất có vết chân nào mới không đã!”

Lời của Hàn Giang đã kịp thức tỉnh đầu óc dang bị cánh cổng bằng vàng làm cho mụ mị của mọi người. Đường Phong vội vàng nhìn xung quanh nền đất, ngoài những vết chân hồn loạn của họ ra, anh không trông thấy vết chân của người hay sinh vật nào khác, mọi thứ đều yên tĩnh, giống như không có bất cứ sinh vật nào tồn tại ở đây vậy! Đường Phong nói: “Xem ra chúng ta là những người đầu tiên tới đây sau nửa thế kỷ”

Kiểm tra xong Đường Phong liền chậm rãi đi vào cánh công, từng bước từng bước tiên lại gân cánh công bằng vàng hoành tráng, nguy nga. Bỗng chân Đường Phong giẫm phải một thứ cứng đơ, anh vội vàng cúi xuống nhìn, lại là một đoạn xương người, đoạn xương ống chân:

“Sao lại xuất hiện hài cốt ở đây?”

“Lẽ nào là của người phụ nữ trong đoàn thám hiểm?”,

Hàn Giang nghĩ ngay tới người phụ nữ bí ẩn, thành viên trong đoàn thám hiểm.

Ngay lập tức sự chú ý của mọi người đã chuyển từ cánh cổng bàng vàng sang đoạn xương mà Đường Phong vừa giẫm phải. Yelena ngồi xuống, xem xét qua một lượt rồi nhanh chóng đưa ra phán đoán bước đầu: "Hài cốt trước cánh cổng về cơ bản được bảo tồn hoàn hảo, là hài cốt của hai người đàn ông cổ đại, tuổi tác thì một người khoáng hai mươi tuổi, còn một người khoảng từ ba mươi tới bốn mươi tuổi, người Mông cổ, bởi vậy hai bộ xương này không, thể là của người phụ nữ bí ẩn trong đoàn thám hiềm.”

“Không phải của người phụ nữ đó, lẽ nào là người của Mã Xướng Quốc?”, Đường Phong nghi ngờ hỏi.

“Rất rõ ràng, hai bộ hài cốt đàn ông này không thể là người của Mã Xướng Quốc, bởi vì năm mà họ chết cách đây khoảng sáu trăm năm cơ. Mọi người nhìn cái này đi!”, Nói xong Makarov liền nhặt một miếng sành nhỏ lẫn trong cát bên cạnh bộ xương lên, “Đường Phong, nhìn xem là cái gì?”

Đường Phong hơi giật mình, với trinh độ khảo cổ của chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra ngay niên đại của một vật nào đó, kể cả chi là một mảnh sành. Mất Đường Phong sáng lên khi nhìn thấy miếng sành này, anh ngạc nhiên: "Miếng sành này thật sự khiến tôi bất ngờ.. đây... là do gốm sứ Ca Dao, một trong năm loại gốm nổi tiếng nhất đời nhà Tống!”

“Ca Dao? Gốm sứ Ca Dao quý hiếm như vậy tại sao lại xuất hiện ở đây?”, Hàn Giang cũng đã từng nghe về danh tiếng của gốm sứ Ca Dao.

“Đúng vậy! Kỳ lạ thật đấy! Nhưng..”, Đường Phong vạch lớp đất cát bên cạnh bộ hài cốt ra, nhiều mảnh gốm khác lại lộ ra, “Đây chắc là một chiếc đĩa nhỏ tám cạnh, sứ Ca Dao đẹp tinh xảo như vậy mà vỡ mất, tiếc thật!” “Hay đây là một ngôi mộ táng? Đô gôm Ca Dao là vật tùy táng của họ?”, Yelena hỏi.

Đường Phong phủ định ngay suy nghĩ của Yelena: Không, không thể, chẳng ai lại đi chôn cất trước cổng thành, hơn nữa chúng ta cũng không trông thấy dấu vết chôn cất.”

“Đường Phong, cậu nhìn cái này xem!”, Makarov lại phát hiện thêm một con dao găm phía dưới một hài cốt.

“Dao Mông cổ đặc trưng, giống hệt như thứ chúng ta trông thấy ở Thiên Hộ Trấn”, Đường Phong nhận ra ngay

“Xem ra đây là hai người Mông cổ, rất có thể là binh sĩ của Hốt Tất Liệt năm nào. bị chết trận trước cổng thành.”, Hàn Giang suy đoán.

“Ban nãy tôi cũng đoán vậy nhưng nghĩ lại thì đến thi thể của người Đảng Hạng Bát Tư Ba còn thu nhặt về, xây thành đàn thành thì sao có thề vứt xác của quàn sĩ Mông Cổ tùy tiện như vậy được? Hơn nữa quanh dây cùng không phát hiện thấy hài cốt của những quân sĩ tử trận khác, sao chi cỏ duy nhất hai bộ này? Còn cả cái đĩa gốm Ca Dao này nữa, giải thích thế nào đây?”, Đường Phong dưa ra một loạt câu hỏi phàn bác lại suy đoán của Hàn Giang.

“Hay là cứ xem cánh cồng bàng vàng hoành tráng nguy nga cái đã!”, bên cạnh Đường Phong vang lên tiếng Lương Viện, Lương, Viện giống như dang bị thứ gì đó có ma lực hấp dẫn, cô đang chầm chậm tiến về phía cánh cổng bàng vàng.

Cơ thế mình, tê tê, là lạ. Quả thật cánh cồng này được làm bàng vàng, nhưng lại không giống với những loại vàng mà anh từng nhìn thấy, vì nó rất rắn chắc: “Đây... đây đúng là cánh cổng làm bằng vàng, không nhìn được bên trong cũng là vàng hay chất liệu gì khác.”

Hàn Giang cũng lấy hai tay chầm chậm sát lên cánh cổng bàng vàng, trơn bóng, lạnh buốt: “Đây có lẽ là cánh công hoành tráng nguy nga không gi sánh được mà Mislia từng trông thấy...”

Chỉ có Makarov lúc này vẫn giữ được vẻ bình tĩnh: “Hình như cánh cổng này ngoài vàng ra còn có thêm thành phần đặc biệt nào đỏ, nếu không thì không thể kiên cố thế này...”

“Thành phần đặc biệt?”, mọi người không hiểu.

“Tôi nghĩ là một loại hợp kim nào đó!”, Makarov suy đoán.

“Hợp kim?”, Đường Phong nói xong liền dùng tay định đẩy cánh cổng ra nhưng nó vẫn không hề lay chuyển, “Mặc kệ là có hợp kim gì hay không, ta cứ đẩy cánh cổng ra trước đã!”

Trước mắt mỗi người, cảnh tượng phía sau cánh công hoảng tráng nguy nga từng được Misha mở ra như dang xuất hiện, họ chìm trong dòng tưởng tượng của mình một lúc. Lát sau, Lương Viện và Makarov cầm đuốc, còn Đường Phong, Hàn Giang và Yelena xếp hàng ngang trước cánh cống bằng vàng, ba người dốc hét sức để đẩy cánh cổng ra nhưng nó vẫn bất động.

Đường Phong cảm thấy kỳ la, rõ ràng trong thư gửi cho Lương Vân Kiệt, Misha đã viết răng “Mở cánh cổng hoành tráng nguy nga không gì sánh bằng ra”, nhưng sao bây giờ lại không thể mở được cổng, lẽ nào có ai đó đã làm trò gì sau cánh cổng? Nghĩ tới đây, đầu óc Đường Phong trống rỗng, anh lai gồng sức để cổ đẩy cánh cồng bằng vàng ra, nhưng anh dốc hết sức mà cánh công vân không hề nhúc nhích. Đúng lúc này, Yelena lớn tiếng hét lên: “Hàn Giang, Đường Phong, đừng đẩy nữa, mọi người nhìn trong khe cửa có gì này?”

Lúc này Đường Phong mới đế ý thấy trong khe cửa có những chất màu da cam, đây rõ ràng không phải là vàng. Đường Phong kiểm tra từ trên xuống dưới, phát hiện trong khe cửa toàn là những chất màu da cam. Yelena lại kêu lên:

“Còn trên cả then cửa nữa kìa!”

Anh lại rút dao ra, khoét lấy một mẩu trên then cửa, cầm trên tay quan sát: “Giống một loại kim loại..”

Đường Phong cảm thấy chất màu vàng này quen quen, nhưng lại không tài nào nhớ ra được là đã trông thấy ở đâu. Ngược lại Hàn Giang lại nhận ra thứ này: “Thứ này chúng ta đã từng trông thấy ớ Thiên Hộ Trấn!”

Lời Hàn Giang thức tỉnh Đường Phong, anh kêu lên: “Đúng, chúng ta đã trông thấy trên cổng thành ở Thiên Hộ Trấn, đây là sắt lỏng sau khi đông cứng lại! Lẽ nào... lẽ nào cánh cổng bàng vàng này bị sắt nung chảy làm cho chết cứng rồi?”

“Thảo nào chúng ta đẩy mãi mà nó không xê dịch gì!”, Hàn Giang ngửa đầu lên, ngạc nhiên nhìn cánh cổng bằng vàng, khe cửa, then cứa và nhiều chỗ khác đều hoàn toàn bị sắt nung chảy bịt kín.

“Không, thế này là thế nào? Tại sao cánh cống bằng vàng lại bị sắt nung chảy bịt chết?”, Đường Phong không thể tin đây là sự thật.

Makarov vỗ vỗ lên người Đường Phong: “Tôi nghĩ rằng dây là sự lựa chọn cuối cùng của những người Đảng Hạng trong thành!”

“Sự lựa chọn cuối cùng của người Đàng Hạng? Ý bác là người Đảng Hạng đã tự làm vậy trước khi bị vỡ thành?”, trước mắt Đường Phong bất giác hiện lên một cảnh tượng bi hùng – trải qua bao nhiêu năm bị bao vây, Mật Thành đã cạn kiệt lương thực. Trước đây, người Đảng Hạng còn có thể thông qua lối mòn mà đại quân Mông cổ không phòng thủ nghiêm ngặt để có được những vật phẩm thiết yếu, nhưng lần này quân Khiếp Thiết đã bịt kín những lối đi thông tới Khe Sói Hoang, binh lính cũng trấn ngay dưới thành, bởi vậy thủ lĩnh Đảng Hạng trong thành đã buộc phải đưa ra một quyết định khó khăn. Ông lệnh cho người dùng nhiều lò sắt nung chảy tưới lên cánh cổng bằng vàng đẹp đẽ, đồng thời triệu tập lất cả người trong dòng tộc lại nguyện thề quyết cùng sống chết với Mật Thành.

4

Đường Phong cố gắng hết sức bình tĩnh lại, anh ngẫm đi nghĩ lại rồi đột nhiên nói: “Nhưng trong thư của Misha nói rang ông đã mở cánh cổng hoành tráng nguy nga này ra mà!”

"Đường Phong, cậu đưa lại bức thư Misha viết cho Lương Vân Kiệt cho tôi xem nào!”, Makarov nói.

Vậy là Đường Phong đưa bức thư cho Makarov đọc lại lần nữa. Makarov đọc xong cũng chau mày: “Tôi nghĩ ở đây có hai khả năng. Thứ nhất là Mật Thảnh vẫn còn một cánh cống khác, nhưng tôi thật sự không thể tin được là Mật Thành vẫn còn có vài cánh cổng bàng vàng như thế này. Khả năng thứ hai là.. từ những gì Misha kể trước và sau đó. hình như lúc đó ông dã bị hoảng loạn và kích động mạnh nên dã bị mất trí nhớ một thời gian, bởi vậy trong thư ông không kể rõ hình ảnh sau khi mở cánh cổng bàng vàng ra, hơn nữa những gi ông trải qua trước đó cũng không được kể rõ. Tôi nghi ngờ ràng những gi Misha viết trong thư chi là giả thuyết rằng ông ấy đã vào trong Mật Thành, hay nói trắng ra đó chỉ là ảo giác của ông ấy.”

“Ảo giác? Cháu thà tin rằng Mật Thành vẫn còn cánh cổng hoành tráng nguy nga khác chứ không muốn tin đó chỉ là ảo giác của Misha”, Đường Phong nói.

“Kể cả có cổng khác, chẳng nhẽ nó không bị chết cứng bởi sắt nung chảy sao?”, Makarov cảnh tỉnh Đường Phong.

“Đúng đấy, nếu như trước khi Mật Thành bị công phá, người Đáng Hạng quyết định cùng sống chết với Mật Thành, vậy thì chắc chắn tất cả các cửa đều bị bịt chết bàng sắt nung chảy.”, Lương Viện nói.

“Vậy lẽ nào đó chỉ là ảo giác của Misha?”, Đường Phong lẩm bẩm, giống như đang suy tư.

“Đường Phong, cậu quên rồi ư? Trên bia Khiếp Thiết quân đã nói thế nào?”, Hàn Giang cũng nhắc nhở Đường Phong.

Đường Phong giật mình nhớ lại: “Trên bia Khiếp Thiết quân đa nói thể nào nhỉ? Quân sư tuyến chọn hơn chục quản sĩ tinh nhuệ, tìm kiếm cửa bi mật đế tiến vào, từng hước công phá Mật Thành! ‘Cừa bí mật’?! Đại quân Hốt Tất Liệt vào trong từ cửa bí mật của Mật Thành!”

“Cửa bí mật? Rõ ràng không phải là cánh cổng trước mắt chúng ta! Vậy thì ‘cánh cứa bí mật’ đó ờ đâu?”, Hàn Giang hỏi lại

“Chi tiết ‘cửa bí mật’ này nói lên hai điều: Thử nhất, bất luận Mật Thành có mấy cổng thì đại quân Hốt Tất Liệt đều không công phá. Tại sao lại không công phá? Tôi nghĩ rằng cánh cổng trước mặt chúng ta đây đã nói lên tất cả, trong giây phút cuối cùng người Đảng Hạng đã cùng sống chết với Mật Thành nên đã dùng sắt nung chảy tưới lên cánh cổng, họ không ra được, quân Khiểp Thiết cũng không thế tân công vào trong được, bởi vậy cuối cùng đại quân Hốt Tất Liệt đã tấn công vào trong thành từ cửa bí mật. Thứ hai, ngoài cánh cổng ở Mật Thành ra ít nhất là vẫn còn một cánh cửa bí mật nữa.”, Đường Phong suy đoán.

“Còn gián tiếp nói lên một điều, tường thành và cổng thành của Mật Thành đều hoàn hảo! Cậu nhìn tường thành bằng đất nện này đi. nó mới kiên cố làm sao!”, Hàn Giang dùng dao găm rạch sâu vài đường lên bức tường thành bằng đất nện, dao quân dụng sắc như vậy đâm tên. mà tường thành chỉ có vài vết nhỏ màu trắng. Khi Hàn Giang đâm tới nhát thứ năm, con dao quân dụng của anh đã bị băn ngược trở lại.

Mọi người chứng kiến cảnh tượng này đều vô cùng 11 gạc nhiên. Đường Phong thốt lên: “Xem ra người Đàng Hạng đã bỏ ra biết bao công sức với tòa Mật Thành này, tường thành và cổng thành đều kiên cố nhường vậy, thảo nào đại quân Hốt Tất Liệt năm đó phải tấn công thành từ cứa bí mật!”

“Nếu các anh nói vậy thì những gi Misha nói trong thư đúng là ảo giác sao?”, Lương Viện lẩm bẩm.

“Điều này thì chỉ có thể hỏi Misha!”, Đường Phong nói xong, anh bỗng cảm thấy đất cát dưới cánh cống lấp lánh ánh sáng kỳ lạ. Anh ngồi xồm xuống, cẩn thận vuốt lớp bụi đi, một vài vụn vàng dần lộ ra. Khi cát vàng được phủi đi, những vụn vàng lộ ra ngày càng nhiều. Hàn Giang, Lương Viện, Yelena và Makarov cũng đã trông thấy những vụn vàng lần trong cát nên không ai bảo ai cùng giúp Đường Phong phủi lớp cát mỏng đi. Đến khi cả một mặt đất lấp lánh ánh vàng hiện lên trước mắt mọi người thì tất cả đều kinh ngạc.

Cánh công vàng. Dưới ánh lửa, Đường Phong mới nhìn rõ bề mặt cánh cống vàng không nhẵn nhụi như anh tưởng, từng vết dao rạch, rìu chém sâu hoắm hằn trên cánh cổng cổ kính.

Đường Phong nhìn một lúc rồi quay lại nói: “Tôi đã hiểu hai bộ hài cốt đó là thế nào rồi. Lão Mã nói đúng dấy, cánh cổng này có thề kiên cố khác thường thế này là do ngoài vàng ra, chắc chắn người Đảng Hạng còn cho thêm chất khác vào đó, khiến nó trớ thành một loại hợp kim vô cùng kiên cố! Người Đảng Hạng xây dựng cánh cổng vàng này ở đây không chỉ vì mỹ quan mà chủ yếu là để sử dụng. Cánh cồng vốn kiên cố như vậy rồi lại còn dùng sắt nung chảy bịt kín chốt cửa, khiến nó hoàn toàn biến thành một khối tường đồng vách sắt. Bởi vậy khi đại quân Hốt Tất Liệt tới chân thành, họ đã không có cách nào tấn công vào trong thành. Chúng ta có thế tưởng tượng, khi những quân sĩ Khiếp Thiết quân lần đầu tiên trông thấy cánh cổng bàng vàng này họ đã vui mừng và náo loạn thế nào! Nếu như không có Bát Tư Ba ngăn chặn thì e ràng chưa kịp đợi tới lúc tấn công thành, những quân sĩ đó dã vội vàng lao tới đẽo vàng trên cánh cổng rồi. Đợi tới khi đại quân tấn công từ cánh cửa bí mật đoạt được thành, tôi có thể tưởng tượng ra, đại quân bị khủng hoảng và sát khí, máu me ám ảnh cả một thời gian dài đã hoàn toàn mất hết lý trí. Bát Tư Ba và Lưu Binh Trung đã không thế khống chế được họ; chắc chắn quân Khiếp Thiết đã điên cuồng cướp bóc trong Mật Thành. Tôi thậm chí còn mạnh dạn suy đoán ràng cái đêm Mật Thành bị phóng hỏa là do Bát Tư Ba đốt, có thể Bát Tư Ba đã cảm nhận được mình đã mất quyền kiểm soát đại quân nên...”

“Nên ông ta và Lưu Binh Trung đã bí mật phái người phóng hỏa tứ phía, vừa là để chấm dứt tư tường phục quốc của người Đảng Hạng, vừa đế chấm dứt sự tham lam của quân Khiếp Thiết!”, Makarov nói tiếp hộ Đường Phong.

"Không sai! Tôi nghĩ sự thật là vậy, những gì đang xuất hiện trước mắt chúng ta đã có thể nói lên tất cả. Lúc dó khi xáy ra hỏa hoạn, Bát Tư Ba lệnh cho đại quân tản ra ngoài thành nhưng vẫn còn rất nhiều tướng sĩ quân Khiếp Thiết tham lam tiếc rẻ. Tôi có thể tưởng tượng ra, đêm hôm đó hàng nghìn, hàng vạn quân Khiếp Thiết dã chen lấn xô đẩy trong cồng thành, họ định dỡ cánh cống bang vàng này xuống, dập vụn để khuân vàng đi. Nhưng tới khi phát hiện ra mình đã uổng công thì họ đã điên cuồng dùng đao, kiểm, rìu, dao vừa chặt vừa băm vừa chém lên cánh công vàng, cố gắng hết sức dể gọt được chút vàng vụn từ lớp vàng trên cánh cổng. Dù cho Bát Tư Ba và Lưu Bỉnh Trung hạ lệnh rút lui thế nào đi chăng nữa, họ cũng không thể ngăn những tướng sĩ điên cuồng này lại được..”, trước mắt Đường Phong như hiện lên cảnh tượng đêm dó. “Có tướng sĩ trên tay cầm đĩa gốm Ca Dao, bình gốm Quàn Dao, vòng mã não, mặt dây chuyền ngọc Hòa Điền... nhưng vẫn không ngừng dùng dao cạo vàng trên cánh cổng. Rốt cuộc Bát Tư Ba không chịu được nữa, ông rút dao chém chết vài tướng sĩ không tuân lệnh, lúc này mới chấm dứt được sự điên cuồng của quân Khiếp Thiết.”

Mọi người nghe Đường Phong nói vậy thì gật đầu lia lịa. Quả nhiên không nằm ngoài suy đoán của Đường Phong, Hàn Giang và Yelena cũng đã phát hiện thấy mấy cái đao và dao trong hốc cống thành, còn có cả những hạt ngọc trai rơi vãi, tất cà những gì phát hiện được đều đã chứng minh cho suy đoán của Đường Phong.

Mọi người cùng bận rộn tới tận đêm khuya, Hàn Giang nhìn cành vật xung quanh, mím môi nói: “Xem ra đây là nơi cắm trại của chúng ta đêm nay rồi!”

“Tôi thấy nơi này rất ổn, bụi vàng phù kín mặt đất, lưng lựa vào cánh cống bằng vàng, lại ở trong vòm cồng thành này, tránh mưa tránh gió, ở đày đi!”, Lương Viện tỏ ra rất hài lòng về nơi này.

Nhưng Đường Phong lại không có lòng dạ nào đế nghỉ ngơi, không biết là do phấn khởi vì những phát hiện mới hay là do bất an vì không biết ngày mai sẽ ra sao, anh đi di lại lại trước thành lầu, liền tục nhìn cánh cổng vàng, giống như muốn lập tức xuyên qua cánh cửa dày nặng đó để nhìn được thế giới bên trong. Chốc chốc, anh lại ra khỏi vòm cổng thành nhìn về khu rừng rậm xung quanh, giống như đang lo lắng không biết lúc nào ngỗi quỳ hung ác sẽ đột ngột lao tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play