Kể cũng kỳ lạ, Đường Phong tưởng rằng sau khi trải qua bao nhiêu chuyện đáng sợ như vậy đêm nay mình sẽ gặp ác mộng, nhưng sáng hôm sau, khi tỉnh dậy anh mới phát hiện ra mình đã ngủ một đêm rất say, không có ác mộng, cũng không gặp bất cứ nguy hiểm gì Đây có lẽ là đêm mà Đường Phong ngủ ngon nhất kể từ khi anh tới sa mạc đến giờ.

Điều duy nhất khiến Đường Phong không hài lòng đó là không biết từ lúc nào lại có sương mù. Tuy sương mù không lan rộng như hôm trước nhưng cũng đủ để bao trùm cà ốc đảo và Mật Thành.

Hình như Mật Thành không dễ dàng để cho người khác nhìn thấy diện mạo của nó, hôm qua khi hội Đường Phong tới chân thành đã là lúc hoàng hôn, ánh sáng mờ ảo nên họ không trông thấy được toàn bộ diện mạo của Mật Thành. Sáng nay sương mù lại bao trùm, khiến Mật Thành như được phú một lớp voan mỏng khiến người ta phải xuýt xoa.

Sau khi ngủ dậy. năm người bàn bạc một lúc, quyết định đi một vòng quanh tường thành Mật Thành trước để tìm kiếm cái gọi là “cánh cửa bí mật” Vậy là cả nhóm thu dọn hành lý và xuất phát. Đường Phong di ra khỏi vòm cổng thành, đang có một chùm ánh sáng mặt trời chọc thủng sương mù, rọi lên người họ và lên tường thành. Đường Phong dừng lại, quay lại nhìn, tư duy anh bất giác rộng mở: “Mọi người có phát hiện thấy không, cổng thành này hướng về phía đông.”

“Như vậy nói lên điều gì?”, Hàn Giang không hiểu.

Hướng đông là hướng mặt trời. Hôm qua lúc chúng ta tới đây, không phát hiện thấy cổng thành ở tường thành phía bắc, vậy theo mọi người thì Mật Thành có mấy cồng thành?”, Đường Phong hỏi lại mọi người.

Lượng Viện trả lời trước: “Vê lý mà nói thì thành trì lớn như thế này ít nhất bốn mặt đông tây nam bắc đều phải có cổng, nhưng... nhưng phía bắc không phát hiện thấy công thành, phía đông cũng không có. Kiến trúc cổ đại của Trung Quốc chú trong đối xứng, hơn nữa thường là quay mặt vê hướng nam, quay lưng vê hướng bắc bởi vậy em đoán rằng ba mặt phía tây, đông, nam mỗi mặt đều có một cánh cổng.”

“Ba cánh cổng?”, Hàn Giang suy tư, nói: “Lương Viện nói có lý, thông thường thì trong thành trì của Trung Quốc cổ đại, cổng phía nam là quan trọng nhất, Mật Thành chắc chắn có cổng phía nam, kiến trúc cổ đại lại chú trọng đối xứng, bởi vậy phía tây chắc cũng có một cánh cổng nữa, như vậy là ba cánh cổng.”

Đường Phong nghe xong chỉ cười mà không nói gì, anh men theo bức tường thành cao lớn đi về phía nam. Lương Viện vội đi theo Đường Phong hỏi: “Anh hỏi bọn em, vậy anh nói ý của anh xem nào!”

“Chúng ta đi xem ngay bây giờ không phải là sẽ biết sao!”

Hàn Giang cũng đuổi theo: “Đúng đấy, cậu nói xem rốt cuộc Mật Thành có mấy cồng?”

“Mọi người nghĩ người Đảng Hạng cỏ nhiều vàng để xây cổng thành như vậy ư?”, Đường Phong hỏi lại.

“Ý cậu là.. Mật Thành chỉ cỏ mỗi cánh cổng ở phía đông này sao?”, Hàn Giang ngạc nhiên.

Đường Phong không trả lời luôn cho Hàn Giang mà lại nhắc tới cuốn sổ của Dã Luật Sở Tài: “Lẽ nào mọi người quên rồi, Dã Lật Sở Tài nói rằng Thiên Hộ Trấn mô phỏng Mật Thành để xây dựng.”

Hàn Giang ngớ người ra, không hiểu ý Đường Phong: "Nhưng cổng thành Thiên Hộ Trấn là ở phía nam mà!”

Nhưng Lương Viện lại hiểu ngay ra ý của Đường Phong: "Ý cửa Đường Phong là Mật Thành cũng giống như Thiên Hộ Trấn chi có một cánh cổng!”

Đường Phong nghe vậy liền gật đầu Hàn Giang không hiểu bèn hỏi: “Nhưng cổng thành của Thiên Hộ Trấn mở ớ phía nam. vậy sao Mật Thành lại mở cổng thành ở phía đông? Hơn nữa, tuy Dã Luật Sở Tài nói ràng Thiên Hộ Trấn mô phỏng Mật Thành, nhưng cùng không nhất thiết cái gì cũng mô phỏng Mật Thành. Thiên Hộ Trấn nhỏ nên một cổng thành là đủ rồi, còn Mật Thành to lớn hùng vĩ thể này sao lại chỉ có một cống thành được?”

“Dã Luật Sở Tài xây Thiên Hộ Trấn, không nhất thiết cái gì cũng mô phỏng Mật Thành, nhưng đừng quên những gì tôi đã nói, về mặt thiết kế quân sự thì cổng thành của Thiên Hộ Trấn có tác dụng đặc biệt..”

Lương Viện ngắt lời Đường Phong: "Bởi vậy anh cho ràng thiết kế cổng thành của Mật Thành cùng bắt nguồn từ nhu cầu phòng thủ quân sự, có tác dụng đặc biệt, còn Thiên Hộ Trấn chỉ mô phỏng điểm này của Mật Thành. Bới vậy thiết kế của hai cổng thành hai nơi chắc là sẽ giống nhau, Mật Thành cũng chi có một cổng thành!"

Trong lúc mọi người nói chuyện, Đường Phong là người đầu tiên đi tới góc phía đông nam bên ngoài tường thành. Đường Phong dừng lại, quay lại nhìn, khi nhiệt độ tăng cao, sương mù đã dần dàn tản đi. Thành lầu của Mật Thành sừng sững trong nắng sớm, uy nghiêm, u tịch. Đường Phong đã nhìn ra manh mối: “Mọi người có đế ý thấy không, ban nãy chúng ta từ cổng thành đi tới đây, cũng chính là khoảng cách tới góc Đông Nam Mật Thành, rõ ràng dài hơn khoảng cách từ góc Đông Bắc tới thành lầu mà hôm qua chúng ta đi, như vậy nói lên điều gì?”

Mọi người nghĩ kĩ lại. “Quả thật là dài hơn, điều này cho thấy cồng thành ở Mật Thành vốn không phải là ở chính giữa tường thành phía đông”, Lương Viện nói.

“Còn cho thấy thiết kế của Mật Thành quả thật rất giống Thiên Hộ Trấn, cống phía nam Thiên Hộ Trấn cũng không ở giữa phía nam mà nhích về bên phải, Mặt Thành cũng như vậy, rõ ràng cổng thành cũng nhích về bên phải.”, Hàn Giang đã cảm nhận được sự tương đồng của hai tòa thành.

Đường Phong gật gù: “Không sai, đúng là như vậy! Ở Thiên Hộ Trấn tôi đã từng nói, cổng thành phía nam không đối xứng với con đường thang phía nam là do yêu cầu phòng ngự quân sự, tôi nghĩ rằng điểm này Thiên Hộ Trấn đã mượn thiết kế của Mật Thành.”

Tuy Đường Phong phân tích rất thấu đáo nhưng Hàn Giang vẫn không hoàn toàn tin rằng tòa thành trì lớn nhường này mà chi có một cánh cổng phía Đông. Mọi người vòng qua góc Đông Nam Mật Thành, men theo tường thành phía nam và đường hào bắt đầu đi sang phía tây. Đường Phong chốc chốc lại nhìn về phía khu rừng rậm phía nam, rừng cây rậm rạp chặn mất tầm nhìn của anh, anh nghĩ rằng lối đi vào Mật Thành từ phía nam có lẽ ẩn mình trong khu rừng rậm này

Khi họ đi tới vị trí chính giữa bức tường thành phía nam, lời suy đoán của Đường Phong đã được chứng minh - trên bức tường phía nam không thấy cổng thành. Hàn Giang và Lương Viện ngạc nhiên nhìn nhau, còn Đường Phong lại cười: “Giờ thi mọi người tin tôi rồi chứ?”

“Nếu như thế này thì tường thành phía Tây cũng không có cổng thành đâu!”, Lương Viện lẩm bẩm.

Lúc này, Makarov đi đằng sau từ nãy đến giờ bỗng lên tiếng: “Mọi người đừng chỉ đi tìm mỗi cổng thành, quan trọng là cái cổng bí mật đó!”

Đường Phong gật gù: “Lão Mã nới rất đúng, hây giờ xem ra suy đoán của tôi đã được chứng minh, tường thành chỉ có một cổng thành ớ phía Đông. Trong giây phút cuối cùng sau khi người Đảng Hạng dùng sắt nung chảy bịt chết cổng thành, đại quân Hối Tất Liệt không thể từ cống thành đó tấn công Mật Thành, bởi vậy họ đã tìm đến cánh cửa bí mật và đã tấn công thành công. Ngày hôm nay, sau vài trăm năm, chúng ta vẫn không thể từ cổng thành tiến vào Mật Thành, lại thiếu công cụ để trèo tường vào, bởi vậy chúng ta cũng đành phải tìm kiếm cánh cửa bí mật, rồi từ tiến vào Mật Thành thôi!”

“Giống như Lưu Bỉnh Trung và Bát Tư Ba cách đây vài trăm năm ư?”

“Đúng vậy, ngoài ra chúng ta còn cách nào khác? Tôi nghĩ nếu như Misha và người phụ nữ bí hiểm trong đoàn thám hiểm đó thật sự vào được Mật Thành vậy thì chắc là họ cũng vào trong đó từ cửa bí mật”, Đường Phong manh dạn suy đoán.

“Nhưng cánh cửa bí mật này ở đâu? Không phải đục một lỗ trên bức tường thành dày cộm này chứ?”, Lương Viện không hiểu nên cứ nhìn chàm chầm bức tường đất nện kiên cố và cao lớn trước mặt.

“Hiện giờ anh vẫn chưa nghĩ ra, nhưng anh nghĩ rằng chắc chắn chủng ta sẽ tìm thấy dấu vết trên mặt tường thành!”, Đường Phong nói xong liền tiếp tục đi về hướng tây. Khi họ đi tới góc phía tây nam Mật Thành, ánh nắng chói chang đã xua tan sương mù. Đường Phong vô tình ngẩng đầu nhìn, anh bồng phát hiện sương mù đã tản đi hết, một ngọn núi thấp thoáng hiện lên trước mắt anh: "Mọi người nhìn xem, thế này là thế nào?”, Đường Phong vô cùng ngạc nhiên.

Đường Phong khẽ giơ tay phải lên, chi về khu vực phía tây bên trong tường thành. Mọi người nhìn về phía Đường Phong chỉ, quả nhiên chỗ đó xuất hiện một ngọn núi cao sừng sững Do bị tường thành ngăn cách nên mọi người không thể nhìn được toàn bộ diện mạo của ngọn núi này, nhưng không biết từ lúc nào trên đỉnh núi tỏa ra ánh vàng lấp lánh. Đường Phong ra sức dụi mất để chắc chắn rằng mình không bị hoa mắt, đây quả thực là một ngọn núi, nhưng trên đỉnh núi không có tòa kiến trúc nào, chỉ có cây cối mọc um tùm, rậm rạp.

“Tại sao lại có một ngọn núi trong Mật Thành nhỉ?”, Yelena không hiểu.

“Có thể ngọn núi này có ý nghĩa đặc biệt gì đó!”, Makarov đoán.

Tất cả mọi người đều nhìn Đường Phong. Đường Phong vẫn đang thất thần nhìn ngọn núi trong thành, Hàn Giang vỗ vai Đường Phong, lúc này anh mới định thần lại, chậm rãi nói: “Tôi cũng không hiểu tại sao trong thành lại xuất hiện một ngọn núi. Nhưng.. nhưng tôi nghĩ ràng khả năng lớn nhất dó là một tòa lâm viên, giống như cảnh núi non phía sau cố Cung. Bởi vì Mật Thảnh là do Nguyên Hạo đích thân hạ lệnh xây dựng, trong toàn bộ Tây Hạ, chỉ có nó là cách xa kinh đô, bời vậy tôi nghĩ rằng trong thành xuất hiện cung điện và làm viên hoàng gia là điều hoàn toàn có thể.”

“Lâm viên hoàng gia? So với quy mô của Mật Thành thì ngọn núi này quá to nhi? Lẽ nào xây dựng Mật Thành là chỉ để mua vui cho Nguyên Hạo?”, Hàn Giang không hiểu nên hỏi lại.

“Phải đi vào đó thì chúng ta mới biết được!”, Đường Phong nghĩ vậy nên bất giác bước đi nhanh hơn, đồng thời mắt anh cũng không rời khỏi tường thành, anh cẩn thận tim kiêm cánh cửa bí mật trong truyền thuyết.

Tường thành phía tây Mật Thành giống như những gỉ Đường Phong suy đoán, cũng không có cổng. Năm người lại vòng ra góc Tây Bắc của Mật Thành, Đường Phong nhắc nhở mọi người: “Đại quân Hốt Tất Liệt năm đó chắc là đi từ phía Bắc tới, bởi vậy chúng ta phải đặc biệt chú ý, nhìn xem có vết tích gì xung quanh tường thành phía Bắc không nhé!"

Lời nhắc nhờ của Đường Phong quả nhiên có tác dụng. Vừa di được vài bước. Hàn Giang đã phát hiện thấy những, mũi tên chi chít trên mặt đất. Đường Phong nhặt vài mũi tên lên, cầm trên tay quan sát kĩ lưỡng một hồi: “Ở đây xuất hiện hai loại mũi tên, một loại của Mông cổ, một loại của người Đảng Hạng chứng tỏ năm đó dưới chân thành phía bắc đã từng xảy ra chiến tranh. Quan sát kĩ lại hai loại mũi tên này có thế thấy rõ, mũi tên của người Mông cổ được chế tác rất tinh xảo, nguyên liệu được tuyển chọn kĩ lưỡng, còn mũi tên của người Đáng Hạng thô sơ hơn rất nhiều, chất liệu cũng kém hơn. Tôi nghĩ điều này có thể là do người Đảng Hạng ở Mật Thành bị bao vây cả một thời gian dài nên không có cách nào có được chất liệu kim loại tốt.”

Đường, Phong nói vậy, trước mắt mọi người lại hiện lên cảnh tượng trận chiến ác liệt năm nào đối diện với quân Khiếp Thiết ào ạt xông lên, người Đãng Hạng đã cạn kiệt lương thực, chỉ còn có thể dựa vào tường thành kiên cổ mà cha ông để lại để chống chọi trước lúc chết.”

Dưới tường thành phía Bắc, Đường Phong phát hiện thấy rất nhiều mũi tên và binh khí đã hỏng, còn có cả những mảnh gốm và đồ ngọc vụn vỡ. Nhưng khi trờ lại góc Đông Bắc của Mật Thành, họ vẫn không phát hiện thấy cánh cửa bí mật trong truyền thuyết.

Cánh cửa bí mật ở đâu nhỉ? Đường Phong thất vọng nhìn bức tường thành, vất vả khổ cực tìm kiếm, giờ Mật Thành đã ở trước mắt mà không thế vào được bên trong. Nghĩ tới đây, Đường Phong không khỏi buồn phiền, anh ngồi bệt xuống đất. Nhiệt độ càng lúc càng cao, Đường Phong đầm đìa mồ hôi, thở hổn hển nhìn Hàn Giang. Hàn Giang nhìn Đường Phong, rồi hỏi: "Tiểu tử, cậu dang nghĩ gì vậy?”

“Vất vả khổ cực mới tìm thấy Mật Thành, bây giờ không vào trong được, tôi thấy thật khó chịu!”

“Tôi không hỏi cậu chuyện đó, tôi muốn cậu nghĩ cho kĩ xem cánh cửa bí mật đó ờ đâu cơ!”

“Cánh cửa bí mật”, Đường Phong lại đưa mắt nhìn lên bức tường trước mặt, chìm trong suy tư. Hàn Giang lại nói tiếp: “Tôi nghĩ ràng cánh cửa bí mật không thể quá nhỏ được, không thì đại quân của Hốt Tất Liệt làm thế nào tiến vào Mật Thành được?”

Hàn Giang nói vậy khiến người Dường Phong khẽ rung lên, anh bỗng ngửa đầu lên. Anh phát hiện thấy cách góc Đông Bắc của Mật Thành không xa, trên phía bắc tường thành xuất hiện một vùng màu đen. Đường Phong đứng phắt dậy, bước đi thật nhanh, tới trước khoáng tường màu đen đó. Mọi người không hiểu nhưng cũng đi theo Đường Phong. Đường Phong cứ nhìn chằm chằm vào khoáng đen trên tường, miệng lẩm bẩm: “Đây không phải là màu sắc gốc của bức tường, đây là một lớp bụi đen. Không, chính xác mà nói đây là dấu vết của thuốc nổ để lại.”

Đường Phong quay ngoắt người lại, nhìn mọi người: “Người Mông cồ đã học được cách dùng thuốc nổ để tấn công thành, mọi người nghĩ xem, tại sao quân Khiếp Thiết lại phải dùng tới thuốc nổ ở đây?”

Khi ánh mắt của Đường Phong dừng lại chỗ Lương Viện, Lương Viện chần chừ nói: “Ý... ý anh là ở đây là vị trí của cánh cửa bí mật? Nhưng không trông thấy trên tường có cứa bí mật mà?”

“Sai! Cửa bi mật vốn không ở trên tường thành mà là ở dưới chân thành!”, Đường Phong nói.

Mọi người đều ngạc nhiên. Đường Phong giải thích tiếp: "Ngay từ ban đầu chúng ta đã phát hiện ra có một đường hào bên ngoài lường thành của Mật Thành, đường hào này dùng để làm gì? Dĩ nhiên là năm đó có nước trong đó. Chúng ta tường rằng đây là nơi sâu trong sa mạc không thể có hào nước phòng hộ, nhưng tôi nghĩ ràng năm đó đường hào này chính là hào nước phòng hộ! Nhưng khí hậu ờ đày biến đổi nhiều, tôi đồ ràng ban đầu ở đây có dòng chảy thông với Vãng Sinh Hải, nhưng lại là dòng sông theo mùa, cùng có nghĩa là lúc có lúc không. Có lúc hào phòng hộ khô cạn, nó chính là một đường hào cạn; nhưng có lúc lượng nước rất lớn, đường hào này không chỉ là hào nước phòng hộ mà cùng gánh vác cà nhiệm vụ thoát nước cho trong thành...”

Đường Phong nói tới đây thì Hàn Giang đã hiểu ra ý anh: “Bởi vậy chắc chắn dưới tường thành có xây cửa cấp nước và thoát nước.”

“Không, sai! Những điều này đều đã được phát hiện trong di chỉ thời kỳ đầu và thời kỳ giữa của triều Nguyên, những thành phố được xây dựng trên tháo nguyên và sa mạc Gobi thì có vẻ khô hạn ít mưa, không cần thiết phải thiết kế hệ thống thoát nước, nhưng một khi gặp phải nước lớn cũng cần thiết phái có cổng xả nước đê thoát nước. Rời vậy, cái gọi là ‘cánh cửa bí mật’ tôi đoán rằng đó chính là 'cống nước' của Mật Thành!”, Đường Phong nói tiếp.

“Vậy thì cổng nước ở đâu?”, Yeleiia hỏi.

“Ở đây, trong đoạn đường hào này! Quân Khiếp Thiết năm đó chắc chắn đã dùng thuốc nổ mở rộng cổng nước rồi từ dó, tấn công vào Mật Thành. Chi có điều năm tháng qua đi, vật đổi sao rời, cổng nước phía dưới này nhiều năm không có nước nên đã bị cát chôn lấp rồi!”

Đường Phong nói xong liền dùng chiếc xẻng công binh thô sơ mà anh mang theo nhảy xuống đường hào rộng lớn.

4

Không ngoại suy đoán của Đường Phong, chưa đào được mấy nhát, phần vòm cửa nước liền lộ ra, những phiến đá xanh khổ lớn đã bị thuốc nổ làm cho biến dạng, nhưng cổng cứa nước dạng vòm vẫn sừng sững dưới chân thành.

Hàn Giang cũng xuống đào cùng, năm phút sau, vài thanh thép hàng rào dài hơn chục cen-ti-mét lộ ra chọc thẳng lên trời. Đường Phong thấy ngạc nhiên trước đường kính của thanh thép này, anh ngạc nhiên hơn khi thây những thanh thép này cũng đã bị thuốc nồ làm cho gãy hết.

"Có thể thấy người Đảng Hạng đã quả tự tin với hàng rào thép của cổng nước này, cho ràng nó rất kiên cố nhưng Bát Tư Ba đã nắm được điểm yếu đó. Nếu không thì quân Khiếp Thiết chưa chắc dã tập kích thành công!”, Đường Phong lại thờ dài.

"Lượng thuốc nổ mà quân Khiếp Thiết sứ dụng năm đó chắc chắn rất khủng khiếp, thậm chí chi một lần mà đã khiến hàng rào thép này bị gãy hết, đến cổng vòm bằng đá kiên cổ cũng nổ tung.”. Hàn Giang suy đoán.

Hai người lại tiếp tục đào, một lúc sau diện mạo của toàn bộ cổng nước dần hiện ra cổng nước nằm ẩn dưới chân tường thành, đầu bên ngoài nối với đường hào bao quanh tường thành, đầu bên trong dần vào trong thành.

Cổng nước cao hai mét rưỡi, rộng cũng tới hai mét, hoàn toàn có thể đủ cho ba người xếp hàng ngang đi vào. cổng nước được tạo thành bởi những khối đá xanh rắn chắc, căn cứ vào dấu vết còn sót lại của cồng nước có thể nhận thấy nó vốn có tám hàng rào thép ngăn cách nhưng tất cả đều đã bị nổ tung.

Trong quả trình đào xới, Đường Phong ngạc nhiên phát hiện thấy trong lớp cát dưới cổng nước có lẫn cả một đống đồ ngọc, đồ gốm sứ và những mảnh còn sót lại của đồ bàng vàng, bạc, thậm chí còn có cả những vật bằng ngọc trai và đá quý. Đường Phong không khỏi xuýt xoa: “Chắc chấn quân Khiếp Thiết đã điên cuồng cướp bóc tài sản trong Mật Thành. Đêm đó, khi trong thành xáy ra hỏa hoạn, quân lính trong lúc hoảng loạn định thoát ra ngoài từ cồng nước nên đã đánh vỡ và vứt bỏ rất nhiều đồ ngọc, đồ gốm sứ và châu báu tại đây.”

“Điều đó cũng nói lên rằng vào thời khắc cuối cùng trong Mật Thành vẫn còn rất nhiều châu báu, thậm chí nhiều đến nỗi khiến người la kinh ngạc!”, Hàn Giang nói.

“Đáng tiếc là những thứ này đã không cứu được Mật Thành và cũng không thay đổi được số phận của người Đảng Hạng!”

Than thở xong. Đường Phong vội vàng đi vào trong cổng nước để xem tình hình phía đầu bên kia. Chưa kịp đợi Hàn Giang nhắc nhở cẩn thận, Đường Phong dã đi tới đầu bên kia của cổng nước. Trước mặt anh là một cái đầm đã cạn nước có hình hồ lô. Có thể hình dung vị trí cống nước đang năm là phần đáy hồ lô, còn miệng hồ lô là một lối ra nhó hẹp. Đường Phong nhìn quanh đầm nước cạn một vòng, không phát hiện thấy gì bên trong nhưng ở gần cồng nước, anh lại phát hiện thấy rất nhiều đá vụn, rõ ràng những hòn đá này đều đã được ai đó mài mòn. Đường Phong ngẫm nghĩ một lúc và đã hiểu ra công dụng của những hòn đá này: “Xem ra người Đàng Hạng cũng đã đề phòng cổng nước này, vì vậy họ đã dùng, những hòn đá mài sẵn để bịt một đầu của nó lại, nhưng không ngờ người Mồng Cổ dã dùng rất nhiều thuốc nổ nên những hòn đá này cũng bị nồ vụn.”

“Vẫn còn một điều, thời khắc cuối cùng của Mật Thành, trong đường hào, bao gồm cả cồng nước và trong cái đầm này đều không có nước. Nếu như có nước thì quân Khiếp Thiết rất khó sử dụng thuốc nổ!”, Hàn Giang nói.

Đường Phong gật gù: “Không sai, trong thời khắc cuối cùng, Mật Thành không những không có nước, mà tôi ngờ ràng nước trong đường hào cũng cạn từ lâu rồi. Một lý do quan trọng trong thất bại cuối cùng của người Đảng Hạng tôi cho rằng là do khí hậu thay đổi khắc nghiệt dẫn tới mực nước ờ Vãng Sinh Hải hạ thấp, phạm vi thu nhỏ lại, bời vậy trong đường hào và cả sông ngòi, đâm lẩy trong trong thành cũng không có nước”

“Mực nước ở Vãng Sinh Mài hạ thấp? Phạm vi thu nhỏ lại?”, Lương Viện không hiếu nên nhìn sang Đường Phong. “Chúng ta trông thấy Vãng Sinh Hải rộng mênh mông như vậy sao lại nói ràng mực nước ở Vãng Sinh Hải rút xuống, phạm vi thu nhỏ lại?”

“Bởi vì Vãng Sinh Hải của mấy trăm năm trước còn rộng lớn hơn bây giờ, thậm chí xung quanh Vãng Sinh Hải có lẽ không chỉ có một vùng ốc đảo như bây giờ, rất có thể còn có nhiều ốc đảo. Nhưng giữa thời kỳ Tây Hạ, môi trường ờ dây bỗng trở nên khắc nghiệt, mực nước trong Vãng Sinh Hải rút xuống, những ốc đảo khác cũng biến mất, nguồn nước trong thành và trong đường hào cũng cạn kiệt.

Lương Viện nghe tới đây liền ngắt lời Đường Phong: "Vậy thì người trong thành lấy nước đâu để dùng?”

Đường Phong ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Anh nghĩ ràng chắc là trong thành họ đã đào giếng rất sâu. Bởi vì nguồn nước ở Vãng Sinh Hải không thề trực tiếp chảy vào trong thành, bởi vậy dường hào xung quanh Mật Thành cũng mất đi tác dụng phòng hộ của nó.”

Trong lúc Đường Phong nói chuyện, anh đã đi tới vị trí tạm gọi là "miệng” của đầm nước hình hồ lô, quả nhiên ở đây có một đường dẫn nước vươn ra bên ngoài. Đường Phong không biết đường dẫn nước này sẽ vươn tới đâu, anh nóng lòng muốn nhìn thấy toàn bộ diện mạo trong thành nên đã men theo đường dẫn nước leo lên trên. Nhưng Đường Phong lại thất vọng, bởi sau khi leo lên anh chỉ trông thấy một cái ngõ - một cái ngõ rất bình thường.

5

Đường Phong quan sát cái ngõ trước mặt. Hai bên ngõ là bức tường màu xám uốn lượn quanh co, từ chân tường thành bên cạnh cổng nước vươn vào tận trong thành, hình như không thấy giới hạn. Con ngõ chỉ rộng bàng chiều rộng trong lòng cống nước, càng đi về phía trước, ngõ càng hẹp lại và càng khúc khuỷu hơn nên anh không thể trông thấy điểm cuối ngõ. Cảnh tượng này khiến Đường Phong bồng nhớ tới những nhà dân đan xen rối rắm và những ngõ nhỏ uốn lượn quanh co ờ Thiên Hộ Trấn.

“Quả nhiên cùng một giuộc với Thiên Hộ Trấn...”. Đường Phong lẩm bấm.

“Hơn nữa còn phức tạp hơn cả Thiên Hộ Trân!”, Hàn Giang bố sung thêm.

Đường Phong nhìn Yelena và Makarov, hai người họ chưa từng tới Thiên Hộ Trấn, Đường Phong nhắc nhờ họ phái chuẩn bị sẵn tâm lý, đồng thời chú ý đi theo anh, nhất định không được tách ra.

Năm người lần lượt tiến vào trong ngõ. Càng đi vào sâu, ngõ càng hẹp lại, cuối cùng chỉ đù rộng để một người đi qua. Nhưng đây vẫn chưa phái điều tồi tệ nhất, điều tồi tệ nhất là họ đã sắp tới kịch đường. Một bức tường chạm khắc hoa văn chắn ngang trước mặt mọi người. Đường Phong gắng sức đẩy bức tường này nhưng nó vẫn bất động. Anh kiểm tra kĩ lại bức tường ngang và tường xung quanh, rất kiên cố. không phát hiện thấy cửa bí mật hay lối di nào khác.

Đường Phong chán nản lắc đầu: “Chết tiệt, còn phức tạp hơn cả trong Thiên Hộ Trấn!”

“Làm thế nào dây?”, Lương Viện hói.

“Quay về thôi!”

Vậy là mọi người rút lui. Đường Phong vẫn nhớ loáng thoáng xung quanh con ngõ này xuất hiện vài cánh cửa. Khi quay lại tới cánh cửa thứ nhất, Đường Phong liền dừng lại, anh không biết lối đi này có đúng không, nhưng vẫn đẩy cánh cứa ra. Khi tay chạm lên cánh cửa lạnh toát, anh mới nhận ra đây không phải là một cánh cửa gỗ mà là cửa đồng, tim Đường Phong dập thình thịch. Thông thường cửa bằng đồng thường được dùng trong những kiến trúc cao cấp, nhưng cánh cổng trước mặt này... Đường Phong lại xem lại cánh cửa, thật sự là không nhìn ra điểm đặc biệt của kiên trúc này. Chỉ là một cánh cửa trong những ngôi nhà bình dân thông thường mà lại làm bàng đồng ư?

Đường Phong đang suy nghĩ mông lung thì chân anh đã vô thức bước vào không gian phía sau cánh cửa. Đó là một căn phòng tối om không rộng lắm, phía đầu bên kia căn phòng lại là một cánh cửa khác, Đường Phong sợ ràng sau khi mở cánh cứa dó ra anh sẽ lại thấy một gian phòng y hệt như gian phòng này. Nhưng sau khi dấy cánh cứa đồng thứ hai ra. Đường Phong thớ phào khi dó là một con ngõ. Tuy vậy, Đường Phong lại lập tức căng thẳng trở lại vì anh phát hiện con ngõ này hình như giống hệt con ngõ trước đó, uốn lượn quanh co, khó đoán định phương hướng. Đường Phong đứng giữa ngõ, cả hai đầu đều không trông thấy điểm cuối.

“Chúng ta nên đi dường nào?”, Hàn Giang cũng mất phương hướng, hiện giờ anh chi trông cậy vào Đường Phong.

Đường Phong không vội lựa chọn, anh đứng trong lối đi ngoằn ngoèo này, ngẩng dầu nhìn lên bầu trời. Anh dang ngẫm nghĩ, hồi tưởng lại, sau đó từng bước phán đoán: “Năm đó Nguyên Hạo xây dựng Mật Thành thật hao tốn tâm sức, giống như ông đã tiên đoán được trước vậy, hình như ông cũng biết nơi nguy hiểm nhất của Mật Thành chính là cổng nước, bởi vậy ngoài việc xây dựng cồng nước đặc biệt kiên cổ, ông còn quy hoạch khu vực phía trong cống nước này thành một khu dân cư.”

“Khu dân cư? Ý anh là nơi này trước đây đều là nơi ở của người dân?”, Yelena không hiểu ý của Đường Phong lắm nên hỏi lại.

Đường Phong gật đầu, nói tiếp: “Đúng vậy, đây là nơi ở của dân thường. Nhưng năm đó có người dân nào thật sự sống ở đây không thì tôi cũng không biết. Tóm gần khu cổng nước này Nguyên Hạo dã xây dựng những ngõ nhò và nhà dân phức tạp rối rám đề làm mụ mị những kẻ đột nhập vào đây, đặc biệt là những ai từ cống nước đột nhập vào.”

“Giống hệt như khu dân cư phía sau cống thành Thiên Hộ Trân, quả nhiên Dã Luật Sờ Tài đã mô phỏng Mật Thành để xây Thiên Hộ Trấn.”

Đường Phong chọn đi về hướng nam, bởi vi anh tin rằng họ dã vào đây từ cổng nước phía bắc, vậy nếu muốn ra khỏi khu dân cư này thì phải đi về phía nam. Nhưng họ chưa đi được mấy trăm mét lại gặp phải một bức tường chắn ngang. Trên bức tường này cũng không có cửa hay lối đi. Đường Phong một lần nữa lại phải quay lại. Anh lại phát hiện thấy một cánh cửa trong con ngõ, cũng được làm bằng đồng. Đẩy cánh cửa này ra, bên trong là một căn phòng giống hệt căn phòng lúc trước, trong phòng trống trơn, không có bất cứ vật dụng gì, thậm chí còn không trông thấy dấu vết từng được sử dụng.

Đường Phong đẩy cánh cửa phía đầu bên kia căn phòng ra, lần này không xuất hiện căn phòng giống hệt mà là một giếng trời Phía đầu bên kia giếng trời không có cửa, nhưng phía nam giếng trời lại có một cánh cống hình tròn Đẩy cánh cổng bằng gỗ mục nát ra, Đường Phong trông thấy phía sau đó lại là một giếng trời vuông vắn. Linh cảm của Đường Phong càng lúc càng chuẩn, anh cảm giác mình lại rơi vào mê cung phức tạp giống như trong đàn thành, làm cách nào cũng không thoát được ra ngoài.

Đường Phong đẩy một cảnh cửa khác trong giếng trời ra. phía sau cánh cứa là một cái sân hẹp và dài, hai bên sân là hai gian nhà nhỏ. Đường Phong đi thật nhanh qua con ngõ. Bên ngoài lại là một cái ngõ giống hệt. Đường Phong cũng không nhìn kĩ, chỉ hoàn toàn dựa vào cảm giác để đi, rẽ qua một ngã rẽ vẫn là con ngõ giống hệt. Nhưng lần này, càng đi. Đường Phong càng cảm thấy con ngõ này trờ nên rộng hơn.

Đường Phong không ngờ lối đi này lại phức tạp đến vậy, trên đường đi anh rẽ qua bao nhiêu ngã rẽ, đi nửa tiếng cũng vẫn chưa ra khỏi con ngõ Đường Phong chốc chốc lại đẩy cánh cửa bên cạnh ngõ ra, kiểm tra thế giới đằng sau cánh cửa, toàn là phòng ốc nhưng lại không trông thấy dấu tích có người đã từng ở đó. Trong lòng Đường Phong nghi ngờ tự hỏi: "Lẽ nào năm đó những căn phòng này đều trông trơn như vậy, chưa từng có người ớ, chỉ dùng để bẫy những ai xông vào đây bất hợp pháp?”

Con ngõ quanh co này mãi vẫn chưa kết thúc. Đúng lúc mọi người bắt đầu nghi ngờ về tuyến đường thì trong lòng Đường Phong bỗng nhen lên tia hi vọng, chắc chắn con ngõ này không giống với hai con ngõ trước, chắc chắn cuối ngõ sẽ có cảnh tượng khác! Quả nhiên, sau khi rẽ qua ngã rẽ cuối cùng, điểm cuối ngõ đã xuất hiện - không phải là một bức tường chắn ngang mà là một con đường, một con đường rộng tới trăm mét, không, phải gọi đây là quảng trường mới đúng!

Năm người kinh ngạc bước ra khỏi con ngõ, nhìn xung quanh. Di tích kiến trúc diễm lệ phân bố khắp bốn phía, đặc biệt là dưới chân ngọn núi nhỏ phía tây, thềm cao bao quanh, cung điện nguy nga. Chỉ có điều, phần lớn những kiến trúc này đều dã sụp đổ. không còn huy hoàng nữa, chỉ có thể thông qua những bậc thềm cao lớn và di tích để tưởng tượng ra nơi đây đã từng huy hoàng diễm lệ như thê nào. Nhưng ở chính giữa bậc thềm đoạn phía tây quảng trường có một kiến trúc kiểu cung điện sừng sững khổng lồ, hùng vĩ, tuy đã đổ nát nhưng sự hiện diện của nó vẫn gợi cho người ta nhiều sự liên tưởng về một thời gian huy hoàng đã xa.

Phía sau tòa cung điện cao lớn đó chính là đồi núi mà mọi người trông thấy phía ngoài thành. Khi ánh mặt trời chính ngọ soi rọi lên đỉnh núi, ánh vàng lấp lánh lại khiến Đường Phong không thể nhìn thẳng lên đình núi. Đường Phong không biết rốt cuộc trên đỉnh núi đó là gi. Nhưng anh loáng thoáng cảm nhận được ở đó, họ sẽ có những phát hiện chấn động.

Cả năm người đều ngây người trước cảnh tượng trước mắt, không ai nói được gì. Khi họ đi tới chính giữa quảng trường rộng lớn, tất cả không ai bảo ai đều cùng dừng lại, kinh ngạc quan sát xung quanh, giống như đang ở một thế giới khác!

Đường Phong quay lại nhìn, đầu bên kia quảng trường rộng lớn hình chữ nhật này chính là mặt Đông tường thành, chỉ có điều bên trái, bên phải, dưới chân tường thành có hai nhóm kiến trúc không lớn lắm gần như vẫn được báo tồn hoàn hảo. Còn cánh cổng thành bằng vàng huy hoàng đúng như họ đã phát hiện thấy ngoài thành, không xuất hiện cùng trục với quảng trường mà ẩn nấp trong khu dân cư mà ban nãy họ khó khăn lắm mới thoát được ra.

“Quá là diễm lệ, khác hẳn với nhân gian! Không ai ngờ sâu trong Hạn Hải lại có tòa thành cổ tráng lệ thế này. Nhưng dáng tiếc là phần lớn kiến trúc đều đã bị hỏa hoạn hủy hoại, nếu không thì tôi cũng không thể tưởng tượng được cảnh tượng hiện lên trước mắt chúng ta sỗ hoành tráng diễm lệ thế nào.”, Hàn Giang phấn chấn nói.

“Ôi... trời ơi! Tôi phấn khích tới nỗi không nói nên lời nữa rồi!”, Lương Viện còn phấn chấn gấp bội phần.

“Ở đây rộng hơn rất nhiều so với Hắc Thủy Thành mà Kozlov khám phá ra năm xưa, thảo nào đội thám hiểm năm nào...”, Makarov cũng bị chấn động trước cảnh tượng trước mắt.

“Xem ra chưa từng có người tới đây!”, tuy phấn khích nhưng Yelena vẫn giữ cảnh giác.

“Dĩ nhiên, tám trăm năm nay, chúng ta chính là nhóm người đầu tiên tìm thấy và vào trong Mật Thành, trừ phi.. trừ phi năm đó Misha thật sự đã vào trong Mật Thành.”, Đường Phong nói.

“Không, không phải tôi nói về điều đó!”, Yelena chuyên ngay chủ đê, “Ý tôi là ở đây tĩnh lặng tới mức đáng sợ, tuy năm đó ở đây từng có một nhánh người Đảng Hạng sinh sống, còn xảy ra chiến tranh nhưng tại sao không phát hiện thấy hài cốt? Quáng trường này sạch sẽ như vậy, bao gồm cả những khu dân cư ban nãy chúng ta đi qua, ngoài lớp bụi ra không có bát cứ dấu vết từng có người ở và sử dụng."

Lời của Yelena dã khiến mọi người cảnh giác hơn. Lương Viện cũng đồng ý: “Đúng vậy. Mật Thành lớn như vậy tại sao không trông thấy hài cốt của người xưa nhi? Những khu dân cư đó có vè dúng là chưa từng có người ở!”

Đường Phong đi chầm chầm quanh quảng trường, quả nhiên, trên quãng trường rộng lớn này ngoài cát bụi trên mặt đất ra thì thật sạch sẽ, không có hài cốt, cũng không có binh khí vứt lại, thậm chí còn không có vết tích chứng tỏ đã từng có chiến tranh.

Quay lưng vê phía Tây, quay mặt vê phía Đông, hướng về phía mặt trời. Bới vậy toàn bộ kiến trúc của nó đều được triển khai xung quanh quảng trường hình chữ nhật này. Còn lấy vị trí hiện giờ chúng ta đang đứng làm tâm thì phía Tây Mật Thành xem ra toàn là những kiến trúc cao lớn. Chắc là khu cung điện và chùa chiền, còn kiến trúc phía Đông rõ ràng không cao to như phía Tây. Lại căn cứ vào sổ dân sống ở đó không giống nhau, phía Đông được chia thành những khu vực có tính năng khác nhau. Mọi người nhìn đi, kiến trúc hai bên phía tay trái và phía tay phải chúng ta hiện giờ tuy không cao lớn diễm lệ như khu cung điện, nhưng rỗ ràng cao lớn, xa hoa hơn rất nhiều so với khu dân cư chúng ta vừa mắc kẹt trước đó. Từ vị trí có thể thấy hai khu vực này gần khu cung điện hơn. Bởi vậy tôi đoán rằng hai khu vực này chắc là khu sinh sống của giới quý tộc hoặc là nơi dành cho các cơ quan hành chính, còn hai khu vực thấp lè tè sát cống thành lại là khu dân cư, cũng có thể bao gồm cả khu buôn bán và khu thủ công nghiệp.”

“Xem ra ngay từ đầu. Mật Thành đã quy hoạch rất nghiêm chình, hoàn toàn là mô hình thu nhỏ của kiến trúc thành thị hiện đại!”, Màn Giang trầm trồ khen ngợi.

“Vậy hai cụm kiến trúc sát tường thành phía Đông quảng trường thì sao?”, Lương Viện chi hai cụm kiến được bảo tồn hoàn hảo phía dưới mặt Đông tường thành nói

“Hai quần thể kiến trúc đó tuy quy mô không lớn nhưng từ đẳng cấp kiên trúc cho thây, rõ ràng cao hơn khu bình dân, lại có con ngõ ngăn cách với hai khu vực kiến trúc thấp lè tè bên cạnh. Bời vậy tôi nghĩ răng đây có thể là hai quần thể kiến trúc dành cho quan lại, có mục đích sử dụng đặc biệt.", Đường Phong dừng lại, nói tiếp: "Mọi người có để ý thấy không, trong toàn Mật Thành này, càng di về phía Tây, khung canh càng bị húy hoại nghiêm trọng, nhất là khu vực cung điện. Còn càng đi về phía đông kiến trúc càng được bảo tồn hoàn háo, nhất là khu bình dân gần như không bị phá hoại gì.”

"Điều dó cho thấy chiến tranh năm đỏ chủ yếu xảy ra ớ khu vực xung quanh khu cung diện!”, Hàn Giang nói.

"Có khi nào có khả năng này khòng nhi, trong thời khắc cuối cùng ở Mật Thành, dân số Mật Thành sụt giám nghiêm trọng, khu dân cư dã không còn mấy ai sinh sổng, bởi vậy khi quân Khiếp Thiết tấn công vào trong thành, ớ đó cũng không xảy ra trận ẩu đả nào!", Yelena bỗng mạnh dạn dưa ra suy đoán.

Đường Phong gật gù: “Tôi cũng nghi là như vậy, nhưng bây giờ còn quá sớm để đưa ra kết luận, rốt cuộc chúng ta chi kiểm tra được một phần nhó của Mật Thành.

Tôi nghĩ rằng chắc chắn Mật Thành vẫn còn ẩn chứa rất nhiều bí mật mà không ai biết tới và đang chờ đợi chúng ta khám phá!”

“Nhưng Mật Thành rộng lớn thế này, chúng ta chi có vài người thì phái làm thế nào?”, Lương Viện hỏi lại Đường Phong.

Đường Phong liên tục đổ mồ hôi, anh nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, rồi lại nhìn xung quanh Mật Thành: “Chẳng có cách nào hay hơn cả, giống như ở Thiên Hộ Trấn vậy, chúng ta sẽ lục soát từng chút một!”

“Chỉ dựa vào năm chúng ta thì mất bao nhiêu lâu mới khai quật kĩ lưỡng được toàn bộ Mật Thành?”, Hàn Giang lắc dầu, sắc mặt anh lúc này thật khó coi.

Đường Phong vỗ vai Hàn Giang động viên: “Ai bảo phải khai quật cả Mật Thành? Chúng ta không thể giống đoàn khảo cổ khai quật chi tiết, chúng ta chi có thể tìm hiểu qua một chút về Mật Thành, biết đâu lại có thể nhanh chóng thu hoạch được gì đó. Tới trước khi mặt trời lặn, chúng ta vẫn còn sáu háy tiếng đồng hồ May... may mà có Bát Tư Ba thiết kế mê hồn trận giúp chúng ta làm cho đám người của Tướng quân bị kẹt trong đàn thành xương người, bởi vậy chúng ta vẫn còn thời gian!”

“Cậu tự tin vậy ư, ngộ nhỡ những gã áo đen đó thoát ra được khỏi đàn thành thì sao?”, Hàn Giang hỏi lại.

“Không thế, trừ phi bọn chúng biết được vị trí bí mật của đàn thành. Nếu bọn chúng đã ra khỏi được đàn thành thì bây giờ bọn chúng cũng phải đến rồi. Nhưng anh xem, bọn chúng đã xuất hiện dâu!”

Đường Phong nói xong câu này bỗng phát hiện ra tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng, thậm chí Hàn Giang còn rút súng ra, mắt nhìn chằm chằm về phía con ngõ ở khu dân cư

Không gian dường, như đang ngưng đọng, Mật Thành khổng lồ tĩnh lặng tới mức đáng sợ. Hàn Giang nhìn chằm chàm vào con ngõ đó nửa phút mới từ từ buông súng xuống.

Đường Phong nói: “Anh căng thẳng quá đấy! vốn dĩ đã đủ căng thẳng rồi anh còn cố tạo thêm không khí nghẹt thở làm gì?"

“Tôi luôn nghĩ răng lướng quân không chịu từ bỏ như vậy đâu, chắc chắn bọn chúng sẽ tìm tới đây!”, Hàn Giang nói.

“Kể cả bọn chúng có đến được đây thì tôi cá rằng người của bọn chúng cũng phải tổn thất tới hơn nửa. Tới lúc đó chúng ta có thể lợi dụng địa hình để tiêu diệt bọn chúng.” Đường Phong lúc này lại có phần tự tin.

Nhưng Makarov lại nói: "Nói tới Tướng quân tôi lại nhớ tới cái gã đội mũ chụp đầu, người đó có phải là Tướng quân không nhỉ? Đi cùng đồng bọn mà hắn ta cũng phải chụp mũ? Rốt cuộc hắn là ai nhỉ?”

“Ngoài Tướng quân thì hắn còn có thể là ai?” Yelena hỏi.

Makarov thất thần lắc đầu: “Cha... cha cũng không biết. Cha... cha chỉ cảm thấy kỳ lạ.”

Makarov nói vậy khiến mọi người im lặng. Một lúc sau, Lương Viện đã phá vỡ sự im lặng này: “Vậy bây giờ chủng ta nên bắt đầu từ đâu?”

Đường Phong chỉ về khu kiến trúc cao lớn phía bắc, nói: “Anh nghĩ ràng chúng ta nên quan sát một lượt kiến trúc phía bắc Mật Thành, bắt dầu từ khu vực phía bắc quảng trường.”

“Chính là khu quý tộc mà cậu nói, phải không?”, Hàn Giang nhìn hai khu vực rộng lớn phía bắc, một là khu dân cư ban nãy khiến họ bị lạc, còn khu vực kia là khu quý tộc trông có vẻ xa hoa - liệu nơi dó có phái là một mê cung khác không? Hàn Giang chưa kịp nghĩ ngợi nhiều thì đã thấy Đường Phong hước nhanh về khu kiến trúc đó.

8

Đi vào giữa những bức tường màu xám cao lớn, một con đường hướng Nam Bắc thẳng tắp thênh thang hiện lên trước mắt Đường Phong, ngoài lớp bụi cát trên mặt đường ra thỉ con đường này cũng, được coi là sạch sẽ.

Đường Phong tò mò quan sát kiến trúc hai bên đường, phía dưới nhũng tòa nhà cao lớn là một cánh cổng bọc đồng nặng trịch. Đường Phong vừa đẩy nhẹ cánh cổng đã mở ra. Sau cồng là một bức tường chắn ngang, bao quanh tường ngang là một khoảnh sân rộng rãi, một lớp cát vàng dày cộm phú lên bậc thềm. Đường Phong bước lên bậc thềm, đi thẳng vào trong. Rên trong là một phòng khách rộng rãi nhưng bàn ghế trong phòng đều xiêu vẹo gãy đổ, rõ ràng ở đây từng bị cướp sạch. Đi tiếp ra đằng sau, Đường Phong bỗng có cảm giác cửa sau sâu hun hút. Khi di tới khoảnh sân cuối cùng, anh cứ đứng mãi ở dó, nhìn căn nhà đã bị cướp bóc sạch trơn, khi tưởng lượng ra nghĩ lại sự xa hoa của nó trước đây, Dường Phong không khỏi thét lên: “Chủ nhân của căn nhà này cỏ lẽ là một vị tướng quân Tây Hạ, chắc ông ta đã chết trận trên sa trường...”

“Đường Phong, cậu có để ý thấy không, nhà này bị cướp sạch trơn nhưng lại không trông thây một hài cốt nào.

Vậy người từng ờ đây lúc trước đâu?”, Hàn Giang thắc mắc.

Có thể là trong thời khắc cuối cùng của Mật Thành, tất cá phụ nữ, trẻ con và người già đều đã chết hết trên sa trường.” Nói xong, Đường Phong liền vội vàng rút khỏi căn nhà này, anh hiểu rằng họ không còn nhiều thời gian để kiềm tra căn nhà này từng chút một, còn rất nhiều nơi chờ đợi họ khám phá. Chẳng mấy chốc Đường Phung đã đi tới cuối con đường, con đường này kéo dài tới chân tường thành phía bấc. Đường Phong không vào trong những căn nhà mà nhanh chóng rút lui khỏi khu dân cư quý tộc này.

Đường Phong lại tới gần khu vực dân cư nhưng anh không dám mạo hiểm xông vào khu bình dân như lần trước nữa vì những đường đi, ngóc ngách phức tạp bên trong khu vực bình dân khiến anh đau đầu. Họ đi vòng quanh bên ngoài khu dân cư, một lúc lâu sau, họ đã tới trước hai quần thề kiến trúc được báo tồn hoàn hảo dưới chân tường thành phía đông. Quần thể kiến trúc phía đông được bảo tồn rất hoàn hảo, thậm chí đến tấm biển phía trên kiến trúc đó cũng vần còn. Đường Phong đã nhận ngay ra chừ Tây Hạ trên tấm biển: “Đây chính là quần thể kiến trúc này là Văn Miếu. Xem ra trong Mật Thành có đủ cả, hoàn toàn được xây dựng dựa theo quy mô một thành phố hoàn chinh, đến Văn Miếu thờ Khổng Tử cùng có.”

“Có vào trong không?”, Lương Viện hỏi Đường Phong.

Đường Phong nhìn cánh cửa đóng chặt của Văn Miếu, rồi lắc đầu: “Chúng ta còn có nơi quan trọng hơn cần đến!”

Nói xong Đường Phong liền đi về cổng thành phía bắc Văn Miếu, chính là cánh cổng bằng vàng, cổng thành này không được thiết kế theo kiến trúc úng thành(1) mà chỉ có một hàng rào chắn ngàn cân ấn phía trên vòm cồng thành. Đường Phong đi vào bên trong, đứng dưới vòm cổng thành, quả nhiên đúng như hôm qua anh dự đoán, trên mặt đất toàn là những chất cặn màu vàng cam, ròng rọc, hàng rào chấn cổng cũng đã được hạ xuống nên anh không thấy rõ, mặt sau của cánh cổng bằng vàng.

“Sao không có cầu thang lên gác nhỉ?”, Hàn Giang tìm kiếm một hồi cũng không trông thấy cầu thang lên thành, chi phát hiện hai ụ đất to phía sau cổng thành.

Đường Phong hất căm chỉ về phía hai ụ đất đó: “Đây chính là cẩu thang lên thành lẩu, tôi đoán răng nỏ đã bị quân Khiếp Thiết húy hoại rồi. Bát Tư Ba không kịp hủy hoại tường thành kiên cố ở Mật Thành nên đã dùng thuốc nồ nổ tung cầu thang duy nhất dẫn lên trên tường thành.”

“Xem ra, lúc rút khỏi Mật Thành, Bát Tư Ra đã chuẩn bị kĩ lưỡng để phá hủy Mật Thành!”, Hàn Giang ngẫm nghĩ rồi lại nghi ngừ hỏi: “Về lý mà nói thì gần cồng thành phải là nơi chiến đấu ác liệt nhất nhưng sao lại không có lấy một bộ hài cốt nào ờ đây nhỉ?”

“Đúng là rất kỳ lạ! Nơi này đúng là một tòa tử thành!”, Đường Phong nói xong liền quay người lại, nhìn con đường

(1) Kiến trúc úng thành: là kiều xây dựng một thành lũy nhỏ hình vòng cung bao quanh bèn ngoài (hoặc bên trong) cổng thành chính, nhầm tăng cường tính phòng vệ của cổng thành chính, đây là cách thiết kế thường gặp ở các khu thành cổ của Trung Quốc.

Phía sau cánh cổng bàng vàng. Con đường này thẳng tắp và không dài lắm, phía cuối đường có một cánh cổng trông có vè lớn hơn của khu vực dân cư xung quanh một chút. Mọi người đi nhanh tới trước cánh cổng lớn này, tấm biển trên cánh cống dề hai chữ 'Thái Học": “Cách bố trí này rất phù hợp với quy hoạch thành thị thời đó, bên cạnh Văn Miếu là Thái Học. chi có điều Thái Học lại nằm đối diện với cồng thành bằng vàng, thật là hay đấy!”

“Các sách sử đều ghi lại ràng Nguyên Hạo rất coi trọng giáo dục, tất cả thành trì trên toàn quốc đều xây dựng trường học, vậy sự xuất hiện của tòa Thái Học này không phải phù hợp với những ghi chép trong lịch sư sao?”, Lương Viện nói.

“Đúng vậy, điều này đúng như trong lịch sử. Nhưng để Thái Học chính diện với cổng thành là có ý gì? Lẽ nào Nguyên Mạo hi vọng dùng sức mạnh của văn hóa để cảm hóa những kệ xâm lược?", Đường Phong lấc đầu, khó hiếu.

Đường Phong không vào trong Thái Học, mà đi xung quanh quan sát. Rốt cuộc, tại một sổ nhà dân xung quanh Thái Học họ cũng đã nhìn thấy dấu vết từng có người ở, chỉ có điều là cũng đã bị cướp bóc sạch trơn. Còn hai bên công Thái Học đều có một con đường, uốn lượn quanh co dẫn sâu vào trong khu dân cư.

Rút kinh nghiệm từ những lần trước đó, Đường Phong không đường đột xông vào khu bình dân phức tạp giống như một mê cung này. Mọi người nhanh chóng rời khỏi đây đi tới khu kiến trúc phía nam quảng trường. Đối diện Văn Miếu vẫn còn một quần thể kiến trúc sừng sững khác. Hình như cánh cổng của tòa kiến trúc này đã bị phá hoại, tấm hiển trên đó không còn nữa, cửa mớ toang.

Đường Phong cẩn trọng đi vào bên trong, bố cục ờ đó cũng giống như một ngôi miếu. “Đây là kiến trúc gì vậy?”. Lương Viện tò mò hỏi.

“Có vẻ giống một ngôi miếu, có lẽ là miếu Thành Hoàng gì đó!”. Đường Phong đoán bừa. Lúc này anh không còn tâm trạng để ở lại đây lâu, anh hiểu rằng bí mật thật sự của Mật Thành không ở những nơi này. Anh nhanh chóng rút lui khỏi đây, đi vào một khoảnh sân hình chữ nhật có tường bao quanh, ờ đây không có kiến trúc nào cả, trông cũng không giống như trước đó từng được xây dựng gì. "Đây lại là nơi gì nhỉ? Hình như chẳng có gì cả?”, Hàn Giang ngạc nhiên nhìn xung quanh.

“Chỗ này giống một cái chợ.”, Đường Phong đoán.

“Chợ? Nhưng đâu có dấu tích gì của việc buôn bán sầm uất!”

“Phí lời, bao nhiêu năm như vậy rồi mà anh vẫn mong nó náo nhiệt sầm uất ư?”

“Nhưng cũng không thể sạch sẽ đến mức này chứ?”

“Có thể chỗ này cũng không phát huy tác dụng cho lắm. Mọi người nghĩ xem, Nguyên Hạo xây dựng Mật Thành chủ yếu để dùng cho quân sự, ở đây giao thông không thuận tiện nên chắc chắn buôn bản không thể sầm uất. Bởi vậy tuy dã xây chợ nhưng cũng rất khó để phát huy tác dụng!”

Đường Phong nói xong liền đi từ cổng chợ bên này sang khu vực khác. Nơi này không giống khu dân cư mà rất giống phường thủ công nghiệp, nhưng phần lớn trong phường đều trống trơn, cũng có một vài phường giống như đã từng có người lao động ớ đó. Đường Phong nhặt một thanh sắt to dưới đất trong một gian nhà lên, nói: "Đây chắc là một cái đê đê rèn sắt. Không biết chừng hàng rào sắt trong cổng nước lại được chế tạo ớ đây cũng nên."

“Xem ra thủ công nghiệp trong thành cũng không phát triển lắm, chỉ có vài gian thế này thì ít quá!”, Makarov cũng đã nhìn ra những điều này.

“Không, cháu nghĩ ràng ngay từ đầu thủ công nghiệp trong thành đã rất phát triển, nếu không thì không thể xây dựng được một thành phố huy hoàng thế này. Ví dụ như nghề luyện kim, nếu như nghề luyện kim không phát triển thì làm sao có thể đúc nên một cánh cổng bằng vàng kiên cổ hoành tráng như vậy được?”, Đường Phong suy ngẫm, anh đã hiểu ra vấn đề: “Những gì chúng ta trông thấy ngày hôm nay chỉ có thể nói lên một điều rằng, tới gần thời khắc cuối cùng, ngành thủ công nghiệp của Mật Thành đa suy tàn, ngành buôn bán vốn dĩ không mấy phát đạt gần như đã hoàn toàn biến mất, việc cung cấp vật tư, lương thực trong thành gần như toàn bộ dã chuyển sang hình thức phân phối, giai cấp bình dân trong thành ngày càng ít, bởi vậy mới có cảnh tượng chúng ta thấy ngày hôm nay.”

Mọi người nghe xong đều. lặng lẽ gật đầu, trong đầu họ không ai hảo ai đều cùng lúc hiện lên cảnh tượng thám khốc về thời khắc cuối cùng của Mật Thành.

Từ khu thủ công nghiệp, Đường Phong đi về hướng Tây, xuyên qua vài con phố. họ lại đứng giữa một khu nhà rộng rãi, cao lớn. Lương Viện tò mò nói: “Đây là khu hoàng tộc rồi!”

Đường Phong quan sát một lúc rồi lắc đầu đáp: “Khu này rất giống khu dành cho hoàng tộc sinh sống nhưng nhìn kĩ thi kiến trúc ờ đây không giống như nơi ở của giới quý tộc. Những kiến trúc này tương đối quy củ. Nhưng từng cái lại khác nhau, rõ ràng được phân công rạch ròi. Mặt khác, khu kiến trúc này phần lớn đều bị thiêu hủy, mức độ bị phá hoại cũng không kém khu cung điện phía Tây. Bởi vậy tôi nghĩ ràng khu kiến trúc này lúc đó chắc là khu dành cho các gia đình quan phủ.”

“Quan phủ?”

“Ừm, quan phủ phụ trách công việc trong Mật Thành.”, Đường Phong vừa dứt lời, Yelena bỗng chi vào một tòa nhà trên bậc thềm nói: “Ở đó có một tòa kiến trúc chưa bị phá hủy!”

Đường Phong nghe thấy vậy liền nhìn theo, vị trí của tòa nhà đó áp sát phía bên ngoài quảng trường: “Tôi đoán chắc là kiến trúc này có đẳng cấp rất cao. Bởi vì căn cứ theo quy hoạch kiến trúc, kiến trúc càng gần cung điện thì, đẳng cấp sẽ càng cao, tòa nhà đó lại gần phía bên ngoài quảng trường và cung điện nhất, bởi vậy tôi đoán rằng rất có thể đó là nơi ở của quan phủ quản lý Mật Thành”

Mọi người bước lên bậc thêm, nhìn xuống dưới, phía sau tòa nhà là một bãi hoang tàn, chi có duy nhất tòa nhà đó đứng trơ trọi. Đường Phong ngẩng đầu nhìn lên phía trên cửa. Tấm biển vốn được treo trên đó đã không còn nữa. Đường Phong lắc đầu lùi lại phía sau, nhưng không ngờ lại vấp phải thứ gì đó trên mặt đất, Hàn Giang liền đỡ anh dậy.

Lúc này Đường Phong mới phát hiện ra trên mặt đất là một tấm biển đã mục nát, trên tấm biển viết bốn chữ - Phủ Đại Nguyên Soái.

"Quả đúng như tôi dự đoán, tòa kiến trúc này chinh là phủ của quan phủ quản lý Mật Thành. Từ tên gọi ‘Phủ Đại Nguyên Soái’ cho thấy cơ quan quản lý của Mật Thành là tồ chức quân sự, không phái là quan phủ binh thường, bới vậy sau khi quân Khiếp Thiết tấn công Mật Thành, khu vực này đà bị phá hủy nghiêm trọng.”, Đường Phong suy đoán.

Hàn Giang gật gù: "Điều này cũng phù hợp với suy đoán trước dây của cậu, Mật Thành chủ yếu được xây dựng vì mục đích quân sự.”

Mọi người ra khỏi khu quan phủ, quay trở lại quảng trường. Đường Phong nhìn đồng hồ, mặt trời đã lặn về hướng tây. Nhìn lại cung điện từng vô cùng huy hoàng phía sau, trong lòng Đường Phong vô cùng lo lắng. Anh muốn đến đó thật nhanh để kiểm tra, nhưng thời gian hiện giờ không cho phép anh làm điều này. Mọi người bàn bạc một lúc, Lương Viện muốn tới căn nhà trống trải trong khu quý tộc đế qua đêm, nhưng Hàn Giang lại lo ràng sân nhà sâu hun hút như vậy chưa biết chừng lại mọc ra đám thiêu thân nên anh muốn đêm nay sẽ cám trại tại quàng trường, nếu có nguy hiểm gì sẽ phát giác ra ngay. Yelena và Makarov cũng đồng ý với Hàn Giang. Rốt cuộc, Đường Phong và Lương Viện đành phải đồng ý cấm trại giữa quãng trường hoang vu này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play