Đường Phong đi tới cuối con đê, nơi đó có một tham cỏ xanh biếc, ven thảm cỏ là những hàng cây cổ thụ cao chọc trời, có tuyết tùng, sam và rất nhiều loài cây anh chưa từng nhìn thấy, tất cả đều tĩnh lặng, trông có vẻ như không có bất cứ nguy hiểm nào.
Đôi chân đang đi trên cát bỗng chốc chạm lên thảm cỏ mượt mà, Đường Phong bỗng rùng mình giống như bị diện giật, cảm giác kỳ lạ đó xâm chiếm cơ thế anh. Mọi người thận trọng đi qua thảm cỏ, tới ven rừng rậm. Đường Phong nhìn Hàn Giang, Hàn Giang bước vào trong rừng đầu tiên, Đường Phong kéo Lương Viện đi theo sau.
“Quả... quả là thần kỳ! Chúng ta có còn ở trong sa mạc không vậy?”, Lương. Viện tò mò hỏi.
Đường Phong cấu Hàn Giang một cái thật mạnh rồi hỏi: “Là thật hay mơ?”.
Hàn Giang đau điếng người, chửi rủa: “Cậu muốn thừ thì tự cấu mình đi, sao lại cấu tôi chứ?
“Giờ thì tôi đã có thể chắc chắn, chúng ta không mơ, đây cũng không phải là thành phố ảo ảnh!”, Đường Phong cười đáp.
Nghe Đường Phong nói vậy, mọi người cũng bớt căng thẳng hơn. Không thấy nơi này có điều gì đáng sợ, mọi người lại tiếp tục tiến lên, đi một đoạn, Đường Phong bỗng phát hiện thảm cỏ dưới chân đã biến mất, thay vào đó là một lớp địa y, anh ngạc nhiên thốt lên: “Thực vật ở đây kỳ lạ thật, có nhiều loại đáng lẽ không thể mọc được ở đây, còn nhiều loại tôi chưa từng trông thấy nữa!”
Makarov ngước nhìn vùng rừng rậm, ông cũng ngạc nhiên nói: “Đúng vậy, có rất nhiều thực vật vốn không thể xuất hiện ở đây, nhiều loài thực vật quả thực tôi cũng chưa từng trông thấy bao giờ”
Đường Phong ngẫm nghĩ, nói: “Có thể... có thể là do địa chất khí hậu đặc biệt trong Khe Sói Hoang đã hình thành nên một môi trường nhỏ ổn định ở đây. Môi trường ổn định này tách biệt với thể giới bên ngoài, rất có thể nơi này bảo tồn được rất nhiều thực vật cổ đại mà chúng ta chưa từng trông thấy và đã hình thành nên ốc đảo kỳ diệu này. Còn Nguyên Hạo đã phát hiện thấy ốc đảo này nên quyết định xây dụng Mật Thành ở đây.”
“Nhưng tại sao em không tài nào trông thấy ở đây có gi nguy hiểm nhỉ?”, Lương Viện tò mò nhìn khu rừng rậm xung quanh.
“Biết đâu nguy hiểm sắp rơi xuống đầu đấy, cẩn thận vẫn hơn!”, Đường Phong cảnh báo Lương Viện.
"Đường Phong, anh nói vậy khiển tôi bỗng nhớ tới một chuyện đáng sợ!”, mặt Yelena bỗng căng thảng.
Mọi người dừng lại, cùng hướng về phía Yelena. Đường Phong hỏi: “Ồ! Chuyện gì dáng sự vậy?”
Yelena nhìn xung quanh một lúc, ánh mắt của cô giống như sắp có thứ gì đó khủng khiếp chui từ trong rừng ra: "Đường Phong bảo rằng ở đây là một môi trường nhỏ tách biệt với thế giới bên ngoài, có thể bảo tồn được nhiều loài thực vật cổ đại đã biến mất, tôi... tôi bỗng nghĩ tới, nếu như môi trường ở đây có thể bảo tồn rất nhiều loài thực vật đã tuyệt chủng, vậy thi có khi nào cũng có thể bảo tồn được nhiều động vật cổ đại đã biến mất rồi không?"
Yelena không nói to nhưng ai nấy vừa nghe được đã liền sởn gai ốc, trong đầu mọi người đều hiện lên những bộ xương khổng lồ kì lại chưa xác định được là của động vật từ ven Vãng Sinh Hải. Lẽ nào loài quái thú đó vẫn sinh tồn trong. vùng ốc đảo này?
Đường Phong mở to đôi mắt hoảng hốt nhìn khoảng rừng rậm xung quanh vẫn đang yên ắng như tờ, nói: “Không trông thấy dấu vết của động vật nào!”
“Trên bia Khiếp Thiết quân gọi loài quái vật đó là gì ấy nhỉ?”, Hàn Giang bỗng nhớ tới tên gọi khó phát âm của loài vật kì lạ đó.
“Ngỗi quỳ!”, Đường Phong nhắc.
“Từ những gi trên bia đá cho thấy quân Bát Tư Ba đã tấn công vào Mật Thành. Tôi nghĩ đại quân Hốt Tất Liệt đã tiêu diệt được ngỗi quỳ, nếu không thì họ làm sao tấn công được Mật Thành?”, Hàn Giang suy đoán “Tiêu diệt ngỗi quỳ ư? Nhưng trên văn bia không ghi rõ kết cục của những quái thú đó, chi nói rằng Bát Tư Ba đã ‘dùng Phật pháp để hóa giải’.” Đường Phong cũng dang hồi tưởng lại đoạn viết về ngỗi quỳ trên bia đá.
“Tôi chi suy luận theo lẽ thường, ngồi quỳ vô cùng hung ác, điều này chúng ta đã trông thấy ở Thiên Hộ Trấn, nếu đại quân của Hốt Tất Liệt không thể tiêu diệt được ngỗi quỳ thì làm sao tấn công được Mật Thành? Dùng Phật pháp hóa giải chỉ là cách nói văn vẻ thôi, tôi nghĩ cái gọi là 'hóa giải’ ờ đây chính là tiêu diệt. Nếu không thì Bát Tư Ba phải là thần tiên thật thì mới có thể thuần hóa được ác thú này!”
“Lúc tôi đọc văn bia đã thấy câu này khó hiểu, nhưng trên bia đá đã viết như vậy. Nếu như tiêu diệt ngồi quỳ thi sao không nói thẳng là tiêu diệt ngỗi quỳ cho rồi, bởi vậy tôi nghĩ rằng có thể người viết muốn viết cho văn vẻ nên dùng cách nói khác.”
Nói tới đây, Đường Phong lùi lại, tựa lên một thân cây cổ thụ. Bỗng nhiên một thứ đen sì rơi trên vai anh, là một con nhện, Đường Phong vội vàng hất con nhện đi. Nhưng Makarov lại nhặt con nhện dưới đất lên: “Chà loài nhện này tôi chưa từng trông thấy bao giờ. từ loài côn trùng nhỏ như thế này có thể chứng minh sự lo lắng của Yelena không phải là không có lý, ốc đảo này không những bảo tồn thực vật cổ đại mà còn có cả động vật thời viễn cổ nữa đấy!”
Đường Phong gật gù: “Đúng, từ những gì ghi chép trên bia đá cho thấy, những người thời nhà Nguyên cũng chưa từng trông thấy ngỗi quỳ, điều này cho thấy lúc đó ngỗi quỳ cũng là động vật hiếm thấy, như vậy rất có thể ngồi quỳ chính là động vật còn sinh tồn ở đây từ thời viễn cổ. Loài nhện này e rằng chính là loài côn trùng còn sống từ thời cổ dại. Đến cả côn trùng còn sống được ở dây đến hiện giờ, vậy thì những loài động vật cỡ lớn khác...” Đường Phong không nói tiếp, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý anh. Sẽ còn điều gi chờ đợi họ tại ốc đảo yên bình và tươi dẹp này đây?
2
Mọi người tiến vào trong rừng rậm, Đường Phong phát hiện lớp đất dưới chân càng lúc càng dày, còn có rất nhiều lá rụng và những cành cây khô gãy đổ ngổn ngang.
Mỗi bước đi Đường Phong đều vô cùng cẩn thận, anh liên tục nhìn ngó xung quanh vì sợ rằng sẽ có ác thú đáng sợ đột nhiên lao từ trong rừng ra. Đường Phong tập trung nhìn lên phía trên nên không để ý dưới chân trước mặt Đường Phong là một thân cày khô có đường kính tới hơn hai mét nằm vắt ngang, không biết nó đã nằm ở đây bao nhiêu năm, rêu xanh mọc kín thân cây. Đường Phong trèo qua thân cây nhưng khi chân trái của anh vừa mới chạm đất, anh hồng thấy dưới chân mềm nhũn, không biết giẫm phải thứ gì khiến anh mất thăng bằng, cà người ngã dúi về phía trước!
Lương Viện di sau hét toáng lên Mọi người kinh ngạc khi bỗng nhiên không thấy Đường Phong đâu nữa. Họ vội vàng chạy tới chỗ thân cây, thấy phía bên kia thân cây có một lớp địa y, chỗ bị Đường Phong giẫm hụt, xuất hiện một lỗ hổng sâu hun hút!
Phía dưới thân cây vang lẽn giọng nói yếu ớt của Đường Phong. Lúc này mọi người mới nhìn rõ, Đường Phong dùng tay phải bám chặt lấy một cành cây khô thò ra. lúc này cả người anh đang treo lơ lửng dưới khe đất.
Hàn Giang và Yelena, một người bên trái một người bên phải cùng nhau dốc sức, rốt cuộc cũng lôi được Đường Phong lên. Đường Phong nằm phịch xuống lớp địa y rậm dày, thở hổn hển, anh đã kiệt sức.
Makarov nghi ngờ nhoài người xuống lỗ hổng, nhìn xuống dưới. Khe hở không rộng nhưng dưới đó lạnh lẽo ghê người, sâu không thấy đáy, thấp thoáng hiện lên thứ gi đó màu trắng. Trong đầu Makarov lại hiện lên những đoạn xương. miệng ông, không ngừng lấm bẩm: “Tại sao ở đây lại có khe đất thế này nhì? Kỳ lạ thật!”
"Đúng là rất kỳ lạ! Thường thì những khe đất chỉ xuất hiện trên địa hình đá vôi bị nước chảy xói mòn, nhưng ở đây vốn dĩ đâu phải là địa hình các-xtơ!”, Yelena cũng nhìn xuống khe đất.
“Hiện giờ không phải lúc nghiên cứu khe đất, mọi người có trông thấy thứ màu trắng dưới đó không?”, Hàn Giang chi vào những thứ màu trắng phía dưới đoán: “Sợ rằng đó lại là xương, xương người! Đường Phong này, may mà mạng cậu lớn đấy! Nếu không giờ cậu ta đã làm bạn với những bộ xương đó rồi!”
“Tôi mà mạng lớn á? Tôi đủ đen đủi rồi!”, hình như Đường Phong đã đỡ hơn, anh ngồi dậy, nhớ lại pha nguy hiểm lúc nãy, “Ốc đảo này hình như mấy trăm năm nay chưa có ai đặt chân tới, dưới đất toàn là địa y dày cộm, lá khô với cành cây khô, ai ngừ vừa giẫm một cái đã hụt chân xuống lỗ.”
“Đây chính là nơi mà tôi lo lắng nhất!”, Hàn Giang nói. “Kể từ sau dại quân của Hốt Tất Liệt rút đi, chắc không còn ai tới ốc đáo này nên địa y ở đây mới dày như vậy.
Chúng ta không thể nào thấy được sự nguy hiểm phía dưới lớp địa y, nếu cứ tiếp tục tiến lên cũng không biết được còn bao nhiêu cái hố như thế này phía trước”
“Giống như di vào khu vực có bom...”, Makarov nhấm mắt lại, ông tường như mình đang ở giữa vùng bom rơi lửa đạn Afghanistan.
"Đúng vậy, trước mặt chúng ta là một khu vực có bom, bởi vậy mọi người phải hết sức cẩn thận! Tôi đi trước thăm dò. mọi người hãy đi sau tôi, đi theo hàng dọc, đừng đi vào chỗ mà tôi chưa đi qua!”, Hàn Giang nói bằng giọng ra lệnh.
Mọi người tuân lệnh Hàn Giang, xếp thành một hàng. Hàn Giang đi đầu, Đường Phong và Lương Viện theo sau, Makarov và Yelena di sau cùng, năm người tiếp tục tiến vào khu rừng rậm rạp.
Hàn Giang dùng một cành cây dài để dò dường, anh liên tiếp tìm ra năm cái hố, nhưng năm cái hố này nông sâu khác nhau, có những cái hố không hề sâu. Makarov bỗng nhớ ra điều gì đó: “Có thể đây là những cái hổ do động đất tạo thành!”
“Cũng chi có thể giải thích vậy thôi!”, Hàn Giang lẩm bấm.
Năm người di một tiếng đồng hồ trong rừng rậm nhưng chỉ di được khoảng một, hai cây số. Trên đường đi xuất hiện rất nhiều loài kỳ hoa dị thảo, cá những loài cây cổ tầng tầng lớp lớp mà họ chưa từng trông thấy, nhưng họ lại không trông thấy bất cứ loài động vật to lớn nào. Chi có một vài loài côn trùng, bướm và những động vật nhỏ xuất hiện. Đường Phong vừa thấy kỳ lạ, vừa thấy căng thẳng. Đúng lúc anh đang ngạc nhiên thì Hàn Giang đi trước bỗng dừng lại. Đường Phong theo quán tính vẫn bước tiếp, suýt nữa xô phải Hàn Giang. Hàn Giang liền mắng anh, lúc này Đường Phong mới để ý thấy phía trước có một con trăn hoa dang quấn lấy thân cây khô. Con trăn hình như cũng đã phát hiện thấy mục tiêu, nó tày từ từ trườn về phía hội Đường Phong. Hàn Giang và Đường Phong chầm chậm lùi lại phía sau. Đột nhiên có người vỗ nhẹ lên lưng Dường Phong, anh quay lại nhìn, Lương Viện đang mở to đôi mắt hoàng hốt nhìn anh. Lương Viện run rẩy giơ tay phải chỉ lên phía trên đầu họ. Dường Phong biết Lương Viện chỉ gì, không dám ngửa đầu lên, chỉ liếc mắt nhìn lên trên đỉnh đầu - một con trăn khác đang, du trên cành cây phủ đầy rêu cũng từ từ trườn về phía họ. Đường Phong lanh hét sống lưng, sởn cả gai ốc.
Mọi người run rẩy định lùi lại phía sau. nhưng ngay lập tức phát hiện ra mình đã bị bao vây bởi bốn con trăn và hàng trăm hàng nghìn con rắn lớn nhỏ. Năm người lùi lại áp lưng vào nhau, đến cả Lương Viện cũng rút súng phòng thân ra, một trận đại chiến khó tránh khỏi đang chờ họ.
May mà trước khi tiến vào Khe Sói Hoang, họ tiêu đã nạp đầy đạn, chưa đợi bọn trăn áp sát, Hàn Giang đã 110 súng trước, “Đến đây, bọn chết tiệt chúng mày!”, Màn Giang bị ức chế bấy lâu nay vừa ban về phía lũ trăn vừa tức tối gào lên.
Đường Phong, Yelena và Makarov cũng bắt đầu nổ súng về phía bầy rắn. Theo sự chỉ huy của Hàn Giang, năm người hợp thành một đội hình du kích tiến lên tấn công. Hàn Giang và Yelena đi đầu dùng súng tiểu liên cỡ nhỏ bắn, Đường Phong, Lương Viện và Makarov áp lưng vào Hàn Giang và Yelena, cảnh giới ba phía còn lại, dùng súng ngắn đối phó với tất cả lũ rắn tấn công về phía họ.
Hàn Giang và Yelena liên tiếp nhả đạn, lũ răn phía trước xác bay vèo vèo, hai con trăn chặn phía trước họ cũng phái né đi. Đúng lúc này, một con rắn dài ngoằng có đầu hình tam giác lao từ trên cành cây xuống đầu Hàn Giang, Đường Phong ngửa dầu kêu lên thất thanh: “Cần thận! Trên đầu!”
Hàn Giang không ngửa đầu lên mà chỉ chĩa súng lên, nhả dạn, con rắn đó lập tức rơi xuống, thịt lòi cả ra ngoài. Đường Phong ngạc nhiên thốt lên: “Đây là loại rắn cực độc, nếu bị nó cắn một cái thì...”
Đường Phong không dám nói tiếp. Hàn Giang nghe xong cũng thấy sợ, nhưng anh không kịp nghĩ ngợi nhiều, đã bấn hết một băng dạn. Trong lúc Hàn Giang và Yelena thay đạn, nhũng con rắn khác lại trườn tới, hơn nữa còn càng lúc càng nhiều, lúc nhúc, gần như phủ kín cả khu rừng.
4
Trước đàn rắn càng lúc càng dày đặc, Hàn Giang và Ngư Yelena đểu nổi hết da gà, họ chưa từng trông thấy trận địa rắn nào hùng hậu thế này, hai người đưa mắt nhìn nhau, không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải tiếp tục xông lên.
“Bắt buộc phải nghĩ cách khác thôi! Đạn của chúng ta sớm muộn cũng hết!”, Đường Phong hét lên.
“Cậu có cách gì?”, Hàn Giang gần như rít qua kẽ răng.
“Tôi vẫn chưa nghĩ ra, hai người thì sao?”, Đường Phong quay về phía Makarov và Lương Viện.
Lương Viện tuyệt vọng lắc đâu, còn Makarov thì im lặng không nói gì. Đúng lúc này, một con rắn trên cành cây khô trên đỉnh đầu Makarov bỗng rơi xuống, Đường Phong dang định rút súng ra bắn nhưng không ngờ Makarov phản ứng nhanh nhạy, ông rút súng “pẳng pằng” hai tiếng, con rắn đó đã đứt làm ba, rơi xuống chân Đường Phong. “Bác bắn siêu thật!”, Đường Phong cảm phục thốt lên.
“Chuyện nhỏ ấy mà!”, rốt cuộc Makarov đã lên tiếng,
"Cứ bẳn như thế này quà thực không phải là cách hay. Nhớ lại trước đây lúc còn học trong trường KGB, chúng tôi cũng đã từng học về cách đổi phó khi gặp phải rắn, cách hay nhất để chống lại bọn chúng là lửa và mùi!”
“Lửa? Nhưng hiện giờ chúng ta thiếu nguyên liệu để đốt lửa! Hơn nữa như vậy rất dễ gây ra cháy rừng!”, Đường Phong lo lắng nói.
“Xời, đến cái mạng quèn còn sắp tiêu rồi mà cậu còn quan tâm tới việc bảo vệ môi trường sao?”, Hàn Giang càu nhàu.
“Lửa không phải là cách tốt nhất, trừ khi đốt cháy cả khu rừng này, như vậy còn dễ bị bại lộ hơn, hơn nữa chưa chắc đã hiệu quả!”, Makarov lại nói.
“Vậy theo bác phải làm thế nào ạ...”. Đường Phong lại hỏi.
"Cách tốt nhất là lấy mùi để đuổi lũ rắn! KGB đã từng nghiên cứu nhiều loài rắn, có vài loại mùi mà phần lớn loài rắn không chịu được...”
Makarov đang nói thì Hàn Giang đã ngắt lời ông: “Lão Mã. bác nói vậy đều vô ích. bây giờ chúng ta lấy đâu ra những thứ mùi mà bác bảo?”
“Đúng vậy, tôi cũng thấy cách này không thực tế!”, Makarov nói.
Ai ngờ Lương Viện bỗng kêu lên: “Nước hoa của cháu có khi lại có tác dụng!”
“Nước hoa?”, Makarov ngạc nhiên.
Nhưng Đường Phong lại trách móc: “Đừng cỏ vớ vẩn, nước hoa thì làm được gì? Nếu nước hoa có công dụng thi tại sao rắn nó vẫn quấn lấy người em, không phải ngày nào em cũng xịt nước hoa sao?”
"Đúng đấy, nước hoa có ổn không?”, Yelena nghi ngờ ngửi ngửi mùi nước hoa trên người mình.
"Không, em không nói là nước hoa bình thường em vẫn dùng mà là lọ này cơ!”, Lương Viện moi từ trong ba lô ra một lọ nước hoa đầy ắp rất đẹp, “Đừng xem thường lọ nước hoa này, đây là lọ nước hoa cha em mang từ Pháp về, nghe nói giá của nó là hơn ba chục ngàn dấy...”
“Hơn ba chục ngàn tệ? Một lọ nhỏ như thế này?”, Đường Phong ngạc nhiên nói.
“Không, ba chục ngàn đô!”, Lương Viện bô sung.
“Cái gì, đô chứ không phải tệ sao?”, Dường Phong càng thêm kinh ngạc. “Bởi thế mà em vẫn tiếc mãi chưa dám dùng đấy!”
“Vẫn còn có thứ mà em tiếc chưa dùng cơ à? Nhưng mà có dắt hơn nữa cũng chẳng để làm gì, chúng ta sắp bỏ mạng ở đây rồi. Em hãy dùng cật lực đi, đừng để phí nước hoa đắt như vậy!”, Đường Phong nói không chút hòa khí
“Trông bộ dạng ghét bỏ người giàu của anh kìa! Lợ nước hoa này là cha tặng khi thấy em tham gia đội thám hiểm của bọn anh đấy, nghe nói là nó không những rất thơm mà còn có thề đuổi muỗi và côn trùng trong rừng nữa, nhưng không biết có tác dụng gì với rắn không?”
“Lại còn đuổi muỗi đuổi côn trùng? Sao cha em lại không tiếc tiền bỏ ra hơn ba chục ngàn đô dể mua một lọ dầu gió thế không biết!”, Đường Phong không khỏi bật cười giữa lúc nước sôi lửa bỏng thế này.
“Thôi nào Đường Phong, hãy thử dùng nước hoa của Lương Viện xem sao!”
Nói xong, Makarov liền cầm lấy lọ nước hoa cao cấp của Lương Viện, vừa mới mờ nắp bình ra, một mùi thơm nức đã bay tới mũi. Makarov xịt một ít lên cánh tay rồi đưa lên mũi ngửi, ngay lập tức cảm thấy ngây ngấí. Makarov khẩn trương xịt nước hoa lên hai cánh tay và lên người.
Mùi thơm đặc biệt tỏa ra từ ông khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên. “Đây là nước hoa gì vậy, tôi chưa từng ngửi mùi này?”, Yelena nói.
“Đúng vậy, cha cũng chưa bao giờ ngửi thấy!”, Makarov nói.
Để thử nghiệm tác dụng chống lại rắn của nước hoa, Đường Phong nhặt một cành cây khô dưới đất lên rồi xịt một ít nước hoa lên đó. Đường Phong vừa xịt vừa hỏi lại Lương Viện: "Nhìn anh làm em có thấy tiếc không vậy?”
Lương Viện bỗng chớp chớp mắt, gật đầu lia lịa: “Tiếc lắm, hơn ba chục ngàn đô đó!”
“Không phải tiếc, đợi xong việc rồi tìm Hàn Giang tính sổ!”
“Xời, cậu giỏi quá nên nghĩ được ra vậy! Hiện giờ đến thân tôi còn khó giữ. chẳng còn là người của đơn vị nào mà cậu vẫn còn mong tôi thanh toán tiền nước hoa à? Cậu nên tìm Yelena đi, chỗ Hyushin dễ thanh toán hơn!”, Hàn Giang còn nhàn hạ de nghĩ tới việc thanh toán.
“Thôi nào, mọi người đừng buôn chuyện nữa! Còn chưa biết là loại nước hoa này có tác dụng hay không đấy!”, Yelena lẩm bẩm.
“Cha thấy được!”, Makarov có vẻ tự tin.
Đường Phong quẳng cành cây bôi đầy nước hoa về phía dàn rắn gần đó, cành cây rơi xuống chỗ đàn rắn khiến chúng lập tức bò toán loạn, tức tốc tản đi và không dám lại gần cành cây đó nữa.
“Thử nghiệm thành công! Loại nước hoa này có thể chống được rắn thật!”, Đường Phong lớn tiếng tuyên bố, đông thời đưa nước hoa cho Lương Viện. Năm người lần lượt xịt nước hoa. Hàn Giang còn xịt nước hoa lên cả cành cây để dùng nó dò đường. Chiêu này quả nhiên công dụng, dàn rắn phía trước lần lượt tránh ra, chẳng mấy chốc Hàn Giang đã di tới trước một cây khô hình thù rất kỳ dị.
Hàn Giang bỗng dừng lại, bởi vì dang có một con mãng xà vắt trên cành cây bất động. Lúc này, mùi nước hoa thơm nức lan tỏa ra xung quanh khu rừng, khiến đàn rắn lần lượt bò đi, nhưng con mãng xà này vẫn không nhúc nhích, hình như nó không buồn để ý tới mùi nước hoa này.
Hàn Giang lấy cành cây thăm dò mấy lần nhưng đều vô ích. Cuối cùng anh đành phải quẳng cành cày xịt đầy nước hoa về phía con mãng xà trên cành cây. Thân con mãng xà khẽ cử động, nhung mặc cho mùi nước hoa thơm phức trên cành cây tỏa ra xung quanh, nó vẫn không chịu di chuyển.
“Vô ích thôi, hình như con mãng xà này đang bị thương”, Yelena bỗng nói.
Mọi người quan sát kĩ, quả nhiên trên bụng mãng xà có một vết thương, lúc này máu đang trào ra. Xung quanh cái cây khô, mùi máu tanh còn lấn át cả mùi nước hoa.
“Lẽ nào đây chính là con mãng xà từng chạm trán chúng ta trong Vãng Sinh Hài?”, Hàn Giang nhớ kì lại trận đấu Đảng sợ đó
"Không chỉ bị thương đâu, anh có phát hiện ra không, bụng của con mãng xà này...”, Yelena cảnh giác.
“Bụng?” Hàn Giang nghi ngờ quan sát bụng con mãng xà trước mặt. Đường Phong nhìn ngay ra vấn đề: “Trong bụng con mãng xà này có thứ gì đó, hình như nó nuốt phải thứ gì đó khó tiêu hóa, cộng thêm vết thương nữa nên kê cả khi ngửi thấy mùi nước hoa khó chịu nó cũng không thể di chuyển được.”
“Nhưng nó đang ngáng đường di của chúng ta, phải làm thế nào?’’, Lương Viện hỏi.
"Vậy thì dừng có trách tôi đấy, mọi người di sau tôi!”
Hàn Giang bồng súng tiểu liên tiến về phía con mãng xà. Hàn Giang vừa định bước chân qua thì con mãng xà đã ngóc đầu, chuẩn bị tư thế tấn công. Hàn Giang tiến thêm bước nữa, mãng xà liền tấn công anh. Hàn Giang tức giận gào lèn: “Chết đi!”, sau đỏ nồ súng.
“Tạch tạch tạch tạch tạch...”, khẩu tiểu liên liên tiếp nhả đạn. Tất cả đều băn (rúng con mãng xà, thân nó co lại trườn về phía sau. Hàn Giang tưởng rằng lần này nó đã chết chắc nên dà mạnh dạn tiến lại gần nó. Nhưng anh không ngờ con mãng xà này sau khi trườn về phía sau một đoạn vẫn bất chấp làn mưa dạn nhào lên, Hàn Giang giật minh lùi lại. Nhưng lúc này đã muộn, Hàn Giang chí cảm thây tối sầm mặt mũi, mùi máu tanh nồng vây quanh anh. Tới khi anh chuẩn bị phản ứng thì khấu súng tiểu liên trên tay đã rơi mất, con mãng xà đó dà trườn lên người anh.
Đường Phong vả Yelena vội vàng lao tới, nhưng trước con mãng xà đang quấn lấy Hàn Giang, họ đều luống cuống, không biết phải làm thế thế nào. Đường Phong không dám no súng bừa, anh nhìn Yelena. Yelena cũng không biết phải làm thế nào. Lúc này, Makarov đứng đang sau liền lớn tiếng hét lên: “Hàn Giang, dùng dao găm!”
Hàn Giang lập tức tỉnh ra, mùi máu tanh xộc lèn mũi cùng chất nhầy nhứt dính khắp người khiến dầu óc anh quay cuồng. Vừa chiến dấu với mãng xà, cố gắng hết sức không dẻ nó siết chặt, Hàn Giang vừa rút dao găm ra, đâm thật mạnh vào phần bụng của mãng xà. Máu quyện cùng chất nhớt dính chảy ra từ cơ thể mãng xà, Hàn Giang không bận tâm những thứ này, anh đâm liên tiếp vào bụng mãng xà. Mãng xà rên lên thảm thiết rồi trườn khỏi người Hàn Giang. Hàn Giang giong như phát điên, anh lật người lại cưỡi lên thân mãng xà, dâm liên tiếp vào mình nó.
“Hàn, nó chết roi!”, Yelena kêu lên, nhưng Hàn Giang vẫn điên cuồng đâm chém lên thân mãng xà.
Trong lúc Yelena không biết phải làm gì thì Đường Phong bỗng kêu lên: “Mọi người nhìn xem, dày là thứ gì vậy?”, mọi người tập trung quan sát, thì thấy một thứ màu đen lòi ra từ phần bụng của con mãng xà vừa bị Hàn Giang đâm nát.
6
Hàn Giang vẫn bò trên người mãng xà, đâm chém nó. Yelena đành phải lao tới, kéo Hàn Giang như dang phát điên xuống. Nhát dao cuối cùng trong tay Đường Phong rạch một đường dài trên bụng con mãng xà, thứ màu đen đã lộ ra.
“Người, là người!”, Lương Viện hốt hoảng kêu lên.
Tất cà mọi người đều kinh ngạc, phần đầu của người đó đã nát bét. còn mỗi chiếc áo đen trên người vẫn chưa bị dịch dạ dày của mãng xà tiêu hóa. Makarov nhoài tới quan sát một lúc: “Là người của Tướng quân, xem ra gã này nằm trong bụng mãng xà một lúc lâu rồi, phần da đầu đã bẳt đầu phân hủy.”
“Người của Tướng quân? Lẽ nào người của Tướng quàn đã liến vào ốc đảo?”, Đường Phong ngạc nhiên.
Makarov trầm ngâm một lúc, ông lắc đầu: "Không, tôi đoán rằng những con rắn này chính là một con trong đàn rắn tấn công chúng ta và bọn áo đen khi ở đàn thành.”
“Cũng có nghĩa là gã áo đen trong bụng mãng xà bị nuốt khi ờ trong dàn thành, sau đó con mãng xà này đã bám theo chủng ta tới đây”, Đường Phong nói.
Makarov gật gù: “Tôi nghĩ chắc là vậy. Mùi trên người chúng ta ở đây rất đặc biệt, Đường Phong, nếu đúng như cậu nói. đàn rắn này là do Bát Tư Ba nuôi thả năm nào, vậy thì hàng trăm năm nay bọn chúng đều là những kẻ canh gác nơi này, vậy tại sao lại cho phép chúng ta tiến vào đây?”
“Nơi này mấy trăm năm nay đều không có ai đặt chân đến thật ư? Con không tin!”, Yelena nói.
“Có, có người, đừng quên Misha, Mã Xướng Quốc và cả người phụ nữ bí hiểm thành viên trong đoàn thám hiểm”, Makarov nói.
“Đúng, bác nói vậy thì cháu đã hiểu tại sao trước khi chết Mã Xướng Quốc vẫn hoảng hốt gào lên 'ốc đảo chết chóc’ rồi. Ông ta và đám thuộc hạ của mình đã từng tới đây, dĩ nhiên cũng gặp phải tất cả những gì chúng ta đã gặp - những khe đất xuất hiện liên tiếp, từng đàn hàng trăm hàng nghìn con rắn và mãng xà, chưa biết chừng còn có cả mãnh thú mà chúng ta chưa từng trông thấy nữa!”, Đường Phong bỗng nhớ lại những gì Stephen nói trước khi chết.
“ừm, nhũng bộ xương dưới khe đất có thể chính là người của Mã Xướng Quốc hoặc là những ai đã từng tới dây trong vài trăm năm qua!”, Makarov ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Chắc là toàn bộ thuộc hạ của Mã Xướng Quốc đã mất mạng ở dây, chi có một mình ông ta may mắn thoát khỏi ốc đảo và Khe Sói Hoang, thậm chí ông ta còn không dám ở lại mà vội vàng bắt đầu hành trình trốn chạy của mình. Tôi nghĩ rằng lúc đó ông ta đã rơi vào trạng thái suy sụp nên mới chọn cách từ bỏ. Tại đây ông ta đã mất di niềm tin tìm thấy Mật Thành, dù có thể ông ấy biết ràng mình đã đang ở rất gần Mật Thành”
“Xem ra ốc đảo này Đảng sợ thật, đến nỗi người liều mạng như Mã Xướng Quốc cũng rơi vào trạng thái suy sụp khi tới đây”, Đường Phong nói xong bỗng nhớ ra điều gì đó, “'Vậy thì Misha và người phụ nữ bí hiểm trong đội thám hiểm thì sao?”
“Điều này thì...”, Makarov chần chừ, “Tôi nghĩ ràng có lẽ họ là những người duy nhất đặt chân tới Mật Thành trong vài trăm năm nay, nhưng... nhưng tôi cũng không biết rốt cuộc Mỉsha đã đi tới đâu!”
“Cảnh cổng hoành tráng nguy nga!”, Đường Phong nhớ lại bức thư Misha viết cho Lương Vân Kiệt, “Cháu nghĩ rằng chác đó chính là cánh cổng của Mật Thành, chắc chăn ông ta đã vào trong Mật Thành. Còn người phụ nữ bí ẩn hay là ai khác từng tìm thấy Mật Thành thì cháu không rõ nữa!”
“Đường Phong, cậu không cảm thấy kì lạ sao? Đội quân trang bị tinh nhuệ như hội Mã Xướng Quốc lại không tìm thay Mật Thành trong khi đó Misha lại có thể tìm thấy!”, Makarov chau mày.
“Được rồi dấy, mọi người chẳng quan tâm gì tới tôi cả!", giọng Màn Giang vang lên cạnh Đường Phong. Đây là lần đầu tiên Đường Phong nghe thấy người cứng rắn như Hàn Giang lại càn tới người khác quan tâm, xem ra lúc nãy anh đã bị mãng xà làm cho khiếp sợ thật sự.
“Đội trưởng Hàn, chúng tôi có thể làm gì giúp anh không?”, mặt Đường Phong dầy vẻ quan tâm nhìn Hàn Giang đang người ngợm bần thiu.
“Nước, tôi cần tắm!”, Hàn Giang đau khổ kêu lên.
“Anh cố chịu đựng vậy, ở dây lấy đâu ra nước?”
“Mọi người thử chịu đựng sự bốc mùi buồn nôn này xem rồi sẽ rõ!”
Đường Phong đảo mắt, nói: “Đừng uy hiếp bọn tôi, có nước hoa ở đây, anh không làm chúng tôi hôi hám được đâu! Hay là xịt một ít nước hoa giá hơn ba chục ngàn đô này đi, dám hảo người anh sẽ thơm phức!”
"Mau xịt cho tôi đi, tôi sắp chịu hết nồi rồi! Mẹ kiếp,tôi chưa từng gặp con rắn nào mà mùi tởm thế này!"
Đường Phong đành phải xịt một ít nước hoa cho Hàn Giang. Mọi người có nước hoa bào vệ cơ thể nên lại tiếp lục tiến lên.
Năm người lại khó nhọc đi tiếp vài trăm mét, mặt đất phù kín cây khô và lùm cây gai góc, nên cả nhóm di chuyển rất khó khăn. Đường Phong căng thẳng quan sát xung quanh, hình như đàn rắn đã rút lui hết, khu rừng lại trờ nên tĩnh mịch yên ắng, thậm chí đến côn trùng cũng không thấy đâu nữa. Liệu mãnh thú có đột ngột xuất hiện không nhi?
Nghĩ tới đây, Đường Phong bất giác rùng mình, nhưng ngồi quỳ trong truyền thuyết đã không xuất hiện. Điểu khiến anh cảm thấy khó hiểu là khi đứng bên ngoài rửng rậm, họ có thể thấp thoáng trông thấy Mật Thành, nhưng giây phút này nó đã hoàn toàn biến mất.
“Khu rừng này không rộng, về lí mà nói thì chúng ta gần như sắp ra khỏi rừng rồi!”, Lương Viện cũng nhận ra vấn đề.
“E rằng chúng ta lại phải đi một vòng nữa trong rừng rậm cũng nên!”, Makarov nói.
“Mặc kệ là đi bao nhiêu vòng, chỉ cần ra được bên ngoài là được!”, Hàn Giang vừa dứt lời liền đứng ngay lại
Lúc này anh trờ nên vô cùng cấn thận, hình như anh vẫn chưa hết hoảng sợ vì vụ ban nãy. Ngược lại Yelena mạnh dạn hơn anh, cô tiếp tục bước lên phía trước. Hàn Giang bỗng hét lên: “Yelena, đợi đã, em nhìn xem đó là gì vậy?"
“Em nhìn thấy rồi!”, hình như Yelena đã chuẩn bị tâm lý từ trước.
Dường Phong đi theo, anh phát hiện trong đống cây khô và bụi rậm trước mặt thấp thoáng hiện lên một vật giống như một phiến đá. Lúc Đường Phong và Hàn Giang đi tới, Yelena đã phủi bớt lớp địa y và rêu xanh dày cộm che phù trên đó đi. Cô cảm thấy ngạc nhiên bởi thể tích của phiên đá vượt xa sức tưởng tượng của mình, phần vừa mới lộ ra chỉ là một góc nhỏ. Đường Phong vừa trông thấy đã nhận ra điều khác thường của phiến đá này: “Phiến... phiến đá này bề ngoài rất bình thường, nhưng rõ ràng là được ai đó mài mòn, rất có thề lại là một tấm bia đá!”
Mắt mọi người sáng lên, họ vội vàng mỗi người một tay giúp Yelena phủi sạch lớp rêu trên tấm bia đá. Quả nhiên, trước mặt mọi người là một tàng đá to lớn phẳng phiu, rõ ràng đây cũng là một tấm bia, một tấm bia đá bị đổ!
Yelena tỉ man quan sát tấm bia đá này nhưng lại đầy hoài nghi: “Đường Phong, hình như trên tấm bia đá này không có chữ gì cả!”
Đường Phong cũng ngồi xổm xuống quan sát cẩn thận, quả thật trên bia đá không có chừ, nhưng anh vẫn tin vào phán đoán của mình, đây chính là một tấm bia đá cổ, chắc chắn không sai được! Đường Phong đứng dậy, lùi lại vài bước, nhìn xung quanh. Anh bông phát hiện ra mép phải của bia đá có một chỗ hơi nhô lên, giống như một ụ đất nhỏ nhưng trông lại rất không tự nhiên. Trên ụ đất đó không có cây mọc lên, chỉ có địa y và rêu xanh phù kín.
Đường Phong lập tức nghĩ ngay tới điều bí hiểm phía dưới, anh rút dao găm ra, tức tốc tróc địa y và rêu xanh trên ụ đất nhỏ. Chẳng mấy chốc phía dưới cũng lộ ra một tảng đá - một tàng đá vuông vắn “Mọi người nhìn này, đây là một bệ dữ bằng đá, chắc nó là chân tấm bia. Nhìn này, vòng quanh bệ đá còn khắc cả hoa văn nữa!”
Đường Phong cúi xuống, lấy tay phủi lớp đất trên bệ đá đi, mắt anh bỗng sáng lên: "Rồng! Là hoa văn rồng, hoa văn đàn rồng! Đây là biểu tượng của đế vương.”
“Bia Khiếp Thiết quân là do đại quân Hốt Tất Liệt lập nên, phía trên trống trơn chẳng có hoa văn gì cá, ở đây bỗng mọc ra một tấm bia đá có khắc hoa văn là sao?”, Hàn Giang lắc đầu không hiểu.
Nhưng Đường Phong lại nói rất chắc chắn: “Không sai, hoa văn rồng này là phong cách điển hình của Tây Hạ, đây chắc là một tấm bia đá thời kỳ Tây Hạ!”
“Bia đá thời kỳ Tây Hạ? Vậy tại sao trên đó lại không có chữ?”, mọi người không hiểu.
Đường Phong đứng đậy, tự mình khua tay múa chân một lúc mới giải thích: “Nếu như tôi không nhìn nhầm thì tẩm bia đá bị đổ này vốn được dựng trên bộ đá. Bệ đá hiện giờ nằm ở phía bên phải tấm bia, từ vị trí này cho thấy, mặt chính của bia đá chắc là bị úp xuống dưới, mặt chúng ta đang nhìn thấy chỉ là mặt sau của tấm bia, đương nhiên là không thể có chữ rồi!”
Lúc này mọi người mới hiểu ra. Đường Phong lại dùng dao găm đào đất bên mép tấm bia đá, lại có hoa văn tinh xảo hiện lên, vần là họa tiết rong cuộn trong mây ngũ sắc. Đường Phong không chút do dự nói tiếp: “Phán đoán của tôi không sai, dày là một tấm bia đá thời kỳ Tày Hạ, hơn nữa còn được chạm khắc rất tinh xào. Rõ ràng là tấm bia đá này có ý nghĩa rất đặc biệt với Tây Hạ, nếu không thì họ đã không lăng phí thời gian và sức lực để dựng một tấm bia đá tinh xảo như thế này ở đây."
“Đúng vậy, trên bia Khiếp Thiết quân đều không chạm khắc hoa văn, hơn nữa ngoài mặt có khắc chữ ra thì những chỗ khác đều rất thô ráp!”, Hàn Giang nói.
“Tấm bia đá này tuy không to bằng tấm bia Khiếp Thiết quân nhưng lại được chạm khắc tinh xảo thế này, bởi vậy tôi đoán rằng nó có ý nghĩa quan trọng với Mật Thành và Tây Hạ. Dĩ nhiên nó cũng có tác dụng rất lớn dối với chúng ta, muốn dọc được chừ trên bia đá mọi người hãy cùng nhau lật nó lại!”, Đường Phong hào hứng nhìn mọi người đề nghị.
“Lật tấm bia lại?”, Hàn Giang có vè do dự, “Chi dựa vào mấy người chúng ta?”
“Còn cả tôi nữa!”, Lương Viện xung phong.
“Yên tâm, cô cũng có phần mà, ở cái nơi quái quỷ này tôi cũng không coi cô là đại tiếu thư đâu, cô cũng phải làm chứ!”, Hàn Giang trêu chọc.
“Vốn dĩ là vậy rồi!”, Lương Viện không chịu thua.
Vậy là mọi người bắt dầu lật tấm bia, năm người đứng cạnh mép bia đá cùng dốc sức, tốn bao công sức, họ mới nhấc được tấm bia lên một chút. “Không ngờ tấm bia đá này không to mà lại nặng như vậy!”, Đường Phong mím môi mím lợi kêu than rồi ra hiệu cho mọi người buông tảng đá xuống. Năm người nhìn nhau, chỉ biết thở hổn hển.
Bồng Lương Viện kêu lên: “Chúng ta ngốc thật! ở dây có bao nhiêu là cành cây thế này mà không biết dùng chúng làm đòn bẩy!”
Hàn Giang vừa nghe vậy, không nể nang gì liền phản bác lại: “Đại tiểu thư, cô tưởng tôi không biết dùng chắc, nhưng chưa nâng thì làm sao biết được tảng đá này nặng như vậy chứ!”
Vậy là mọi người tìm năm cành cây to, chắc làm đòn bầy. tất cả lại nhấc tảng đá lên một khoảng rồi đặt đòn bay xuống dưới, cùng nhau dốc sức, rốt cuộc tảng đá cũng đã được đẩy lên. Đúng lúc hòn đá đang lơ lửng thì Lương Viện bỗng kêu lên thất thanh “á”, rồi một tiếng “rắc” vang lên, đòn bẩy trên tay cô gãy làm đôi!
“Giữ chặt!” trong thời khắc quan trọng, Makarov hét lên, Đường Phong, Hàn Giang và Yelena cùng dốc sức nàng, rốt cuộc họ cũng giữ được cho tảng đá đang lư lửng không ụp xuống đất. Lương Viện định thần lại, vội vàng chạy lên phía trước, lấy hai tay dồn thêm sức, cuối cùng năm người cũng lật được tấm bia đá nặng trịch lại.
Bia đá bị úp xuống bao nhiêu năm qua giờ đã được lật lại, bụi đất bay mù mịt, Đường Phong vừa phẩy bụi trước mặt vừa lớn tiếng hỏi Lương Viện: “Ban nãy em kêu cái gì vậy làm mọi người giật mình, suýt chút nữa anh cũng buông tay ra!”
"Bới vì... bời vì em nhìn thấy hài cốt dưới tấm bia đá!”, Lương Viện vẫn chưa hết sợ hãi.
“Hài cốt? Hài cốt phía dưới tấm bia đá?”, mọi người ngạc nhiên.
Đợi bụi tản di, mọi người chăm chú quan sát kĩ hơn thì thấy, quả nhiên phía dưới tấm bia đá vừa mới được nhấc lên. trong lớp đất ẩm ướt có cả một đống hài cốt ngổn ngang.
“Tại.. tại sao phía dưới này lại xuất hiện hài cốt?”, Đường Phong giật mình nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Xem ra những nạn nhân đen đủi này bị tấm bia đá đè chết!”, Hàn Giang tự nhiên nghĩ tới điều này.
“Bị bia đá đè chết ư?”, Makarov không vội phán đoán mà ngồi xuống quan sát thật kĩ, tuy những đoạn xương này nằm ngang dọc hỗn loạn nhưng ông vần có thể nhận ra đống xương này là hài cốt của bốn người, “Bốn bộ hài cốt, nếu như những người này bị bia đá đè chết, vậy thì họ cũng chậm chân thật đấy!”
Yelena hiểu ngay ý Makarov: “Ý cha là có người cố ý đẩy đổ bia đá, đè chết bốn người này!”
Makarov gật gù: “Nếu không thì không thể có chuyện bốn người cùng lúc vô tình bị bia đá đè chết được!"
"Biết đâu họ không phải bị bia đá đè chết thì sao ạ?”, Hàn Giang đưa ra một khà năng khác.
Makarov xua tay: “Không, bọn họ bị bia đá dè chết đấy. Tôi đã kiểm tra rồi, xương ống, chân của bốn hài cốt này đều bị gãy thảnh nhiều đoạn. những mẩu xương khác cũng bị nứt gãy. Có thể thấy họ đã bị vật nặng đè lên, gãy xương, rồi còn bị chèn nát cả nội tạng dẫn đến tứ vong nữa.”
“Thật là một hiện trường mưu sát kỳ lạ!”, Lương Viện thốt lên.
“Điều kỳ lạ hơn là ở đây này!”, Hàn Giang bỗng nhặt một khẩu súng ngắn đã hoen rỉ loang lố từ trong bùn đất lẫn xương người lên, “Khẩu súng lục Colt MI917 do Mỹ sản xuất.”
“Vậy thì những người này không phải người cồ đại rồi!”, Đường Phong nói.
“Bước đầu xem qua hài cốt cho thấy quả thực họ không phải là người cổ đại, đều là đàn ông, tuổi tác lúc chết vào khoảng từ hai mươi tới ba mươi tuổi, là người Mông Cổ!”, Yelena phán đoán rất chuyên nghiệp.
“Từ đất và di vật xung quanh cho thấy, chắc là họ chết cách đây mấy chục năm.”, Makarov nói rồi nhặt một đoạn phéc mơ tuya (13 hoàn toàn rỉ sét từ dưới đất lên, “Dây chắc là một đoạn khóa phéc mơ tuya của áo jacket!”
Đường Phong lập tức hiểu ra mọi chuyện: “Như vậy có nghĩa là rất có thể những người này là trợ thủ của Mã Xướng Quốc.”
"Không phải là những thành viên thất lạc của đoàn thám hiểm chứ?”, Lương Viện hỏi.
“Điều này thì...”, Đường Phong trớ nên do dự, anh nhìn Hàn Giang, Hàn Giang lại nhìn sang Makarov, lúc này Makarov mới lắc đầu nói: “Không thể là thành viên của đoàn thám hiểm được. Theo như tôi biết thì đoàn thám hiểm năm đó không dùng loại súng này. Ngoài ra, từ những gì để lại của bốn người này cho thấy họ cũng không thể là người của đoàn thám hiểm.”
“Người của Mã Xướng Quốc ư? Đường Phong chìm trong suy tư, mãi lâu sau anh mới hỏi: “Vậy thì sẽ nảy sinh một vấn đề, tại sao tấm bia đá lại bị xô đổ? Hay nói cách khác là ai đã cố tỉnh xô đổ tấm bia đá?”
“Theo như những gì chúng ta biết được trước đầy thì khả năng lớn nhất là Misha hoặc là người phụ nữ bí ẩn thành viên của đoàn thám hiểm, hoặc cũng có thể là thành viên thất lạc nào đó trong đoàn thám hiểm, bởi vì chỉ có họ mới đi tới dây được!”, Hàn Giang suy đoán.
“Thật không thể tin nổi, cả hội Misha và Mã Xướng Quốc đã cùng nhau vào trong ốc đáo, sau hàng loạt những điều Đảng sợ gặp phải họ, vẫn chiến đấu một trận quyết tử!", Lương Viện trầm trồ.
“Từ kết quả này cho thấy hình như quân của Mã Xướng Quốc đã thua!”, Yelena nói.
“Tôi đang nghĩ đến một chuyện, khi đến Đại Bạch Tuyền tại sao người phụ nữ bí ẩn trong đoàn thám hiểm không ở lại mà rời khỏi đó?”, Đường Phong bỗng nhắc lại, phát hiện ở Đại Bạch Tuyền. "Theo như suy đoán ban đầu của chúng ta thì rất có thể Mã Xướng Quốc đã cứu giúp người phụ nữ đó”.
“Hoặc là bọn họ đã thỏa hiệp với nhau, cũng có thể là người phụ nữ đó dà bị Mã Xướng Quốc uy hiếp, dĩ nhiên vẫn còn một khả năng...”, Hàn Giang không nói tiếp.
"Trong đoàn thám hiểm có nội gián”, Makarov buột miệng nói.
“Bác nghi ngờ người phụ nữ trong đoàn thám hiểm?”
“Không! Tôi không chắc. Bất luận thế nào, sau khi tiến vào ốc đảo họ đã xảy ra xung dột, và phía Mã Xướng Quốc đã thua!”, Makarov tổng két.
“Hãy để cháu đọc tấm bia đá này xem sao!”, Đường Phong nói xong liền di tới cạnh tấm bia đá, dùng dao găm cạo bớt bùn đất xung quanh mặt chính của tẩm bia, từng dòng từng dòng chữ Tây Hạ đẹp dẽ hiện lên trước mắt anh...
Đường Phong chậm rãi đọc tên của tấm bia đá lên: "Bia sắc lệnh xây dựng Mật Thành...”, ngay sau đó là nội dung chính của tấm bia:
Trẫm thời thơ ấu gặp nạn lưu lạc trong dân gian nên đã ngao du thiên hạ, đi tới vùng đất xa xôi heo hút này, trong Hạn Hái đã trông thấy hang núi rồi lại thấy hồ lớn trong hang núi. Hồ lớn trôi dạt bất định, lúc lớn rộng vỏ bờ bến, lúc nhỏ lại không thấy dấu tích, lúc âm u, lúc trong xanh, khí hậu thiên biến vạn hỏa. Còn có một ốc đảo nằm trong hồ, nước dông lên thế nào cũng không nhấn chìm được nó. quả là đặc biệt. Quái thủ, kỳ hoa dị thảo phù kín ốc đào, giống như ờ một thế giới khác, Lúc đó trẫm liền cảm thấy vùng đất này không đơn giản, về sau ắt cỏ tác dụng lớn.
Sau này, trẫm quật khởi tại Hạ Lan, nhiều lần đánh bại Tống Liêu, chấn động sa mạc phương bắc, Đảng Hạng lập đại nghiệp, phát triển phồn thịnh. Nhưng đến nay, mới lập quốc được vài năm mà phần lớn quốc dân đã ngạo mạn, xa xi, trẫm e rằng cứ thế này ất sẽ sinh họa, giữa lúc thái bình nhưng vẫn lo nghĩ tới lúc an nguy, không thế không bất an.
Một hôm, trẫm đì săn bắn ờ phía bắc, quan sát địa hình núi non vùng này liền nói với các đại thần rằng: "Nước ta phía đông có Khiết Đan, phía nam có Đại Tống, Thổ Phồn, phía tây có Hồi Côt, lúc nào cũng có ngụy cơ thành kẻ thù. Nhưng phía đông, nam và tây đều có những thị trấn quan trọng đế trấn thủ, nên ba phía này không cần lo lắng. Chi có duy nhất phía bắc, không có thị trấn nào, nếu ké thù mạnh tân công vào đây thì phần trung tâm của nước ta sẽ bị đánh, lòng trẫm thật bất an!,. Một Tụng Ngoa Bàng nói: “Phía bắc không cỏ kẻ thù mạnh, lại cỏ sa mạc Hạn Hải chắn ngang, có thể lấy đó làm bình phong! Trẫm nói: “Ta quan sát phía bắc, tuy có sa mạc Hạn Hái chắn ngang, sa mạc lớn ở phía bắc, vượng khí dồi dào. Thời nhỏ trẫm từng tới đây du ngoạn, biết rõ những người ở sa mạc phương bắc này dũng cảm thiện chiến, e rằng vài trăm năm sau sẽ gây đại họa cho Đảng Hạng chúng ta!" Quân thần nghe xong, không bẩm tấu gì thêm nữa.
Tới một hôm, trầm cưỡi ngựa lạc đường, vào nhầm một hang núi, ban đầu cùm giác quen thuộc nên đã đi bộ vào trong, đi qua hồ nước lớn. Trong chốc lát sương mù bao phủ, sấm chớp đùng đùng, cuồng phong gào thét, nước trong hồ dâng trào. Chi mình trẫm bị cô lập trên ốc đào, được ông trời phù hộ nên nước không nhấn chìm ốc đảo.
Trên ốc đào có biết bao là quái thú kỳ dị, kỳ hoa dị thảo bởi vậy cũng nguy hiếm hơn trước đây rất nhiều. Còn có một loài ác thủ, trẫm gọi tên nó là “ngỗi quỳ” thật sự rất khó đối phó. Đến đêm, trẫm dù mệt mỏi cũng không dám ngủ, bỗng trông thấy một ấn sĩ từ thế giới khác bước ra từ trong sương khói, nói với trẫm rằng: “Vừng đất này vô cùng nguy hiểm, dễ phòng thủ khó tấn công, lại có thế là một Địa Cân Trạch của ta. ”
Trời sáng, sương mù tản đi, không còn trông thấy ẩn sĩ đâu nữa, trẫm quỳ lạy trời đất, cảm giác như ẩn sĩ chính là ông nội mình, cũng giống như tiên để, trẫm liền quỳ lạy vùng đất này lần nữa. Lúc đó, nước trong hồ đã rút đi, trẫm ra khỏi ốc đảo, nói với quần thần: “Trẫm sẽ xây thành trên vùng đất này, đồng thời phái binh sĩ dũng cảm thiện chiến tới đây trấn giữ. ” Vậy là trong vòng ba năm ta đã có Mật Thành. Ngay trong năm sau thì xây dựng Hắc Thành, hai thành này lần lượt trấn giữ phía đông và phía tây miền bắc. Một Thành là chỉnh, Hắc Thành hỗ trợ, lòng trầm bình an, tạc nên tẩm bia này đế ghi chép lại.
Bạch Cao Đại Hạ quốc, hoàng đế Ngôi Danh Nguyên Hạo chắp bút.
Đọc xong tấm bia đá, Đường Phong vô cùng ngạc nhiên: “Bài văn bia này hóa ra là do Nguyên Hạo dích thân viết! Đây có thể là bài văn duy nhất do Nguyên Hạo viết từ trước đến nay được phát hiện ra!”
“Lại mọc ra một bài văn bia, trên văn bia này nói cái gì vậy?”, hình như Hàn Giang vẫn chưa hiểu.
“Tóm tắt lại là Nguyên Hạo viết bài văn bia này là để kể lại nguyên nhân ông xây dựng Mật Thành, về cơ bản thi gân giống như những gì chúng ta suy đoán trước đây, bởi vậy bài văn bia này mới tên là ‘Bia sắc lệnh xây dựng bia Mật Thành’”. Đường Phong lại đọc lại bia đá rồi nói tiếp: “Nhưng trong bài văn này cũng đã tiết lộ một vài tin tức quan trọng. Đoạn thứ nhất, Nguyên Hạo đã nhắc tới giai đoạn thời trẻ ông từng gặp nạn trong dân gian, ông nói rằng thời trẻ ông đã từng tới dây. Những gì ông miêu tà về Khe Sói Hoang và Vãng Sinh Hài hoàn toàn giống như những gì chúng ta đã gặp phải. Điều đó cho thấy trước khi thành lập nước Tây Hạ, cảnh vật trong Khe Sói Hoang đã như thế này rồi. Trong đoạn kết thứ nhất Nguyên Hạo nói rằng lúc đó ông đã dự cảm được nơi đó sau này có thể sử dụng với mục đích lớn.”
“Những điều này hơi bốc phét thì phải, lúc đó ông ta mới chỉ là một đứa trẻ mà đã biết ờ đây sau này phát huy tác dụng lớn ư? Lương Viện kêu lên.
“Tạm thời không quan tâm tới việc ông la có bốc phét hay không, tiếp đến đoạn thứ hai, thứ ba. Nguyên Hạo đã nói vắn tắt về lịch sử ông lãnh đạo người Đảng Hạng xây dựng Tây Hạ, ngay sau đó ông đã đổi chủ đề, nhắc tới việc sau khi xây dựng rây Hạ. Sự ngạo mạn xa xỉ của dân chúng ngày càng thịnh hành khiến ông cảm thấy lo lắng.
Đúng lúc này, Nguyên Hạo tới miền bắc để săn bắn. Miền bắc là ớ đâu? Tôi nghĩ ràng ở đây Nguyên Hạo đã ám chỉ khu vực biên cương ở phía bắc Tây Hạ Sau khi quan sát địa hình núi non vùng biên cương phía bắc, Nguyên Hạo và các đại thần đã nói chuyện với nhau, chính đoạn này đã có thể giải thích nguyên nhân trực tiếp khiến Nguyên Hạo xây dựng Mật Thành Ông nói rằng ở phía đông, nam và tây của Tây Hạ đều là kẻ thù mạnh, nhưng ớ ba nơi này đều đã đóng quân phòng thù nên ông cho rằng không cần phải lo lẳng. Còn biên cương phía bắc lại không có thị trấn canh giữ, bời vậy Nguyên Hạo cho rằng đây là nơi dỗ gặp nguy hiểm nhất. Nếu như có kẻ thù mạnh từ đây tấn công thì Tây Hạ sẽ dễ dàng bị tấn công vào trung tâm, diều này khiến ông rất lo lắng. Nhưng các đại thần lại không cho ràng như vậy. Một Tạng Ngoa Bàng nói rang phía bắc không có kẻ thù mạnh, lại có sa mạc Go-bi chắn ngang, có thể coi đó là bình phong che chắn cho phía bắc Tây Hạ. Nguyên Hạo đã thông qua hai điều đế phản bác lại Một Tạng Ngoa Bàng, điều thứ nhất, ông nhìn thấy ở phía bắc vượng khí dồi dào, điều này hơi xa rời thực tể; điều thứ hai, Nguyên Hạo nói rằng thời trẻ ông đã từng tới phía bắc du ngoạn, chứng kiến người bản địa dũng cảm thiện chiến, bởi vậy ông lo lắng ràng, mấy trăm năm sau bộ lạc dũng cảm thiện chiến này sẽ trờ thành đại họa tiềm ẩn của Tây Hạ.”
Makarov ngắt lời Đường Phong, ông nói: “Những người ở sa mạc phía bắc mà Nguyên Hạo nói ở đây là chi những người Mông cổ phải không?"
Đường Phong gật đầu: “Đúng vậy, thời đó sa mạc phía bắc bị chia cắt thành năm bảy phần, rất lạc hậu, các bộ lạc thường xuyên tàn sát lẫn nhau, chưa đủ tầm để trờ thành sự uy hiếp đối với Tây Hạ. Nhưng Nguyên Hạo đã dự cảm thấy những Khiết Đan, triều Tống, Thổ Phồn, Hồi Cốt tuy là những kẻ thù yếu thế không đáng sợ nhưng con người ở sa mạc phía bắc này tương lai có thể thật sự trở thành đại họa của Tây Hạ. Quà nhiên, lịch sử sau này đã chứng thực cho sự lo lẳng của Nguyên Hạo.”
“Cái này cũng hốc phét hơi kinh đấy! Hơn một trăm năm trước mà Nguyên Hạo đã có thể dự liệu được người Mông Cổ sẽ quật khởi diệt vong Tây Hạ?”, Hàn Giang lắc đầu không tin.
“Nói như vậy có thể hơi quá, nhưng Nguyên Hạo không hổ danh là anh hùng một thời đại, đối với cục diện tương lai cũng có phán đoán tương đối chuẩn xác. Ồng đã từng giao tranh với Khiết Đan, Đại Tống, Thồ Phồn, Hồi Cốt, gàn như đánh bại tất cà, bởi vậy, ông biết rằng những kè thù này vốn không phải là đối thủ của ông, tương lai cũng không phải. Còn những bộ lạc sinh sổng trên tháo nguyên ớ phía bắc sa mạc, tuy lúc đó vẫn còn yểu nhưng không thể không dề phòng, dày chính là nguyên nhân trực tiếp khiến Nguyên Hạo quyết tâm xây dựng Mật Thành.
“Vậy nên trong đoạn thứ tư, Nguyên Hạo đã viết một câu truyện còn ly kỳ hơn. Một hôm ông lại một mình lạc vào Khe Sói Hoang, sau khi gặp phải một loạt những chuyện Đảng sợ, Nguyên Hạo đã tới ốc đào này. Ồng kinh ngạc phát hiện ra dù cho nước trong Vãng Sinh Hài có dâng lên chừng nào cũng không thể nhấn chìm ốc đảo, Nguyên Hạo cho ràng đây là do ông trời phù hộ Trên ốc đảo ông đã trông thấy rất nhiều quái thú, kỳ hoa dị thảo, dĩ nhiên ốc đảo mà Nguyên Hạo trông thấy năm nào phồn thịnh hơn hiện giờ, quái thú và kỳ hoa dị thào cũng nhiều hơn. Thông tin quan trọng nhất được tiết lộ trong câu sau - còn có một loài ác thú, ta gọi tên nó là ‘ngỗi quỳ’, rất khó dối phó. Điều này cho thấy ngay từ thời Nguyên Hạo vẫn chưa xây dựng Mật Thành thì loài ác thú ngỗi quỳ này đã sinh sống trên ốc đảo, vậy thì sẽ nảy sinh một mâu thuẫn.”
Nói tới dây, Đường Phong bỗng nhìn mọi người bằng ánh mắt khác thường.
10
Lương Viện hiểu ngay ra mâu thuẫn mà Đường Phong nói: “Người Đảng Hạng muốn xây thành thì bắt buộc phải thuần hóa ngỗi quỳ, nếu không thì họ sẽ không thể xây dựng được thành quách được.”
“Đúng vậy, từ những sì ghi chép trên bia Khiếp Thiết quân và cả những gì chúng ta phát hiện thấy trong Thiên Hộ Trấn cho thấy, sau này người Đảng Hạng đã thuần phục được loài ác thú ngỗi quỳ này, như vậy họ mới thuận lợi xây thành. Còn họ đã dùng cách nào thì không biết được.” Đường Phong thật sự không thề hiểu được người Đảng Hạng đã dùng cách nào để thuần hóa ngỗi quỳ. “Ngoài ra, tấm bia này còn có trước cà bia Khiếp Thiết quân, bởi vậy tôi đoán rằng trên bia Khiếp Thiết quân, cách Lưu Bỉnh Trung gọi tên loài ác thú này cũng bắt nguồn từ tấm bia đá này.”
“Rất có khả năng, là vậy, Bát Tư Ba và Lưu Binh Trung chác chắn cũng đã trông thấy tấm bia này, lúc ban đầu em thậm chí còn nghi ngờ ràng bia đá này bị quân của Hốt Tất Liệt xô đổ”, Lương Viện nói.
“Mới đầu tôi cũng cho rằng bia đá là do quân Khiếp Thiết xô do, đây cũng là việc thường xuyên xảy ra mỗi khi lật đổ một triều đại. Nhưng phát hiện sau đó đã khiến tôi gạt bó suy đoán này, quân Khiếp Thiết không hề xô đổ bia đá này. Nhìn chân lấm bia thì thấy, lừ trước tới nay tấm bia đá này đều được đặt eo định tại đây, chưa từng bị di chuyển, còn vài chục năm trước, do mục đích nào đó, nó đã bị người ta xỏ đổ.” Sau khi suy đoán được lịch sư của tấm bia đá, Đường Phong lại chỉ lên tấm bia, nói tiếp: "Không chí có vậy. Tiếp tục dọc những ghi chép trên tấm bia đá, tôi thấy có vẻ Nguyên Hạo cũng rất sợ loài ác thú này. Sau khi màn đêm buông xuống, ông không dám ngủ vì sợ ngôi quỳ sẽ bất ngờ tấn công mình. Lúc này sương mù xuất hiện trong rừng, một cao nhân từ thế giới khác đã từ trong sương mù bước ra, nói với Nguyên Hạo 'vùng đất này vô cùng nguy hiếm, dễ phòng thủ khó tấn công, rất có thể lại là một Địa Cân Trạch của ta. Câu nói này hoàn toàn phù hợp với những gì chúng ta suy đoán trước đây, việc Nguyên Hạo xây dựng Mật Thành ngoài mục dích dể trấn giừ biên cương phía bắc còn có một ý nghĩa khác. Đó chính là khi dân tộc Đảng Hạng gặp đại nạn vong quốc, Mật Thành vần có thể giống như Địa Cân Trạch năm đỏ, giúp người Đảng Hạng quật khởi!”, Makarov lẩm bẩm.
“Vần còn một từ rất quan trọng, mọi người có để ý thấy không, chính là từ 'ta' trong câu nói này. Cao nhân này nói vậy đã thể hiện ông và Nguyên Hạo hình như là người nhà. Bởi vậy trong đoạn cuối cùng, sau khi trời sáng, Nguyên Hạo đã nhớ lại, ông cho rằng cao nhân đó rất giống òng nội Kế Thiên của mình và cũng cảm thấy giống cả phụ hoàng Đức Minh của mình.”
“Đây đều là mấy trò lừa đảo của người cổ đại, toàn lôi những quyết sách quan trọng già đò là do tổ tiên hoặc thần linh chì điểm.”, Màn Giang mỉa mai.
“Không loại trừ trong bài văn bia này có điều đó nhưng không thể phủ nhận một diều ràng, cổ nhân rất tin vào những điều này. Sau khi Nguyên Mạo ra khỏi ốc đảo, ông đã kể lại với các đại thần việc này, đồng thời yêu cầu xây thành. Nghe xong, không còn ai phản đổi!”, Đường Phong nói.
Lương Viện bỗng, nhớ ra điều gì đó: “Như vậy cũng có nghĩa là ngay từ ban đầu Mật Thành không những có vị trí chiến lược quan trọng mà còn có cả hơi hướng thần thánh!"
“Anh cho rằng người Đảng Hạng nghĩ như vậy!”, Đường Phong gật gù rồi nói tiếp: “Ba năm sau, Mật Thành được bắt đầu xây dựng. Đoạn cuối của văn bia đã đặc biệt nhắc tới một tòa thành cổ vô cùng danh tiếng đó chính là Hắc Thành, dong thời nói ràng 'hai thành này lần lượt trấn thủ phía đông và phía tây miền bắc, Mật Thành là chính, Hắc Thành hỗ trợ. Câu này đã chứng tỏ năm đó Nguyên Hạo không chỉ xây dựng Mật Thành mà còn xây dựng cả một thành phổ khác, đó chính là Hắc Thành mà chúng ta biết từ trước. Hai thành phố này một ở phía đông, một ở phía tây biên cương miền bắc, hợp thành một góc. Xem ra năm đó để phòng ngừa kẻ thù ở phía bắc, Nguyên Hạo đã xây dựng cả một hệ thống phòng ngự quy mô. Nhung câu cuối cùng lại khiến tôi thấy có chút khó hiểu - ‘Mật Thành là chính, Hắc Thành hỗ trợ’. Ỷ của Nguyên Hạo rõ ràng là lấy Mật Thành là trung tâm còn Hắc Thành chi tồn tại để hồ trợ cho Mật Thành, nhưng chúng ta lại biết rằng Hắc Thành từ trước tới nay luôn là thị trấn quân sự trọng điểm ở phía bắc Tây Hạ, quân đội Hắc Thủy cũng đóng tại đây, còn Mật Thành trong lịch sử lại luôn ấn mình, bí hiểm, thật dũng là khiến người ta khó hiểu!”
“Đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy nữa, đối với tôi thì tấm bia này đã tiết lộ hai thông tin. Thứ nhất, trời sắp tối đến nơi rồi, chúng ta không thể ở đây mãi được, nếu gặp phải ngỗi quỳ... Hàn Giang nói nửa chừng liền nhìn mọi người rồi không nói tiếp nữa.
“Thông tin thứ hai là gì vậy?”, Đường Phong hỏi lại. “Thứ hai, tấm bia đá này dựng ở đây gân nghìn năm nay chưa từng được di chuyển, vậy thì tôi nghĩ rằng Mật Thành đang ở rất gần chúng ta!”
Đường Phong nghe Hàn Giang nói vậy liền tự vỗ vào dầu mình một cái và reo lên: “Tôi đọc nửa ngày mà không nghĩ tới điều này! Sự xuất hiện của tấm bia đá này cho thay nơi đây đã rất gần Mật Thành rồi!”
Mọi người không ai bảo ai đều cùng nhìn về phía trước, những tán cây cao lớn che mất tầm nhìn của họ.
Ngoài những thân cây cao lớn này ra, họ không nhìn thấy gì cả, nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu rõ rằng họ đã ở rất gần, rắt gần Mật Thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT