Dạ Dao Quang mang theo hồn phách của Lương nhị cô nương đang chết lặng rời khỏi Thương gia, ở cổng lớn gặp lại Ôn Đình Trạm, khẽ than nhẹ rồi mới nói: “Chúng ta lại đi một chuyến tới Lương phủ.”
Tới Lương phủ, phụ tử Lương Kỳ cảm xúc đã điều chỉnh lại được tuy nhiên vẫn là bộ dáng thất hồn lạc phách, thẳng đến khi thấy Dạ Dao Quang trong mắt mới có một tia thần thái: “Phu nhân, tiểu nữ….”
“Lương nhị cô nương tạm thời vẫn còn ở đây, nhưng phía Thương gia sự tình có chút khó giải quyết….” Dạ Dao Quang đem nguyên nhân cái chết của Thương tam thiếu cùng với hận ý của người Thương gia đối với Lương gia nói ra.
Ngay cả Lương Kỳ cùng tam cô nương cũng không thể tin, bọn họ chưa từng nghĩ chuyện xưa lại thực sự như vậy. Lương Kỳ lại chịu thêm đả kịc, phun ra một ngụm máu tươi.
“Cha!” Lương tam cô nương lao người qua.
“Là ta sai rồi, là ta sai rồi….” Lương Kỳ nằm liệt trên ghế tựa, hai mắt trống rỗng, hắn lâm vào thật sâu tự trách. Nếu hắn không nói ra chuyện ở rể, nếu hắn cực lực phản đối, chẳng sợ biết rõ Thương lão nhân tính kế, hắn thành toàn cho nữ nhi, có lẽ hiện tại một nhà ba người bọn họ đang sống hoà thuận vui vẻ. Một nam nhi có thể vì nữ nhi của mình mà đi tới kết cục này, thế gian chỉ sợ khó tìm được người thứ hai.
Người chết đã qua đời, Lương đại phu nén bi thương.” Dạ Dao Quang cũng chỉ có thể an ủi một câu.
“Rắn nửa trắng nửa đen?” Hai tròng mắt cơ trí của Ôn Đình Trạm chợt loé u quang, hắn quét qua một đường, nhìn thấy bàn giấy nghiên mực, nhanh chóng tiến đến, trực tiếp dùng nước trà nghiền mực rồi sau đó vẽ một bức hoạ. Qua thời gian một nén nhang, hắn vẽ ra hình một con rắn đi tới bên người Dạ Dao Quang, “Để Lương nhị cô nương nhìn xem, có phải loại rắn này hay không.”
Dạ Dao Quang vội vàng lấy ra Âm châu thả Lương nhị cô nương không có bất kỳ phản ứng gì ra ngoài, dùng khí Ngũ hành đụng vào một chút mới nói: “Cô nhìn xem, có phải loại rắn này không.”
Lương nhị cô nương mắt dừng trên bức hoạ của Ôn Đình Trạm, ngây ngốc gật đầu.
||||| Truyện đề cử:
Cô Gái Nhỏ Bị Cầm Tù |||||
“Cô nhìn xem cẩn thận.” Ôn Đình Trạm hỏi lại một lần.
Lương nhị cô nương hình như cũng phát hiện điều gì, cẩn thận nhìn lại một lần: “Đúng là nó.”
“Loại rắn này không có độc.” Ôn Đình Trạm có chút ngạc nhiên, “Bị nó cắn, miệng vết thương lúc đầu sẽ nóng rát đau nhức, nhiệt khí trong cơ thể nghẹn lại sẽ bị bức hết ra, có thể nói rắn này cắn ngược lại là có lợi, cũng sẽ không sinh ra tác dụng như xuân dược, càng không thể làm nam tử kết hợp cùng trúng độc mà chết.”
Lời này của Ôn Đình Trạm làm hết thảy mọi người bao gồm cả Dạ Dao Quang đều khiếp sợ vô cùng. Nàng nghiêm túc nhìn loại rắn này, qua hai kiếp nàng chưa từng gặp qua loại rắn nửa trắng nửa đen này.
“Loại rắn này trong điển tịch của Mạch đại ca có ghi chép lại, đúng là hiếm thấy. Ta lúc ấy cũng bởi vì bộ dáng kỳ lạ của nó cho nên có nhìn lâu hơn một chút. Mạch đại ca cũng chính miệng nói qua, loại rắn này không có độc, bởi vì huynh ấy từng bắt được một con.” Ôn Đình Trạm ôn hoà giải thích với Dạ Dao Quang.
“Vậy tam ca….. Chàng bởi vì sao mà chết?” Lương nhị cô nương cảm thấy sự tình quá mức có thể tưởng tượng.
“Vì sao mà chết phải chờ bản quan khám nghiệm thi thể Thương tam thiếu mới có thể xác định, các ngươi trước hết cứ chờ hai ngày.”
Nói xong, Ôn Đình Trạm thấy sắc trời không còn sớm, liền đưa theo Dạ Dao Quang cáo từ, đương nhiên cũng cầm Âm châu mang theo Lương nhị cô nương đi. Giao Âm châu cho Kim Tử coi giữ, Dạ Dao Quang sau khi trở về, tắm gội xong nằm trên giường buồn bực hỏi: “A Trạm, chàng nói hai người bọn họ có phải bị Thường Tổ hại chết không?”
Dạ Dao Quang càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này. Mục đích của Thường Tổ là muốn có bí phương, hơn nữa Thương gia cùng Lương gia vốn là đối thủ một mất một còn mấy đời nối tiếp nhau, sự tình của Thương tam thiếu cùng Lương nhị cô nương nháo đến lớn như vậy, hắn lợi dụng một phen liền có thể đem Thương gia thành lưỡi dao sử dụng, không để người khác hoài nghi âm thầm đánh sập Lương gia
“Tám chín phần mươi.” Ôn Đình Trạm gật đầu, “Thường Tổ mới vừa nhậm chức không lâu, đây là thời điểm hắn cần thể hiện trước mặt Hoàng Kiên nhất, một cơ hội tốt ngàn năm có một.”
“Vậy hắn làm thế nào ở nơi rừng núi hoang vắng, ngay cả Lương nhị cô nương xác định không có người khác mà hạ độc Thương tam thiếu?” Dạ Dao Quang nghĩ không rõ điểm này, hay hắn mời tới tuyệt thế cao thủ?
“Dao Dao ngốc, độc trên thế gian này không phải loại nào cũng sẽ phát tác ngay khi vào thân thể, có loại độc còn chỉ nhằm vào một số đối tượng đặc biệt.” Ôn Đình Trạm cười nói. Kỳ thật đối với độc dược hắn đúng không phải thực tinh thông, nhưng Độc Vương đem bút ký đặt vào trong tay hắn, cơ hội tốt, hắn làm sao có thể buông tha mà không đi nghiên cứu, nhưng cũng chỉ để hiểu rõ a, “Độc Vương đã nghiên cứu ra một loại độc dược, bất luận nam nữ ăn vào liền không thể phá thân.”
“Thương tam thiếu trúng loại độc này?” Dạ Dao Quang cảm thấy không có khả năng, nếu bọn họ bươn trải bên ngoài, phát sinh quan hệ là chuyện sớm hay muộn, loại độc này có thể sớm đã ngấm sâu và phát tác. Thương tam thiếu thoạt nhìn là người chính phái, trong lòng cũng đã có người khác, càng không thể làm bậy, đến lúc đó liền có thể trực tiếp vu oan Lương nhị cô nương hại chết, “Nhưng nếu con rắn kia không thể làm nhị cô nương…. Vậy phản ứng của nhị cô nương lúc ấy….”
Đôi mắt đen nhánh của Ôn Đình Trạm đột nhiên trở nên sâu thẳm: “Nếu Dao Dao ngày ấy ở trước mặt ta kêu nóng, lại cầm lòng không đậu cởi áo tháo thắt lưng, chỉ sợ đối với ta còn đáng sợ hơn xuân dược.”
“Không biết xấu hổ.” Dạ Dao Quang liếc xéo Ôn Đình Trạm một mắt, “Vậy ý tứ của chàng, đây là sự trùng hợp, là do cầm lòng không được?”
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, Dạ Dao Quang cũng cảm thấy, nếu Ôn Đình Trạm cũng bị một con rắn không biết chủng loài cắn lúc sau lại gặp phản ứng này, nàng cũng sẽ đánh giá và cảm thấy Ôn Đình Trạm đây là trúng…. Thêm nữa hai người lưỡng tình tương duyệt, lúc này trai đơn gái chiếc ở chung, phát sinh chuyện kia không phải thực bình thường sao?
“Nàng đừng thở dài.” Tay Ôn Đình Trạm trong chăn nắm lấy tay Dạ Dao Quang, đặt lên ngực mình, “Chuyện sớm hay muộn, chẳng qua là phát sinh đầu tiên thôi.”
“Đáng giận nhất là người hạ độc.” Dạ Dao Quang trầm mặt nói.
“Đi ngủ sớm chút, hắn cũng không sống được bao lâu nữa.” Nhẹ giọng nói một câu, Ôn Đình Trạm ôm Dạ Dao Quang ôm vào lòng.
Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau Ôn Đình Trạm muốn đi tra xét nơi chôn Thương tam thiếu gia, vì thế tới buổi tối, Dạ Dao Quang liền cùng Ôn Đình Trạm đi khai quan. Thương gia quả nhiên có nhận thức khác người, mộ địa Thương tam thiếu có kiến tạo vô cùng tốt, nếu Dạ Dao Quang không phải người thạo nghề, đổi lại mà người khác chỉ sợ không có mạng nhỏ đi ra. Nghiệm xong thi thể, Dạ Dao Quang một lần nữa khép lại quan tài, bố trí lại cách cục phong thuỷ không khác biệt cho Thương tam thiếu một lần nữa.
Hai ngày sau, công việc của Ôn Đình Trạm bận rộn, Dạ Dao Quang dẫn theo Tuyên Khai Dương đi một vòng phố lớn nhỏ ở Long huyện. Bởi các dân tộc người ở Long huyện rất nhiều, mẫu tử hai người mải chơi quên cả trời đất.
Ngày thứ ba, Ôn Đình Trạm mang toàn bộ chứng cứ đi tìm Lượng Kỳ, Lương Kỳ lập tức cầm chứng cứ này nổi giận đùng đùng tìm tới Thương gia. Theo lời nói hạ nhân Thương gia, hai người trong thư phòng Thương lão gia không hề giữ hình tượng, hệt như hai mụ đàn bà đanh đá ở chợ phường, không cần tới người ngoài nhảy vào đánh nhau.