Hôm nay là đêm trăng tròn, tuy rằng không phải ngày cực âm mười lăm tháng tám nhưng tuyệt đối cũng là ngày cô hồn dã quỷ thích nhất. Lương nhị cô nương xông thẳng ra ngoài như vậy, nàng được Lương gia hương khói cung phụng, chưa từng đả thương người khác, xem như một cỗ âm khí thuần tịnh, hơn nữa tu vi lại thấp, khi thoát ra ngoài lập tức hấp dẫn không ít thứ xung quanh.
Nhưng căn bản không cần chờ Kim Tử ra t ay, nhị cô nương cực thô bạo đem không ít hồn phách có ý đồ với nàng cắn nuốt. Cả người nàng bộc phát ra lệ khí, làm Kim Tử giật nảy mình, bất quá thứ nàng ăn là cô hồn dã quỷ, Kim Tử cũng không ngăn cản, hơn nữa vừa rồi nàng có thể khoan khoái tha thứ muội muội của mình, Kim Tử tin tưởng chờ sau khi nàng hỏi rõ ràng mọi chuyện, lệ khí sẽ được thu liễm.
Lương nhị cô nương vừa mới chạy tới cửa lớn Thương gia đã bị một đạo sắc vàng vây khốn, phảng phất một sợi dây thừng vô hình muốn kéo nàng vào trong. Nàng ra sức né tránh nhưng lại tránh không thoát.
“Trấn yêu kính!” Dạ Dao Quang đuổi theo tới liền nhìn thấy trên cửa lớn Thương gia treo một tấm gương hình lục giác. Đôi tay bấm niệm chú, đầu ngón tay Dạ Dao Quang khí Ngũ hành dựng lên quanh quẩn. Nàng hướng ngón tay lên trên, xuất khí như đao đem bó kim quang kia chặt đứt. Lương nhị cô nương bắn ra tới, Dạ Dao Quang nhanh chóng dùng Âm châu đem nàng thu vào bên trong, “Thương gia có kính trấn yêu trấn trạch, hơn nữa thực sự có tác dụng, tất nhiên có quan hệ với người tu luyện, ngươi muốn đi vào mà không có vật phòng thân, hẳn chết không nghi ngờ.”
Thanh âm Lương nhị cô nương từ trong Âm châu truyền ra: “Phu nhân, cầu xin ngài đưa ta vào trong, ta nhất định phải biết hắn chết như thế nào….”
Dạ Dao Quang nắm chặt Âm châu, quay qua Ôn Đình Trạm nói: “A Trạm, để Kim Tử bảo vệ cho chàng.”
Nói xong, Dạ Dao Quang liền một cái lắc mình tiến vào Thương gia. Lương nhị cô nương đã từng tới Thương gia, có Lương nhị cô nương dẫn đường, mãi cho đến khi tới phòng Thương tam thiếu, trên đường còn có một hai nơi có phong thuỷ chấn sát, càng xác minh suy đoán Dạ Dao Quang, Thương gia thực có quen biết cao nhân phương diện này.
Phòng ở của Thương tam thiếu sạch sẽ ngăn nắp, sạch tới mức không cảm thấy một điểm nhân khí* (khí của người sống). Dạ Dao Quang cảm thấy tin tức Thương tam thiếu không còn ở nhân thế hẳn không sai. Lương nhị cô nương lại không muốn thừa nhận, nàng nhanh chóng mang theo Âm châu bay về phía phòng của Thương nhị thiếu. Thương nhị thiếu đã cưới vợ, nhưng đêm khuya như thế hắn lại không ở trong phòng mà ngồi ngoài sân, một mình uống rượu giải sầu, bốn phía một hạ nhân cũng không có, xa xa đầy bình rượu đã hết, không có người dám tới thu dọn. Cả người hắn lộ ra cỗ khí hung thần, nhưng trên người lại không có vật tà ác, đây là cực hận xâm nhập cốt tuỷ đã hình thành thực chất.
“Ngươi không thể tới gần hắn, sát khí quá nặng.” Loại sát khí này một khi hình thành, chính là chuyên khắc chế màng bảo hộ tà mị, Dạ Dao Quang thông qua thần thức ngăn chặn những tia sát khí lao tới Lương nhị cô nương.
“Phu nhân, cầu ngài, cầu ngài giúp giúp ta.”
Nói thật ra, Dạ Dao Quang chưa từng gặp một quỷ hồn tình ý chân thành khẩn cầu như thế, chuyện đã tới tình trạng này, giúp người giúp tới cùng. Đầu ngón tay Dạ Dao Quang bắn ra, một cỗ kình khí đánh vào cổ Thương nhị thiếu, thân mình Thương nhị thiếu liền cứng đờ ngã xuống. Dạ Dao Quang vội nhấc lên một tầng khí Ngũ hành, đỡ lấy thân thể hắn chậm rãi dựa trên bàn đá.
Nàng đứng dưới bóng râm của tán cây, thần thức xâm nhập đại não Thương nhị thiếu, Thương nhị thiếu thế nhưng toàn lực kháng cự, nàng chỉ có thể dùng khí Ngũ hành giải toả bớt mệt mỏi cho hắn, làm thần thức hắn thả lỏng rồi vượt qua ký ức của hắn.
Ký ức khắc sâu nhất trong đầu Thương nhị thiếu chính là tháng chín năm kia Thương tam thiếu sau một tháng bỏ đi đã trở về, bọn họ liên tục ép hỏi, tam thiếu gia cũng không nói mình đã đi đâu, cũng từ đây tam thiếu gia liền ru rú trong nhà. Thương nhị thiếu biết tin năm ngày sau tới thăm đệ đệ, lại kinh ngạc thấy máy tóc của đệ đệ đã xám trắng, lập tức ép hỏi duyên cớ. Thương tam thiếu chỉ nói hắn ra ngoài hái thuốc, vô ý hái nhầm độc vật.
Thương nhị thiếu lập tức thông tri cho phụ thân đang ở xa, Thương lão gia tức tốc trở về bắt mạch, lại hoàn toàn không biết nhi tử trúng độc gì, lúc ấy nhờ mọi hảo hữu chí giao tới tìm biện pháp nhưng đều bất lực. Thời gian không cho bọn họ, tóc Thương tam thiếu bạc ngày càng nhiều, chưa tới một tháng sau cũng dầu hết đèn tắt.
Một đêm trước khi Thương tam thiếu lâm chung, hắn một mình cũng Thương nhị thiếu nói rất nhiều chuyện, trong đó cũng bao gồm cả việc hắn kỳ thật không phải ra ngoài hái thuốc mà cùng Lương nhị cô nương bôn ba bên ngoài, nhưng nửa đường Lương nhị cô nương vô ý bị một loại rắn nửa đen nửa trắng cắn bị thương. Rồi sau đó Lương nhị cô nương dường như bị trúng xuân dược, hắn vì cứu Lương nhị cô nương, chẳng những hút ra nọc độc, lại cùng Lương nhị cô nương xảy ra quan hệ.
Bọn họ dựa theo kế hoạch một đường hướng tới phía nam, bọn họ đi qua không ít thành trấn thông trang, đi hoàn thành ước định của bọn họ, giúp những người cần trên thế gian này. Nhưng đi chưa có bao lâu, Thương tam thiếu liền thấy đầu mình dần bạc, cũng phát độc một lần. Hắn đã tự xem mạch cho mình nhưng loại độc này hắn chưa từng nghe thấy.
Nhìn sang bên cạnh thê tử đã cùng hắn bái thiên địa, Thương tam thiếu cảm thấy hắn không thể ngồi một chỗ chờ chết, vì thế hắn cố ý lộ hành tung, để Lương phủ tìm được bọn họ. Trước khi về nhà hắn còn ôm một tia hy vọng, hy vọng có thể lần nữa khoẻ mạnh đứng trước mặt nàng.
Rồi sau đó trở về, hy vọng của hắn hoàn toàn tan biến. Ban đầu hắn không nghĩ sẽ đem chuyện này nói ra, nhưng ngay lúc hắn bất lực vì không thể xoay chuyển trời đất thì nghe tin Lương nhị cô nương có thai. Hắn biết đứa nhỏ này là của hắn, trong nháy mắt kia hắn thầm cảm ơn, nhưng qua đi chỉ còn đau lòng cùng bất lực.
Hắn sợ thê tử của hắn sau khi biết được, không chịu nổi đả kích mà sinh non. Hắn càng không muốn nàng đang tuổi phương hoa chưa chính thức về nhà hắn đã trở thành quả phụ, vì thế hắn đưa ra một quyết định. Hắn cầu xin ca ca hắn không phát tang cho chính mình, để Lương nhị cô nương tạm thời không tìm thấy hắn, chờ đến khi nàng sinh hạ hài tử khoẻ mạnh, nếu nàng vẫn chấp nhất với chân tướng thì cho nàng biết. Nhưng nếu nàng cho rằng hắn phụ bạc, vậy cứ để nàng quên hắn, một lần nữa tìm cuộc sống mới.
Thương nhị thiếu thấy đệ đệ hắn hết sức tự hào dùng cái chết đánh đổi mà đáp ứng hắn. Vì một nữ nhân mà chết, trước khi chết còn vì nữ nhân này mà thống khổ, liền phát tang cũng không cần. Hận ý của Thương nhị thiếu đối với Lương nhị cô nương vì thế mà sinh ra, nhưng hắn đã đáp ứng với đệ đệ bỏ qua cho mẫu tử bọn họ.
Nhưng Lương Kỳ sau khi biết cốt nhục nữ nhi của mình đang mang chính là của Thương tam thiếu, hắn tức giận nháo tới cửa. Lúc này Thương nhị thiếu muốn biết đệ đệ mình chết có đáng hay không, vì thế liền yêu cầu Lương nhị cô nương dùng bí phương Lương gia làm của hồi môn, thế nhưng bị cự tuyệt vô tình.
Muốn bọn họ nhận đứa nhỏ này, tuyệt không có khả năng! Sau đó thì một loạt sự tình phát sinh….
Dạ Dao Quang tất nhiên không chút giấu giếm trực tiếp nói cho Lương nhị cô nương. Dạ Dao Quang nhìn nàng nháy mắt trở thành một thần hồn gió có thể thổi tan, nàng sợ Lương nhị cô nương khó có thể khống chế mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT