Cuối cùng Lương Kỳ mặt mũi bầm dập được hạ nhân Lương gia nâng ra, mà Thương lão gia tựa hồ cũng không có chỗ nào tốt. Nhưng sau khi Lương Kỳ trở về, liền nói với Ôn Đình Trạm: “Đại nhân yên tâm, sự tình đều đã làm thoả đáng.”

Nguyên lai Lương Kỳ cầm chứng cứ đi, Thương lão gia sau khi biết được chân tướng, hai lão gia hoả nhìn nhau không thuận mắt, một người mất thất ái tử, một mất thất ái nữ. Thương lão gia hối hận vì mình hấp tấp đau buồn, mới để người khác thừa nước đục thả câu. Mà Lương Kỳ lại hối hận đáng lẽ mình không nên ngăn trở, cừu hận này hơn phân nửa đời người, đột nhiên có chút thưởng thức lẫn nhau, nhưng oán hận chất chứa trong lòng khó nén, vì thế hai người liền hoàn toàn không giữ hình tượng tay đấm chân đá.

Đánh nhau một hồi, hai người lại ôm nhau thống khổ, tự trách cùng áy náy, cuối cùng tâm tình bình ổn mới thuận hoà nói chuyện. Lương Kỳ thừa dịp cơ hội nay đưa phương thuốc của Ôn Đình Trạm cho Thương lão gia, buổi tối bọn họ hoả nộ diễn một vở tuồng cũng đã đủ rồi.

“Không phải nói còn có một vở kịch sao?” Bị Ôn Đình Trạm lôi kéo đi xem đường phố phồng thịnh nhất Long huyện, Dạ Dao Quang tò mò hỏi.

“Chúng ta không cần sử dụng đến, ngày mai chúng ta rời khỏi đây.” Ôn Đình Trạm đi ngang qua mốn cửa hàng nhỏ liền cầm lên một tượng đất, “Tượng đất này làm không tồi, màu sắc men gốm rất đều.”

Tượng đất là hình một cậu bé ngây thơ chất phác, tay cầm một mảnh lá sen, lá sen cao quá đỉnh đầu, Dạ Dao Quang cũng cảm thấy đẹp: “Cái này đẹp.”

“Bao nhiêu tiền?” Ôn Đình Trạm liền hỏi người bán rong.

“Vị gia gia này, tượng đất 50 văn tiền.” Người bán rong là một tiểu tử trẻ tuổi, thứ này không giống như hắn làm ra, hắn là bán lại.

Giá không thấp nhưng Ôn Đình Trạm không trả giá, hắn đưa mắt ra hiệu với Vệ Kinh sau đó nắm tay Dạ Dao Quang rời đi. Cả đêm bọn họ đều tìm mua những đồ vật hoặc lễ vật nhỏ, còn có rất nhiều món đồ chơi, Dạ Dao Quang thấy có hơi chút kỳ quái.

Còn không đợi Dạ Dao Quang mở lời hỏi, Ôn Đình Trạm liền nhỏ nhẹ: “Không phải muốn đi thăm Quảng Minh sao? Hôm nay mới hai mước, trước tiên cho đám người Nghi Vi về phủ đệ, chúng ta mang theo Khai Dương đi thăm đệ đệ, ta đã truyền tin cho Nguyên Ân đại sư, Nguyên Ân đại sư ở Bột Hải chờ chúng ta, chúng ta lựa chọn một chút quà mang đi cho con.

“A Trạm, chàng là phụ thân tốt nhất.” Thấy trượng phu dụng tâm đối đãi với nhi tử của chính mình như thế, trong lòng Dạ Dao Quang rất vui vẻ, cảm thấy giống như Ôn Đình Trạm hỏi han ân cần, quan tâm tới chính nàng vậy, càng tập trung khẩn trương cùng Ôn Đình Trạm lựa chọn lễ vật. Thỉnh thoảng hai người sẽ cùng chọn một thứ đồ giống nhau nhưng bất đồng màu sắc xảy ra cãi lộn vài câu, cuối cùng quyết định mua cả hai.

Thời điểm bọn họ quay trở về nhà, tay bao lớn bao nhỏ, Dạ Dao Quang nhanh chóng bỏ toàn bộ những đồ trong giới tử lấy ra, sắp xếp lại một lượt mới cho lại vào trong. Cảm thấy mọi việc đã mỹ mãn, nàng bắt đầu đi ngủ, trong lòng đặc biệt chờ mong ngày mai đến.

Hừng đông, bọn họ rời khỏi Long huyện, trước khi rời đi nghe được một sự kiện, chính l à đêm hôm qua Lương gia có tặc phỉ xâm nhập, đồ đạc cơ hồ bị cướp sạch, Lương lao gia còn trực tiếp bị doạ tới hôn mê bất tỉnh.

Nguyên lai Ôn Đình Trạm nói diễn, hoá ra là vở kịch này. Chỉ sợ Thương lão gia lúc này đã đem phương thuốc cải biến đưa đến tay huyện lệnh Long huyện. Hai người theo đường cũ rời khỏi Long huyện, lại một lần nữa đi ngang qua Nhạc huyện. Lúc này đây, Ôn Đình Trạm để Vệ Kinh cùng Cổ Cứu ở lại tại huyện nha Nhạc huyện. Nhưng trước khi Ôn Đình Trạm rời khỏi Nhạc huyện liền truyền ra ngoài tin tức bọn họ ở Nhạc huyện bị ám sát, lúc này đang nằm ở phủ nha.

“Chàng rốt cuộc nắm được nhược điểm gì của huyện lệnh Nhạc huyện làm hắn giúp chàng đặt bẫy Thường Tổ như vậy.” Dạ Dao Quang cảm thán nói, nàng biết Ôn Đình trạm sẽ dừng bước ở Nhạc huyện. Ở Nhạc huyện dưỡng thương sáu bảy ngày, đến lúc đó Ôn Đình Trạm cũng cần về phủ nha, thời gian nghỉ thanh minh dài hạn sắp đến, Ôn Đình Trạm muốn an bài một ít việc trước khi nghỉ.

Thường Tổ tin rằng Ôn Đình Trạm không đi qua Long huyện, lại từ hảo hữu huyện lệnh Nhạc huyện hỏi thăm được một ít tin tức mà Ôn Đình Trạm cố ý tiết lộ cho hắn liền cảm thấy an tâm. Nếu hắn còn điều gì nghi hoặc, tìm cớ để tự đi xác minh, có Cổ Cứu ở đó sắm vai Ôn Đình Trạm đang dưỡng thương là đủ rồi.

“Tính mạng toàn gia có đủ hay không?” Ôn Đình Trạm cười thần bí.

Dạ Dao Quang nhướng mày, dù sao làm quan thể nào cũng sẽ có điểm không sạch sẽ, mà cứ tính là sạch sẽ đi thì Ôn Đình Trạm cũng có thể lấy gia quyến ra uy hiếp. Là con người đều có nhược điểm, Dạ Dao Quang lười tìm hiểu mà ngược lại hỏi: “Muội ở đâi? Ai cũng biết chàng có phu nhân là muội bên người, chàng lại còn đang bị thương mà muội lại không ở cạnh chiếu cố được sao.”

“Bọn họ là sau khi nghe ngóng, liền biết được nàng đang ở Vĩnh An tự.” Ôn Đình Trạm tuần tra không có bao lâu để Ấy Ly dẫn theo người về Dự Chương, an bài việc thanh minh. Hài tử của Dạ Dao Quang cùng Phật có duyên, được Nguyên Ân thu làm đệ tử không còn là chuyện bí mật. Dạ Dao Quang nhân dịp về quê tảo mộ, tới Vĩnh An tự thăm nhi tử cũng là hợp tình hợp lý. Mà Ôn Đình Trạm yêu thê tử thế nào, hắn bị thương không muốn thê tử lo lắng, không cho bất luận kẻ nào tiết lộ cho Dạ Dao Quang, đây cũng không có gì lạ.

“Được rồi, chàng đã sớm an bài thoả đáng.” Dạ Dao Quang mắt trợn trắng, “Hiện tại chờ Thường Tổ cùng Nam Cửu Vương liên hệ? Bắt lấy nhược điểm của hắn.”

“Một chuyện không phiền hai người. Phần lớn dược liệu, tất nhiên là phải tới hiệu thuốc mua mới không dẫn người nghi ngờ. Hắn nhất định sẽ lợi dụng danh tiếng của Thương gia, đem số dược liệu kia nhập vào Long huyện.” Ôn Đình Trạm lộ ra hai má lúm đồng tiền mê người, “Chỉ cần hắn dám dùng thương đội Thương gia, ta liền phải làm Nam Cửu Vương đau một chút giống như Hoàng Kiên.”

“Thương gia lá gan cũng lớn quá, tuỳ tiện làm chuyện thế này, cũng không sợ dẫn lửa thiêu thân ư? Dễ dàng đáp ứng như vậy, sẽ không khiến cho Thường Tổ hoài nghi?”

“Cho nên ta để Thương gia mời tặc phỉ tới quét sạch Lương gia.” Ôn Đình Trạm duỗi tay cạo cạo mũi Dạ Dao Quang, “Đây là của người phúc ta, Thường Tổ sẽ dùng chuyện này dể uy hiếp Thương gia nếu không để hắn sử dụng.”

Như vậy, Thường Tổ chẳng những sẽ không hoài nghi hắn rơi vào thế cục của Ôn Đình Trạm, ngược lại cảm thấy càng thêm an tâm. Dạ Dao Quang ngoại trừ dựng ngón tay cái lên, cái gì cũng đều không muốn nói.

Đại khái sau một canh giờ, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, còn có Kim Tử và Tuyên Khai Dương xuống xe ngựa, Càn Dương ở lại phủ nhìn sư muội tu luyện, căn bản không đi cùng. Dạ Dao Quang phân phó mấy người Nghi Vi trở lại Tây Ninh phủ, nàng cùng Ôn Đình Trạm, Kim Tử, Tuyên Khai Dương ngự không tới Bột Hải.

Từ Tây Ninh tới Bột Hải xa bốn ngàn dặm đường, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đi hết ba canh giờ mới đến. Ở bên trong Bột Hải có một hòn đảo, trên đảo năm đó có ba vị cao tăng trấn áp Ma hoàng, người sáng tạo ra pháp tam thể xác.

Dạ Dao Quang vừa xuống đảo, một cỗ hơi thở quen thuộc ập tới trước mặt, nàng bắt lấy tay Ôn Đình Trạm: “A Trạm, hòn đảo này, cùng muội năm đó ở Nam Hải Cửu Mạch Tông tìm được tích trượng, ít nhất có bảy phần tương tự.”

Trời đất rộng lớn, hình thành tự nhiên, có thể giống nhau như vậy, nhất định có con người tác động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play