*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Ngày sinh nhật Phượng chủ, Mai cô quả nhiên tự mình đến đón Sở Chước.

Mai cô nhìn đến con tiểu Bạch Hổ ghé vào trên vai Sở Chước đó, thì sợ run lên, kinh ngạc hỏi: "Con Bạch Hổ này nơi nào đến? Chính là khách nhân Đông Đô Phong Vân Lâm Hải?" Mai cô là người bên cạnh Phượng thiếu chủ, chỉ phụ trách công việc bên người Phượng Lưu Thanh, cũng không quản việc Phượng cốc, khách nhân nào đến đây, bà ấy cũng không rõ ràng lắm.

Sở Chước cười nói: "Hẳn là vậy."

Mai cô nhịn không được liếc nhìn nàng một cái, con Bạch Hổ đó nhu thuận ghé vào trên vai nàng, phá lệ vô cùng thân thiết, hiển nhiên đối với cô nương nhân tộc này cực kì tín nhiệm, đối với thần thú kiêu ngạo mà nói, tín nhiệm thân cận một người ngoại tộc như thế, đây là chuyện rất không tưởng tượng nổi. Nhưng mà nghĩ đến thái độ của thiếu chủ bọn họ, Mai cô lại bình thường trở lại, hiển nhiên trên người vị Sở cô nương này có hơi thở nào đó hấp dẫn thần thú, chỉ không biết nàng là thần thánh phương nào.

Mai cô dẫn bọn họ rời khỏi Phượng Cơ Phong.

Có Mai cô dẫn đường, người hầu Phượng cốc tuần tra dưới núi cũng không ngăn cản bọn họ.

Đây là sau khi Sở Chước đi đến Phượng cốc, lần đầu tiên rời khỏi Phượng Cơ Phong, dọc theo đường đi có thể tùy ý thấy được kỳ hoa dị thảo, chúng nó bừng bừng phóng thích ở bên trong linh uẩn, hoa nở không tàn, trang điểm cho toàn bộ Phượng cốc đẹp không sao tả xiết.

Mai cô đưa bọn họ đến một chỗ quảng trường dưới chân núi.

Trên quảng trường đã tụ tập rất nhiều khách, đều là đại biểu thế lực khắp nơi lần này tới Phượng cốc chúc thọ, có thị nữ Phượng cốc tiến lên hầu hạ, dẫn bọn họ tiến đến đại điện to lớn chiếm giữ sườn núi cách đó không xa, tuy rằng nhiều người, cũng là trong loạn có trật tự.

Sở Chước bọn họ đi đến, nháy mắt gây nên một chút xôn xao.

Nguyên nhân là Mai cô.

Chỉ cần là người quen thuộc với Phượng cốc, đều biết Mai cô là thuộc hạ đắc lực bên người Phượng thiếu chủ, rất nhiều chuyện đều dựa vào bà, bà căn bản nghiễm nhiên liền đại biểu cho Phượng thiếu chủ. Lúc này thấy Mai cô tự mình dẫn người tới đây, nháy mắt khiến cho người ta liên hệ đến rất nhiều, về sau ánh mắt không khỏi rơi xuống trên người Sở Chước.

Vừa thấy như vậy, trước tiên lại chú ý tới ấu tể trong lòng Sở Chước, cùng với con tiểu Bạch Hổ ngồi xổm ở trên vai Sở Chước, đang xoay chuyển cái đầu lông nhìn xung quanh, tuy rằng hai ấu tể tuổi còn nhỏ, nhưng hơi thở thần thú Bạch Hổ cùng Huyền Vũ, tự nhiên sẽ không làm cho người ta nhận sai.

Nếu nói Mai cô mang người tới đây làm cho người ta miên man bất định, như vậy công thêm ấu tể một con Bạch Hổ, một con Huyền Vũ, thì chuyện đã có vẻ có chút vi diệu rồi.

Thần thú từ nhỏ đã bất phàm, ở Hồng Mông chi cảnh, thần thú mặc dù không hiếm thấy, nhưng là cực hiếm có, có rất ít nhân tộc được thần thú thân cận như vậy, có thể được một con ấu tể Bạch Hổ cùng Huyền Vũ thân cận, nhân tộc này cũng không đơn giản.

Mai cô không nhìn tầm mắt chung quanh, mang theo Sở Chước xuyên qua đám người, đi đến đại điện cuối quảng trường.

Lần này tới tham gia sinh nhật Phượng chủ có không ít người, người đến Phượng cốc lấy thân phận bất đồng mà an trí, hiện tại Mai cô muốn mang Sở Chước đi an trí tại đại điện của khách quý, trong đám khách quý, đều là thân phận bất phàm ở Hồng Mông chi cảnh.

Mai cô và Sở Chước vừa mới tiến vào đại điện, liền đưa tới một trận nhìn chăm chú.

Sở Chước thần sắc thản nhiên, thân thể lại bởi vì mấy hơi thở cường hãn trong điện mà căng thẳng lên, càng không cần phải nói Huyễn Ngu đã sợ tới mức biến trở về nguyên hình, lập tức liền tiến vào trong túi linh thú, cùng nhau rời đi chính là dị chuột lông đỏ đợi ở trong túi linh thú. Chỉ có Huyền Uyên cùng tiểu Bạch Hổ trên vai bình tĩnh nhìn chung quanh.

"Sở cô nương, Huyền Uyên, hai đứa cũng đến đây." Huyền Thông đi tới, cười nói với Sở Chước, vươn tay sờ sờ đầu Huyền Uyên.

Huyền Uyên vươn tay béo ra, bắt lấy tay Huyền Thông, nhếch miệng cười, dùng giọng sữa nói: "Thúc cũng ở đây."

Huyền Thông muốn ôm nó lại, nhưng lúc này làm sao Huyền Uyên chịu rời khỏi bên người Sở Chước, một bàn tay ôm lấy cổ nàng, kiên quyết ở cùng một chỗ với chủ nhân, tránh cho chủ nhân bị những người khác ở trong này ức hiếp.

Cũng không trách Huyền Uyên đa tâm, trong điện này trừ bỏ này hơi thở cường hãn, còn có rất nhiều tồn tại có thân phận tôn quý ở Hồng Mông chi cảnh, làm nổi bật Sở Chước tu vi mới Thánh Đế cảnh vô cùng nhỏ bé, nếu không phải nàng ôm trong lòng một con Huyền Vũ, trên vai còn ngồi một con Bạch Hổ, chỉ sợ vừa tiến vào sẽ bị người ta coi là cùng loại với thị nữ Phượng cốc, sẽ không thèm nhìn tới. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)[email protected]#@

Có thể bị đưa tới đến điện này, đều chú ý huyết thống cùng thân phận, so sánh ra, Sở Chước một người vừa tới Hồng Mông chi cảnh không tới mười năm, không có huyết thống cùng thân phận, cũng không kỳ quái bị người coi khinh.

Mai cô thấy Huyền Thông đã ở, âm thầm thở phào, nói với Huyền Thông: "Huyền Thông đại nhân, chủ nhân để ta mang Sở cô nương tới đây, ta còn có chuyện khác, liền phiền toái Huyền Thông đại nhân săn sóc một hai."

Trong lòng bà cũng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play