*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Một đám người chậm rãi đi đến đại điện trên đỉnh núi.

Phượng chủ đang ở chỗ đại điện đỉnh núi.

Một đường đi tới, ven đường phong cảnh rất đẹp, người hầu cùng đệ tử Phượng cốc vô luận là nam hay nữ, dung mạo đều đặc biệt, tuấn nam mỹ nữ, phá lệ đẹp mắt. Bọn họ nhìn đến người đầu lĩnh là Phượng Lưu Thanh, cũng chưa ngăn cản, để bọn họ một đường thông suốt đi đến chỗ đại điện to lớn chiếm cứ ở đỉnh núi.

Trên quảng trường trước điện, trải lót ngọc lăng thạch sang quý, dưới ánh mặt trời hiện lên ánh sáng hoa mỹ, giống như lông đuôi phượng hoàng lướt qua phía chân trời lưu lại sắc thái. Trước quảng trường có hai pho tượng phượng hoàng giương cánh muốn bay, một phượng một phượng hoàng, thần thái khác nhau, trông rất sống động.

Bởi vì có Phượng chủ ở, người hầu chỗ đỉnh núi cũng không nhiều.

Phượng Lưu Thanh liếc mắt nhìn một đám người da mặt dày cùng tới đây một cái, trong lòng mặc dù không vui, nhưng nghĩ đến chẳng qua là mang Sở Chước đi gặp mẫu thân, cũng không phải chuyện ám muội gì, thiếu chủ hắn cũng không cần phải che giấu, nên tùy bọn họ đi.

Dọc theo đường đi, Sở Chước bị những ánh mắt tâm tư khác nhau nhìn chằm chằm, dù là nàng có thể bảo trì bình thản, cũng bị nhìn xem đến da đầu run lên. Bởi vì tu vi của nàng quá thấp, mặc dù không phải thấp nhất nơi này, nhưng lại là không có lai lịch, nếu không có câu tuyên cáo lúc trước của Phượng Lưu Thanh đột nhiên làm ra kia, cho dù nàng đi đến trước mặt những người đó, cũng sẽ chẳng có ai liếc nhìn nàng nhiều thêm một cái.

Trong lòng Sở Chước ẩn ẩn có chút lo lắng.

Lúc trước khi Phượng Lưu Thanh muốn dẫn nàng đi gặp phượng chủ, trước mắt bao người, nàng không tốt bác bỏ mặt mũi thiếu chủ Phượng cốc trước mặt mọi người.

Nếu Phượng Lưu Thanh chỉ mang một mình nàng đi gặp Phượng chủ, đến lúc đó nếu nàng cự tuyệt, mặc dù coi như là bác bỏ mặt mũi Phượng cốc, nhưng chỉ là trong bí mật, tin tưởng lấy kiêu ngạo của Phượng Lưu Thanh, thì cho dù tức giận, cũng sẽ không tức giận đến quá lợi hại. Nhưng nếu đặt ở trước mắt bao người, nếu nàng cự tuyệt liền biến thành không biết phân biệt, là trần trụi đánh thể diện Phượng cốc, không thể chuyện lớn hóa nhỏ.

Xem ra hôm nay phải hành sự tùy theo hoàn cảnh rồi.

Sở Chước lấy lại bình tĩnh, đi theo sau lưng Phượng Lưu Thanh, bản thân quá mức chuyên chú, nên đợi khi nàng lấy lại tinh thần, thì đột nhiên phát hiện tiểu Bạch Hổ vẫn luôn ngồi xổm ở trên vai nàng lại không thấy đâu nữa.

Sở Chước cả kinh trong lòng, theo bản năng liền muốn đi tìm nó, nhưng mà lúc này đã tiến vào đại điện, không chấp nhận được nàng làm điều khác, chỉ có thể kiềm chế nóng vội xuống dưới, an ủi chính mình, tiểu Bạch Hổ tuy rằng nhỏ, nhưng là con cọp con Đông Đô Phong Vân Lâm Hải, hẳn là không có người nào dám thương hại nó.

Đại điện sâu mà rộng, rường cột chạm trổ, hùng vĩ mỹ lệ, trong điện có thị nữ mặc y phục rực rỡ đứng yên trong đó.

Trên bảo tọa Phượng Hoàng đài cao trong điện, có nữ tử một thân phượng hoàng nghê thường vũ y ngồi đó, bóng dáng mông mông lung lung bao phủ ở trong một mảnh lụa mỏng châu ngọc, khiến người ta nhìn không rõ lắm hình dáng.

Phượng Lưu Thanh cất cao giọng nói: "Nương, con đến đây."

Đại biểu các thế lực đi theo Phượng Lưu Thanh mà đến cũng đều vấn an Phượng chủ.

"Chư vị đường xa mà đến, vất vả rồi." Phượng chủ mở miệng nói.

Giọng nói của Phượng chủ trong uy nghiêm có thêm vài phần quyến rũ, cực kì êm tai dễ nghe, chỉ là lắng nghe thanh âm này, liền làm cho người ta liên tưởng đến thỉnh cảnh bách điểu triều phượng, tâm duyệt mê đảo thần hồn.

Đây là thiên phú thần thông âm thanh của Phượng Hoàng, cho dù tu vi của Phượng chủ đã đạt tới bán thần chi cảnh, có khả năng hóa thần bất cứ lúc nào, dù rằng không sử dụng thiên phú này, nhất cử nhất động, một tiếng một gáy, đều là thế gian khó nghe.

Lụa mỏng châu ngọc bao phủ ở trong cung điện không tiếng động xốc lên, mọi người cũng thấy rõ ràng nữ tử trên chỗ ngồi.

Mắt phượng liễm diễm, má đẹp mày ngài, quyến rũ uy nghiêm, hết thảy lời ca ngợi tốt đẹp trên thế gian đều khó mà hình dung được một hai. Trong điện mọi người chỉ liếc mắt nhìn một cái, thế nhưng không dám nhìn nhiều, để tránh khinh nhờn bản tôn của nàng.

Sở Chước cũng theo dòng người nhìn thoáng qua, liền cúi đầu, trong lòng thầm khen, Phượng chủ quả nhiên xứng đáng với cái tên, không trách ngoại giới khen ngợi nàng như thế, quả thật là người thực lực cường đại đến hung hãn khó có thể hình dung.

Người lợi hại như vậy, nếu đợi lát nữa nàng không biết suy xét mà cự tuyệt...

Nghĩ đến đây, da đầu Sở Chước run lên.

"Vị ấy là Sở Chước?" Giọng của Phượng chủ lại vang lên.

Trên mặt Phượng Lưu Thanh lộ ra vẻ vui sướng, một phen kéo Sở Chước ở phía sau lên trước, cười nói: "Nương, đây là Sở Chước, người xem có phải rất thân thiết hay không?"

Sở Chước ôm Huyền Uyên bị hắn nhấc lên trước, cũng không biết là nàng khẩn trương, hay là Huyền Uyên khẩn trương, tiểu gia hỏa kia lấy hai cái tay béo mập gắt gao bám víu bả vai nàng, nàng cũng gắt gao ôm nó, giống như làm vậy để ngăn cản tràn đầy uy nghiêm mà Phượng chủ tiết ra trong vô hình.

Sở Chước cảm giác được ánh mắt Phượng chủ rơi xuống trên người nàng.

Ánh mắt kia như có hình dạng, làm cho cả người nàng run lên, không thể động đậy.

Lấy tu vi bậc này của nàng, có lẽ ngay cả mặt Phượng chủ cũng không có biện pháp nhìn thấy, càng không cần phải nói lúc này bị Phượng chủ nhìn chăm chú. Đây là Sở Chước trải qua mấy kiếp tới nay, gặp được tồn tại có tu vi cực

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play