*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Sở Chước cùng lông xù trên cây ngô đồng mắt to trừng mắt nhỏ, nhưng mà hiển nhiên ánh mắt nàng không hơn được nó.

Rất nhanh, con động vật nhỏ chỉ biết kêu meo meo meo meo chui ra toàn bộ thân thể, sau đó chuẩn xác nhào đi qua nàng phía dưới tàng cây.

Sở Chước lý trí là muốn tránh đi, nhưng thân thể lại theo bản năng đón lấy, hai tay trầm xuống, con động vật nhỏ chỉ lớn cỡ hai tay bàn tay người trưởng thành đã vươn móng vuốt ra ôm lấy vạt áo nàng, xẹt một cái lẻn đến trên vai nàng, vững vàng ngồi ngay ngắn ở chỗ kia.

Sở Chước quay đầu nhìn nó.

Tiểu bạch meo meo lông xù cũng quay đầu nhìn nàng, sau đó nheo lại một đôi mắt màu vàng, lại mềm nhũn, mềm mại non nớt meo meo một tiếng với nàng.

Sở Chước: "......"

Sở Chước mặt đơ như gỗ nhìn nó, thầm nghĩ ngươi một con ấu tể Bạch Hổ, học mèo kêu lại không cảm thấy là rất không có uy nghi của thần thú sao?

Huyễn Ngu và Huyền Uyên mang theo dị chuột lông đỏ chơi đùa từ cánh rừng dưới chân núi trở về, liền nhìn thấy tiểu bạch meo meo cả người lông trắng ngồi xổm ở trên vai Sở Chước.

"Chủ nhân, đây là..." Huyễn Ngu kinh ngạc hỏi.

Huyền Uyên bước chân ngắn nhỏ chạy tới, nhìn nhìn con tiểu bạch meo meo, nói: "Chủ nhân, là ấu tể Bạch Hổ."

Nghe được lời Huyền Uyên nói, Huyễn Ngu có chút sợ hãi, vốn có chút mất hứng lại thêm một con tiểu động vật lông xù chiếm cứ bả vai Sở Chước, nhưng vừa nghe nói là ấu tể thần thú Bạch Hổ, nó liền rụt móng vuốt về, cũng không dám kéo dị chuột lông đỏ giống như bình thường mà kéo con ấu tể Bạch Hổ này xuống đến.

Huyền Uyên vươn tay về phía Sở Chước, muốn chủ nhân ôm.

Sở Chước ôm lấy nó, Huyền Uyên đưa mặt tiến đến trước mặt ấu tể Bạch Hổ, một đôi mắt đen lúng liếng cùng nhau trừng đến ấu tể Bạch Hổ.

Sở Chước đang lo lắng nó có thể lại ra tay giống như với dị chuột lông đỏ hay không, ra ngoài dự đoán là, Huyền Uyên cũng không có làm như vậy, mà là vươn tay nhỏ mập mạp ra, sờ sờ lông Bạch Hổ con, nói với Sở Chước: "Chủ nhân, nó tốt."

Sở Chước bật cười, ôm nó ngồi lên ghế đá dưới tàng cây, kêu Huyễn Ngu cùng dị chuột lông đỏ cùng nhau ngồi xuống, đặt Huyền Uyên tới bên cạnh, lại đẩy một ít linh quả khoái khẩu thị nữ Phượng cốc đưa tới đến trước mặt bọn nó, cười hỏi: "Nó tốt thế nào?"

"Giống lão đại." Huyền Uyên thành thành thật thật nói.

Huyễn Ngu cũng gật đầu theo, một đôi mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm con ấu tể Bạch Hổ.

Sở Chước đặt ấu tể Bạch Hổ tới trên bàn đá, nó cũng không phản kháng, nhu thuận ngồi xuống ở đằng kia, hai móng chắp lại, đợi khi Sở Chước đưa cho nó một quả linh quả đỏ rực, nó vươn móng vuốt ra đè xuống lòng bàn tay nàng, đệm thịt mềm mại đó, làm cho tim người ta cũng muốn tan chảy.

Lời Huyền Uyên nói làm cho nàng nhảy dựng trong lòng, lại nhìn đến con ấu tể Bạch Hổ ấn nàng lòng bàn tay xong, thì cúi đầu ăn linh quả, hỏi thử nó: "Nó giống A Chiếu thế nào? Bởi vì là Bạch Hổ sao?"

Ấu tể Bạch Hổ ăn linh quả, cái đuôi vừa vung qua lại vung lại, hiển nhiên rất vui vẻ.

"Dạ, đều là Bạch Hổ." Hai tiểu động vật cùng nhau gật đầu.

Sở Chước lại bật cười, nhẹ nhàng mà sờ sờ đầu ấu tể Bạch Hổ, cười nói: "A Chiếu không chỉ có là Bạch Hổ, huynh ấy còn có huyết thống mãnh thú khác, cũng không phải là Bạch Hổ thuần túy." Miệng nói xong, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào con ấu tể Bạch Hổ này, phát hiện nó không có động tĩnh đối với lời bọn họ nói.

Điều này làm cho Sở Chước nhịn không được phủ định suy đoán lúc trước, có lẽ con Bạch Hổ này không có quan hệ gì với Phong Chiếu.

Đi đến Hồng Mông chi cảnh rồi, liên tiếp gặp được thần thú Huyền Vũ cùng Phượng Hoàng, nàng đã hiểu rõ thần thú ở Hồng Mông chi cảnh cũng không hiếm thấy giống như Đại Hoang mười tám vực, cho nên lại gặp được một con ấu tể Bạch Hổ ở chỗ này cũng là bình thường, không thể vừa nhìn thấy một con Bạch Hổ, liền cho rằng có liên quan cùng Phong Chiếu.

Hơn nữa con Bạch Hổ này thoạt nhìn còn là ấu tể thôi.

Sở Chước an ủi chính mình ở trong lòng, nhưng về mặt hành động lại cực kì thân thiện với con ấu tể Bạch Hổ này, nghiễm nhiên chính là yêu ai thì yêu cả đường đi.

Huyền Uyên và Huyễn Ngu đối với ấu tể Bạch Hổ chạy đến Phượng Cơ Phong cũng cảm thấy vô cùng hứng thú.

"Chủ nhân, sao nó ở chỗ này? Là ấu tể tộc Bạch Hổ tới Phượng cốc chúc thọ sao? Muốn đưa trở về hay không?" Huyễn Ngu hỏi.

Sinh nhật của Phượng chủ, rất nhiều người Hồng Mông chi cảnh có uy tín danh dự đều đến đây, ấu tể thần thú Bạch Hổ sẽ xuất hiện ở trong này, dường như cũng không hề kỳ quái. Chỉ là nó thoạt nhìn quá nhỏ, bọn họ đều cảm thấy, có phải không cẩn thận lạc đường đến Phượng Cơ Phong hay không.

Sở Chước lại chuyển một quả trái cây cho ấu tể Bạch Hổ: "Có khả năng đi."

Nhưng mà nàng cũng không lo lắng, đừng nhìn con ấu tể Bạch Hổ này rất nhỏ, sức chiến đấu cũng không tầm thường đâu, đây là thực lực trời sinh của thần thú, cho dù chỉ là ấu tể, cũng không cho phép khinh thường.

Bọn họ chơi một lát cùng ấu tể Bạch Hổ, còn không khỏi nhắc tới chuyện bên ngoài.

"Chủ nhân, lúc trước bọn muội

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play