*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Mai cô là một nữ nhân có ánh mắt vô cùng sắc bén, phàm là nữ nhân bị bà ta dụng tâm dạy dỗ qua, không một ai là không thành công.
Nhưng hiện tại, Mai cô phát hiện mình giống như gặp được vấn đề nan giải, thiếu chủ gần đây giao cho bà một cái nhiệm vụ, bà nghĩ lại giống như dĩ vãng thôi, chỉ cần tốn chút thời gian chỉ điểm một chút, nữ nhân có thô đi nữa cũng có thể biến thành một nữ nhân hoàn mỹ thiên kiều bá mị, tràn ngập vị nữ nhân.
Nhưng mà —— bà chưa từng thấy ai giống như vị phía trước này, rõ ràng có một gương mặt đáng giá, lại dạy mãi không sửa.
Đúng vậy, Sở Chước ở trong mắt Mai cô, trừ bỏ dung mạo ra thì cái nào cũng tệ.
Thật vất vả thoáng thay đổi ăn mặc, có thể lấy ra được, nhưng tươi cười rất thô, ánh mắt rất cứng, động tác rất cứng ngắc, một thân chính khí, không hề có ưu điểm nữ tính, dù cho dung mạo và khí chất, cũng áp không được.
Mai cô chỉ có thể dụng càng nhiều tâm tư đến dạy dỗ cái nữ nhân dạy mãi không sửa này.
Sở Chước tuy rằng bị Mai cô dạy dỗ đến vô cùng tâm mệt, nhưng mỗi ngày nàng vẫn là vẻ mặt nhu thuận theo Mai cô học, học như thế nào làm một nữ nhân.
Học học, lúc nào nàng cũng nhịn không được kháng nghị nho nhỏ một chút.
"Mai cô, kỳ thực không phải tất cả nữ nhân đều có thể làm đến hoàn mỹ, ta cảm thấy mình như thế nào đã rất tốt rồi." Nói xong, nàng còn riêng biệt bày ra một cái tư thế tao nhã Mai cô dạy nàng.
Đáng tiếc ở trong mắt Mai cô, dung nhan tư thế rối loạn, không đúng tý nào.
"Nữ nhân khác ta không biết, nhưng ngươi là thiếu chủ chỉ định muốn, phải muốn phù hợp tiêu chuẩn Nam Dã Phượng cốc chúng ta." Mai cô vẻ mặt nghiêm khắc.
Tiêu chuẩn Nam Dã Phượng cốc này cũng quá hà khắc.
Sở Chước: "Tiêu chuẩn Nam Dã Phượng cốc là thế nào?"
Mai cô đối với Nam Dã Phượng cốc thì vô cùng tôn sùng, đã lập tức nói hơn mười cái ví dụ điển hình thành công.
Chỉ là Sở Chước càng nghe, càng cảm giác không phải là như vậy, Nam Dã Phượng cốc này, nghe qua không giống người bình thường, ngược lại như là...
"Mai cô, ta nghe nói, cốc chủ Nam Dã Phượng cốc, là một nữ nhân tọa ủng ba ngàn hậu cung, nàng ấy cũng vô cùng hoàn mỹ sao?" Sở Chước chớp một đôi mắt ngập nước nhìn bà ta.
Cái nghe nói này, tự nhiên là nghe thị nữ trên thuyền trong lúc vô tình lộ ra rồi.
Khuôn mặt nghiêm khắc của Mai cô lộ ra một chút tươi cười, nói: "Phượng chủ của chúng ta không phải nữ nhân khác có thể sánh kịp." Bà làm như biết Sở Chước muốn hỏi cái gì, ý vị thâm trường nhìn nàng: "Làm một người thực đủ sức để nghiền áp hết thảy, khi làm cho quy tắc cũng phải nhượng bộ, thế gian đủ loại, đã không thể trói buộc nàng ấy."
Nói tóm lại, đó là thực lực.
Thực lực là chúa tể hết thảy.
Bởi vì hiện tại nàng không có thực lực, cho nên nàng chỉ có thể nghẹn khuất nhận cái gọi là dạy dỗ, bởi vì thành nữ nhân đủ tư cách trong lòng của hắn. Bởi vì thực lực phượng chủ Nam Dã Phượng cốc cường đại, đủ để ngạo thị mọi người thế gian, cho nên nàng ấy có thể không nhìn quy tắc, là một nữ nhân hoàn mỹ cường đại, mặc kệ làm cái gì, đều được cho phép, tọa ủng ba ngàn hậu cung, tiêu sái thế gian.
Trên mặt Sở Chước làm ra vẻ mặt hướng tới, trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.
Nàng đã rõ ràng từ rất sớm thực lực đại biểu cho cái gì.
Cho nên hiện tại mới có thể bình tĩnh nhận hết thảy, ở tại trên thuyền này.
Từ trong lao lý bước ra, tự do của Sở Chước tuy rằng bị hạn chế, nhưng mà so với ở trong lao lý thì nghe được tin tức nhiều hơn.
Trừ bỏ nàng ra, thì hai huynh muội Thương thị cũng không thấy bóng dáng, cũng không biết là bị nhốt tại địa phương khác, hay là đã gặp phải bất trắc, hiện tại bản thân Sở Chước đều tự thân khó bảo toàn, cũng không tốn tâm tư đi tìm bọn họ.
Trừ bỏ Mai cô là người nghiêm khắc, thì trên thuyền thị nữ thoạt nhìn coi như hoạt bát, Sở Chước từ trong miệng các nàng biết được, thiếu chủ Nam Dã Phượng cốc lần này tới Hoang Trạch, là vì tìm kiếm một món lễ vật mừng thọ cho cốc chủ Nam Dã Phượng cốc—— Phượng chủ.
Hắn nhìn trúng Ly Thủy Châu dưới hồ này do Thủy tê Giao Xà thủ hộ, nên xa xôi chạy đến Hoang Trạch.
Ngày đó Sở Chước đã phát hiện thuyền này thế nhưng có thể mặc kệ thủy quái dưới hồ công kích, liền biết nó cực kì bất phàm, nay từ trong miệng thị nữ mà biết được, thuyền này là cốc chủ Nam Dã Phượng cốc tự tay luyện chế, đưa cho nhi tử duy nhất làm lễ vật trưởng thành, vô cùng bất phàm, đã vượt qua vật phàm, cận kề Bán Thần phẩm.
Thế giới này quả nhiên là thế giới hố cha hố nương.
Sở Chước tuyệt không hâm mộ, tuy rằng nàng có người cha thích gây sự, nhưng nàng không mang ra nổi.
Khi Sở Chước lại mệt mỏi trở lại khoang thuyền nghỉ ngơi, tiểu loli cùng tiểu sóc chờ ở trong khoang thuyền chạy ra nghênh đón.
Một đứa nhảy đến trên vai nàng dùng đuôi to cọ nàng, một đứa tiến vào trong lòng nàng, sờ sờ gương mặt của nàng, nhỏ giọng nói: "Chủ nhân vất vả rồi, chúng ta nhất định sẽ bình an rời khỏi đây."
Sở Chước cười sờ sờ đầu nàng, nói: "Không có việc gì, tuy rằng hiện tại không có tự do, nhưng bên người vị thiếu chủ này tài năng xuất hiện lớp lớp, Hoang Trạch đối với bọn họ mà nói không tính là cái gì, coi như là ngồi nhờ thuyền đi."
[email protected]~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Nghe nàng nói thoải mái, tiểu loli vẫn luôn lo lắng lo lắng nhịn không được lộ ra tươi cười.
Sở Chước nói cùng nàng tin tức Ly Thủy Châu, hỏi nàng: "Huyễn Ngu, muội có thể cảm