*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Đoàn người Sở Chước biến thành tù nhân.
Bè trúc cùng so với thuyền lớn, không khác gì trứng gà chạm vào tảng đá, ở chung quanh đây lại đều là thủy quái trên hồ giương giương mắt hổ với bọn họ, nếu phản kháng, không nói vừa vặn rơi vào miệng thủy quái, cũng đánh không lại một thuyền người bọn họ.
Vì thế ba người rất rõ ràng buông bỏ chống cự, mặc cho bọn họ áp giải đến trên thuyền.
Bọn họ bị tách ra nhốt đến địa lao khác nhau trên thuyền, ngoài cửa trừ bỏ thị vệ canh giữ, còn có cấm chế cường đại, hai tiểu động vật sợ tới mức lại xù lông một lần nữa.
"Chủ, chủ nhân, người kia là ai vậy? Vì sao bắt chúng ta?" Huyễn Ngu đụng tới Sở Chước, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sợ hãi.
Sở Chước sờ sờ đầu nàng, đang muốn mở miệng, đột nhiên phát hiện ngoài cửa nhà lao xuất hiện một người.
Nam tử dung mạo lịch sự tao nhã, khí chất nhanh nhẹn đi đến trước lan can, cách cửa nhà lao nhìn người ở bên trong, hắn trên mặt lộ vẻ tươi cười, nhất phái nhã nhặn hòa khí, như quân tử đoan chính, phong độ nhẹ nhàng, khiến người ta liếc mắt một cái tức cực có hảo cảm.
Hắn đánh giá Sở Chước một lát, giống như cười nói: "Sở cô nương, từ biệt gần trăm năm, đã lâu không gặp."
Sở Chước hơi hơi gật đầu, tuy là tù nhân, vẫn không chút hoang mang, ôn nhu nói: "Yến công tử, đã lâu không gặp."
Yến Nhã Chính hơi chút mỉm cười, thản nhiên nói: "Lời này thì ta không dám nhận, Nô Song chết, ta vẫn còn nhớ." Hắn ý vị thâm trường nhìn nàng: "Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng mà bởi vì Nô Song chết, mới hoàn thành cho ta một phen cơ duyên. Ta vốn tưởng rằng mình là người cực kì may mắn, nào biết đâu sau khi gặp Sở cô nương rồi, mới phát hiện vận khí của Sở cô nương cũng không kém, chúng ta không gặp nhau ở Đại Hoang giới, lại gặp được tại trong không gian xa lạ này, cũng không biết là duyên phận hay là nghiệt duyên."
Sở Chước trầm mặc không nói.
Yến Nhã Chính giống như cũng không cần nàng hồi đáp, hắn cảm khái một phen, sau đó cười nói với nàng: "Đã quen biết cùng Sở cô nương một hồi, ta cũng bán cho Sở cô nương một cái nhân tình, trong khoảng thời gian này, đành phải ủy khuất Sở cô nương làm khách ở đây."
"Làm khách?" Sở Chước bình tĩnh nhìn hắn: "Đây là đạo lý đãi khách?"
"Đúng vậy, đối với Sở cô nương mà nói, đây là đạo lý đãi khách." Hắn tuy rằng mỉm cười, nhưng tươi cười lại hàm chứa lãnh ý nào đó: "Sở cô nương hẳn là hiểu rõ, đối với ngươi mà nói, đã là cực kì khách khí."
Sở Chước hé miệng, tỏ vẻ không hiểu: "Yến công tử, chúng ta bình thường không thù oán, vì sao ngươi phải nhằm vào ta?"
Yến Nhã Chính a nở nụ cười, mắt sắc lạnh lùng: "Chẳng lẽ ngươi tưởng ta không biết Nô Song là chết như thế nào sao?" Hắn nhẹ nhàng mà than một tiếng: "Nếu như lúc ấy, Nô Song là thanh tỉnh, ta nhất định có thể mang nàng bình an rời khỏi thông đạo không gian, đáng tiếc..."
Từ Nô Song bị người hạ độc, hôn mê bất tỉnh, phi thuyền gặp phải gió lốc không gian, đại đa số người chết thảm ở trong gió lốc không gian, Từ Nô Song đang ở trong hôn mê, bị cuốn vào thông đạo không gian, thi cốt không còn.
Yến Nhã Chính trơ mắt nhìn nữ tử âu yếm tử vong, chịu kích thích lớn, trở thành một người điên biến mất.
Trong lòng Sở Chước biết độc trên người Từ Nô Song là người phương nào gây nên, nhưng việc bí ẩn như thế, trừ bỏ nàng cùng mấy người Bích Tầm Châu, thì không người nào biết mới đúng. Nhưng mà thiên hạ này không có tường không lọt gió, Yến Nhã Chính sẽ điều tra ra, Sở Chước cũng không tính là quá ngoài ý muốn, chỉ là lúc này nhìn ánh mắt trong trẻo của hắn, hiển nhiên cực kì thanh tỉnh, không có một chút điên loạn khác thường, hiển nhiên là đoạn thời gian hắn nổi điên biến mất đó, hắn có được kỳ ngộ không nhỏ, nếu không cũng sẽ không xuất hiện ở Hồng Mông chi cảnh, thậm chí tại trên chiếc thuyền kỳ quái này.
Thấy nàng không nói, Yến Nhã Chính cũng lơ đễnh, cười hỏi: "Sở cô nương đến Hồng Mông chi cảnh có đã bao lâu?"
"Ước chừng năm sáu năm."
"Rất trễ."
Sở Chước liếc hắn một cái, không nói chuyện.
Yến Nhã Chính không hỏi lại cái gì nữa, rất nhanh rời khỏi.
Yến Nhã Chính rời khỏi rồi, Sở Chước liền ngồi dựa vào tường, suy tư về hết thảy hiện tại. ChieuNinh:{|}
[email protected]#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d
Dị chuột lông đỏ và Huyễn Ngu vẫn luôn gắt gao dính lấy nàng, có lẽ là chắc chắc nàng bị nhốt lại, trên người lại bị thúc linh trói buộc, đã mất sức phản kháng, những người này ngược lại không có lục soát đồ trên người nàng, ngay cả Huyễn Ngu và dị chuột lông đỏ cũng không mang bọn họ đưa đi nhốt riêng, đại khái là hai đứa thoạt nhìn không có sức chiến đấu gì đi.
"Chủ nhân..." Huyễn Ngu nhỏ giọng kêu nàng.
Sở Chước hoàn hồn, liếc nhìn nàng một cái, khẽ cười nói: "Đừng sợ, xem ra hắn hiện tại không dự tính giết chúng ta."
Huyễn Ngu nga một tiếng, muốn hỏi công tử họ Yến đó là ai, có thù gì với chủ nhân, nhưng lời đến miệng, lại nuốt xuống. Nàng lo lắng chung quanh có giám thị, lại lo lắng nếu là hỏi nhiều