Cùng Trời Với Thú

Chương 543: Thiếu


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Sở Chước cứng ngắc thân thể, cả người căng chặt, theo phản xạ tính đá văng người đang nắm nàng ra, lại bởi vì một thân linh lực bị phong bế, không hề có động tĩnh.

Nàng chỉ cứng đờ trong một cái chớp mắt, đã lập tức thức thời an tĩnh lại, nhìn về phía ngoài thuyền.

Lập tức, nàng liền thấy rõ ràng lúc trước thứ đã tạo cho thuyền bị chòng chành, một con rùa cực đại...

Hai mắt Sở Chước đột nhiên trừng lớn, không phải rùa, là thần thú Huyền Vũ.

Nàng kinh ngạc mà nhìn về phía Huyền Vũ ngoài thuyền có bản thể không nhỏ hơn chiếc thuyền bao nhiêu, nửa thân thể ngâm sâu ở trong nước, chỉ lộ ra một nửa cái mai rùa và đầu, trên đầu một đôi mắt đậu đen ngơ ngác nhìn về phía thuyền, thoạt nhìn dáng điệu thơ ngây khả ái.

Bởi vì con Huyền Vũ này xuất hiện, Thủy Tê Giao Xà trong hồ sợ tới mức kinh hoảng tán loạn, hoàn toàn không có hung hãn tàn nhẫn như khi công kích Sở Chước bọn họ, có thể thấy được chúng nó sợ hãi Huyền Vũ.

Thần thú Huyền Vũ, chúa tể trong nước, vốn có danh xưng thuỷ thần, chỉ cần thế giới có nước, chúng nó đều là vô địch, Thủy Tê Giao Xà chỉ có thể xưng là một loại thủy quái, tự nhiên bản năng e ngại Huyền Vũ.

Ở sau khi Phượng Lưu Thanh mở miệng một hồi, con Huyền Vũ này mới ngơ ngác nói:【Ngươi... nói ta?】

Phượng Lưu Thanh biết phản ứng của tộc Huyền Vũ này lúc nào cũng là chậm rì rì, nếu gấp gáp với bọn họ, sẽ chỉ gấp phá hỏng chính mình, cho nên lúc này hắn coi như là tính nhẫn nại mười phần: "Đúng vậy, không biết các hạ là vị huynh đệ nào của Bắc Minh U Hà?"

【Huyền thông.】Thanh âm của Huyền Vũ vang lên ở trong đầu mọi người.

Phượng Lưu Thanh mày hơi hơi nhảy dựng, như là có chút khó hiểu: "Thì ra là Huyền Thông đại ca, tại sao Huyền Thông đại ca tới đây? Chính là vì có chuyện gì sao?"

Huyền Vũ chậm rãi bơi trên mặt hồ, thanh âm cũng là chậm rì rì:【Không có chuyện gì.】

Phượng Lưu Thanh nhẹ nhàng thở ra, không phải vì Ly Thủy Châu mà đến là tốt rồi, nếu như bộ tộc Huyền Vũ muốn Ly Thủy Châu, bọn họ có muốn cướp cũng không tranh nổi Huyền Vũ chúa tể dưới nước.

Chỉ là, nếu không có chuyện gì, vậy vừa rồi vì sao nó công kích thuyền?

Phượng Lưu Thanh tuy rằng khách khí, nhưng tính khí chính là toàn bộ Nam Dã Phượng cốc nâng niu, lại có một nương lợi hại, ở Hồng Mông chi cảnh là đi ngang, làm sao cho phép một con Huyền Vũ ngốc trêu chọc, thanh âm lại trầm đi vài phần: "Nếu Huyền Thông đại ca không có chuyện gì, vì sao phải công kích thuyền của ta?"

Huyền Thông nâng đầu lên nhìn hắn một cái, chậm rì rì nói:【Không phải ta, là tiểu gia hỏa dưới người của ta... 】

Theo lời hắn nói rơi xuống, mọi người liền thấy mặt hồ tạo nên tầng tầng gợn sóng, ngay sau đó liền thấy từ chỗ bụng Huyền Vũ trượt ra một con Huyền Vũ hơi có chút nhỏ hơn, chỉ là con Huyền Vũ này dường như có chút không giống, bởi vì nó thế nhưng có răng nanh, nhưng hơi thở trên người cũng là Huyền Vũ không thể nghi ngờ, hiển nhiên là bàng chi Huyền Vũ—— bộ tộc huyền quy, lại kế thừa huyết mạch Huyền Vũ cực kì thuần khiết.

Con Tiểu Huyền Vũ đó bò đến trên lưng Huyền Thông, ngẩng đầu nhìn về phía trên thuyền, một đôi mắt đen có chút ngốc, sau đó nhìn đến cái gì đó, đột nhiên kêu một tiếng:【Chủ nhân!】

Chủ nhân?!!

Mọi người mê hoặc nhìn con Tiểu Huyền Vũ, không hiểu hắn đang kêu ai.

Huyền Thông lại nhìn nhìn trên thuyền, hỏi Tiểu Huyền Vũ:【Người nào là chủ nhân của con?】

Tiếng nói của Tiểu Huyền Vũ rất thanh thúy mềm mại, giống như một tiểu hài tử bi bô tập nói, lại rõ ràng rơi vào trong tai mọi người.

【Chủ nhân bị con chim thúi bắt lấy, thúc, đánh chim!】Tiểu Huyền Vũ nhảy lên, mai rùa cứng rắn va chạm với mai rùa của đại Huyền Vũ, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Người trên thuyền nhìn xem mà trợn mắt há hốc mồm, thì ra bộ tộc Huyền Vũ cũng có đứa nhỏ hoạt bát như vậy sao? Con Tiểu Huyền Vũ này tuổi quả thật rất nhỏ, còn chưa đến trăm tuổi đâu, đặt ở trong chủng tộc khác, cũng là một tiểu hài tử, nhưng Huyền Vũ luôn luôn là trì độn ngốc ngốc có tiếng, phản ứng lúc nào cũng là chậm nửa nhịp, cho dù là ấu tể, thì cũng là ấu tể vô cùng ngốc lại trì độn.

Tiểu Huyền Vũ không chỉ có tự mình nhảy nhót, còn lập tức nhảy lên trong hồ, sau đó dùng thân thể của chính mình đi đụng thuyền.

Chất lượng của thuyền rất tốt, một Tiểu Huyền Vũ tự nhiên sẽ không đụng hỏng nó, nhưng mà làm cho thuyền đong đưa lên ở trên mặt nước.

Sở Chước bị Phượng Lưu Thanh giữ chặt, tránh cho bị chật vật quăng ra khỏi thuyền, nhưng bị người gắt gao khóa vào trong ngực như vậy, ngửi được hơi thở thuộc về giống đực xa lạ đó, cũng vô cùng không thoải mái.

Mặt nàng bình tĩnh, không hé răng, chỉ là nhìn con Tiểu Huyền Vũ ngoài thuyền.

Đại khái là Tiểu Huyền Vũ quá mức làm ầm ĩ, Phượng Lưu Thanh rốt cục không thể nhịn được nữa, phát ra một tiếng lịch kêu lên, thanh âm đó phát ra từ trong miệng hắn, không giống thanh âm nhân loại, ngược lại giống như thanh âm của thần điểu nào đó, nháy mắt đã ngăn chặn


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp