Tấn huyện cách thành Trường An chỉ có vài chục dặm lộ trình, trong tiếng tiêu du dương, xe ngựa vững chắc dừng ở đại môn Tống quốc công phủ.

Mà lúc này, cách giờ Dậu có nửa canh giờ.

Lão phu nhân thở một hơi, cuối cùng cũng không lỡ giờ lành.

Bọn hạ nhân đã treo pháo đốt trước cửa phủ đệ, Đỗ Nhược bịt tai xuống xe, đi theo đằng sau Lão phu nhân, nghe thấy nàng đang chăm chú dặn dò mẫu thân, sai phòng bếp đi chuẩn bị tiệc rượu chuyển nhà, còn nói nhất định phải nấu thật nhiều cơm, như vậy toàn gia tộc mới có thể hưng thịnh.

Đỗ Nhược có chút buồn cười, gia tộc vinh suy tại sao có thể chỉ dựa vào cơm chuyển nhà chứ? Nhưng nàng cũng rất nhu thuận nói: “Trong gạo tẻ nấu chút gạo nếp ăn tốt hơn đó, lại dẻo, tựa như gia đình chúng ta luôn hòa hòa mỹ mỹ*.”

(*)和和美美  hòa hòa mỹ mỹ: hoà thuận; hài hoà

Cháu gái này rất biết nói chuyện, nói cái gì cũng nghe hay, Lão phu nhân ôm nàng: “Nhược Nhược nhà chúng ta thật thông minh, nấu chút gạo nếp vào đi.”

Tạ thị cười rộ lên: “Ta biết rồi mẫu thân, “Lại hướng nữ nhi nhìn, “Đừng có lại ỷ lại tổ mẫu ngươi, đi đường lâu như vậy, tổ mẫu ngươi chắc là muốn nghỉ ngơi một lát, ngươi mau trở về, nhìn xem nha hoàn đem sương phòng sửa sang lại tốt hay chưa, nhớ kỹ xem có còn thiếu cái gì không. Dung nhi, Oanh Nhi, Tú Nhi, các ngươi cũng làm như vậy đi.”

Nàng là con dâu trưởng, làm việc khôn khéo nhanh nhẹn, Lão phu nhân cũng tín nhiệm nàng, công việc trong phủ đa phần giao cho Tạ thị, bốn vị cô nương đáp ứng một tiếng, tất cả đều đươc quản sự dẫn đi chỗ ở.

Tống quốc công phủ trước kia là Tịnh Hải Hầu phủ của Đại Chu, Trường An bị đánh chiếm, quan viên của Đại Chu đào thoát được, tất cả phủ để tự nhiên cũng đều rơi vào trong tay Triệu Kiên, hắn lại đem những thứ này thưởng cho thủ hạ chính là các tướng lãnh.

Đỗ Vân Hác tuy không phải là tâm phúc tín nhiệm nhất của Triệu Kiên, nhưng cũng là người lúc trước đi theo bên người Triệu Kiên sớm nhất, vả lại hắn có dũng có mưu, rất nhiều thời điểm Triệu Kiên cũng thích nghe ý kiến của hắn, địa vị của hắn vững vàng không gì phá nổi, bằng không Tam đại quốc công gia, một vị trí trong này tuyệt không tới phiên Đỗ gia.

Mà trong những phủ đệ kia, Tịnh Hải Hầu phủ coi như là có phong cách đặc biệt, chắc hẳn là mời được người giỏi tay nghề tạo ra, lầu gác đình tạ bộ bộ thị cảnh, đỗ nhược dọc theo đường đi tán thưởng, vô cùng là ưa thích.

Quản sự Giang cô cô cùng nàng nói: “Lão phu nhân biết các cô nương đều thích hoa, kêu bọn họ đem Nam Uyển dọn đầu tiên, nhắc tới cũng khéo, vừa vặn có bốn độc viện, các cô nương một người một cái tất cả đều vui vẻ, bằng không nếu lại sửa chữa, phải tiêu phí một phen công phu lớn rồi.

Đang lúc nói chuyện, đã đi tới một độc viện, che lấp giữa những lùm Thanh Trúc, chỉ lộ ra một chút tường trắng, ngược lại màu đỏ sậm của ngói lưu ly lộ ra, bị ánh nắng chiếu vào, nổi lên màu đỏ nhàn nhạt.

Đỗ Nhược rất hưng phấn, vui vẻ đi tới, nhìn thấy hai miếng cửa nhỏ sơn son, vòng đồng không phải là mới, đã có chút xám ngắt, đi đến bên trong nhìn lại, gạch đá xanh trải trên mặt đất, nơi góc còn mọc rêu xanh.

Giang cô cô vội nói: “Mới chuyển vào, rất nhiều thứ cũng không kịp thay mới.”

Sợ Đỗ Nhược tức giận.

Đỗ Nhược lại khoát tay, vô cùng cao hứng mà nói: “Rất tốt, bàn đá của Tấn huyện cũng mọc rêu xanh đấy thôi, mưa một cái còn có cóc nhỏ leo ra, buổi tối cũng có rất nhiều côn trùng kêu, cái này không sao, không cần thay đổi.”

Nàng đi vào, làn váy màu xanh nhạt nhẹ nhàng tung bay, giống như lá sen trong hồ.

Giang cô cô nghĩ thầm, khó trách Lão phu nhân thích Tam cô nương, nàng luôn thật vui vẻ, giống như chưa từng có ưu sầu gì, nhưng trên đời có ai sẽ không có chuyện tình phiền lòng đâu chứ, chỉ có thể nói Tam cô nương là một người khoan dung rộng lượng.

Ngọc Trúc cùng Hạc Lan đứng ở cửa viện, sai sử mọi người đem đồ vật chuyển vào.

Đỗ Nhược từ đầu này tiểu viện từ từ đi đến đầu kia, chỉ thấy thoả mãn khắp nơi, lập tức liền ngồi xuống bàn đá bên cạnh mới bố trí, đem những vật nhỏ giống nhau kia của nàng tự tay mở ra.

Mặt khác ba vị cô nương cũng đại khái dàn xếp xong rồi, Lưu thị đến xem Đỗ Dung và Đỗ Oanh, các nàng là tỷ muội ruột thịt, tiểu viện cũng kề gần nhau, Đỗ Dung lo lắng cho Đỗ Oanh, sớm thu thập xong liền tới nơi này giúp nàng. Nhìn thấy hai người thân thiết như vậy, Lưu thị nhịn không được lau nước mắt: “Ta may mắn được các ngươi, may mắn hai người các ngươi hiểu chuyện ư, không như phụ thân các ngươi... Ta chỉ sợ cũng không thể ở lại Đỗ gia rồi, hắn cũng không muốn nhìn thấy ta, ở trong phòng đợi không được một khắc đồng hồ liền đi chỗ Ngô di nương.”

Đỗ Dung giận dữ: “Tổ mẫu cũng kêu phụ thân trông coi Ngô di nương cho tốt rồi, hắn còn đi làm chi?”

Nàng là người nóng nảy, đụng một chút liền nổi xung.

Đỗ Oanh đè tay nàng lại: “Ngươi gấp cái gì? Không chừng Phụ thân chỉ là đi nói Ngô di nương, nếu không phụ thân tự mình đi nói, Ngô di nương có nghe ai đâu? Cũng chỉ có phụ thân trấn áp được nàng, cũng không phải là hôm nay ngươi nói nàng một câu, lại có làm được đâu?” Nàng nói quá nhanh, lại ho khan, sắc mặt cũng chầm chậm chuyển trắng.

Lưu thị khóc: “Oanh Oanh, ngươi cũng không thể xảy ra chuyện gì, ta chỉ trông cậy vào ngươi cùng Dung nhi thôi, Tranh nhi lại còn nhỏ, hắn biết cái gì chứ? Oanh Oanh ngươi mau nghỉ một chút, đều do vi nương không tốt, không nên nói những chuyện này cùng các ngươi, lão gia muốn đi chỗ Ngô di nương, thì đi cũng được, lại có cái gì khó lường, ta mấy năm nay là sống là như thế này, chỉ cần các ngươi lớn lên tốt lành là được rồi. Nàng sai người lấy gối đặt ở sau lưng Đỗ Oanh, lại bưng nước tới, tự mình đút tới bên miệng nàng.

Đỗ Oanh khẽ nhắm mắt: “Nương, ta muốn ngủ.”

Thanh âm rất suy yếu.

Lưu thị không dám quấy rầy nữa, vội lôi kéo Đỗ Dung đi ra ngoài.

“Nhìn Oanh Oanh thân thể càng ngày càng kém, ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.” Lưu thị than thở, “Dung Dung, ngươi phải chú ý nàng nhiều một chút. Cũng là lỗi của ta, không nên cái gì cũng đều nói cùng các ngươi, hôm nay ngươi còn ầm ĩ cùng Ngô di nương, ngươi một cái tiểu cô nương vẫn phải rụt rè một chút.”

“Là nàng muốn ăn mắng, thật không biết phụ thân vừa ý cái gì ở nàng!” Đỗ Dung vỗ bộ ngực, “Nương ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho Ngô di nương sống tốt đâu.”

Nàng lập tức đi Đông Khóa viện của nhị phòng.

Đỗ Vân Nham cũng thật sự ở nơi này, chẳng qua không phải là đang giáo huấn Ngô di nương, ngược lại bị Ngô di nương sử dụng thủ đoạn quyến rũ, lăn đến trên giường, đang lúc hai người mây mưa, chỉ nghe thấy thanh âm tiểu nha hoàn bên ngoài gấp gáp: “Đại cô nương, ngươi không thể đi vào a, đại cô nương...”

Đỗ Vân Nham đã giật mình, xoay người dậy, vừa mới choàng ngoại bào, đã nhìn thấy Đỗ Dung giống như lực sĩ Kim cang tức giận một cước đem cửa đạp mở.

“Nghiệp chướng, ngươi tạo phản rồi!” Đỗ Vân Nham giận dữ, hắn dầu gì cũng là phụ thân, làm sao lại có thể để mất mặt như thế.

Đỗ Dung lạnh lùng nói: “Lúc trước ta nghe thấy tổ mẫu bảo phụ thân ngài quản thúc Ngô di nương cho tốt, chẳng lẽ phụ thân ngươi chính là quản thúc như vậy hay sao?”

Nàng mặc quần sam mầu đỏ tươi, khuôn mặt tuy không phải là xinh đẹp, nhưng có tư thế oai hùng sảng khoái, một đôi ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng Đỗ Vân Nham, lại làm cho hắn có chút xấu hổ.

Nhưng hắn là phụ thân của nàng, Đỗ Vân Nham không thể nào lui bước, cũng không thể để nữ nhi gây khó dễ cho mình, hắn trầm giọng quát lên: “Chuyện tình của vi phụ khi nào đến lượt ngươi tới quản? Còn không mau cút ra ngoài cho ta, hiện tại cút ngay, bằng không ta thế nào cũng phải lấy gia pháp trừng phạt ngươi, ngươi từng học qua nữ giới, nữ phạm, chẳng lẽ không hiểu hiếu đạo sao?”

Hiếu đạo? Đỗ Dung nhíu mày nói: “Phụ thân nói với ta hiếu đạo, nhưng hiếu của phụ thân với tổ mẫu lại để ở đâu vậy?”

Những lời này làm cho lửa giận của Đỗ Vân Nham càng tăng lên, mắt thấy sắc mặt Đỗ Dung tràn đầy khinh thường, căn bản không để hắn vào trong mắt, nhớ tới nàng nhiều lần ngỗ nghịch, hắn bước đi lên, đánh Đỗ Dung một bạt tai.

Thanh âm thanh thúy, trên gương mặt trắng noãn lưu lại dấu tay màu đỏ rõ ràng.

Ngô di nương vốn đang ngạc nhiên bỗng mở cờ trong bụng.

Đỗ Dung che mặt, không thể tin nhìn chằm chằm Đỗ Vân Nham, hắn vậy mà vì một di nương mà đánh nàng, đánh nữ nhi ruột thịt của hắn? Nàng cho tới bây giờ không biết phụ thân sẽ vô lễ đến trình độ này!

Tựa như lửa mặt trời chói chang từ trong mắt nàng phóng ra, Đỗ Vân Nham không thể tự chủ được lùi lại hai bước, hắn cúi đầu nhìn tay của mình, sau một lúc, trong tâm không khỏi hối hận. Hắn nhưng thật ra rất thích Đỗ Dung, nữ nhi này tính tình cứng cỏi, mạnh mẽ, giỏi giang, hắn thường nghĩ, giả sử nàng là đích trưởng tử của hắn, không chừng nhị phòng có thể dựa vào nàng, nhưng hết lần này tới lần khác Đỗ Dung luôn đối nghịch cùng hắn, một lần một lần không nghe lời của hắn, làm tiêu tan tình cảm của hắn đối với nàng.

Nhưng mà hắn không nên đánh nàng.

Đỗ Vân Nham quay đầu, nhìn chằm chằm vào Ngô di nương nói: “Hai tháng này ngươi cũng đừng xuất môn! Nếu như bị ta phát hiện một lần, ngươi cút khỏi Đỗ gia chúng ta ngay!”

Hiếm khi hắn hung ác, Ngô di nương bị dọa sắc mặt tái nhợt.

Hắn phất tay áo đi ra.

Đỗ Nhược nghe tin tức như thế, đang lúc chuẩn bị ăn bữa tối, hôm nay dời đến chỗ ở tốt, phòng bếp chuẩn bị cao lương mỹ vị thịnh soạn, bọn nha hoàn cầm chén đĩa bưng lên như nước chảy, rất nhanh liền bày đầy bàn tròn lớn.

Nhìn thấy Tạ thị, Đỗ Nhược giữ chặt tay áo nàng, nhẹ giọng nói: “Nương, Nhị thúc thật sự đánh đại tỷ ạ?”

Thật sự quá ghê tởm, khó trách Đỗ Dung bây giờ còn chưa xuất hiện.

Tạ thị nói: “Ừ, Nhị thúc ngươi vừa rồi cũng bị tổ mẫu ngươi giáo huấn rồi, chẳng qua Dung nhi cũng quá vọng động một rồi, dầu gì cũng là cô nương gia, đợi hành vi này truyền đi, đối với thanh danh của nàng không tốt.”

Đỗ Nhược không phục: “Làm sao không tốt? Rõ ràng là Nhị thúc không đúng!”

Nếu phụ thân giống như Nhị thúc bất trung với mẫu thân, chỉ sợ nàng cũng nhịn không được, Đỗ Dung lại không đúng chỗ nào, Nhị thẩm thẩm mềm yếu như vậy, dù sao cũng phải phải có người xuất đầu thay nàng.

Thấy nữ nhi không đồng ý, Tạ thị nghĩ thầm nàng rốt cuộc chỉ là tiểu cô nương, chuyện giữa người lớn có đôi khi tiểu bối không thích hợp nhúng tay, Đỗ Dung làm như vậy,  một chút ích lợi đối với nàng cũng không có.

Chích là những thứ này không phải dăm ba câu là có thể nói rõ, Tạ thị dặn dò: “Ngươi không được học Dung nhi, nhớ rõ mọi việc không nên vọng động, đừng không biết suy tính hậu quả. Ngươi hiện tại còn nhỏ vẫn còn kịp, Dung nhi cũng mười sáu rồi, không biết có thể ảnh hưởng hay không...”

Nghe nói đến hôn sự của Đỗ Dung, Đỗ Nhược vội hỏi: “Nương, đại tỷ phải lập gia đình sao, tổ mẫu, Nhị thúc có định nhà nào tốt cho nàng hay không?”

Tạ thị đang bận rộn, nói qua loa: “Ngươi một cô nương gia hỏi cái này làm gì, nhanh đi phụng bồi tổ mẫu ngươi a!” Nói xong lại đi phân phó quản sự, đem Đỗ Nhược đặt ở một bên.

Không nghe được rõ ràng, Đỗ Nhược thất vọng xoay người trở về, lại thấy Đỗ Dung đã tới, trên gương mặt nàng có một dấu tay màu hồng, còn có chút sưng, nhìn thấy Đỗ Nhược cười nói: “Ngươi đi đâu thế, đến muộn vậy, mau lại đây.”

Nàng không thể có chuyện gì, Đỗ Nhược nghĩ thầm, nàng bị người đánh một cái tát chỉ sợ cũng ngượng ngùng đi ra ngoài, nhưng Đỗ Dung...

Nàng cứ như vậy đem mặt lộ ra.

Nhưng ánh mắt của nàng vẫn là hàm chứa oán hận, cũng từng khóc, Đỗ Nhược bỗng nhiên hiểu, Đỗ Dung không phải là không để ý, nàng là cố ý chính làm như này, nàng muốn ném mặt mũi Đỗ Vân Nham, để cho mọi người thấy, hắn làm cha như thế nào.

Đỗ Dung thật giống như bàn đá, chưa bao giờ biết nhượng bộ.

Trến yến tiệc, Đỗ Vân Nham quả nhiên không ngóc đầu lên được, nhưng ở trước mặt Lão phu nhân hắn lại không thể né tránh Đỗ Dung, một bữa cơm ăn không có chút mùi vị nào, liền sớm ra khỏi bàn tiệc.

Nhìn thấy hắn giống như chó nhà có tang chạy trốn, trong lòng Đỗ Dung mới hơi thống khoái.

Dùng xong yến hội, bởi vì nguyên nhân chuyển nhà, tất cả mọi người có chút mệt nhọc, Đỗ Nhược trở lại phòng ngủ, nghe hương Sơn Thủy vừa mới đốt, thanh đạm, cao quý trong sạch, nhắm lại ánh mắt giống như thân thể ở trong núi, nàng rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Năm ngày trôi qua, Đỗ gia mới hoàn toàn dàn xếp xong xuôi, tất cả gia cụ cũng đều sắp xếp xong, trong hoa viên, trong đình viện cũng trồng đi một tí hoa cỏ mới.

Mà Triệu Kiên cũng bắt đầu như một hoàng đế chân chính, bắt đầu lâm triều, hai vị lão gia Đỗ gia lại theo quy luât dậy sớm về muộn, giống như là trở lại thời điểm Trung Nguyên chưa chia năm xẻ bảy lúc trước, toàn bộ Đại Yến trở nên có trật tự. Lão phu nhân thấy càng ngày càng Thái Bình, lại suy nghĩ muốn mời phu tử  cho tiểu Tôn Tử, cùng bốn cô nương trong nhà.

Tạ thị nói: “Cũng không nên quá phô trương, Đại Yến chúng ta cùng các thế lực, cùng Đại Chu lục tục đánh nhau bảy năm, lưỡng bại câu thương, lương thực dụng cạn kiệt, cũng không dư lực tái chiến, nhưng sau này không thể nói chính xác được.”

Một núi không chứa được hai Hổ, ai cũng muốn chiếm cứ toàn bộ giang sơn, chẳng qua là tình thế bức bách, đều tự dừng tay tu sinh dưỡng tức mà thôi.

Lão phu nhân đương nhiên rõ ràng, nhưng mấy tiểu bối không thể ăn không ngồi rồi a, nàng nói: “Trước kia mấy người bọn hắn có phu tử dạy, chỉ là chiến tranh loạn lạc không có rãnh rỗi, thật vất vả mới an định lại, không thể để cho sự học trước kia bị hoang phế. Ngươi đi hỏi thăm một chút, ở Trường An có phu tử thích hợp hay không.”

Tạ thị suy nghĩ một chút cũng đáp ứng.

Bốn cô nương quả thật rãnh rỗi, dưới tàng cây Đỗ Nhược xem thoại bản* một lát liền buồn ngủ, muốn lên giường nằm, nhưng mấy ngày nay nàng ngủ quá nhiều, cảm thấy mặt to hơn trước nhiều lắm, không dám lại ngủ, định đi chỗ Đỗ Dung xem một chút.

(*)话本  Huàběn] thoại bản (một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này)

Hai người chơi đấu cỏ, trò chuyện tán gẫu, thời gian trôi qua vui vẻ.

Mặt trời hâm nóng chiếu ở trên đỉnh đầu, trong miệng Đỗ Nhược ngâm nga bài hát, xuyên qua cửa nguyệt lượng đi thẳng đi phía trước, không ngờ phía bên phải bỗng nhiên vươn ra một cánh tay, chặn lại con đường của nàng, bên tai chỉ nghe thấy thanh âm nhu hòa hỏi: “Nhược Nhược, Hồ Điệp ta tặng không tốt ở đâu sao, sao ngươi lại không cần?”

Nàng nghiêng đầu, trông thấy một người nam nhân tuổi còn trẻ đứng ở bên cạnh, mặc xuân bào màu tím nhạt, đầu đội tử kim quan, ánh mắt hẹp dài nhìn nàng chăm chú, lưu quang dật thải thải*.

(*)Lưu quang dật thải [流光溢彩]: Ánh sáng lưu động tràn ngập sắc màu (hào quang).

Để cái gì bên cạnh Triệu Dự cũng đều xuất sắc, cao lớn anh tuấn, ấm áp trầm ổn, làm cho người ta trong lúc lơ đãng liền sinh lòng hảo cảm, đừng nói loại tiểu cô nương như nàng, hắn đối với nàng tốt, càng khó cự tuyệt.

Nhưng hiện tại Đỗ Nhược đã không giống với lúc trước, góc độ nàng nhìn Triệu Dự đã có bất đồng.

Thân mình đứng thẳng lên, nàng nói rõ ràng: “Vô công bất thụ lộc, Đại điện hạ, ta không thể nhận phần lễ vật này, đa tạ ý tốt của người.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play