Nhưng đôi Hồ Điệp này là hắn đi khắp cả thành Trường An mới chọn được, rất thoả mãn, cho rằng Đỗ Nhược nhất định sẽ thích, nhưng mà hôm trước Đỗ Lăng vậy mà đến trả lại cho hắn, nói muội muội hắn không cần.

Triệu Dự không tin, tự mình tới đây, không nghĩ tới Đỗ Nhược thật sự không cần.

Triệu Dự có chút không vui: “Coi như là vàng ròng, ta mà nói lại được tính là cái gì? Chỉ là đồ chơi nhỏ, ngươi cũng không muốn sao? Nhược Nhược, ngươi không xem ta là ca ca ư?”

Nửa ngồi xuống, hắn gần như ngang bằng với nàng, nhìn nàng.

Con ngươi của nam nhân đen nhánh, chuyên chú nhìn nàng, tràn đầy tình cảm, thật giống như là thực sự rất thương yêu nàng, cho nên tương lai nàng mới có thể gả cho hắn sao? Mặc dù Đỗ Nhược bây giờ còn nhỏ, nhưng cô nương mười ba tuổi không phải là không hiểu chuyện nam nữ, giả sử Triệu Dự vẫn đối với nàng như vậy, vài năm sau, cưới nàng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Chẳng qua Đỗ Nhược không rõ, nếu Triệu Dự đối với nàng tốt từ sớm như vậy rồi, vì sao lại còn muốn phản bội nàng?

Đôi mắt sáng ngời của nàng giống như thủy tinh sáng long lanh, trong thủy tinh phản chiếu dung nhan của hắn.

Triệu Dự nhịn không được muốn khẽ vuốt tóc nàng, nhưng Đỗ Nhược liền tránh né, nàng từ trước đến giờ chậm rì rì, động tác lúc này lại nhanh nhẹn vô cùng.

Hắn giận đến nở nụ cười, đứng dậy nói: “Nhược Nhược, rốt cuộc sao lại thế này?”

Đỗ Nhược không muốn để ý đến hắn, bởi vì bây giờ nàng thấy, Triệu Dự chính là trăm phần trăm là kẻ khốn nạn, nếu không phải bởi vì hắn là đại Hoàng tử, nàng ngay cả miễn cưỡng cũng không chịu.

“Ta đã trưởng thành, đồ nam nhân đưa ta không thể tùy tiện nhận, mẫu thân biết được sẽ trách cứ ta.” Nàng khẽ vỗ nang hương đeo bên hông, “Xin Đại điện hạ trở về đi, nơi này của chúng ta, nam nhân không nên vào.”

Đại nghĩa lăng nhiên.

Triệu Dự liếc nàng một cái, trong đám bạn cùng lứa, nàng xem như vóc dáng cao gầy, hôm nay mặc một bộ vải bồi đế giầy hoa phù dung nở màu xanh nhạt, phía dưới lộ ra mép váy tuyết trắng, gió nhẹ lay động, quần áo tung bay, eo nhỏ dịu dàng uyển chuyển như ẩn như hiện.

Vốn là muốn làm trò cười nàng, nhưng lúc này Triệu Dự lại hơi hơi thất thần, hắn vẫn cảm thấy Đỗ Nhược ngày thường xinh đẹp, nhưng cũng chỉ là vẻ linh động của tiểu cô nương, thì ra là trong lúc vô tình, nàng đã muốn hiển lộ ra bộ dạng yểu điệu của thiếu nữ. Đang nói chuyện, cách đó không xa truyền đến thanh âm bước chân, có người cười nói: “Dự ca ca, ngươi tới gặp Tam tỷ tỷ à?”

Nàng không gọi hắn, hắn hiểu được là người khác gọi.

Nhưng Triệu Dự cũng không thích, quay đầu nhìn lại thấy là Đỗ Tú, thản nhiên nói: “Ta vốn là tới gặp quốc công gia.” Hắn tay áo, “Tỷ muội các ngươi nói chuyện đi.”

Hắn xoay người cáo từ.

Đỗ Tú nhìn bóng lưng của hắn, nói cùng Đỗ Nhược: “Ta nhớ Đại điện hạ thường xuyên mang ngươi đi chơi, còn tưởng rằng hắn lại muốn cùng ngươi đi xem diễn đấy, Đại Yến lập quốc, đóng đô ở Trường An, mà nay trong thành cực kỳ náo nhiệt, nghe nói rất nhiều đoàn kịch nhỏ đến đây, có một số còn bị kêu vào trong cung. Ta vốn muốn đi cùng các ngươi, kết quả là hắn đến tìm Đại bá phụ à.”

“Hiện tại lại không có chiến tranh” Đỗ Nhược nghiêm túc nói, “Làm sao phải cùng một người nam nhân đi ra ngoài?”

Đỗ Tú cười khì khì nói: “Nam nhân nữ nhân cái gì, Tam tỷ, ngươi nghĩ thật nhiều, chúng ta cách thời gian lập gia đình còn có mấy năm nữa, lại nói chúng ta là tướng môn hổ nữ, cũng không phải là những thứ thiên kim khuê các kia, giống như Mục Nam Phong, nàng còn cùng phụ thân đi đánh giặc đấy, cho nên mới có thể được phong hào Vinh An huyện chủ.”

Trong loạn thế, lúc trước còn không có chỗ ở cố định, chuyện đại phòng không nghiêm ngặt như vậy, cho nên mới phải xuất hiện một ít người hiếm có ví dụ như Mục Nam Phong vậy.

Thấy nàng nói ra Vinh An huyện chủ, Đỗ Nhược vốn cũng rất thích Mục Nam Phong, biết được mình ở điểm này tranh luận chẳng qua nổi nàng, miệng nhỏ của nàng nhếch lên: “Dù sao ta sẽ không chơi cùng hắn.”

Đỗ Tú thực sự đang kỳ quái: “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Đại điện hạ đắc tội ngươi sao?”

Đỗ nhược không trả lời.

Nàng nhớ tới trong nhà hát rộng lớn náo nhiệt, nàng từng theo ngồi cùng Triệu Dự, hắn mua rất nhiều hạt dưa đặt ở trước mặt nàng, nàng bóc từng hạt từng hạt, hắn cảm thấy nàng ăn quá chậm, đem hạt dưa đặt trong lòng bàn tay dùng sức vân vê, mở ra, vỏ hạt dưa đã tự rơi ra rồi, lộ ra thịt dưa hương vị ngọt ngào.

Khi đó, nàng cười đến vui vẻ.

Nếu có thể, nàng tình nguyện mộng của nàng đều là giả dối.

Khẽ cắn đôi môi, nàng xoay người nói: “Ta muốn đi thăm Đại tỷ tỷ.”

Đỗ Tú không có biện pháp với nàng, cũng không thể bức bách, nàng cũng không nói muốn đi theo, bởi vì Đỗ Dung không thích nàng, trong nhà này Đỗ Oanh, Đỗ Nhược mặc dù không phải là rất thân cận cùng nàng, nhưng đại thể vẫn coi như tỷ muội, duy chỉ có Đỗ Dung, cực kỳ không thích nàng.

Cũng buồn cười, Đỗ Dung ở chỗ Lão phu nhân cũng không phải rất được yêu thích, lại cứ khoe mẽ trước mặt nàng, Đỗ Tú nói: “Ta không đi đâu, hôm nay mời Bao gia, đợi lát nữa chắc cũng sắp gặp rồi.”

Nàng đi đến phía trước.

Không giống tiểu viện của Đỗ Nhược và Đỗ Oanh ẩn náu trong rừng Thanh Trúc, thật là thanh tịnh và đẹp đẽ, chỗ Đỗ Dung rực rỡ gấm hoa, chỗ của Lão phu nhân chọn đều hợp với tính tình của các cô nương.

Nồng nhiệt như vậy, thật giống Đỗ Dung.

Nghe được bẩm báo, Đỗ Dung buông kiếm tuệ đang đan trong tay, cười nói: “Mắt ta mỏi rồi, đúng lúc phải nghỉ một chút, ngươi tới thật đúng lúc, đúng là tâm linh tương thông.” Nàng phân phó nha hoàn dâng trà, hơi nghiêng thân mình, bộ dạng cùng nàng rất thân mật, “Nghe nói tổ mẫu muốn mời phu tử.”

“Đúng vậy, ta cảm thấy mời cũng tốt, có đôi khi nghe phu tử nói một chút bài học rất có ý nghĩa.” Ánh mắt Đỗ Nhược liếc kiếm tuệ kia, “Đại tỷ, ngươi tết cái này rất đẹp, là kết hình xà sao?”

“Ừ, tết chơi chơi thôi.”

Nhưng Đỗ Dung làm sao sẽ tết kiếm tuệ, trước kia Đỗ Nhược sẽ không để ý, nhưng hiện tại nàng biết rõ chuyện tình Chương Phượng Dực rồi, dĩ nhiên là sẽ hoài nghi, nhưng nàng cũng đã không tiện mạo muội hỏi.

Đúng lúc này, Thạch Lựu hầu hạ bên người Lão phu nhân tới truyền lời, mời các nàng đến thượng phòng, nói Bao gia đã đến.

Quần hùng tranh giành, võ tướng định quốc, mà trong khi hai nước giao chiến, bày mưu lập kế không thể thiếu mưu sĩ, Bao Triệu Thần chính là một mưu sĩ Triệu Kiên có chút trọng dụng, sau khi định đô ở Trường An, được thăng làm Lại bộ lang trung.

Lần này làm khách, cũng là hôm qua Lão phu nhân gửi thiệp mời, Đỗ Nhược nói: “Không nghĩ tới sớm như vậy đã tới rồi, còn tưởng rằng phải chờ tới buổi chiều chứ.”

Đỗ Dung liếc nàng, thấy nàng có phần thỏa đáng, cười rộ lên nói: “Cũng không cần đổi lại quần sam, chúng ta trước đi đến chỗ A Oanh, rồi cùng nhau đi thượng phòng.”

Đỗ Nhược nói được.

Bao phu nhân ngồi ở trong nội đường, đang khen ngợi cảnh trí của Đỗ gia, cùng Lão phu nhân nói: “Trước kia ta nghe nói Tịnh Hải Hầu phủ này xây dựng vô cùng tốt, hôm nay xem ra danh bất hư truyền, các ngươi ở ở chỗ này thật sự là thích hợp.”

Lão phu nhân cười nói: “Cũng là ân trạch của Thánh thượng.”

Bao phu nhân nâng chung trà lên uống, ánh mắt lại liếc về phía bức rèm che, chỉ thấy tiểu nha hoàn kéo rahai bên, theo tiếng bước chân rất nhẹ, liền nhìn thấy ba cô nương lục tục tiến vào, về phần Đỗ Tú, nàng là người đầu tiên tới, Bao phu nhân đã gặp qua, ba người khác, nàng đương nhiên cũng biết, ánh mắt chuẩn xác dừng ở trên mặt Đỗ Dung.

Lòng dạ biết rõ ý tứ song phương lẫn nhau.

Đỗ Dung ngày thường anh khí bừng bừng, rất có phong thái võ tướng của Đỗ gia, mà Bao gia bọn họ xuất thân thư hương môn đệ, nhi tử văn nhược, hai người ngược lại cùng bổ sung cho nhau, xét thấy Đỗ gia mới được phú quý của quốc công phủ, trong lòng Bao phu nhân có bảy tám phần thoả mãn, chính là chỗ bà thông gia này, nàng liếc mắt nhìn Lưu thị, thật là có chút đỡ nổi.

May là Đỗ Dung không giống nàng, nếu không làm sao chống nổi một cái nhà đây?

Nàng cười tủm tỉm lấy ra lễ vật tặng cho các nàng: “Ta thực yêu mến cô nương nhà các ngươi, người nào cũng đều tựa như thiên tiên.”

Đỗ Dung nhìn lễ vật, trên mặt có chút do dự, nhưng bốn cô nương đều có, nàng không thể không thu, chỉ đành phải cầm lấy.

Các trưởng bối cùng nhau nói chuyện, nhóm cô nương Đỗ gia liền cùng con gái một của Bao gia Bao Lâm đi ra vườn hoa chơi, ai ngờ đến Hải Đường lâm, lại có ba nam nhân trẻ tuổi ở đó, Đỗ Nhược nâng mắt nhìn, một người là ca ca của nàng Đỗ Lăng, một người là Triệu Dự, còn có một người, chính là Bao gia công tử Bao Đại.

Thì ra là Triệu Dự vẫn chưa đi, Đỗ Nhược đang muốn quay đầu không nhìn, lại thấy Triệu Dự nở nụ cười với nàng, hắn vốn tuấn mỹ, một nụ cười này có vẻ đẹp của Tống Ngọc, phong thái của Phan An, may là Đỗ Lăng ngày thường cũng rất anh tuấn, Bao Đại trong nháy mắt liền bị làm nền trở thành thân cây Hải Đường.

Nhưng Đỗ Nhược cố tình không mắc bẫy, vẫn rất kiên quyết dời đi ánh mắt.

Triệu Dự đây là muốn dùng sắc đẹp mê hoặc người khác, nhưng nàng sẽ không thích hắn nữa.

Tiểu cô nương không lưu luyến chút nào, đầu nghiêng về phía đông, một đoạn cổ tuyết trắng hướng về phía hắn, không có ân cần như trước kia, hắn không biết vì cớ gì? Cực kỳ kỳ quái, lúc thu hồi ánh mắt, lại nhìn thấy Đỗ Oanh đang dịu dàng uyển chuyển đứng ở dưới màu hồng của hoa hải đường.

Hôm nay nàng mặc vải bồi đế giầy màu xanh da trời, vạt áo và ống tay dùng ngân tuyến thêu hoa hạnh nho nhỏ, trang nhã lại không thiếu thanh tú đẹp đẽ, dáng người gầy gò như đỡ liễu, làm rung động lòng người. Triệu Dự giật mình, thầm nghĩ bên ngoài đều truyền Nhị cô nương của Đỗ gia bệnh hết phương cứu chữa, hắn vốn cũng cho rằng sống không lâu, ai ngờ hiện tại lại có bộ dạng thùy mị bực này.

Bất quá hắn hiện tại một lòng đều ở trên người của Đỗ Nhược, chỉ nhìn thấy liền quay đầu đi.

Hắn thật sự không rõ, Đỗ Nhược vì sao đột nhiên chán ghét hắn, nếu là trước kia, nàng nhìn thấy hắn luôn vui vẻ, ngọt ngào kêu hắn Dự ca ca, đột nhiên ngày hôm nay nàng thế nhưng gọi hắn là Đại điện hạ.

Xa lạ như vậy.

Tình cảm hơn hai năm chỉ là hư vô thôi sao? Một ngọn lửa vô danh thiêu đốt bộ ngực hắn, hắn hận không thể đi tới hỏi một câu, chỉ kỵ người bên ngoài ở đây, chỉ có thể kìm nén, trên mặt mỉm cười như trước, thật giống như thật sự đang ngắm hoa.

Ngược lại Bao Đại nhìn thấy Đỗ Dung, cười chào đón: “Đại cô nương, nghe nói ngươi thích đọc binh thư, ta vừa vặn tìm được một quyển «Bách chiến lược» trong nhà, không biết đại cô nương có thích xem không?”

Bàn tay trắng nõn đưa qua, tuy là tặng sách, nhưng dạng trong sáng vô tư này, thật sự cũng không làm người ta chán ghét.

Đỗ Dung cũng không tiếp nhận, giọng lãnh đạm nói: “Cảm ơn Bao công tử, quyển sách này ta có rồi.”

Ánh mắt Đỗ Oanh khẽ động, «Bách chiến lược» kia cực kỳ hiếm có, nhà bọn họ có rất nhiều binh thư, duy chỉ quyển này không có, Đỗ Dung đó là mở to mắt nói dối. Vẻ mặt nàng cũng không rõ ràng, nhưng Đỗ Nhược nhìn thấy, nhưng cũng đoán được Đỗ Dung là đang dối gạt người.

Ánh mắt chuyển đến trên mặt Bao Đại, nàng nhớ tới Chương Phượng Dực kia.

Hắn là nhi tử của mã phỉ, da hơi đen, cao lớn khôi ngô, đi đường vù vù xé gió, trong miệng còn thường ngậm cọng cỏ, một cỗ lưu manh vô lại, trái lại Bao Đại là người khiêm tốn, tay trói gà không chặt, khác biệt của hai người thật sự quá lớn.

Nếu Đỗ Dung thích Chương Phượng Dực, vậy thì thế nào cũng không thể có khả năng thích bao đại đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play