Gió xuân lướt nhẹ qua, hương thơm tươi mát đọng tại chóp mũi.

Ánh mắt của Đỗ Nhược nhìn chằm chằm Hạ Huyền, ánh mắt của Đỗ Lăng lại nhìn chằm chằm muội muội, bởi vì hắn sớm phát hiện hai người này có chút gì đó không bình thường, tình cảm năm năm nhưng lại nói cũng không nói, hắn cảm thấy đáng tiếc, cho nên vừa rồi mới có thể viện cớ để cho Hạ Huyền nhìn bức họa kia.

Nhưng mới rồi, nàng vậy mà lại kêu hắn là Huyền ca ca.

Thời điểm Đỗ Lăng đang không hiểu ra sao, Hạ Huyền mở miệng, thản nhiên nói: “Không giống.”

Cũng không có cảm tình trong đó, bộ dạng như đang bình luận sự việc, lông mày Đỗ Nhược nhéo một cái, nghĩ thầm, ánh mắt của Hạ Huyền với ca ca giống nhau, cũng không dùng được, cũng không biết hắn làm thế nào đánh giặc.

Nàng thu bức tranh, cuốn một cách từ từ, sợ vò nát mất rồi.

Thói quen cũ còn không thay đổi được, cuốn cái bức tranh cũng lề mà lề mề, Hạ Huyền nhớ tới ngày trước sớm tối ở tại Đỗ gia, nàng có lúc trở về muốn khoe khoang những thứ bảo bối kia của nàng, làm hắn ngồi chờ, nhưng đợi đến lúc nàng cẩn thận lấy ra lần nữa, hắn thiếu chút nữa ngủ mất.

Nàng không biết thói quen như vậy của nàng có bao nhiêu giày vò người, mấy lần hắn nhìn qua, cũng đều muốn đưa tay đoạt lấy thứ đó từ trong tay nàng, nhưng lại sợ làm nàng sợ, từ đầu đến cuối cũng không làm cái gì.

Ánh mắt hắn dời đi, nhìn về phía hoa và cây cỏ xa xa.

Bên tai lại nghe Đỗ Nhược đang hỏi Đỗ Lăng: “Các ngươi muốn đi đâu? ”

Đỗ Lăng nói: “Ta vừa rồi mời Hạ đại ca đến thư phòng ngồi một chút, hôm nay ngày đại cát, rất nhiều quan viên đều đang chuyển nhà, sợ có người thừa cơ làm loạn, hoàng thượng phái Hạ đại ca tới Tấn huyện thị sát, hắn cũng không thể ở lâu, bây giờ ta sẽ đưa hắn đi ra ngoài.”

Thì ra là thế, Đỗ Nhược chớp mắt một cái, nghĩ thầm, ca ca luôn mồm Hạ đại ca Hạ đại ca, hắn nhất định không nghĩ tới tương lai Hạ Huyền sẽ là hoàng đế, hắn trở thành hoàng đế, Triệu gia ắt phải đổ rồi, chẳng qua bây giờ nàng không chán ghét, cũng không đồng tình với hắn. Giang sơn dịch chủ cũng không liên quan đến chuyện của nàng, nàng chỉ quan tâm Đỗ gia, quan tâm chính bản thân mình, nàng không hi vọng Hạ Huyền lên làm hoàng đế, Đỗ gia lại bị trọng thương.

Biện pháp duy nhất có thể tránh chuyện này, chính là cố gắng giữ vững quan hệ hiện hữu của Hạ Huyền cùng Đỗ gia, nàng cùng Hạ Huyền khôi phục quan hệ, sẽ gặp vô sự.

Cho nên, chẳng qua là kêu ca ca, lại có cái gì đâu?

Không phải là việc gì khó!

Nàng lặng lẽ hít một hơi, cười tủm tỉm nói: “Ca ca quả thật không nên quấy rầy Huyền ca ca, tránh khỏi làm trễ nãi sự tình a.”

“Đương nhiên, vốn muốn thỉnh giáo Hạ đại ca một chút binh pháp thôi.” Đỗ Lăng cười cười, cùng Hạ Huyền nói, “Đợi lần tới Hạ đại ca rảnh rỗi, ta lại mời ngươi uống.”

Hắn đi đến bên ngoài cửa trước.

Nhưng Hạ Huyền cũng không di chuyển.

Trong trí nhớ, Đỗ Nhược gọi hắn Huyền ca ca chỉ dừng lại ở hai năm trước, nhưng hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây rồi, thái độ khác thường của nàng, kêu đến hai lần, phải nói lần đầu tiên còn có chút sợ, tiếng thứ hai quả thực là quen việc *, tròng mắt hắn nhìn về phía Đỗ Nhược, màu con ngươi trong mỏng, rồi lại nặng như ngàn cân.

*Cưỡi xe nhẹ đi đường quen 驾轻就熟  việc quen thì dễ làm, quen tay làm nhanh giá khinh tựu thục

Da đầu Đỗ Nhược có chút tê dại, nghĩ thầm hắn nhất định là đem lòng sinh nghi rồi, chẳng lẽ hắn không vui khi nàng gọi hắn Huyền ca ca ư? Ánh mắt Nàng dừng ở trên người hắn, toàn thân đẹp đẽ quý giá, đúng rồi, hắn bây giờ là Ung Vương, chắc là càng muốn nghe nàng gọi hắn là Vương gia. Đỗ Nhược hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Chẳng lẽ vương gia không thích?”

Kêu ca ca, đúng là qu thân mật, gọi Vương gia, lài xa lạ mới lạ, Hạ Huyền nhìn chằm chằm đôi môi tựa như anh đào của nàng, nghĩ thầm thanh âm nàng là có chút thần bí ngọt ngào, mặc dù có lúc cảm thấy ồn ào chút, nhưng vẫn là cảm thấy rất dễ nghe.

Hắn thản nhiên nói: “Cũng không phải.”

Xem ra cũng không ghét.

Đỗ Nhược thản nhiên cười: “Huyền ca ca, đi mạnh khỏe. ”

Càng ngọt hơn rồi, Đỗ Lăng ở phía trước nghe thấy khóe miệng kéo môt cái, cảm giác Đỗ Nhược gọi hắn cũng không ngọt như vậy, đây là làm sao? Chẳng lẽ ánh mắt hắn lại thật sư không tốt, thật ra hai người này chưa từng có thay đổi?

Trong mắt Hạ Huyền hiện lên ý cười nhỏ khó có thể thấy, xoay người cáo từ.

Giải quyết chuyện này, Đỗ Nhược vì sự quyết đoán kịp thời của mình rất là kiêu ngạo, dọc theo đường trở về vô cùng cao hứng.

Lúc này bọn nha hoàn đã đem mấy vật nhỏ đều đưa ra bên ngoài, nàng dừng lại ở bên cạnh, từ trong giỏ trúc lấy ra những bọc vải xanh thẫm giống nhau, từ từ mở ra.

Tượng điêu khắc gỗ hoàng dương khắc một con dê nhỏ ở dưới cây hoa lê, tứ chi cong lại, nằm nghiêng đang ngủ, dáng vẻ ngây thơ chân thành, đó là thứ đồ vật duy nhất Hạ Huyền đưa cho nàng.

Khi đó sinh nhật nàng, ngay từ lúc nửa năm trước liền nói với Hạ Huyền, để cho hắn tặng lễ sinh nhật cho nàng, mỗi lần gặp lại hắn sẽ phải nhắc lại một lần, lỗ tai hắn uất hiện cả vết chai, gắng gượng làm tặng con cừu nhỏ này cho nàng. Nàng thấy, còn nói dê không phải ngủ như vậy, nói bụng nên dán xuống đất, hắn nói ngươi ngủ như vậy đấy.

Nàng tuổi dê.

Bây giờ nhìn lại, chạm trổ vậy cũng đã rất lợi hại, hắn nói có một cây đao dùng để khắc rất sắc bén, là phụ thân để lại cho hắn, nàng về sau tặng lại cho hắn một sợi trường mệnh do chính mình tự đan.

Đỗ Nhược đem tượng gỗ này bọc lại một lần nữa, đặt ở giữa một đám đồ vật nho nhỏ. Đồ vật của các phòng cũng đều mang lên xe bò, sắp xuất phát đi Trường An rồi, Nhị lão gia Đỗ gia Đỗ Vân nham tự tay dìu Lão phu nhân đi ra, đi từng bước, từng bước, hận không thể cúi người cõng nàng đi đến cửa.

Tạ thị nhìn ở trong mắt, mặt lộ vẻ khinh thường.

Tiểu thúc này công phu ngoài miệng cũng rất lợi hại, dỗ dành được Lão phu nhân thương yêu hắn, nhưng Đỗ gia người nào không biết nhà này là dựa vào ai? May là Lão phu nhân tự hiểu rõ, đại sự nghiêm túc đều bắt Đỗ Vân nham làm nghiêm chỉnh, về phần chuyện nhỏ, tựa như Đỗ Vân Hác nói, hiếm khi hồ đồ.

Trượng phu này của nàng a, lòng dạ rộng rãi, làm việc cũng thoáng, chẳng qua cũng tựa như lần này, nàng mới có thể trúng ý hắn, nhìn mặt mũi của hắn không bao giờ tính kế so đo.

Lão phu nhân trong lòng biết hôm nay Ngô di nương lại gây chuyện, nhìn thấy vẻ mặt Đỗ Vân Nham bộ dáng hiếu thuận, nàng sâu xa nói: “Vợ ngươi cũng không dễ dàng, ngươi nên lượng thứ nàng có khổ lao, cũng không có thể để di nương cưỡi trên đầu nàng, lần tới còn sinh sự một lần nữa, ta mặc kệ tâm tư gì ngươi, nhất định phải đem tiện nhân kia đuổi ra đấy!

Đó là lời lẽ này cũng bình thường rồi, Đỗ Vân nham cười nói: “Nương, người yên tâm, ta quay về lại giáo huấn nàng, ra lệnh cưỡng chế nàng một tháng không được xuất môn, người thấy có được không? ”

“Làm di nương phải tự mình là ai, nàng không có con, còn không phải là ỷ vào sự cưng chìu của ngươi? Mà nay chúng ta đã là quốc công phủ rồi, chiến loạn mặc dù phai nhạt đi ít nhiều quy củ, cũng không qua vài năm sẽ lại là thái bình thịnh thế, ta không muốn Đỗ gia bị người đời chỉ trỏ, nói một cái nghiệt chướng ái thiếp diệt thê! ”

Lời này cũng có chút nặng nề, Đỗ Vân Nham cũng mới biết được Lão phu nhân lúc này tức giận thật sự, Triệu Kiên thành lập Yến quốc, các nhà các hộ trở về nguyên vị trí, nàng là phải quản gia nghiêm hơn mới có thể dựng dậy gia phong. Ngô di nương này là hắn đòi nhất định phải mua về, đánh giặc sao, nam nhân dù sao cũng phải có một thú tiêu khiển, hiện tại Lão phu nhân đã không muốn nhân nhượng rồi.

Hắn nghiêm mặt nói: “Nhi tử nhất định ghi nhớ trong lòng.”

Lão phu nhân gật đầu, đi đến nhị môn, chỉ thấy bọn tiểu bối đều đang đợi, nhìn thấy một đám cháu gái như hoa như ngọc, nàng lại cao hứng trở lại, ngoắc ngoắc nói: “ Bốn người các ngươi theo ta cùng nhau ngồi xe ngựa, ta đây trên đường sẽ không phải buồn rồi.”

Tứ cô nương Đỗ Tú cười tủm tỉm chào đón: “Được, tổ mẫu, ta mang theo tiêu, đúng lúc cũng mới học xong một khúc, gọi Ngu Mỹ Nhân, đợi lát nữa ta thổi cho ngài nghe có được hay không?”

Thanh âm ngọt ngọt phát ngấy, Đỗ Dung quét liếc mắt nàng một cái, biết được nàng lại đang bắt chước Đỗ Nhược, trong nhà này ai có ưu điểm gì, Đỗ Tú cũng đều thích bắt chước, chân chính là cái loại di nương sinh ra, một bụng tâm địa gian trá, cùng mẹ của nàng Đường di nương giống nhau. Đỗ Dung cảm thấy, Đường di nương thậm chí so với Ngô di nương còn muốn ghê tởm hơn, bởi vì nàng chưa bao giờ phạm sai lầm, Lão phu nhân khiển trách, Đường di nương luôn ở bên cạnh yên lặng, bộ dạng hiền thê lương mẫu.

Đỗ Tú cũng thế, biết lấy niềm vui Lão phu nhân.

Đáng tiếc nàng không có bắt được nhược điểm, Đỗ Dung thở phì phò cùng Đỗ Oanh nói: “Chút bản lĩnh náy của nàng, cũng không biết xấu hổ thổi tiêu, ngươi có cái gì không tốt hơn với nàng?”

“Để cho nàng thổi thôi, ta cũng thổi không nổi.” Đỗ Oanh ho nhẹ mấy tiếng, che miệng nói, “Ngu Mỹ Nhân rất hay, chúng ta đươc sướng tai rồi.”

Đỗ Tú khiêm tốn nói: “Nhị tỷ nha, ta đây là múa rìu qua mắt thợ, người nào không biết Nhị tỷ là tài nữ của Đại Yến, chẳng qua là thổi tiêu không khỏi tổn thương thể lực, nếu Nhị tỷ thổi tổ mẫu nhất định sẽ đau lòng. ”

Thời điểm Đỗ Oanh sinh ra, liền mang theo bệnh từ trong bụng mẹ, thân mẫu nàng Lưu thị thân thể cũng đã không tốt, liền do Lão phu nhân chăm sóc, tình cảm hai bà cháu không giống bình thường, Lão phu nhân nghe thấy nàng ho khan mấy tiếng cũng đã lo lắng, liên tiếp nói: “Mau lên xe đi, nhìn ngươi xem ngay cả áo choàng cũng không mặc, nha hoàn hầu hạ như thế nào hay sao? Có mang theo quả sơn trà bách trân không? Thứ này mặc dù tinh quý, ngươi đừng tiếc không ăn, chúng ta dọn đến Trường An, hậu viện còn có rất nhiều cây sơn trà, đến lúc đó hái đưa vào trong cung, ta nói một tiếng cùng với Hoàng hậu nương nương, ngự y sẽ  làm cho ngươi.”

“Tổ mẫu, hôm nay nóng như vậy, sao phải mặc áo choàng đâu? ” Đỗ Oanh cười khoác cánh tay nàng, “Thì ra quốc công phủ của chúng ta có cây sơn trà ạ? Đợi đến lúc tháng năm nóng lên, có thể làm bánh sơn trà lạnh ăn.”

“Còn có chè sơn trà, cháo sơn trà. ” Đỗ Nhược bổ sung.

Lão phu nhân nói: “Ngược lại quên mất cái con sâu tham ăn Nhược Nhược này rồi, có ngươi ở đây, bao nhiêu cây sơn trà trong nhà cũng đều giữ không được.”

Mọi người cũng nhịn không được cười.

Lão phu nhân được hai cháu gái một trái một phải nâng lên xe, Đỗ Tú nhìn theo khẽ mím môi, rốt cuộc nàng không phải là đích nữ, cho dù nàng nỗ lực như thế nào, Lão phu nhân đối với nàng thủy chung đều không tốt như Đỗ Nhược Đỗ Oanh như vậy, nhưng di nương nói với nàng, chỉ cần nàng chịu hạ công phu, liền nhất định được.

Hiện tại xem ra, di nương chính là gạt người thôi.

Đỗ Tú cầm lấy ống tiêu lên xe.

Đỗ Nhược phát hiện Đỗ Dung vẫn chưa đi lên, có chút kỳ quái, bởi vì tính tình nàng hùng hùng hổ hổ, động tác so với ai khác đều nhanh hơn, hiện tại lại đột nhiên tới cuối cùng, nàng ngồi ở bên cạnh cửa sổ xe, đem mành xe cuốn lên thò đầu ra.

Ở bên trong hoa cỏ um tùm Tháng ba, Đỗ Dung đứng ở dưới tàng cây hạnh, mặt ngoảnh về phía nam.

Cách đó không xa, nam nhi Đỗ gia cũng đang cùng một chỗ, Đỗ Lăng đang cùng một người nói chuyện, nhìn thấy không quá rõ ràng, Đỗ Nhược nắm tay đặt tại trên lông mày ngăn trở ánh nắng, nheo mắt lại, nàng mới phát hiện nam nhân kia là Chương Phượng Dực.

Đó là nhi tử của một Tham tướng dưới tay phụ thân, cũng không phải là xuất thân quan lại thế gia, hoàng đế Đại Chu hoang dâm vô đạo, dân chúng nổi dậy nổi bốn phía, Triệu Kiên mượn cơ hội tạo phản, chiêu mộ đại quân khắp nơi. Chương gia chính là thời điểm này gia nhập Triệu quân, mà trước kia, bọn họ cũng chỉ là mã phỉ tung hoành trên hoang mạc.

Đỗ Nhược giật mình trong lòng, thì ra là lúc này Đỗ Dung cũng đã thích Chương Phượng Dực rồi!

Nhưng làm sao lại sẽ bỏ trốn đây? Đỗ Dung mặc dù tính tình ngay thẳng, nhưng chỉ cần nàng nói chuyện cùng các trưởng bối, các trưởng bối chưa chắc không chịu, nàng vì sao phải bỏ trốn?

Lần bỏ trốn này, đã dẫn theo bao nhiêu sự tình, trong mộng Lưu thị qua đời, Đỗ Oanh bệnh nặng một hồi, cũng làm cho Lão phu nhân thương tâm, Đỗ Dung cùng Đỗ Vân Nham hoàn toàn đoạn tuyệt, nàng khó có thể thừa nhận kết quả như vậy, cuối cùng thương tâm rời đi.

Về sau Đường di nương làm chủ mẫu của nhị phòng.

Mà Đỗ Dung không còn trở về, thẳng cho đến khi nàng gả cho Triệu Dự.

Khi đó Đỗ Dung đã sinh hạ nhi tử, Đỗ Nhược nhớ mang máng, Chương Phượng Dực đối với nàng rất tốt, nhưng rốt cuộc hy sinh nhiều thứ như vậy có đáng giá hay không?

Đỗ Nhược cũng không hiểu, nàng chỉ muốn nếu có thể, hoặc là nàng có thể làm cho Đỗ Dung thay đổi chú ý không nên lại bỏ trốn, các nàng nghĩ biện pháp, nói không chừng có thể thuận lợi gả cho Chương Phượng Dực đây.

Nàng vẫn không rõ ràng lắm vì sao năm trước lại có những giấc mộng kia, cũng vì đó bối rối, nhưng hiện tại nàng phát hiện, bởi vì giấc mộng này, nàng có thể dùng nó để thay đổi rất nhiều chuyện tình không tốt.

Nàng tựa ở trên vách xe cười lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play