Lại một lần tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, Diệp Nam Kỳ dụi dụi đôi mắt, đại não thả lỏng một lát, mới nhớ được việc đang làm trước khi ngủ, sau khi rửa mặt qua loa, lấy danh sách tối hôm qua điều tra được ra, lần lượt đưa vào tìm kiếm.
Công việc này gặp rất nhiều hạn chế, dù sao đều là minh tinh coi như bây giờ phần lớn đã bị mọi người quên lãng nhưng lúc đầu vẫn bùng nổ scandal lộn xộn lung tung như cũ, muốn từng bước từng bước theo dõi, tìm được thứ mình cần cực kỳ tốn thời gian.
Trong danh sách minh tinh có scandal đều có hoặc nhiều hoặc ít chỗ tương tự với Diệp Mi.
Nhưng mà những người này không giống Diệp Mi quyết tuyệt nhảy lầu tự tử gây ra chấn động lớn như vậy. Bọn họ đều lặng yên không tiếng động biến mất, thậm chí không có nhiều người phát hiện.
Thời gian từ từ trôi qua, lực chú ý Diệp Nam Kỳ dồn hết vào trong máy tính, ngay cả sắc trời bên ngoài từ sáng trở thành tối cũng không phát hiện ra, trong đôi mắt hằn lên tia máu, chờ tra xong tin tức của người cuối cùng trên danh sách thì sắc trời đã tối mịt.
Diệp Nam Kỳ khẽ xoay bả vai vô cùng đau nhức, ngồi gần như cả ngày, hai chân cũng đã tê dại, cậu không có quá chú ý đến chuyện này này, khẽ thở phào.
Quả nhiên, phần lớn minh tinh nổi lên trong danh sách này nghe nói đều có một kim chủ thần bí sau lưng.
Cậu đang trầm ngâm, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, một tiếng ‘rầm’ vang lên làm cho cậu sợ đến mức phản xạ có điều kiện đóng máy vi tính lại.
Quay đầu lại, thấy người đang đứng cạnh cửa, Diệp Nam Kỳ có chút tức giận: "Làm gì?"
Thẩm Độ về nhà đã nhìn thấy bữa sáng trên bàn không hề được đụng đến, nhớ tới lời mẹ Diệp nói, sợ hết hồn, không kịp suy nghĩ, lấy chìa khóa dự bị ra, mở cửa vọt vào.
Không ngờ Diệp Nam Kỳ vẫn êm đẹp ngồi ở trong nhà, cậu ngẩn ra, lại nghe Diệp Nam Kỳ cắn răng nói: "Dù gì cũng chung một mái nhà, bác gái không dạy cậu trước khi vào phải gõ cửa à?"
Thẩm Độ biết rất nghe lời, gõ cửa: "Tôi vào nha."
Diệp Nam Kỳ: "…"
Nhưng mà Thẩm Độ cũng không ctiến thêm bước nào, tựa vào cửa, nghiêng đầu nhìn máy vi tính sau lưng Diệp Nam Kỳ, nhướng mày: "Vội vàng hấp tấp, đang làm gì vậy?"
Diệp Nam Kỳ mỉm cười: "Xem ảnh không đứng đắn."
Thẩm Độ không dễ dàng bị đuổi như vậy, nghe vậy không đi ra mà bước vào, đi tới trước mặt Diệp Nam Kỳ, khí định thần nhàn nói: "Cùng nhau xem được không?"
"…" Lời như thế tại sao có thể thuận lợi nói ra khỏi miệng như vậy?
Ánh mắt Diệp Nam Kỳ phức tạp nhìn Thẩm Độ, nghĩ thầm, quả nhiên mấy ngày trước ăn điểm tâm cậu ta làm cho Khương Nguyên Dư, người này trên mặt không thể hiện nhưng trong lòng còn mang thù đấy.
Hai người nhìn thẳng vào nhau trong chốc lát, Thẩm Độ nháy mắt mấy cái, giơ tay búng lến trán của Diệp Nam Kỳ rồi nhanh chóng lui về sau.
"Có phải đã một ngày cậu chưa ăn cơm rồi hay không?"
Diệp Nam Kỳ bởi vì không còn cảnh giác mà phía sau lưng căng thẳng hơi buông lỏng, cảm giác quá đói chậm lụt leo ra, dạ dày bị ngược đãi suốt một ngày vô cùng hợp tình hình mà kêu "Ùng ục" một tiếng.
Diệp Nam Kỳ: "…"
Thẩm Độ cố gắng nhịn cười: "Tôi đi xem thử trong tủ lạnh còn có gì ăn được hay không."
Diệp Nam Kỳ không nói gì, nhìn Thẩm Độ rời đi, ngắt lỗ tai, phát hiện hai tai của cậu đang nóng lên.
Chờ sau khi cậu lưu lại những tài liệu đã tra được vào file, mới hậu tri hậu giác phát hiện một chuyện vô cùng khó hiểu.
… Thẩm Độ làm gì mà mới về nhà đã chạy đến phá phòng của cậu?
Trong lòng cậu vô cùng nghi ngờ, bước xuống lầu, Thẩm Độ đã nhanh chóng nấu xong đồ ăn.
Sau khi tan làm Thẩm đại thiếu gia không giống tổng giám đốc bá đạo trong truyền thuyết, trên người mặc đồ ở nhà, mặc tạp dề, tay áo xắn lên lộ ra cánh tay rắn chắc xinh đẹp, bóng lưng thon dài thanh thản, rất vui tai vui mắt.
Diệp Nam Kỳ nhìn một mà bát quái này, không nhịn được nói thầm ở trong lòng có phải Thẩm độ cũng từng bao nuôi một người tình nhỏ, tựa vào cửa phòng bếp, nhìn bóng lưng của cậu ta ngẩn người hay không?
Thẩm Độ quay đầu lại nhìn thấy cậu, vẫy tay với cậu, Diệp Nam Kỳ bước tới, Thẩm Độ gắp một miếng cà rốt lên, bước tới: "Vừa lúc thấy có cà rốt —— Nếm thử một chút?"
Diệp Nam Kỳ giống như thấy quỷ: "… Thẩm Độ, rốt cuộc cậu đang làm cái gì vậy?"
Một trong những chuyện kinh khủng nhất trên thế giới có lẽ chính là người ngày xưa luôn đối đầu với mình đột nhiên quay ngược lại quan tâm đến mình đi?
"Làm cái gì là làm cái gì?"
Diệp Nam Kỳ chỉ cậu ta rồi chỉ mình: "Có phải cậu quên quan hệ của hai ta hay không?"
Thẩm Độ bình tĩnh nói: "Chưa từng quên."
Diệp Nam Kỳ thở phào một cái: "Vậy cầu xin cậu bình thường một chút, cậu như vậy, cuối cùng tôi lo lắng ngày nào đó cậu sẽ len lén hạ độc trong thức ăn của tôi."
Thẩm Độ nhét miếng cà rốt vào trong miệng Diệp Nam Kỳ, vỗ đầu của cậu ta: "Quan hệ của hai ta là quan hệ đã lĩnh chứng. Đi ra ngoài, trước hết ăn cái này lót bụng đã, bác gái nói bao tử của cậu không tốt, nhờ tôi giám thị cậu ăn ba bữa cơm mỗi ngày."
Diệp Nam Kỳ trợn mắt há hốc mồm.[QR2][diendanlequydon]
So với Thẩm Độ luôn chê cười, tranh đấu gay gắt với cậu, rõ ràng Thẩm Độ có chút không bình thường này càng làm khó cậu hơn.
Hay là Thẩm Độ là từ chỗ nào mò được ý tưởng mới, chuẩn bị dùng chính sách dụ dỗ, chờ đến khi cậu buông lỏng cho một kích trí mạng?
Diệp Nam Kỳ hồ mang đĩa sứ đựng cà rốt, ngồi vào trước bàn ăn, phát hiện càng ăn càng đói, cảm thấy vô cùng có ác ý, vì vậy càng thêm kiên định Thẩm Độ đang giả dối là vì tìm ra một phương thức khác.
Tựa như lúc trước cậu ngày ngày chạy sang phòng Thẩm Độ làm những hành động buồn nôn.
Vừa nghĩ như thế, những hành động kỳ quái mấy ngày liên tiếp của Thẩm Độ đều có thể giải thích, trong lòng Diệp Nam Kỳ đầy lo lắng bất an cũng lắng xuống, thậm chí suy nghĩ một chút có nên phản kích hay không, đáng tiếc cậu thật sự không còn tí tinh lực nào, ăn xong miếng cà rốt cuối cùng thì cậu quyết định án binh bất động, chờ đến lúc Thẩm Độ không giả bộ được nữa nhất định sẽ tự động hiện nguyên hình.
Còn Thẩm Độ, người được cho là đột nhiên thay đổi âm mưu vừa nấu đồ ăn vừa suy nghĩ thực đơn thích hợp với bệnh bao tử của nhân sĩ nào đó.
Đối với việc đối đãi với người khác, thái độ của Thẩm Độ rất thuần túy, hoặc là rất tốt, hoặc là không tốt, hoặc là thờ ơ. Lúc trước hiểu lầm Diệp Nam Kỳ, thái độ đối với cậu ấy rất kém, sau khi hiểu được, trong lòng Thẩm Độ áy náy, nghiêm túc nhìn lại những việc Diệp Nam Kỳ đã trải qua, trong sự áy náy lại còn có sự thương tiếc mà chính mình cũng không rõ ràng lắm.
Có lẽ bởi vì Diệp Nam Kỳ trước và sau có sự tương phản quá lớn.
Bên trong ấn tượng của cậu Diệp Nam Kỳ hăng hái, ham hư vinh, khách sáo giống như cái đinh trong mắt đột nhiên biến thành thằng nhóc đáng thương, từ trước đến giờ Thẩm Độ là người miệng cứng lòng mềm, mẹ Diệp cầu xin cậu chăm sóc Diệp Nam kỳ, sau khi sự ác cảm kia tản mắt trong thất thất bát bát (49 ngày), chăm sóc một chút cũng không có gì lớn.
Sự phức tạp trong lòng vẫn chưa nghĩ đủ thì Thẩm Độ rất nhanh chóng làm xong hai món một canh, sắc hương đều đủ, toàn bộ do Thẩm tiên sinh có phương pháp giáo dục, bồi dưỡng từ nhỏ.
Diệp Nam Kỳ đói bụng đến đến mức giống như ở trong dạ dày bị bỏng, sau khi đoán được "Quỷ kế" của Thẩm Độ cũng không lầm bầm cái gì, cúi đầu an tĩnh ăn cơm. Thẩm Độ đứng, Diệp Nam Kỳ cúi đầu, mái tóc đen mềm mại che trước mắt, lộ ra cái gáy trắng nõn xinh đẹp, Thẩm Độ cảm thấy này cảnh tượng có chút đốt mắt, vội vàng ngồi xuống.
Giữa hai người hiếm có chốc lát an bình, Thẩm Độ lại không nhịn được, thỉnh thoảng quan sát Diệp Nam Kỳ một cái, nhìn đôi môi hồng hồng của cậu ấy có dính chút dầu làm đôi môi bóng lên, lại nghĩ tới quảng cáo đã thấy, rất muốn hỏi cậu ta xem vị của chocolate rốt cuộc như thế nào.
Cái vấn đề nhàm chán này quanh quẩn trong đầu Thẩm Độ một ngày rồi.
Nếu hỏi sẽ bị cười nhạo thôi.
Thẩm Độ sờ cằm, cảm giác mình thật đủ nhàm chán, chuẩn bị xong tư tưởng bị cười nhạo, vừa muốn hỏi thì chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Thấy tên của người điện tới, cậu nhíu mày, đứng dậy rời khỏi bàn ăn, quay trở vào phòng bếp.
Sau khi Diệp Nam Kỳ đã no bụng năm, tốc độ gắp thức ăn cũng chậm xuống, ngẩng đầu nhìn vào phòng bếp, cũng không chút để ý. Chờ cậu nhai kỹ nuốt chậm một miếng cơm cuối cùng thì rốt cuộc Thẩm Độ cũng trầm mặt đi ra.
Trực giác cho Diệp Nam Kỳ biết sắc mặt cậu ta thế này có quan hệ tới mình, ngồi vững vàng, nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Độ nghĩ một lát, vẫn quyết định nói rõ ràng với Diệp Nam Kỳ.
Điều tra lâu như vậy rốt cuộc cũng tra ra cái tên bỏ thuốc khốn kiếp đó. Khó tìm như thế, bối cảnh của đối phương khẳng định không đơn giản nhưng mà lúc biết được kẻ sai khiến phía sau màn là ai, cậu cũng có chút kinh ngạc.
"Diệp Nam Kỳ." Thẩm Độ suy tư xong, chậm rãi nói: "Thật ra thì, đêm hôm Nguyên Dư kết hôn, tôi bị người ta hạ thuốc."
"Người hạ thuốc là người Tiết gia."
Diệp Nam Kỳ vốn không thèm để ý, nghe vậy vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, một cơn lạnh lẽo đến mức buồn nôn từ sau lưng dâng lên: “…Người Tiết gia?"
"Tôi chưa từng có tranh chấp với bọn họ." Thẩm Độ có chút nghi ngờ: "Người kia cũng chỉ lấy tiền làm việc, không rõ lắm là người nào của Tiết gia."
Từng có một đoạn trải nghiệm lúng túng như vậy, Diệp Nam Kỳ sẽ không cố ý nhớ lại những chuyện xảy ra vào ngày mà Nguyên Dư kết hôn nữa, bây giờ Thẩm Độ nhắc tới, cậu lờ mờ nhớ tới, lúc ấy hình như có một người tiếp rượu đưa cho cậu một ly rượu.
Bởi vì hình dáng của người tiếp rượu kia có hơi giống Văn Sâm nên cậu có ấn tượng rất sâu, sau đó hình như… Cậu không uống ly rượu kia nhưng ngược lại Thẩm Độ không chú ý, cầm lên uống.
Diệp Nam Kỳ sợ run cả người, đứng bật lên, nói: "Có hình của người kia không?"
Thẩm Độ tìm ra một tấm hình, đưa cho Diệp Nam Kỳ xem. Diệp Nam kỳ chỉ nhìn lướt qua, trong lòng lập tức bùng nổ.
Quả nhiên là người tiếp rượu kia!
Nói như vậy, lúc đầu người Tiết gia muốn hạ thuốc cậu, kết quả trời xui đất khiến, rượu bị Thẩm Độ uống mất.
Cho nên… Là cậu đã lôi Thẩm Độ xuống nước hay sao?
Đôi môi của Diệp Nam Kỳ giật giật, đầu óc của cậu hơi lộn xộn, không nói cho Thẩm Độ biết chuyện này, nghĩ đến một chuyện khác chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng —— Tiết gia đã có người chú ý tới cậu từ lâu?
Bây giờ mới nhớ, hình như tối hôm qua Tiết Hướng Du nói một câu "Khó trách… Mấy người ngu xuẩn kia cảm thấy cậu không có tính uy hiếp".
Trong nháy mắt Diệp Nam Kỳ giống như bị người ta cởi hết quần áo ném vào trong đống tuyết mênh mông, không thể dấu giếm không thể ngăn cản, lạnh đến khắc cốt. Cậu tự cho là đã che giấu không tệ, ai ngờ bị người ta để ýt tới cũng không tự biết.
Hai người mỗi người đều có suy nghĩ riêng, trầm mặc hồi lâu, chợt trăm miệng một lời nói: "Thật xin lỗi."
Diệp Nam Kỳ: "…" Cậu thật xin lỗi cái gì?
Thẩm Độ: "…" Cậu ở đây xin lỗi cái gì?
Trong lòng cũng phức tạp dị thường nhưng hai người cũng không giải thích hay hỏi suy nghĩ của người còn lại, Diệp Nam Kỳ lắc đầu một cái, trở về phòng, chia nghi ngờ trong lòng cho Tiết Hướng Du.
Nhất thời không hồi phục lại được, tinh thần cậu căng thẳng một ngày, mê man ngủ mất, ngủ đến tận nửa đêm bị âm thanh tin nhắn của điện thoại di động đánh thức.
Người nhắn tin tới cũng không phải là Tiết Hướng Du.
Mà là Phương Hàng Viễn, người luôn có thái độ không lạnh không nóng.
【 Ngày mai ra ngoài gặp mặt một lát. 】
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT