Edit: Phong Nguyệt

Biết rõ núi có hổ, mà cứ chọn phía núi có hổ mà đi.

Diệp Nam Kỳ do dự không bao lâu, nói một tiếng đồng ý luôn.

Tiết Hướng Du có tâm tư tiếp cận cậu, cho dù có ý xấu, cũng sẽ không lộ liễu như vậy.

Cậu không có ý định nói chuyện này cho những người khác nghe, để phòng ngừa vạn nhất, trước khi đi gõ một bưu kiện đúng giờ sẽ gửi cho Thẩm Độ, nếu như mười một giờ tối nay cậu còn chưa có trở lại, thì trực tiếp báo cảnh sát. ddddđdd***lêqqquýddddđôn

Từ khi xem nhật kí của Diệp Mi, Diệp Nam Kỳ đã chuẩn bị tốt cùng kẻ thù đồng quy vu tận. Như vậy mấy năm tới đây, cậu không nóng lòng cho việc xã giao, được xưng là bạn bè chỉ có Văn Sâm, có chuyện gì một mình cậu im lặng thừa nhận, chưa nói cho người khác, duy nhất có thể phó thác, chí có Thẩm Độ.

Diệp Nam Kỳ tắt máy vi tính, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Hi vọng Thẩm Độ đừng tưởng rằng cậu đang chơi trò đùa quái đản, nếu không vạn nhất thật xảy ra chuyện gì, cậu có khổ cũng không nói ra được rồi.

Tiết Hướng Du có ý muốn mời Diệp Nam Kỳ đi đến nhà hàng lãng mạn nào đó, cách trang trí mỗi phòng đều không giống nhau, cổ điển hay lãng mạn, là một nơi tốt để hẹn hò vụng trộm.

Chạy xe đến nơi đó, Diệp Nam Kỳ ngồi ở trong xe không nhúc nhích. Cậu không quá yên tâm giá trị của cậu ở trong lòng Thẩm Độ như thế nào, suy nghĩ trong chốc lát, mang khẩu trang đội nón lên.

Thành phố A đã bắt đầu có tuyết rơi, gió thổi lạnh buốt, giống như có thể róc xương, mọi người bước đi vội vã trên đường, cúi đầu hờ hững cùng người xa lạ gặp thoáng qua. Chẳng qua ngôi sao cũng là người bình thường, có thể có con mắt tinh tường ngoài anh hùng không sợ hi sinh cũng chỉ có chó săn thôi.

Diệp Nam Kỳ trước đi cửa hàng tiện lợi mua lon cà phê nóng, nhìn bốn phía một chút, cất bước đi về phía một người trẻ tuổi (người tuổi còn trẻ) ở gần đấy.

Tên nhóc này hình như còn chưa có qua cái tuổi "Muốn phong độ không cần nhiệt độ"*, đeo balo thật to trên lưng, lạnh đến run lẩy bẩy, thấy Diệp Nam Kỳ đi thẳng tới trước mặt mình, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. ddddđdd***lêqqquýddddđôn

* Muốn phong độ không cần nhiệt độ: Ý câu này là muốn có phong cách thì không cần để ý tới mặt mũi (giống như chay mặt á)

Diệp Nam Kỳ đưa tay nhấn một bên bờ vai của cậu ta, cúi đầu cười nói: "Đừng khẩn trương, tôi phát hiện cậu theo dõi tôi mấy ngày rồi, kỹ thuật quá kém, cậu mới làm chó săn sao?"

Người trẻ tuổi trợn tròn mắt, ngón tay run rẩy chỉ cậu, thật lâu sau mới nói ra một câu: "Tôi không phải chó săn!"

Diệp Nam Kỳ "A" một tiếng.

Người trẻ tuổi quang minh chính đại: "Tôi là ký giả!"

Diệp Nam Kỳ bật cười: "Vậy cậu theo dõi tôi làm cái gì?"

"Đưa bộ mặt bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rửa ra ánh sáng!"

"......" Diệp Nam Kỳ rất muốn nói đó là chó săn đấy, suy nghĩ một chút vẫn quyết định không đánh người trẻ tuổi, vì vậy vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, khích lệ nói: "Cậu làm rất khá."

Nói xong, cậu đưa cà phê nóng cho vị dũng sĩ đang đứng dưới cơn gió lạnh run mà còn không mang bao tay, nói: "Tôi phải vào nhà hàng đối diện, nếu như qua mười một giờ tôi không ra, làm ơn giúp một tay báo cảnh sát." ddddđdd***lêqqquýddddđôn

Người trẻ tuổi mới vừa tốt nghiệp đại học có chút lờ mờ không hiểu, dù sao bắt người tay ngắn, bật thốt lên một câu: "Được."

Diệp Nam Kỳ dịu dàng nói: "Cực khổ."

Người trẻ tuổi phản xạ có điều kiện: "Không cực khổ không cực khổ, cần phải vậy."

Nhìn Diệp Nam Kỳ xoay người rời đi, người trẻ tuổi ngẩn người.

...... Thật giống như có nơi nào không đúng lắm?

Tiết Hướng Du tới thật sớm, Diệp Nam Kỳ đi vào thì thấy giống như anh ta đã chờ rất lâu rồi, thấy Diệp Nam Kỳ đi vào, đáy mắt lóe ra ánh sáng, trên mặt vẫn giữ cái loại phong lưu đa tình đó, cười: "Bảo bối, cuối cùng đã tới, tôi còn lo lắng cậu cho tôi leo cây đấy."

Diệp Nam Kỳ mắt điếc tai ngơ, cởi xuống áo khoác ngoài để ở một bên, thân hình của cậu thon dài, tư thế ưu nhã, một đoạn eo nhỏ thế mà không yếu, mắt Tiết Hướng Du nhìn đầy tán thưởng, rõ ràng không che giấu ánh mắt của mình chút nào. Cho dù Diệp Nam Kỳ bị nhìn thấy nhiều, vẫn có chút kỳ cục, cho đến khi ngồi xuống, mới lễ phép gật đầu: "Tiết thiếu, lần thứ hai gặp mặt. Tôi có tên."

Tiết Hướng Du chống cằm nhìn cậu chằm chằm: "Aphrodite?"

Bị xưng hô năm lần bảy lượt như vậy, trong lòng Diệp Nam Kỳ cảm thấy khó chịu, mười ngón tay thon dài khoác lên cùng nhau, lại cười nói: "Tiết thiếu rất thích Thần Thoại Hy Lạp?"

"Không." Khóe mắt xinh đẹp của Tiết Hướng Du xếch lên, ý tứ hàm xúc không rõ mà nói: "Chẳng qua tôi chỉ thích thưởng thức người đẹp."

Diệp Nam Kỳ khẽ cau mày, Tiết Hướng Du cũng rất lịch sự đưa thực đơn qua, rất thân thiết giới thiệu mấy món ăn trong đó, giống như anh thật chỉ mời Diệp Nam Kỳ cùng đi ăn tối đơn thuần.

Địch không động ta không động. ddddđdd***lêqqquýddddđôn

Diệp Nam Kỳ ở trong lòng khuyên bảo chính mình, không thể gấp gáp, nhịn đã lâu như vậy, nhất thời không nên vội vã. Tiết Hướng Du là con hồ ly giảo hoạt, hồ ly còn chưa có lộ ra cái đuôi, cậu diễn cùng anh ta.

Lúc rảnh rỗi chờ đợi thức ăn mang lên, cách nói chuyện của Tiết Hướng Du rất vui vẻ, cái gì cũng có thể tán gẫu, thế nhưng không có nhạt nhẽo.

Không có đợi bao lâu, món ăn đã lên tới. Diệp Nam Kỳ để ý, Tiết Hướng Du dùng đũa gắp thức ăn gì, cậu sẽ ăn cái đó, cái khác đều không động, sau khi ăn xong, Tiết Hướng Du che trán cười ha ha: "Thì ra miệng của chúng ta có mùi vị gần giống nhau như vậy."

Diệp Nam Kỳ buộc chính mình tự ăn hết thịt cá trong miệng, khẽ mỉm cười nhìn anh ta.

Tiết Hướng Du đột nhiên để đũa xuống, khẽ nghiêng người dựa vào trên ghế, nói: "Yên tâm đi, cũng không bỏ độc, cũng không bỏ thuốc mê."

Giọng điệu này của anh ta rất nghiêm túc, Diệp Nam Kỳ không biến sắc, cũng để đũa xuống, lẳng lặng nhìn anh ta.

"Cậu có mệt hay không?" Tiết Hướng Du tiện tay rót ly rượu, nhấp một miếng: "Rõ ràng đang nghĩ muốn nhào tới bóp cổ của tôi, còn cười đến lương thiện như vậy, khó trách mấy cái tên ngu xuẩn kia cảm thấy cậu không có uy hiếp."

Con mắt Diệp Nam Kỳ có hơi lạnh xuống, vẫn như cũ không lên tiếng.

"Biết tôi để cho cậu tới đây là vì cái gì không?"

Diệp Nam Kỳ rốt cuộc mở miệng, giọng nói nhàn nhạt: "Nếu như Tiết thiếu không muốn nói, tôi cũng không thể nào buộc anh nói."

Tiết Hướng Du nhấp miếng rượu, cả người tỉnh táo lại, suy nghĩ nhìn chằm chằm Diệp Nam Kỳ: "Tôi hiểu biết rõ cậu muốn hỏi cái gì, chẳng qua tôi biết được không nhiều, cũng không có nghĩa vụ nói cho cậu biết."

Diệp Nam kỳ nói: "Nếu như không nghĩ nói cho tôi biết, tối nay Tiết thiếu muốn làm gì?"

Tiết Hướng Du lộ ra một nụ cười lưu manh: "Thì không thể làm cậu sao?"

Diệp Nam Kỳ suy nghĩ một chút, nói: "Hai mươi phút?"

Ngày đó cậu ở trong toilet rửa tay nghe xuân cung đồ sống, tính trước sau cũng đã trôi qua hai mươi phút rồi.

Mặt Tiết Hướng Du cứng đờ, một cái nụ cười cũng không có ngừng lại: "Đây chẳng qua là tình huống bình thường. Thế nào, động lòng đối với đề nghị của tôi?"

Anh nói xong, hiện ra ánh mắt do dự, cuối cùng cũng đối mặt với ánh mắt của Diệp Nam Kỳ.

Đó là một đôi mắt lạnh nhạt trầm tĩnh, con mắt đen nhánh trong suốt.

Anh đột nhiên cười nhạo một tiếng: "Nhất định tôi phải nói ra ư, cái chết của Diệp Mi rất kỳ lạ, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, không nói rất nhiều đầu mối cũng bị mất, chuyện năm đó che giấu không chê vào đâu được, muốn tra không thể nào tra được."

Chợt nghe đến tên của chị mình, sự duy trì bình tĩnh của Diệp Nam Kỳ cuối cùng cũng sụp đổ, cậu ngồi thẳng người, lạnh lùng nhìn Tiết Hướng Du: "Anh muốn làm gì?"

"Tôi muốn giúp cậu nha." Tiết Hướng Du vô tội nhún vai một cái: "Bất quá trong lòng cậu đang khẳng định, có phải tôi là một người trong số đó phải không? Yên tâm đi, tôi chỉ cảm thấy hứng thú với đàn ông."

Mày Diệp Nam Kỳ nhăn lại, chuyện này được chôn ở dưới đáy lòng cứ như vậy bị một người có bộ dáng thoải mái vạch trần, máu chảy đầm đìa. Cậu trầm mặc một chút, nghĩ trước xác nhận một chuyện, nói thẳng: "Cởi quần."

Tiết Hướng Du: "...... À?"

Chưa được mười một giờ, Diệp Nam Kỳ từ trong nhà hàng đi ra.

Cậu liếc một cài đã nhìn ra cậu nhóc chó săn có kỹ thuật theo dõi cực kém, không ngờ tới cậu ta lại thật sự đợi mấy giờ ở trong gió tuyết, ngẩn người, quay người trở lại mua lon cà phê nóng, trước đưa cho cậu ta.

Nhìn cậu ta hắt hơi một cái, Diệp Nam Kỳ buồn cười nói: "Được rồi, cậu mau trở về đi."

Người trẻ tuổi run rẩy nói: "Tôi còn muốn...... Đi theo anh......"

Diệp Nam Kỳ nói: "Đã mười giờ tối rồi, hiện tại tôi phải về nhà, tắm nước nóng sau đó ngủ, ngày mai không có công việc, không có ý định ra cửa. Hiểu chưa, người bạn nhỏ?"

Nói xong cũng không đợi cậu ta phản ứng, trực tiếp xoay người lên xe, đi thẳng.

Lúc về đến nhà, Diệp Nam Kỳ thấy Thẩm Độ ngồi ở trong phòng khách xem ti vi.

Người này trở lại chỉ có khi ngủ mới không làm việc, không có một chút giải trí tinh thần, trong lòng Diệp Nam Kỳ còn nghĩ những chuyện khác, lúc lên lầu thuận miệng hỏi "Xem cái gì thế?"

Thẩm Độ liếc nhìn cậu một cái: "Chuyên mục pháp chế."

Diệp Nam Kỳ: "......"

Thẩm Độ ho nhẹ một tiếng, không chút để ý hỏi: "Đi nơi nào rồi hả?"

Bước chân Diệp Nam Kỳ ngừng lại một chút, lộ ra một nụ cười khiêu khích: "Gặp kim chủ."

Thẩm Độ: "......" Con vịt chết mạnh miệng.

Nhìn Diệp Nam Kỳ lên lầu, Ánh mắt Thẩm Độ theo dõi trên ti vi. Trên TV đang có quảng cáo, anh xem đến nhàm chán, đang muốn tắt ti vi, Mặt Diệp Nam Kỳ đột nhiên xông vào tầm mắt.

Là Diệp Nam Kỳ đang quảng cáo cho chocolate. Có lẽ là Tiết gia đút tiền vào, quá trình phê duyệt và lên Vip đều rất nhanh.

Trong màn hình Diệp Nam Kỳ cười thật ngọt ngào, bờ môi ở trên màn hình, nụ cười của cậu trở nên có sức cuốn hút rất nhiều, giống như cái chocolate đó ăn thật ngon.

Thẩm Độ nhìn xong quảng cáo, trong lòng hơi ngứa ngáy một chút, rất muốn đi trêu chọc Diệp Nam Kỳ, muốn nhìn thấy bộ dạng xù lông của cậu ta.

Diệp Nam Kỳ cũng không biết trong đầu Thẩm Độ có những thứ ý tưởng nguy hiểm kia.

Cậu hủy bỏ bưu kiện định thời gian, chăm chú nhìn máy vi tính, ngón tay thon dài đánh chữ thật nhanh, tìm tòi một ít công việc liên quan đến ngôi sao.

Tiết Hướng Du đúng là lưu manh, ở trong phòng bao riêng thật đúng là cởi quần, phía dưới trống không, trên đùi cũng không có cái bớt như lời Diệp Mi nói.

Diệp Nam Kỳ đối với đề nghị của Tiết Hướng Du rất động lòng, tranh ăn với hổ quả thật nguy hiểm, thế nhưng không thể nghi ngờ có thể tăng nhanh tốc độ cậu điều tra hung thủ.

Theo như lời nói của Tiết Hướng Du, anh ta cũng không biết rõ ràng trong rất nhiều người của Tiết gia đang làm cái gì, tám năm trước cũng là tình cờ biết được chuyện này, cũng không rõ ràng trong đó đã có chuyện gì, nhưng đám khốn kiếp Tiết gia kia cũng không như đã làm chuyện này một lần, Làng Giải Trí càng giống như bọn họ đã độc chiếm hết, nâng lên người nào, coi trọng người nào, qua không được bao lâu, người đó sẽ thần bí ẩn lui.

Hiện tại có người theo dõi Khương Nguyên Dư.

Anh ta sẽ giúp một tay tìm một chút đầu mối cho Diệp Nam Kỳ, lại không xác định rõ đưa ra yêu cầu.

Loại tốt xấu lẫn lộn trong đại gia tộc này, vì ích lợi mà tranh cãi đến phức tạp hơn, huống chi Tiết Hướng Du là một con riêng. Diệp Nam Kỳ không cảm thấy anh ta sẽ ra tay giúp mình đối phó người kỳ quái của Tiết gia, chẳng qua trong lòng vẫn đề phòng, lời của người này khẳng định không thể tin hoàn toàn. ddddđdd***lêqqquýddddđôn

Tìm tòi mấy tiếng, khi đến nửa đêm, Diệp Nam Kỳ lại sửa sang ra một danh sách mới.

Thật dài, nữ có nam có, từ tám năm trước bắt đầu, đều là ở trong giới giải trí thoáng hiện, không bao lâu đã mai danh ẩn tích.

Cậu thực sự quá mệt mỏi, cất danh sách thật tốt, ôm máy vi tính, bất tri bất giác đi ngủ.

Ngày kế, Thẩm Độ theo thường lệ giữ lại bữa ăn sáng cho Diệp Nam Kỳ, ra cửa đi làm.

Sau khi tiếp quản sản nghiệp trong nhà, đã từng là Tiểu Bá Vương của quân khu nghiễm nhiên thành kẻ quản lý một cách hợp pháp, chẳng qua hôm nay Thẩm đại thiếu gia có chút tâm thần bất định, sau khi đi tới công ty, gọi tài xế, suy tư một chút, hỏi: "Lý thúc, ông...... Cảm thấy chocolate ăn ngon không?"

Lý thúc nghi ngờ nói: "Đó không phải là thứ nữ sinh mới thích ăn sao?"

Thẩm Độ “A” một tiếng, từ chối cho ý kiến, nhìn chung quanh một chút, phát hiện một cửa hàng tiện lợi, ôm tâm tư "Tùy tiện xem một chút dù sao cũng không có" xuống xe đi vào, kết quả thật đúng là tìm được phát ngôn của Diệp Nam Kỳ chính là cái chocolate kia.

Anh rối rắm đi xuống, dứt khoát giấu đầu hở đuôi che đống đồ ăn vặt, mới cầm mấy khối chocolate cộng chung thêm, vào công ty, sẽ để cho phụ tá phát đồ ăn vặt tùy tiện xuống, mình giữ lại chocolate vào phòng làm việc.

Mắt thấy bốn bề vắng lặng, lúc này anh mới mở túi, cắn một cái.

Cũng không có ăn ngon như vậy.

Thẩm Độ suy nghĩ đến thờ thẩn.

Nhưng vừa nghĩ tới cái biểu tình kia của Diệp Nam Kỳ, anh trầm mặc cúi xuống, không khỏi, cảm thấy đầu lưỡi có chút ngọt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play