Diệp Thu nhìn tang thi đang cắn chân mình, trong đầu trống rỗng.
Tay cầm đao có chút run, Diệp Thu quét mắt nhìn bốn phía, thấy không có người nhìn thấy cậu không bình thường. Tay nắm chặt đao, Diệp Thu đâm thủng đầu tang thi dữ tợn xấu xí kia.
Hung hăng nhắm mắt, Diệp Thu gắt gao cắn đầu lưỡi, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại.
Hiện tại chính mình, bị tang thi cắn!
Mà vẫn luôn thấy, sau thời gian bị tang thi cắn rất ngắn sẽ biến thành tang thi.
Nếu như…nếu như cậu không nói, không nói biến thành tang thi, Diệp Cẩn ngồi ở bên cạnh cậu không phải giờ phòng bị nhất định sẽ bị thương tổn!
Nhưng mà nếu như, nếu như cậu nói ra, Diệp Cẩn có thể hay không…
Nghĩ đến cảnh tượng Diệp Cẩn dùng ánh mắt chán ghét cùng sợ hãi nhìn mình, sắc mặt Diệp Thu nháy mắt tái nhợt, không được…không thể để cho anh ấy biết!
Làm sao bây giờ…
Đúng rồi! Chính mình rời đi!
Sau khi mình rời đi, cho dù có biến thành tang thi thì Diệp Cẩn cũng chỉ nghĩ đến mình rời đi, sẽ không biết cậu biến thành tang thi ghê tởm.
Đúng vậy!
Rời đi!
Diệp Thu hung hăng cắn đầu lưỡi, trong miệng nhất thời tràn ngập mùi máu tươi, nhưng cậu rốt cục bình tĩnh.
Cậu đưa lưng về phía Diệp Đông, tận lực làm giọng nói của mình bình thường, “Diệp Đông, tôi khát nước, đi uống nước.”
Diệp Đông đang cắt tóc tang thi, nghe vậy gật gật đầu, đầu cũng không nâng.
Diệp Thu cực lực bình tĩnh hô hấp, động tác phi thường tự nhiên đi đến bên cạnh Hummer, trèo lên xe.
Ngồi ở ghế lái, Diệp Thu nhìn thật kỹ Diệp Cẩn đang lấy tinh hạch cách đó không xa, nhắm mắt, lấy hạt giống lúc trước thu thập ra, ném tới ven đường, lục quang trong tay hiện lên, Mộc hệ dị năng điên cuồng phát ra, hạt giống nháy mắt đột ngột mọc từ dưới đất lên, vây thành một tường vây cạnh Hummer.
Khi dây leo cùng cây mây đang vung vẩy, Diệp Cẩn chợt ngẩng đầu, nhìn Hummer biến mất ở trong tầm mắt, trong lòng chợt trầm xuống, bất an bị khuếch trương tới cực điểm.
Bỏ lại đao trong tay, Diệp Cẩn chạy như điên đến cạnh tường dây leo, cây mây vừa thô vừa lớn chặn đường đi, Diệp Cẩn nghe được tiếng động cơ nổ, trái tim đau xót, giống như bị móc xuống, máu tươi đầm đìa.
“Diệp Thu!”
Đồng tử Diệp Cẩn co rút, không chút do dự dùng dị năng, sấm sét màu tím bất chấp hướng về tường dây leo,.
Nhưng cây mây bị sét đánh lại lớn, ở dưới Mộc hệ dị năng của Diệp Thu, ương ngạnh ngăn chặn tầm mắt cùng đường đi của Diệp Cẩn.
Diệp Đông cùng Vương thúc bị một loạt biến cố này làm cả kinh ngây dại, sau khi phản ứng lại thì lập tức chạy đến bên tường dây, lấy đao dùng sức chém.
Lôi hệ dị năng dưới cơn thịnh nộ thì cường đại bao nhiêu?
Diệp Thu không biết, nhưng cậu nhấn mạnh chân ga, xe chạy như muốn bay lên, rốt cục nhìn thấy một mảnh rừng rậm ven đường.
Không chút do dự dừng xe thu vào không gian, Diệp Thu chạy về phía rừng rậm, thả tinh thần lực, xác đinh chung quanh không có người, Diệp Cẩn bọn họ đã chém đứt tường dây đuổi theo hướng này, tâm thần lập tức động, vào không gian.
Diệp Thu ngồi ở trong sân, mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm mặt đất, cậu có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài, nhưng giờ phút này cậu tình nguyện không nghe được.
Nước giếng có thể cải thiện thể chất của bọn họ, vậy nó có thể giúp cậu tống virus tang thi ra khỏi cơ thể hay không?
Diệp Thu trong tuyệt vọng giống như người sắp chết đuối thấy một khúc gỗ, không ngừng uống từng ngụm từng ngụm, cho đến khi không thể uống nữa.
Dạ dày đầy nước rất khó chịu, bởi vì uống rất nhanh, ngực quần áo Diệp Thu đều bị dính ướt, nhưng cậu không có tinh lực quan tâm.
Ôm chân dựa vào thành giếng, nội tâm Diệp Thu tuyệt vọng nghe động tĩnh ngoài không gian.
Diệp Cẩn nhấn mạnh chân ga đuổi theo, tường dây cản hắn một hai phút, nhưng hắn nhất định sẽ đuổi kịp Diệp Thu.
Tuy rằng hắn không biết vì sao Diệp Thu đột nhiên lái xe rời đi, còn lấy phương thức này. Nhưng hắn cũng biết rõ Diệp Thu, cậu không phải là người đi mà không nói tiếng nào.
Liền tính này hai ngày nay cậu vẫn trốn tránh chính mình, nhưng cậu tuyệt không sẽ cứ như vậy rời đi!
Nhất định là đã xảy ra cái gì!
Nhưng mà hiện tại quan trọng là đuổi kịp Diệp Thu, nguyên nhân có thể tìm sau!
Mím chặt môi, trong mắt Diệp Cẩn hiện lên chút u ám, Diệp Thu có không gian, nếu như cậu muốn trốn thì rất đơn giản…
Lúc xe hơi lái qua rừng rậm thì Diệp Cẩn chợt kinh sợ, hắn vội vàng liếc mắt nhìn rừng cây ven đường, trực tiếp lái đi.
Hiện tại quan trọng nhất, là tìm thấy Diệp Thu.
Không như dự đoán, sắc mặt Diệp Cẩn âm trầm, nhìn đường xá dài ngoằng phía trước, nhưng lại không thấy chiếc xe nào.
Không có Diệp Thu.
Diệp Đông cùng Vương thúc cũng nhíu mày, này rốt cuộc… Nhị thiếu gia đi đâu?
Diệp Cẩn quay đầu xe, tăng tốc độ cao nhất, trở lại nơi kia.
Còn chưa dừng hẳn, Diệp Cẩn liền xuống xe.
Vừa rồi Diệp Thu lấy tinh hạch cũng không có chuyện gì, lại bỗng nhiên không nói một tiếng lại rời đi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Mặt Diệp Cẩn không chút thay đổi nhìn chằm chằm tang thi đầy đất, vội vàng chạy đến phía sau Diệp Đông nói: “Vừa rồi Diệp Thu đứng ở chỗ nào?”
Diệp Đông cau mày cẩn thận nhớ lại, đi đến vị trí mình vừa, chỉ nơi cách trước mặt hai thước, “Chính là nơi đó.”
Thần sắc Diệp Cẩn lạnh như băng, môi mím thành một đường cong lạnh lẽo, đi đến vị trí Diệp Đông chỉ.
Tầm mắt cẩn thận đảo qua, cuối cùng yên lặng dừng tại con tang thi bị chém còn nửa bả vai.
Đầu tang thi bị đâm thủng, nhưng nếu như chiếu theo góc độ này mà nói….
Lấy ra một thanh trường đao, Diệp Cẩn chậm rãi đâm vào đầu tang thi…
Đầu óc điên cuồng vận chuyển, phân tích tính toán hết thảy khả năng.
Cuối cùng, lưỡi dao khớp với chỗ hổng trên đầu tang thi.
Vì thế…
Là như thế này sao…
Hai mắt sâu thẳm nhìn tang thi đã chết hoàn toàn kia, Diệp Cẩn vươn tay, điện quang màu tím hiện ra, tang thi nháy mắt bị chém cháy thành tro.
Đi đến bên cạnh xe, Diệp Cẩn ngửa đầu nhắm mắt, “Các ngươi đi về trước.”
“Thiếu gia! Nhị thiếu gia cậu ấy…” Vương thúc lo lắng vạn phần, tuy rằng ông không biết Diệp Thu vì sao bỗng nhiên lái xe rời đi, nhưng mà sao lại có thể không quản!
“Trở về, ta đi tìm.” Diệp Cẩn đánh gãy lời ông, giọng điệu chân thật đáng tin.
Vương thúc còn định nói thêm cái gì, nhưng Diệp Cẩn đã vung tay lên lấy ra một chiếc Hummer, lập tức vào trong xe lái xe đi rồi.
Vương thúc gấp đến cuống lên, này… Này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!
Diệp Đông cũng nhíu mày, hắn nhìn đồng hồ, nói: “Khoảng cách từ chúng ta đến căn cứ còn hai tiếng, trước chờ đã, sáu giwof căn cứ đóng cửa, bốn giờ chúng ta xuất phát. Có lẽ trong chốc lát thiếu gia có thể tìm được Nhị thiếu gia”. Nói là nói như vậy, nhưng chính hắn cũng không tin tưởng, vừa rồi đuổi theo không kịp, hiện tại thì biết tìm ở đâu?
Chỉ hy vọng hai vị thiếu gia đều không gặp chuyện không may.
Vương thúc nhíu nhíu mày, nhưng mệnh lệnh thiếu gia rất kiên quyết, muốn đuổi theo cũng không được, chỉ có thể chờ ở chỗ này.
Diệp Cẩn căn bản không rảnh chú ý ý nghĩ của người khác, hắn nhanh chóng mở cửa Hummer, lúc đi ngang qua phiến rừng rậm kia thì khi mạnh giậm phanh.
Lại là loại cảm giác này…
Diệp Cẩn nhíu nhíu mày, mở cửa xe xuống xe.
Tầm mắt không ngừng đảo qua cảnh vật chung quanh, đột nhiên, Diệp Cẩn nheo mắt lại, đến gần bụi gai nhỏ.
Cây mọc đầy gai vào lúc này Diệp Cẩn lại thấy đáng yêu, hắn vươn tay, lấy xuống mảnh vải vụn bị gai nhọn xé.
Một mảnh vải màu đen.
Hôm nay Diệp Thu mặc quần áo là…
Diệp Cẩn nắm chặt mảnh vải kia, hai mắt như điện, chính là nơi này!
“Diệp Thu!”
“Diệp Thu! Đi ra!”
“Không phải sợ! Anh ở trong này!”
“Diệp Thu! Đi ra, để anh cùng em!”
“Diệp Thu…”
“…”
Lúc này tình huống Diệp Thu lại rất không tốt.
Cậu ôm chặt chân, cảm giác trong người lúc lạnh lúc nóng, trong lòng mờ mịt mà không biết làm sao.
Đối mặt mạt thế, cậu một mực biểu hiện thành thạo, không nói gì khác, có không gian nơi tay, cậu không cần phải lo lắng về vấn đề sinh hoạt. Hơn nữa sau này lại có dị năng, năng lực chữa trị, có thể khống chế thực vật,sức chiến đấu dữ dội cường đại, tang thi ở trong mắt cậu quả thực không thể chịu nổi một kích.
Mục tiêu sau khi trùng sinh của cậu là bảo vệ Diệp Cẩn thật tốt, mà cậu vẫn bồi ở bên cạnh Diệp Cẩn, tuy rằng khi tình cảm biến đổi thì cậu không biết đối mặt với Diệp Cẩn thế nào, nhưng mà cậu có thể nói, mình nhất định bảo vệ Diệp Cẩn thật tốt.
Trước đây, Diệp Cẩn ở bên cạnh cậu, người quan trọng nhất ngay bên cạnh, cho nên cậu có thời gian rối rắm vấn đề tình cảm, có tinh lực trái lo phải nghĩ, có nhàn tâm chiến tranh lạnh với Diệp Cẩn.
Nhưng hiện tại thì sao?
Có phải mình không thể nhìn thấy Diệp Cẩn nữa hay không? Rốt cuộc cũng không thể nói rõ tình cảm trong lòng chăng? Có phải hay không, không bao giờ có thể bảo hộ hắn nữa?
Diệp Thu cảm giác chính mình có lẽ là đang phát sốt, nhưng có lẽ là đang biến thành tang thi, đầu óc mơ mơ màng màng, tựa hồ nghe được có người kêu tên của cậu, nhưng lại tựa hồ không có.
Thân thể như là có hỏa thiêu, hoặc như là bị bỏ vào sông băng, nóng lạnh giao tạp, khó chịu đến mức tận cùng.
Từng ký ức vụn vặt hiện lên, có chính mình cùng ông ngoại ấm áp sinh hoạt, có sau khi vào Diệp gia thì cha lạnh lùng không nhìn, có Diệp Cẩn nhìn mình bằng ánh mắt lạnh nhạt khiến người ta không biết phải làm sao, có sinh hoạt cô độc…
Nhưng càng nhiều, cũng là ký ức từ mạt thế tới nay cùng Diệp Cẩn.
Các loại ánh mắt của hắn, cảm xúc nhỏ giấu dưới đáy mắt, hắn thích kẹo, cái hôn chúc ngủ ngon mỗi ngày của hắn, hắn ôm, hắn quan tâm…
Tràn đầy, đều là hắn.
Diệp Thu cuộn mình, ý thức đều tan rã, nhắm hai mắt, nước mắt chậm rãi chảy ra.
Diệp Cẩn…
Diệp Cẩn gần như đạp lên mỗi góc trong rừng rậm, kêu đến cổ họng đều khàn khàn, nhìn bầu trời dần tối đi, Diệp Cẩn nhíu mày, cuối cùng vẫn trở lại bụi gai kia, trèo lên một thân cây ngồi.
Lấy ra một chai nước, uống mấy ngụm tẩm ướt yết hầu khô khốc, Diệp Cẩn mở to đôi mắt xuất hiện đầy tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm bụi gai kia, cũng nghiêng tai nghe động tĩnh trong rừng.
Ngày đêm luân phiên, mưa to mưa tầm tã.
Diệp Cẩn đã tại tìm trong mảnh rừng rậm hai ngày, vẫn là không có phát hiện Diệp Thu, hoặc là chính là cậu còn hảo hảo ở trong không gian, hoặc là chính là…
Thời gian càng lâu, tâm Diệp Cẩn càng trầm.
Sống một ngày bằng một năm.
Thời điểm Diệp Thu tỉnh lại thì chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, đương nhiên, ai nằm trên mặt đất suốt hai ngày cũng có cảm giác như vậy thôi.
Nhưng trong lòng cậu chỉ có kích động.
Cậu không chết!
Vươn tay nhìn nhìn, trắng nõn thon dài như trước, lấy ra một tấm gương nhìn nhìn, cậu không có biến thành tang thi!
Lục quang bao phủ toàn thân, Mộc hệ dị năng nháy mắt giảm bớt khó chịu trong thân thể. Kinh hỉ chớp mắt, dị năng của cậu lại thăng cấp?!
Nhưng hiện tại không phải lúc suy xét cái này!
Diệp Cẩn…
Tâm thần vừa động, Diệp Thu nháy mắt ra khỏi không gian, mưa to nháy mắt xối xuống quần áo cậu, nhưng cậu chỉ kinh ngạc nhìn người trước mặt đưa lưng về phía mình.
Thân thể Diệp Cẩn chợt cứng ngắc, phía sau là hơi thở quen thuộc…
Phút chốc xoay người, hô hấp Diệp Cẩn tạm ngưng, gắt gao nhìn chăm chú người trước mặt.
Lần này… Không phải ảo giác đi…
Diệp Thu nhìn Diệp Cẩn, đột nhiên mũi đau xót, nước mắt nháy mắt mà ra.
Cậu chưa từng thấy Diệp Cẩn suy sút chật vật như vậy, râu phủ đầy cằm, tơ máu che kín mắt, khuôn mặt tiều tụy mệt mỏi, quần áo ướt đẫm, còn có yếu ớt khổ sở trong mắt…
Mãnh tiến lên vài bước, Diệp Thu nhào vào lòng Diệp Cẩn, gắt gao ôm thắt lưng hắn, nức nở khóc thành tiếng, nước mắt mãnh liệt rơi xuống.
Diệp Cẩn làm như không dám tin vươn tay, thong thả, nhưng là kiên định ôm người trong lòng đang gắt gao khóc.
Gắt gao ôm.
Mất, lại có được.
Tác giả có chuyện muốn nói: PS:
16399116 ném một cái địa lôi ném mạnh thời gian:2014-11-05 00:36:06
Tiểu Thần ném một cái địa lôi ném mạnh thời gian:2014-11-04 23:03:56
Tiểu Thần ném một cái địa lôi ném mạnh thời gian:2014-11-04 23:03:45
rfj17 ném một cái địa lôi ném mạnh thời gian:2014-11-04 21:20:29
rfj17 ném một cái địa lôi ném mạnh thời gian:2014-11-04 21:19:01