Có lẽ là do làm ăn với nữ nhân có vẻ tốt, đồ trang điểm mà Diệp Thu lấy ra bán hết rất nhanh, thoắt cái, trên ra giường chỉ còn lại có hai áo sơ mi, ba túi trái cây đông lạnh, còn có túi đồ trang điểm kia, không phải không có người coi trọng, nhưng Diệp Thu ra giá năm cân lương thực làm cho rất nhiều người đều chùn bước.

Diệp Thu nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này nữ nhân trung niên bên cạnh bán được bảy tám món, đôi cha con kia chỉ bán được một quyển sách, một khối bánh trung thu nhỏ.

Khẽ thở dài một cái, Diệp Thu lấy ba túi trái cây đông lạnh cho vào ba lô.

Lại ngồi trong chốc lát, sau khi bán đi hai cái áo sơ mi, nhân viên công tác thị trường giao dịch đến, mỗi người bày hàng ở đây đều phải nộp ba điểm làm phí quản lý.

Diệp Thu rất thoải mái lấy thẻ thân phận ra quét điểm số, 3 điểm đối với cậu mà nói thì không đáng nhắc đến.

Nhưng với đôi cha con bên cạnh mà nói thì chỉ sợ cũng không nhẹ, người cha trẻ tuổi kia có chút trầm trọng thở dài, dưới biểu tình mất kiên nhẫn của nhân viên công tác mà lấy thẻ thân phận ra, quét điểm số.

Nhân viên công tác đi rồi, đứa trẻ dựa vào lòng ba nó nhỏ giọng an ủi, thính lực của Diệp Thu rất mạnh, nghe được có chút chua xót.

Diệp Thu ngây ngô không phát hiện ra cách đó không xa đã có người yên lặng nhìn cậu thật lâu.

Diệp Cẩn đứng khuất trong góc, ánh mắt ôn nhu dừng trên người đứa trẻ mặt mày tươi cười trả lời từng người một, nhìn cậu vì bán được một thỏi son mà mặt mày hớn hở, vì túi đồ trang điểm không bán được mà có chút ủ rũ.

Yêu một người, thì từng động tác, từng biểu tình của người kia đều là độc nhất vô nhị.

“Lão đại. Chị coi trọng hắn ta?” Một cô gái hoạt bát đụng đụng nữ nhân tóc ngắn bên cạnh, trong mắt đầy ý cười trêu chọc.

Nữ nhân tóc ngắn được gọi là lão đại chọn mi, “Ta không thể nhìn nam nhân?!”

“Hì hì ~ chị là lão đại Hỏa Mân Côi của chúng ta. Cái gì mà không thể nhìn nam nhân. Trụ tử! Đi, chúng ta đem nam nhân lão đại coi trọng trở về, làm áp trịa tướng công! Cô gái cười nói đùa.

Trụ tử cho cái xem thường, “Tiểu Quyên, lão đại chúng ta coi trọng nam nhân, vậy không phải dễ như trở bàn tay? Còn cần chúng ta đi buộc?”

“Dĩ nhiên dĩ nhiên. Lão đại, mau tiến lên thôi!”

Hoắc Tình không để ý tới bọn họ ồn ào, "Đi đi đi! Đừng nháo!"

Tiểu Quyên ôm cánh tay cô, “Lão đại, không phải chị coi trọng món đồ kia huh? Qua thôn này sẽ không còn cửa hàng nào nữa!”

Hoắc Tình nghĩ nghĩ, câu môi đi đến bên kia.

Mắt Tiểu Quyên sáng ngời, vội vàng lôi kéo Trụ tử đuổi kịp lão đại, xem náo nhiệt thôi!

“Ông chủ, cái này bán như thế nào?”

Một giọng nói trong veo truyền đến, Diệp Thu ngẩng đầu ngẩn người, phát hiện trước mắt là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, đây không phải là người bên Hỏa Mân Côi sao….

Nội tâm nói thầm, Diệp Thu đáp: "Năm cân lương thực, gạo bột mì mì sợi đều được, chắc giá."

Tiểu Quyên ló đầu ra: "Tiểu soái ca, không thể rẻ hơn một chút được sao?"

Diệp Thu đẩy kính mắt: “Xin lỗi, chắc giá."

Hoắt Tinh ngồi xuống, cầm lấy đồ vật nhìn nhìn, quả thật là thứ tốt, “Tiểu soái ca, tôi tên là Hoắc Tình, cậu tên gì?”

Diệp Thu chớp chớp mắt, cậu đây là... Bị tiếp cận?

Vừa định mở miệng, một giọng nói tràn ngập lãnh ý bên cạnh truyền đến, “Gọi là gì cùng cô có quan hệ sao?”

Diệp Thu kinh ngạc trợn to mắt nhìn Diệp Cẩn đồng dạng một thân điệu thấp, “Anh?”

Hoắc Tình nuốt xuống câu ‘Liên quan gì đến cậu?’ vừa đến cửa miệng, chọn mi xem nam nhân kia đột nhiên mạo muội kéo tiểu soái ca nàng coi trọng, mở miệng chính là một câu “về nhà”.

Diệp Thu ngốc lăng lăng chỉ chỉ, "Còn chưa có bán xong."

Diệp Cẩn nhíu mày, nhìn về nữ nhân làm hắn vừa thấy đã không thích, “Không phải cô muốn mua?”

Hoắc Tình cũng đứng lên, trừng mắt Diệp Cẩn, "Tôi đương nhiên muốn mua, Trụ tử!"

Hoắc Tình xem hai người ngơ ngác sửng sốt nháy mắt hoàn hồn, Trụ tử lấy một túi gạo ra đưa cho Hoắc Tình.

" Hoắc Tình cười tủm tỉm đem gạo đưa cho Diệp Thu, vô cùng tiếc nuối không thể đụng đến tay nhỏ bé chiếm tiện nghi, “Tiểu soái ca, đây là năm cân gạo, thu vào đi a ~

Diệp Thu có chút lúng túng cười cười, cũng không có cân, trực tiếp cầm lấy túi đồ trang điểm đưa tới tay Hoắc Tình.

Hoắc Tình cười đến thập phần mị hoặc, "Tiểu soái ca, về sau có thứ tốt tôi còn muốn a ~ à, tôi ở tại căn nhà thứ hai Cẩm Tú gia, có rảnh đến chơi nha ~ tạm biệt ~" nói xong, cô ném một ánh mắt quyến rũ đến Diệp Thu, vừa lòng nhìn cậu đỏ mặt, lúc này mới xoay người mang theo hai thủ hạ đi.

Diệp Cẩn nhìn Diệp Thu đỏ mặt, mặt nhanh chóng chuyển đen.

Nhưng Diệp Thu cũng không có chúy ý đến, đây là lần đầu tiên câu thấy nữ nhân lớn mật như vậy, có chút thẹn thùng.

Nhưng mà sao Diệp Cẩn lại đây?

Diệp Thu mân mân môi, đem ra giường thu vào ba lô, mang theo ba lô đi đến trước hàng của hai cha con, "Xin hỏi sách này bán như thế nào?"

Người cha kia nhìn cậu một cái, có chút kinh ngạc: “Hai quyển sách một lạng lương thực, chỉ cần ăn được là có thể”.

Diệp Thu cười với đứa trẻ vụng trộm nhìn cậu, chọn mấy chục quyển sách nhìn qua có vẻ tốt, lấy ra một túi rõ ràng không chỉ có ba cân bột mì cùng ba túi trái cây đông lạnh, nói: “Những thứ này có thể chứ?”

Người cha trẻ tuổi kinh ngạc nhìn cậu một cái, lại nhìn ba túi quả đông lạnh, bên trong mỗi túi đại khái có hơn mười quả nhỏ, nói: “Cái này…nhiều hơn…”.

Diệp Thu cười nhìn ánh mắt đứa trẻ lộ ra chờ mong, "Không nhiều lắm a! Vừa lúc, em cũng vừa định mua chút sách mà."

Người cha trẻ cúi đầu xoa xoa đầu con, tiếp nhận bột mì cùng trái cây đông lạnh, nhỏ giọng nói: “Cám ơn”.

Diệp Thu cười cười, đem sách cất vào ba lô, bước đi.

Dưới tình huống không ảnh hưởng đến người nhà của mình, cậu không ngại giúp đỡ người khác.

Mấy chục quyển sách có chút phân lượng, hơn nữa bán đồ vật đều được thức ăn, ba lô có chút nặng, nhưng mà chung quanh nhiều người lắm, cậu cũng không dám thu vào không gian.

Diệp Cẩn nhìn cậu một cái, thân thủ lấy ba lô, yên lặng bước đi.

Diệp Thu mân mân môi, đi theo phía sau hắn, trầm mặc đi.

Đi Đi đến nơi gửi xe đạp, Diệp Thu nhìn nhìn Diệp Cẩn, không nói gì, trực tiếp chạy vào.

Quét thẻ, thời điểm Diệp Thu dắt xe đạp ra thì thấy hai tay Diệp Cẩn đút vào túi đứng ở ven đường chờ, ba lô bị hắn thu vào không gian.

Nhưng mà... Diệp Thu dắt xe đến gần, "Xe anh đâu?"

Tầm mắt Diệp Cẩn đảo qua chiếc xe Diệp Thu đang dắt, tự nhiên vươn tay.

Diệp Thu không nói gì, đưa xe cho hắn.

Người lớn lên soái thì cho dù có ngồi xe đạp thì cũng thành BWM, Diệp Thu trầm mặc nhìn Diệp Cẩn động tác dị thường soái ngồi lên xe, sau đó quay đầu nhìn về phía cậu.

Diệp Thu ngầm hiểu, mặc dù có chút do dự, nhưng vẫn ngồi vào yên sau.

Diệp Cẩn chờ cậu ngồi ổn, lúc này mới đạp xe về nhà.

Hai tay cẩn thận ôm thắt lưng Diệp Cẩn, rõ ràng cảm nhận được thân thể hắn cứng đờ, ánh mắt Diệp Thu phức tạp khôn kể.

Anh...

Diệp Thu rũ mắt, trong lòng vụng trộm thở dài.

Về nhà ăn xong bữa tối trầm mặc, không khí trên bàn cơm làm cho Diệp Thu cảm thấy áp lực không thôi, cậu buông đũa, nói: “Tôi ăn no rồi, mọi người cứ ăn từ từ”.

Diệp Đông Diệp Tây hai mặt nhìn nhau, sao bọn họ lại không nhìn ra hai vị thiếu gia trong lúc này có vấn đề, nhưng nhìn thấy Nhị thiếu gia đầy mặt u ám miễn cưỡng cười vui, bọn hj cũng không dám mở miệng, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện hai vị thiếu gia sớm ngày hòa hảo.

Cũng lên lầu.

Vương thẩm thầm thở dài, Nhị thiếu gia đều gầy đi… Nàng đá đá chân chồng mình, ý bảo ông nghĩ cách. Vương thúc dừng đũa, vừa định mở miệng thì thấy Diệp Cẩn cũng buông đũa xuống nói: “Chậm ăn”. Rồi cũng lên lầu.

Sau khi Diệp Cẩn lên lầu thì phát hiện Diệp Thu lại vào không gian, trong phòng không có một bóng người. Hắn nhíu mày, lần đầu tiên đối với không gian của Diệp Thu nảy sinh không vui, có không gian tồn tại, thời điểm Diệp Thu không nghĩ thấy hắn thì có thể trốn vào, chuyện này rất không tốt.

Rửa mặt nằm trên giường, bàn tay Diệp Cẩn nhẹ nhàng xoa bên kia giường, giống như muốn xuyên thấu ra giường xoa thân hình người kia.

Diệp Cẩn vẫn chờ Diệp Thu đi ra, nhưng mà đợi đến khi thời gian cấp điện qua đi, đợi đến khi bốn phía yên tĩnh, đợi đến khi ánh nắng ban mai lộ ra ngoài cửa sổ, Diệp Thu vẫn chưa đi ra.

Diệp Thu ngủ ở trên giường trong không gian, chiếc giường này xưa cảm thấy mềm mại thoải mái bây giờ lại cảm thấy không giống vậy, như là…thiếu cái gì đó.

Ôm gối đầu, Diệp Thu cơ hồ mở mắt đến hừng đông.

Khi đồng hồ báo thức vang lên, Diệp Thu bật dậy, vô cùng phiền não cào cào tóc, xốc chăn lên rời giường rửa mặt.

Cửa bị gõ vang khi Diệp Cẩn đã sớm mặc quần áo, cậu hoàn hồn, ngoài cửa truyền đến tiếng của Diệp Đông, “Thiếu gia, hôm nay…có ra ngoài không?”

Diệp Cẩn không có trả lời, tầm mắt nhìn chằm chằm cửa phòng tắm.

Quả nhiên, không quá vài giây cửa phòng tắm bị khóa một đêm liền được mở ra, Diệp Thu mặc quần áo đi ra, nhìn thấy Diệp Cẩn không thay đổi đối với cửa phòng tắm, Diệp Thu ngẩn ra, rũ mắt tránh đi tầm mắt hắn, nói: “Phải đi sao?”

Diệp Cẩn còn chưa nói, Diệp Đông ở ngoài trong lòng không yên lại gõ cửa, "Thiếu gia?"

Diệp Thu mân mân môi, lập tức vòng qua Diệp Cẩn, đi mở cửa.

Cười cười với Diệp Đông đầy mặt khẩn trương, Diệp Thu mở miệng nói, “Đi thôi, chúng tôi đã chuẩn bị xong”.

Diệp Đông gật gật đầu, có chút hoài nghi vụng trộm liếc nhìn Diệp Cẩn đang đưa lưng về phía cửa phòng, xoay người xuống lầu.

Diệp Thu dừng một chút, cuối cùng vẫn không nói gì thêm, đi theo Diệp Đông xuống lầu.

Lần này là Diệp Tây ở lại, Vương thúc đã ngồi vào trong xe chờ.

Trong viện ngừng hai chiếc xe, Diệp Thu do dự, cuối cùng vẫn ngồi vào chiếc Hummer phía trước.

Vừa ngồi vào chỗ của mình, Diệp Cẩn liền đi ra, nhìn thấy Diệp Thu ngồi vào vị trí phó lái như cũ, mày nhíu lại lúc này mới buông lỏng ra một ít.

Hai chiếc xe lái ra khỏi căn cứ, Diệp Thu gắt gao mím môi, xem bản đồ trong tay.

Trong lòng Diệp Cẩn có chút nôn nao, hôm này thời điểm ra căn cứ hắn liền thấy bất an, nhưng lại không biết chuyện gì, chỉ có thể cau mày lái xe cẩn thận.

Hôm nay đích đến của bọn họ là khu công nghiệp cách N thị không xa, khi chạy đến một nửa thì liền phát hiện đường phía trước bị tang thi ngăn lại.

Ven đường đậu hai chiếc xe, chung quanh vây đầy tang thi, hơn nữa đều là tang thi tiến hóa.

Theo hướng Diệp Thu bọn họ nhìn, rất dễ dàng có thể nhìn thấy được hai chiếc xe đã không còn người sống sót, thủy tinh bị đập vỡ, dính đầy vết máu, tang thi ở bên cạnh xe ăn uống.

Mi tâm Diệp Thu nhăn lại, cho dù tiến vào tận thế đã lâu như vậy, cậu vẫn chưa nhìn thấy tang thi ăn uống, lúc này nhìn thấy chỉ thấy dại dày cuồn cuộn.

Nhìn Diệp Cẩn, thấy hắn cũng cau mày, Diệp Thu nhẹ nhàng thở ra, đẩy cửa xe nhảy xuống xe, cầm đao trong tay nhằm về phía tang thi ăn uống.

Hiện tại tang thi còn chưa tạo thàn uy hiếp đối với cậu, Diệp Đông cùng Vương thúc cũng xuống xe gia nhập trận chiến, Diệp Cẩn nhìn ba người đang chém tang thi, cảm giác bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt, cau mày xuống xe, cũng gia nhập vào.

Đàn tang thĩ này vốn không nhiều lắm. huống chi bốn sức chiếc đấu vô cùng mạnh, hơn mười phút liền giải quyết xong.

Diệp Cẩn nhìn nhìn bốn phía, phát hiện tang thi đều giải quyết, mà mấy người Diệp Thu đều bình yên vô sự, nhẹ nhàng thở ra.

Diệp Thu tháo xuống khẩu trang kính mắt, một tay ôm mũi một tay cầm đao lấy tinh hạch.

Trên mặt đất đầy tang thi, cậu kiễng chân, đi vào giữa đống thi thể.

Đang đào tinh hạch, đột nhiên Diệp Thu cảm thấy chân tê rần.

Hôm nay cậu mặt quần jeans để dễ dàng vận động, trên chân là đôi giày ngắn, chân hôm nay không mang giày hành quân bảo hộ, nhưng mà tang thi đều đã giết xong rồi…

Diệp Thu chỉ cảm thấy tâm chợt lạnh, nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh, động tác cậu cứng ngắc cúi đầu, thấy đầu tang thi còn nửa bên bả vai hung hăng cắn chân cậu…

Tác giả có chuyện muốn nói: Đoạn này... Khụ, không cần niết oa, ngày mai tiếp tục!

Nghìn cái hôn ~(づ ̄3 ̄)づ

Đậu có lời muốn nói: Xin lỗi tác giả, em không hiểu chị đang nói gì trừ dòng cuối.

……………………………………………..

Hết chương 32. (chưa beta)

Qua chương này cùng chương sau là tác giả lại tiếp tục công việc ngược cẩu độc thân. -_-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play