Diệp Thu mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi dậy, dựng lên một đầu ngốc mao*, còn chưa từ trong ngủ mơ tỉnh táo lại.
*Candy: Đầu ngốc mao: Bạn nào xem anime có mấy nhân vật ngốc ngốc ở chính giữa đầu dựng lên một ngọn tóc cong veo, đó là tóc ngốc, đáng yêu cực luôn! *w*
Một tiếng cười khẽ truyền vào trong tai, Diệp Thu xoa xoa đôi mắt, giương mắt nhìn lại, đập vào mi mắt chính là Diệp Cẩn đã sớm rửa mặt xong cả người thoải mái thanh tân.
Diệp Thu bị soái đến tinh thần chấn động, thân thể đi trước ý thức, nhào tới nam nhân đầy mặt bất đắc dĩ ở mép giường.
“Cẩn thận một chút!” Diệp Cẩn vội đem người ôm lấy, nhẹ giọng giáo huấn: “Bị ngã là lại kêu đau!”
“Không sợ!” Diệp Thu đầy mặt thích ý trong lồng ngực nam nhân cọ cọ, nói: “Anh sẽ không để em ngã!”
“……” Bị lấy lòng, Diệp Cẩn yên lặng mím môi, một tay đem người bế lên đi tới toilet.
“Tối hôm qua anh nói hôm nay có việc?” Diệp Thu chỉnh lại đầu tóc hỗn độn, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, liền ôm lấy cổ Diệp Cẩn để sát vào, tò mò hỏi: “Chuyện gì?”
“Đến lúc đó sẽ biết, gấp cái gì?” Diệp Cẩn đem người buông xuống, một tay đem bàn chải đánh răng đã được bôi kem nhét vào tay hắn, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Nhanh chuẩn bị cho tốt, đừng cọ xát!”
Vậy anh còn bảo em gấp!
Diệp Thu trong lòng phun tào, động tác trên tay nhanh chóng bắt đầu rửa mặt.
Nói thật, chuyện tiếp theo hắn vẫn là có chút chờ mong.
Tuy rằng ở bên nhau lâu như vậy, hai người đã sớm có thể gọi là đôi chồng già, nhưng ngẫu nhiên lãng mạn một chút vẫn là rất cần thiết!
Diệp Thu vui vẻ súc miệng, hướng gương cười lộ ra một hàm răng trắng.
Diệp nhị thiếu tâm tình kích động vẫn luôn chờ mong, từ buổi sáng vẫn luôn chờ mong đến buổi chiều, mắt thấy sắp đến bữa tối, Diệp Cẩn vẫn là một chút tỏ vẻ cũng không có.
Diệp Thu hồ nghi buông thư trong tay dùng để làm bộ làm tịch, cọ tới cọ lui lắc lư đến bên sô pha, nhìn Diệp Cẩn ngồi ở sô pha thanh thản, muốn nói lại thôi.
Hắn nên mở miệng thế nào? Nói thẳng có quá mất mặt hay không? Hay mình hiểu sai ý tứ Diệp Cẩn? Tuy rằng là chồng chồng già, nhưng như vậy cũng quá xấu hổ!
Diệp Cẩn dùng ánh mắt đảo qua, thu hết biểu tình ngượng ngùng do dự của Diệp Thu vào đáy mắt, hắn lại không chọc phá, ngược lại không chút để ý nói: “Rất nhàm chán?”
Diệp Thu ngẩn ra, dũng khí vừa mới nỗ lực tích góp như khí cầu bị chọc thủng, nháy mắt biến mất vô tung, hắn gật đầu, nói theo hắn: “Có chút nhàm chán.”
“Vậy em đi ra ngoài đi dạo đi.” Diệp Cẩn giương mắt nhìn hắn, nói: “Thuận tiện giúp anh đem lương thực thu hoạch ký lục lấy về.”
Diệp Thu trong lòng nghi hoặc càng đậm, trước đây mặc kệ đi đâu, Diệp Cẩn cũng không hào phóng cho hắn tự do hoạt động như vậy a……
Nhưng hắn lại nghĩ không ra manh mối gì, đành tạm thời bỏ xuống nghi hoặc, nói: “Em ra ngoài đây?”
“Ân.” Diệp Cẩn đầu cũng không nâng, không chút để ý lật qua một một tờ khác.
Chỉ có vậy? Không dặn dò mình chú ý an toàn? Không bảo hắn về sớm một chút? Hơn nữa kinh hỉ lãng mạn đâu!
Diệp Thu mím môi, cảm giác quái dị trong lòng càng nặng, nhưng hắn chỉ hơi gật đầu, liền về phòng thay quần áo ra khỏi cửa.
Giữa non xanh nước biếc, xuất hiện một tòa sinh thái Nông Gia Nhạc to lớn, hai người Diệp Thu ở nơi này.
Trước mạt thế, nơi này là nơi những kẻ có tiền dành hết thời gian trở nghỉ phép, sau mạt thế, nơi này từng trở thành sào huyệt tang thi, tụ tập rất nhiều tang thi cùng biến dị thú.
Đoàn người Diệp Cẩn phát hiện ra nơi này hoàn toàn do ngẫu nhiên.
Lúc đó thế giới vừa mới ổn định, virus tang thi được điều chế thành công, nhân loại nhấc lên một làn sóng triều phản công thật lớn, tang thi dần dần bị bao vây tiêu diệt hầu như không còn.
Có thực lực có vật tư lại nhàn, đoàn người Diệp Cẩn tạo thành thương đội dùng thời gian ngắn ngủn mấy năm gian tạo thành vài căn cứ lớn, trở thành nơi được mọi người hoan nghênh nhất.
Theo việc tang thi bị tiêu diệt, các đại căn cứ liên hệ cũng dần dần chặt chẽ hơn, vật tư lưu thông không hề khó khăn giống trước nữa, tác dụng của thương đội cũng không còn lớn nữa.
Hơn nữa, mọi người ở khắp nơi trên cả nước cũng có tâm tư định cư, phát hiện Nông Gia Nhạc quả thực là nơi buồn ngủ có người đưa gối đầu, mọi người mài đao soàn soạt, không mất nhiều sức lực liền dọn sạch tang thi.
Hiện tại, nơi này đã phát triển trở thành một căn cứ nhỏ.
Không có nhiều người lắm, tính ra cũng chỉ có mấy vạn người, sinh hoạt lại rất an bình, đối với những người từng trải qua mạt thế mọi người mà nói, quả thực như trong mộng thế ngoại đào nguyên.
Sinh thái Nông Gia Nhạc dựa núi gần sông, bên trong có đồng ruộng lớn được quy hoạch tốt, thậm chí còn có vườn trái cây ao cá, biệt thự nhỏ được trang hoàng tốt, các loại phương tiện thập phần hoàn thiện, phi thường thích hợp để cư trú.
Xưng là thế ngoại đào nguyên cũng không quá.
Diệp Thu một đầu đầy dấu chấm hỏi mà ra khỏi biệt thự, đi nhờ xe bus vào trong căn cứ hướng tới khu gieo trồng.
Trong căn cứ số người cũng không nhiều, nhưng số người không quen biết Diệp Thu cơ hồ không có, gần đây bởi vì hắn là dị năng giả đứng thứ hai tại Hoa Hạ, thứ hai bởi vì hắn là bạn lữ của Diệp Cẩn - người thống trị căn cứ.
Tuy rằng bọn họ cũng không công khai quan hệ, nhưng cũng chưa từng che dấu, không chỉ ở cùng một chỗ, làm động tác thân mật cũng không cố kỵ ánh mắt của người khác, yêu đến bằng phẳng, ngược lại làm người có tâm không tìm được điều để nói.
Khu gieo trồng cách biệt thự của bọn họ có chút xa, chờ tới khi hắn xuống xe bus, những người làm việc ngoài ruộng đang lục tục kết thúc công việc, tốp năm tốp ba hướng tới nhà ăn.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, Diệp Thu chào hỏi mọi người xong liền hướng tới nơi Diệp Đông công tác, lại không nghĩ rằng Diệp Đông cũng không ở đó, chỉ có nhân viên công tác đưa cho hắn một cái USB, nói tư liệu đều ở bên trong.
Nhíu mày nhìn USB trong tay, Diệp Thu trong lòng nghi hoặc quả thực muốn đột phá tới phía chân trời.
Trong căn cứ đã sớm kết nối đường truyền tín hiệu, muốn đưa tư liệu thì sao không trực tiếp gửi tới?
Càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, Diệp Thu đâu còn tâm tư đi dạo? Nắm chặt USB liền lên xe bus về nhà.
Tốc độ xe bus cũng không nhanh, thậm chí có thể nói là chậm rì rì, ngày xưa Diệp Thu còn cảm thấy như vậy có thể thưởng thức cảnh sắc ngoài căn cứ, hiện tại chỉ hận không thể ngồi trên hỏa tiễn!
Nhảy xuống xe, từ xa xa mà liền có thể nhìn thấy biệt thự của bọn họ, trong bóng đêm sáng lên ánh đèn ấm áp mờ nhạt, nhìn qua hết thảy bình thường.
Tâm tình nóng nảy của Diệp Thu đột nhiên bình tĩnh lại.
Kéo kéo khóe miệng, Diệp Thu đem USB thu vào trong túi, lúc này mới tò mò đi vào cửa.
Vừa vào cửa, mùi hương đồ ăn xông vào mũi.
Bất quá, hương vị này không giống với khi Vương thẩm làm đồ ăn a! Diệp Thu hít hít cái mũi, trong lòng càng thêm tò mò.
“Diệp Cẩn?” Diệp Thu duỗi dài cổ nhìn mấy mâm rau xào trên bàn, nhíu mày đứng ở ngoài cửa phòng bếp đóng chặt: “Anh ở bên trong sao? Làm gì vậy?”
Cửa đột nhiên mở ra, Diệp Cẩn sắc mặt không tốt đứng ở cửa, thanh âm lãnh ngạnh: “Đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.”
“Vậy ngươi cho ta vào a.” Diệp Thu nhìn Diệp Cẩn như môn thần giữ cửa, “Bất quá hôm nay đồ ăn sao vậy? Tay nghề Vương thẩm lui bước a!”
Diệp Cẩn sắc mặt càng thêm kém, môi mỏng cơ hồ bị nhấp thành đường thẳng tắp, lại không có ý muốn tránh ra: “Đi toilet rửa, trong phòng bếp nhiều khói dầu.”
Diệp Thu biểu tình rối rắm nhướng mày: “Sao anh nhiều chuyện đâu? Thật là sợ anh mà!”
Hầu kết giật giật, Diệp Cẩn nhìn hắn đi vào toilet phòng khách, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, xoay người lại vào phòng bếp, còn không quên khóa trái cửa.
Trên bếp ăn đầy những nguyên liệu nấu ăn và đồ làm bếp rối loạn hỗn độn lung tung, Diệp Cẩn tìm nửa ngày mới tìm được dao phay, soi vào mặt dao bóng loáng như gương, xác nhận mình vẫn soái không chút cẩu thả, lúc này mới thở phào một hơi, xoay người thật cẩn thận chuẩn bị điểm tâm ngọt.
Dùng đũa kẹp một miếng thịt bò nhét vào miệng, Diệp Thu tức khắc ấn đường nhíu, tầm mắt không tự chủ đảo qua Diệp Cẩn.
Quả nhiên, Diệp Cẩn tuy rằng bưng bát cơm, nhưng ánh mắt vẫn ngừng ở trên mặt hắn, đồng tử đen đặc ẩn hàm chờ mong, nhưng nhìn thấy ấn đường của hắn vừa nhăn lại, trong mắt lại rõ ràng xẹt qua thất vọng.
Nguyên lai hôm nay muốn mình ra ngoài là vì việc này a!
Diệp Thu trong lòng cười trộm, trên mặt lại làm bộ không chút nào cảm kích, một bên nhai thịt bò hương vị quỷ dị trong miệng, một bên giãn ấn đường, nói: “Thịt bò nhìn chẳng ra gì, nếm lên hương vị cũng không tệ lắm!”
Diệp Cẩn nỗ lực áp xuống khóe miệng cực lực nhếch lên, ho nhẹ một tiếng, hàm hồ nói: “Thật sự không tồi?”
“Thực không tồi!” Diệp Thu liều mạng gật đầu, lại gắp một đũa thịt bò nhét vào miệng: “Em thực thích, anh không được đoạt với em a!”
“Ân, thích thì ăn nhiều một chút.” Diệp Cẩn cúi đầu bới cơm, quả nhiên không đụng tới đĩa thịt bò.
Trên thực tế, hết một bữa cơm, trừ canh gà trước mặt ciệp Cẩn, đồ ăn đều bị Diệp Thu lấy tư thế gió thu cuốn hết lá vàng ăn sạch, Diệp Cẩn một ngụm cũng không được nếm.
Đương nhiên, hắn vẫn luôn nỗ lực che dấu nụ cười bên môi, không chú ý tới điểm này là được.
Vừa lòng mà quét mắt đến một bàn đồ ăn sạch bong, Diệp Cẩn khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười, xoa xoa miệng, Diệp Cẩn nhìn Diệp Thu đối diện xoa bụng nói: “Ăn no?”
“Ngô……” Diệp Thu một bên xoa bụng nhỏ hơi nhô ra, một bên lặng lẽ quan sát Diệp Cẩn, một lúc lâu mới chần chờ nói: “Ăn no……”
“Rất căng?” Diệp Cẩn nhíu mày, điểm tâm ngọt trong phòng bếp mới là vở kịch lớn a, nếu không ăn thì không có cơ hội……
“Bất quá còn có thể ăn thêm một chút!” Diệp Thu lập tức giơ tay, còn dùng sức gật gật đầu, bộ dáng nửa điểm cũng chưa ăn no.
Diệp Cẩn ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, cái gì cũng chưa nói, xoay người lại vào phòng bếp.
Diệp Thu nhanh nuốt mấy viên thuốc tiêu thực.
Nhưng hắn chờ mãi chờ mãi, cũng chỉ nghe thấy âm thanh Diệp Cẩn ở phòng bếp rửa chén.
Ai? Ý vừa rồi của Diệp Cẩn không phải là còn có điểm tâm ngọt sao? Sao lại rửa chén?
Diệp Thu nghĩ trăm lần cũng không ra, chỉ cảm thấy hôm nay cả ngày đều quỷ dị, không bình thường.
Nghi hoặc và bối rối của hắn tới khi tắm rửa sạch sẽ bò lên giường cũng không tiêu trừ.
Diệp Cẩn chỉ mặc quần lót, vừa lau tóc vừa ra khỏi phòng tắm, toàn thân cơ bắp cân xứng đường cong tuyệt đẹp, mê người cực kỳ.
Diệp Thu tức khắc đem nghi hoặc vứt sau đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Cẩn cực nóng, chỉ kém chảy nước miếng.
Diệp Cẩn cười nhẹ một tiếng, ở mép giường ngồi xuống, động tác tự nhiên tùy ý mở ngăn kéo tủ đầu giường, móc ra một cái hộp nhỏ tinh xảo màu đen.
Tim Diệp Thu đập đột nhiên cứng lại.
Diệp Cẩn liếc hắn một cái, mở hộp, chỉ thấy trên vải nhung màu lam có hai chiếc nhẫn nam lẳng lặng nằm bên trong, phía trên có khắc hoa văn diệp trạng đơn giản. “Giúp ta đeo vào?” Diệp Cẩn xoay người đối diện tầm mắt Diệp Thu, ý cười trong mắt nhu hòa tới cực điểm, quả thực muốn cho người ta chết đuối ở trong đó.
“Làm cái gì vậy! Đây mà gọi là cầu hôn?” Diệp Thu ngoài miệng nhỏ giọng oán giận, trong mắt ý cười lại như thế nào cũng không che dấu được, động tác thật cẩn thận lấy ra chiếc nhẫn lớn hơn một vòng, chậm rãi đeo lên ngón áp út của Diệp Cẩn, thần sắc nghiêm túc cực kỳ.
Diệp Cẩn cũng đem một chiếc nhẫn khác đeo vào ngón áp út của Diệp Thu, cầm tay hắn tinh tế quan sát một lát, cầm lòng không đậu hạ xuống nụ hôn trên chiếc nhẫn.
Đầu ngón tay Diệp Thu run lên, Diệp Cẩn nâng mắt lên, bốn mắt nhìn nhau.
Hai người trao đổi một nụ hôn nhu hòa đến không thể tưởng tượng.
“Anh sẽ mãi ở bên cạnh em.” Diệp Cẩn chậm rãi gợi lên môi, cùng trán hắn đụng nhau, động tác mềm nhẹ xoa sau cổ hắn.
“Ân.” Diệp Thu nhỏ nhẹ lên tiếng, nâng cằm hôn lên môi hắn.
( Candy: Yoo Hoo! Vậy là hoàn rồi, lúc Candy edit bộ này cực mệt luôn, cảm giác còn mệt hơn lúc edit bộ "Mạt thế làm một con ưu nhã tang thi" nữa, nhưng mà vui vô cùng, cảm ơn mọi người đã theo dõi nhé!!
Ngày ngọt ngào nha!!!:3)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT