Rửa mặt xong thì lên giường, Diệp Thu vẫn nghĩ đến hốc mắt hơi có chút đỏ của Dụ Thụ, thời điểm nhìn thấy hắn lần đầu, Diệp Thu chỉ cảm thấy hắn là một quân nhân chính trực nhưng có chút xuẩn manh, không có biện pháp, hàm răng trắng kia quá bắt mắt.

Mà hiện tại, Diệp Thu chỉ cảm thấy vô hạn cảm khái, vừa nhìn vào Dụ Thụ thì thấy hắn là người tốt, lại chính trực, nhìn ra được lúc ấy hắn thập phần xấu hổ, nhưng vì em trai, hắn đã căng da đầu để mở miệng.

Tận thế, có một số người sẽ không chút do dự đẩy người thân xuống địa ngục, cũng có người sẽ nỗ lực hết mình để người thân cùng chính mình sống tốt hơn.

Thời điểm Diệp Cẩn đi ra thì thấy Diệp Thu còn thất thần, ngồi xuống mép giường, Diệp Cẩn vừa lau tóc vừa mở miệng, “Sao vậy?”

Diệp Thu nhìn nam nhân trước mặt, tóc còn ướt, giọt nước dừng ở cổ hắn, lưu lại một vệt nước rồi chậm rãi tiến vào trong cổ áo…. Tức khắc cảm thấy miệng khô lưỡi khô, Diệp Thu vừa phỉ nhổ chính mình háo sắc vừa nhìn không chớp mắt.

Diệp Cẩn nghiêng đầu nhìn cậu, mắt mang theo trêu chọc: “Nước miếng.”

Diệp Thu đột nhiên che miệng lại, mở to hai mắt nhìn.

“Muốn hôn một chút hay không?” Diệp Cẩn cong môi nhìn cậu, trong mắt mang nồng đậm sủng nịch.

Diệp Thu cảm thấy hành vi dụ dỗ em trai nhỏ tuổi của hắn quả thực quá mức ấu trĩ vô sỉ, tuy rằng biết hắn cũng không có ý gì khác nhưng tim vẫn đập gia tốc. Ánh mắt Diệp Cẩn ám trầm, vẫn cười cười chậm rãi đến gần Diệp Thu, thẳng đến khi chạm phải chóp mũi.

“Còn chưa có hôn môi huh?” Diệp Cẩn mở miệng, ánh mắt chiếu thẳng vào mắt Diệp Thu, tựa như muốn nhấn chìm cậu.

Diệp Thu mặt đỏ tai hồng, cảm giác đầu ngón tay cũng căng thẳng, nghe Diệp Cẩn nói, không kịp suy nghĩ đã gật đầu.

Diệp Cẩn cười khẽ ra tiếng, ánh mắt tựa hồ rất là hoang mang: “Nói như vậy, còn chưa biết huh?”

“Biết! Sao lại không biết, rất biết là đằng khác!” Cái này liên quan đến vấn đề “tôn nghiêm đàn ông”, đương nhiên không thể gật đầu, huống chi …… Sau khi ý thức được bản thân có cảm giác với Diệp Cẩn, cậu cũng đã xem qua không ít phim tình cảm có được không….

“Thật sự?” Diệp Cẩn nhướng mày, trong mắt để lộ ra tin tức không tin tưởng.

“Đương nhiên!” Đầu óc Diệp Thu nóng lên, không chút nghĩ ngợi mà chạm lên môi Diệp Cẩn.

Không phải mỗi đêm dừng ở khóe miệng hôn chúc ngủ ngon, cũng không phải lén lút hôn trộm mà chính là quang minh chính đại hôn môi Diệp Cẩn

Vươn đầu lưỡi…… Không chỉ có như thế, khi cậu thấy ý tứ trong mắt Diệp Cẩn, quả nhiên sẽ không cho rằng chỉ là cái hôn bình thường, đầu càng nóng mà vươn đầu lưỡi ra.

Đầu lưỡi……

Vừa tiếp xúc với đầu lưỡi nóng bỏng của Diệp Cẩn, Diệp Thu nháy mắt liền thanh tỉnh, vừa nghĩ đến việc đánh ngất Diệp Cẩn, vừa vô thức chuyển động đầu lưỡi.

Diệp Thu vì kinh sợ nên cũng không thấy ánh mắt thỏa mãn của Diệp Cẩn, cậu chỉ là khiếp sợ với sự đáp lại của Diệp Cẩn.

Môi lưỡi giao triền, môi mềm mại, lưỡi nóng bỏng, tùy ý giao triền.

Trong lòng Diệp Thu có cảm giác như đang thoát li khỏi quỹ đạo.

Một cái hôn dài kết thúc, đầu óc Diệp Thu một mảnh mờ mịt, cắn cắn môi không ngừng thở dốc.

Diệp Cẩn gian nan áp chế xúc động ở thân dưới, cũng có chút thở hổn hển, nhìn Diệp Thu bị hôn đến môi dính thủy quang đỏ bừng, ánh mắt sâu thẳm.

Rốt cuộc lấy lại tinh thần, Diệp Thu cảm thấy đầu móng tay đều chín, anh em bình thường sẽ hôn môi thân mật như vậy hả?

Đi? Nhưng chuyện này là vì chứng minh kỹ thuật hôn của mình nên mới phát sinh. Nên hẳn là không có gì đâu ha?

Diệp Cẩn nhéo nhéo vành tai cậu, “Thật sự biết a!”

Diệp Thu thấy sắc mặt hắn không có gì khác thường, vừa yên tâm mình không bị bại lộ, vừa thất vọng vì Diệp Cẩn lại không có phản ứng.

Quả nhiên xem chính mình như em trai a……

Mà Diệp Cẩn “không phản ứng” thì lại híp mắt nỗ lực bình ổn * quay cuồng, trấn an Tiểu Diệp Cẩn đang rục rịch, không chú ý đến cảm xúc nhỏ đó của Diệp Thu.

Diệp Thu hít thật sâu, cười nói: “Tất nhiên rồi!” Ánh mắt lơ đãng lướt khắp phòng, cuối cùng dừng lại ở chậu hoa sứ, dừng một chút, chuyển sang chuyện khác; “Anh, anh xem cái kia!”

Diệp Cẩn nghe vậy thì nhìn sang hướng ngón tay của cậu, chính là cái chậu hoa được hắn ôm.

Lại nói tiếp, hắn thật đúng là không hiểu vì sao Diệp Thu lại muốn cái này.

Diệp Thu nhảy xuống giường, ngồi xổm xuống vỗ về chậu hoa, lục quang trong tay hơi hơi sáng lên.

Cái bình kia ngoài chứa nửa chậu đất thì cũng không có gì khác, đột nhiên nhảy ra một cây hoa cao bằng nửa người.

Đúng vậy, là hoa, hơn nữa là một đóa hoa phi thường diễm lệ.

Nhìn phi thường mỹ lệ.

Nhưng biểu tình của Diệp Thu lại vô cùng kinh ngạc.

Cậu khiếp sợ với giọng nói trong đầu của mình.

Đó là một tiếng nói vô cùng non nót, không ngừng kêu lên ở trong đầu cậu: [Đói quá đói quá! Ăn thịt thịt!]

Diệp Thu trừng lớn đôi mắt nhìn quanh phòng một vòng, giống như nhìn thấy quỷ.

Diệp Cẩn vội vàng bước nhanh đến bên người cậu, nhíu mày nói: “Làm sao vậy?”

Dạo qua một vòng, ánh mắt Diệp Thu dừng lại ở cây hoa trước mặt, càng cảm thấy khó tin.

“Này……” Diệp Thu nhìn nhìn Diệp Cẩn, duỗi tay chỉ cây hoa trước mặt, không thể nói ra lời. Cậu nên nói thế nào đây?

Đó là đóa hoa không bình thường? Còn biết nói?!

【 đói đói! Ăn thịt thịt! 】

Diệp Thu nghĩ nghĩ, vẻ mặt đầy hắc tuyến mà lấy ra một con thỏ, ném tới bên cạnh chậu hoa.

Con thỏ đáng thương còn chưa kịp phản ứng đã bị đóa hoa nuốt vào.

Nuốt xuống a!

“Này!” Diệp Cẩn cũng có chút kinh ngạc, nhưng bởi vì kiến thức rộng rãi, trước kia cũng gặp qua thực vật ăn thịt, nhưng không có ý thứcgiống đóa hoa này, trực tiếp nuốt một ngụm.

【 thịt thịt! Ăn ngon! 】

Sắc mặt Diệp Thu có chút cổ quái, cậu nghĩ nghĩ, trong đầu lên tiếng, 【 thịt thịt…… Còn muốn hả? 】

【 thịt thịt! Muốn ăn! 】

Diệp Thu lại nhanh nhẹn lấy ra một con thỏ, ném tới bên chậu hoa, còn thỏ này liên phản ứng, cất bước chạy, nhưng chỉ thấy lá cây của đóa hoa kia đột nhiên dài ra, đem nó cuốn vào miệng.

【 ăn ngon! Thịt thịt! 】

Diệp Thu cảm nhận được cổ vui sướng trong người nó, môi bất giác mỉm cười, thử dùng ngón tay chạm vào đóa hoa kia, nó liền quơ quơ, cọ cọ vào tay cậu.

Diệp Thu cười đến càng thêm vui vẻ, nhìn nó run lá cây, nháy mắt khô héo, chỉ chừa một cành khô nhỏ màu nâu.

【 ăn no no! Ngủ một giấc! 】

Diệp Thu mím mím môi, duỗi tay cầm lấy cành khô kia.

“Sao lại thế này?” Diệp Cẩn mở miệng, trong lòng có suy đoán.

Diệp Thu sờ sờ cành khô, cười nói: “Trước kia mua chậu hoa kia là vì cảm thấy bên trong có sinh mệnh đặc biệt đang dao động, lại không nghĩ rằng lại thần kỳ như vậy! Đóa hoa này hẳn là cũng tiến hóa, có thể cùng em nói chuyện ở trong đầu. Nhưng trí lực không cao, vẫn luôn nói muốn ăn thịt thịt”.

Diệp Cẩn nhẹ nhàng thở ra, vuốt đầu cậu nói: “Thực vật tiến hóa thì đã khó tưởng tượng, nếu như có trí lực cao, quả thực rất đáng sợ”.

Diệp Thu nghĩ nghĩ, đúng vậy, thực vật nhiều như vậy, nếu sau này tiến hóa, còn có trí lực cao…

Ss! Ngẫm lại thì thấy thật khủng bố!

Đem cành khô kia thu vào một túi nhỏ, quyết định về sau phóng ra.

“Được rồi, ngủ đi, không còn sớm”. Diệp Cẩn duỗi tay vỗ sau eo cậu, xoay người lên giường”.

Diệp Thu trộm sờ sờvị trí sau eo, cũng lên giường.

Tư thế ôm nhau như cũ, nhưng đêm nay Diệp Thu lại không ngủ được. Vừa rồi bởi vì chuyện hoa tiến hóa đánh lạc hướng, cậu mới không cảm thấy gì, nhưng mà hiện tại…

Bọn họ vừa mới hôn môi qua!

Lại là hôn sâu nữa!

Cậu phải làm sao để bình tĩnh đây!

Diệp Thu rối rắm, cậu vô cùng khẳng định mình yêu Diệp Cẩn, nhưng mà…Diệp Cẩn với cậu, cũng không phải hoàn toàn xem như anh em……

Nào có huynh đệ nói giỡn đến thật sự hôn nồng nhiệt?!

Tuy rằng là cậu mở đầu, nhưng mà Diệp Cẩn cũng có đáp lại……

Nghĩ đến cái hôn kịch liệt kia, Diệp Thu liền cảm thấy toàn thân đều nóng lên vài độ.

Quá……

Quá mỹ vị!

Có thể hôn môi với người trong lòng, quả thực rất tốt đẹp!

Diệp Thu vô ý thức mà liếm liếm môi, mặt đỏ một mảnh.

Mặc kệ Diệp Cẩn đối với cậu có tâm tư gì, nhất định phải nghĩ ra cơ hội thử phản ứng của hắn!

Diệp Thu nhắm hai mắt, một bên tưởng tượng phản ứng của Diệp Cẩn, một bên chậm rãi chìm vào mộng đẹp.

Ban đêm xuân tâm nhộn nhạo kết quả chính là, ngày hôm sau dậy sớm liền thấy lúng túng.

Diệp Thu cảm giác được dưới thân dính dính nhớp nhớp, xấu hổ đến hận không thể trực tiếp chui vào không gian.

Trên thực tế cậu cũng vào không gian, Diệp Cẩn đã sớm rời giường không ở trong phòng, cậu thập phần nhanh chóng cuốn lên khăn trải giường vào không gian.

Tắm rồi thay đổi quần áo, lại trải khăn trải giường mới lên, lúc này Diệp Thu mới làm như chưa có gì xảy ra, đi xuống lầu.

Diệp Cẩn đang ăn cơm sáng, mì sợi thêm chút thức ăn, vô cùng ngon miệng.

Vội vàng ăn một bát lớn, Diệp Thu thấy trên mặt Diệp Cẩn hết thảy bình thường, lúc này mới buông tâm, may mắn là chưa bị phát hiện.

Hai mươi tuổi còn mơ thấy cái kia, thật là xấu hổ chết đi được!

Hôm nay là Vương thúc ở trong nhà, bốn ngườiDiệp Cẩn lái SUV ra căn cứ.

Cửa ra vào của căn cứ tổng cộng có hai cái, đều ở phía nam, cách ra đại khái hai trăm mét, dễ bề tập trung lực lượng phòng thủ.

Phía tây chính là cửa ra, phía đông chính là cửa vào, bọn họ muốn ra khỏi căn cứ thì phải đi từ cửa lớn phía tây.

Cổng lớn căn cứ là trọng địa phòng thủ, trên tường thành cao lớn có rất nhiều binh lính biểu tình nghiêm túc mang theo súng phòng thủ, phía dưới cạnh cổng cũng có rất nhiều binh lính giơ súng.

Ở cửa máy móc kiểm tra, mấy người thuận lợi ra khỏi căn cứ.

Bên ngoài tường thành có không ít người sống sót không vào được, nhưng an ninh trật tự vẫn còn tốt, có thể thấy binh lính cầm súng tuần tra, nhưng so với người sống sót trong căn cứ thì khác biệt rất lớn.

Tối hôm qua sau khi ăn xong, khi cùng mọ người nói tin tức mình tìm hiểu được, Diệp Đông liền nói ra tình huống nơi này.

Căn cứ N thị không phải ai cũng có thể vào, nếu muốn vào căn cứ, được thôi, cống hiến vật tư đạt đến 600 điểm, hoặc nắm giữ kỹ thuật hữu dụng, hoặc giết đủ 100 anh chị tang thi, người tới căn cứ, nếu không đủ mấy điều kiện trên, sau khi kiểm tra xác định không bị nhiễm virus thì được cấp cho một cái lều, nhưng mà phải giết 5 tang thi.

Kỳ thật người bên ngoài căn cứ cũng có thể giết tang thi đổi thức ăn, giá cả giống với trong căn cứ. Nhưng mà nơi này có binh lính, cũng có kéo một vòng hàng rào điện, tính an toàn tạm thời không có vấn đề. Mấy người Diệp Cẩn đều cau mày, người ở nơi này khác biệt rõ ràng với cư dân căn cứ, đều là xanh xao vàng vọt thiếu dinh dưỡng, nhưng trên mặt cư dân trong căn cứ đều mang theo hi vọng, có thể xoay sở sinh hoạt cá nhân ở trong phạm vi cho phép. Nhưng trên mặt đại bộ phận người ở nơi này đều mang theo chết lặng, quần áo dơ bẩn, trông thật tiều tuỵ. Chỉ có số ít người quần áo chỉnh tề, tận lực làm mình trông sạch sẽ một chút, nhưng trên mặt vẫn mang theo mỏi mệt.

Xe chạy qua khu vực này, trên xe thực trầm mặc, tất cả mọi người đều không nói chuyện.

Mạt thế mang đến, không chỉ có có tang thi cùng đói khát, còn có đám người phân hoá. Người thích ứng được thì sống sót, vào giờ phút này được biểu hiện ra đến vô cùng nhuần nhuyễn.

………………………………….

Hết chương 27 (chưa beta)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play