*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ớt Hiểm

Trước khi làm việc thì vẫn bình thường, nghỉ tay rồi mới phát hiện, do từ tối qua tới giờ chưa có gì vào bụng, nên bụng ai cũng kêu ‘rột rột’, nhưng tại một nơi hoang tàn như thế này, khắp nơi không phải đá vụn thì cũng là ngói vỡ, làm gì có gì để ăn, hi vọng duy nhất lúc này chính là hai tên họ Mao kia, nhưng liệu bọn họ có đủ tốt để đưa thức ăn tới cho mọi người không?

Động não sơ cũng biết hai tên đó là người của Na Lạp thị, không bị bọn họ hại chết là mừng rồi, còn muốn đưa cơm?

“Yên tâm đi, bọn họ sẽ đưa thức ăn tới thôi.” Lăng Nhã nheo mắt nhìn mặt trời đã lên cao: “Na Lạp thị đưa ta tới biệt viện này chẳng qua cũng chỉ vì sợ ta còn ở Vô Nhiên các thì Vương gia sẽ khó mà quên hẳn, nên mới mượn cớ niệm Phật giải oán hờn để chuyển ta tới đây. Nếu mới tới mấy ngày đã chết, lại là chết đói, thì người bố trí mọi việc như nàng ta há có thể thoát khỏi trách nhiệm sao. Thế nên, dù nàng ta có hận ta tới tận tủy tận xương, cũng không dám nhất thời manh động.”

Lăng Nhã đoán không sai, chẳng bao lâu sau, hai người Mao Đại, Mao nhị xách theo một hộp thức ăn tiến vào tìm mấy người Lăng Nhã, sau khi lội tuyết tìm một hồi mà vẫn không thấy đâu, Mao Đại bực bội ném hộp thức ăn xuống đất, mắng: “Tiện nhân này chạy đi đâu rồi, để lão tử ta phải mất công tìm như vậy, chọc giận ta sẽ chẳng có cơm mà ăn đâu.”

“Đại ca đừng nóng giận.” Mao Nhị nhặt thức ăn trên tuyết bỏ lại vào hộp, rồi cười lạnh: “Nhiều khi bọn chúng đang trốn ở góc nào đó mà khóc cũng không chừng, loại nữ nhân được nuông chiều từ nhỏ như vậy có biết khổ là gì đâu, huynh cứ để mà xem, vài ngày nữa sẽ phát điên thôi.”

“Tốt nhất là điên nhanh một chút, để chúng ta sớm hoàn thành nhiệm vụ.” Mao Đại tức giận nói: “Nếu không vì ham bạc, còn lâu ta mới dính líu tới ba cái việc thế này.”

“Nếu nàng ta không điên, chúng ta nghĩ cách khiến nàng ta điên là được rồi.” Mao Nhị cười nham hiểm, nét mặt lộ ra sự dâm loạn: “Dù sao thì nàng ta cũng rất xinh đẹp, hệt như tiên giáng trần vậy, ngay cả tiểu nha đầu đi theo nàng ta cũng có dung mạo không chê được, huynh có muốn chúng ta...”

“Muốn cái đầu đệ á!” Mao Đại gõ đầu hắn thật mạnh, sau đó nói: “Nữ nhân trong nhà thổ rất nhiều, dạng nào cũng có, đừng có tự ý làm bậy, người kia đã nói, bức nàng ta điên thì được, còn lại gì cũng không được làm, tiểu tử đệ nhanh dẹp thói háo sắc vào cho ta, nếu không vướng trúng họa sát thân cũng đừng trách người làm ca ca này không nhắc đệ.” Hắn với Mao Nhị là huynh đệ ruột, từ nhỏ đã sống lang bạt, sau đó lại gây thù chuốc oán, cùng đường nên mới tới cầu xin Ung Quận vương phủ cho đi trông coi biệt viện, xem như là một cách lẩn trốn.

Hôm qua có người thúc ngựa đến, tự xưng là người của Ung Quận vương phủ, còn nói khuya nay sẽ có một nữ nhân bị phế truất tới biệt viện này, bảo bọn họ trông coi cho kỹ, không cho nữ nhân đó bước ra khỏi biệt viện một bước, ngoài ra còn phải nghĩ cách bức cho nữ 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play