*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ớt Hiểm
Xa phu gật nhẹ đầu, chỉ tay vào tòa nhà ẩn hiện trong màn đêm, trả lời: “Phải, là chỗ này.”
Lời xa phu vừa dứt, hai bóng người hiện ra giữa đêm đen, quỷ mị như yêu ma, làm Mặc Ngọc giật mình, đợi gần thêm một chút mới biết, là hai nam nhân tướng mạo dữ tợn.
“Là mấy người này sao?” Một trong hai tên chỉ vào Lăng Nhã đang lục tục xuống xe, hung hăng hỏi.
Hình như xa phu rất sợ hai người họ, lập tức đáp lời: “Hồi bẩm nhị vị Mao gia, chính là họ.”
“Được rồi, ngươi có thể đi.” Người này vừa nói xong xa phu đã gật đầu rồi lập tức leo lên xe ngựa, vội vàng quất roi rời đi, ở phía sau, Mặc Ngọc ba chân bốn cẳng đuổi theo gọi lớn: “Dừng lại! Mau dừng lại, ta còn chưa lấy hành lý mà! Dừng lại đã!”
Xa phu nghe thấy nhưng không dừng xe, chồm vào trong lấy ra một cái bọc nhỏ rồi ném đại xuống ven đường, Mặc Ngọc vội vàng chạy tới nhặt lên, ôm chặt vào ngực.
“Thôi được rồi, vào trong thôi!” Hai nam nhân được gọi là Mao gia này xua mấy người Lăng Nhã vào trong sân viện, sau đó một tên đóng sầm cửa lại: “Tốt nhất là cứ ở yên trong đó, để Mao đại gia ta phát hiện ai muốn bỏ trốn thì đừng trách sao không khách khí.”
“Thứ gì...” Sau lưng bọn họ, Lý Vệ phun nước bọt rủa thầm, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, nếu còn ở trong Ung Quận vương phủ, còn lâu mới tới lượt hai tên lưu manh này tác quai tác quái.
“Thôi, so đo với bọn chúng làm gì.” Lăng Nhã vừa nói vừa cầm cây đuốc Mặc Ngọc đem đến, quan sát xung quanh, sau khi kiểm tra một vòng, Lăng Nhã không khỏi chạnh lòng cười lạnh: “Ta cứ thắc mắc sao tự dưng Na Lạp thị lại tốt như vậy, có lòng đưa ta tới biệt viện để tịnh tâm hướng Phật, thì ra là vậy.”
Chỗ này, nói dễ nghe là biệt viện, nói khó nghe hơn chút chính là một nơi tường đổ vách xiêu, hơn một nửa đã sập vì không được tu sửa trong một thời gian dài, đỡ hơn một chút thì cũng đang lung lay sắp ngã, dột thủng khắp nơi, vốn không thể che mưa chắn gió, thật giống như chữ ‘thượng’, thượng lậu hạ thấp, khuông tọa chi huyền*.
*Chữ ‘thượng’ (上) được Trang Tử diễn tả: Trên dột dưới ướt, ngồi ngay ngắn mà gảy đàn. (Cái này là Ớt tự tìm hiểu từ nhiều nguồn, có sai thì mọi người bổ sung giúp nhé ^^)
Chỗ tốt nhất ở đây chính là cổng lớn, nhưng nơi này đã bị hai huynh đệ họ Mao kia chiếm lấy, thái độ kiểu đó chỉ có thể là người do Na Lạp thị phái tới canh giữ Lăng Nhã mà thôi.
“Nơi đây còn tệ hơn cả chuồng heo, sao mà người ở được chứ?” Mặc Ngọc không tin vào mắt mình, dù là nhà nàng, cũng hơn chỗ này nhiều, nàng đi theo Lăng Nhã cẩn thận bước qua đống gạch vụn, dù đang ở trong phòng, nhưng tuyết vẫn cứ rơi đầy khắp người.
“Na Lạp thị quả là muốn đẩy chủ tử vào chỗ chết.” Ánh mắt Lý Vệ sắc bén, việc tới mức này lẽ nào còn nhận không ra,
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT