*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ớt Hiểm

“Còn nô tỳ nữa.” Mặc Ngọc liền chạy vào lấy túi đồ xém sót lại trên xe ngựa ra, trong đó ngoài một ít bạc vụn còn có nào là nhẫn nạm hồng bảo thạch, vòng tay bằng bạc, còn có cả trâm phỉ thúy... toàn bộ đều là trang sức ngày thường Lăng Nhã hay đeo, trước ánh mắt đầy kinh ngạc của Lăng Nhã, Mặc Ngọc đắc ý: “Trước khi đi, nô tỳ canh lúc trong phòng không có ai đã trút hết hộp trang sức của chủ tử vào đây luôn.” Rồi nàng quay qua lè lưỡi với Lý Vệ: “Sao? Thấy ta thông minh không?”

“Đúng, ngươi thông minh nhất.” Lý Vệ cười vỗ vỗ gương mặt của Mặc Ngọc, mấy món đồ này bán đổ bán tháo cũng thu được mấy chục lượng bạc, giá trị hơn mớ bạc vụn của hắn rất nhiều, hèn chi hôm qua Mặc Ngọc lại đuổi theo xe ngựa đòi cho bằng được túi đồ này.

Ngón tay lạnh lẽo lướt qua mớ trang sức cũng lạnh lẽo không kém, khóe môi Lăng Nhã nhếch lên, Na Lạp thị không cho nàng mang bất cứ thứ gì đi là vì sợ nàng sẽ dùng nó để mua chuộc huynh đệ Mao thị, nhưng lại quên bẵng Mặc Ngọc và Lý Vệ, đúng là cẩn thận đến mấy cũng có lúc sai.

Lăng Nhã ném luôn cái vòng tay vàng khảm ngọc đông châu mà Ôn Như Ngôn đã lén đưa cho mình vào chung với mớ trang sức đó, đang tính bảo Mặc Ngọc cất đi thì mắt chợt bị chói bởi ánh sáng của một chiếc nhẫn phỉ lóe lên dưới ánh mặt trời, đây là chiếc nhẫn từng bị Dận Chân làm vỡ, sau đó lại tìm thợ sửa lại rồi tặng cho nàng, không ngờ giờ lại theo nàng tới đây.

Đã vỡ thì trước sau gì cũng là vỡ, dù có được khảm lại tốt đến đâu, thì cũng có vết nứt...

Mặc Ngọc cũng nhìn thấy, sắc mặt không khỏi tái đi, nàng biết rõ lai lịch của chiễc nhẫn này, không ngờ rằng mình chỉ quơ tay hốt đại mà cũng lấy trúng nó, sợ Lăng Nhã không vui, nàng vội chụp lấy tính ném đi, nhưng đã bị Lăng Nhã ngăn lại, lẳng lặng vuốt nhẹ rồi để vào chỗ cũ: “Giữ lại, không chừng sau này cần dùng tới.”

Mặc Ngọc gật đầu lia lịa, sau đó bê chén cơm chưa ăn hết lên và thêm mấy cái, không biết có phải vì nuốt quá vội hay không, mà lại bị mắc nghẹn, Mặc Ngọc chạy đi tìm nước uống mới phát hiện ra huynh đệ Mao thị vẫn chưa đưa nước tới, đi hỏi thì bọn hắn không những không cho mà còn bị mắng một trận té tát, nói rằng tuyết rơi đầy đất, bỏ đại một nắm vào miệng thì cũng xem như là uống nước rồi.

Hết cách, Lý Vệ đành phải đi tìm một cái ấm sành rồi bỏ tuyết sạch vào, sao đó lại kiếm cành lá khô, nhóm lửa nấu nước. Lúc hắn rót nước ấm ra bát đưa cho Mặc Ngọc, nha đầu này nhận lấy rồi khóc nấc lên: “Rõ ràng là bọn họ muốn bức chết chủ tử mà, một hai ngày còn được chứ ngày nào cũng vậy thì chủ tử phải làm sao đây?”

“Nha đầu ngốc.” Lăng Nhã cười phủi phủi mấy hạt bụi dính trên má của Mặc Ngọc: “Ta tin ông trời tuyệt đối không tuyệt đường người, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi, ngươi xem, tối qua chúng ta còn phải ăn ngủ ngoài trời, chẳng phải hôm nay đã 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play