*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ớt Hiểm

Y Lan không tin vào tai mình, tỷ tỷ bắt mình quỳ sao? Mà lí do là vì mình đánh một nô tài hèn mọn không thân thích, chẳng lẽ trong lòng tỷ tỷ, mình không quan trọng bằng một tên nô tài? Nàng đau lòng, hất mặt thốt ra hai chữ: “Không quỳ!”

“Rầm.” Lăng Nhã đập bàn, lạnh giọng: “Trong mắt muội còn có tỷ tỷ này không?”

“Vậy trong mắt tỷ tỷ còn có muội không?” Y Lan hệt như một con mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi, gầm gừ lên tiếng: “Muội là muội muội ruột của tỷ, cùng chảy chung một dòng máu, nhưng tỷ vì đám nô tài này mà bắt muội quỳ, tỷ đừng quên tỷ chính là tỷ tỷ ruột của muội.”

“Lan nhi, muội... Khụ khụ khụ...” Lăng Nhã ôm ngực ho khan, Lý Vệ lật đật bò dậy chạy tới xoa lưng cho nàng, đợi Lăng Nhã dễ chịu hơn rồi mới nhỏ giọng nói: “Chủ tử đừng trách nhị tiểu thư nữa, cũng tại bọn nô tài phạm lỗi, nhị tiểu thư chỉ giáo huấn một chút thôi, người đừng vì bọn nô tài mà ảnh hưởng tới hòa khí với nhị tiểu thư.”

“Không cần phải giả nhân giả nghĩa nói tốt cho ta.” Y Lan hung dữ trừng mắt liếc Lý Vệ, hận tới nghiến răng nghiến lợi: “Tóm lại, muội không sai.”

Nếu không nhờ gương mặt thân thuộc kia, Lăng Nhã quả thật nghi ngờ người đứng trước mặt mình không phải là muội muội gần gũi suốt mười năm trời, nàng cố tới đâu cũng không thể tin, Y Lan xưa giờ ngoan ngoãn biết điều, này lại trở thành một người ngang ngược kiêu ngạo tới mức đó?

“Quỳ xuống!” Lăng Nhã nhấn mạnh thêm lần nữa, nhưng Y Lan vẫn cứng đầu đứng lì ở đó, xem lời nói của nàng như gió thoảng mây bay, Lăng Nhã giận run người, tay không tự giác vung lên, đến tận lúc cái tát giáng thằng vào mặt của Y Lan rồi, nàng mới hoàn hồn, mặt tái không còn giọt máu.

Y Lan che một bên má đang đau rát, thần sắc kinh hoảng, từ nhỏ tới giờ, ở trong nhà, đừng nói là trách đánh, ngay cả một câu lớn tiếng cũng chưa từng chịu, nhưng bây giờ tỷ tỷ lại không ngừng quát nạt mình, lại còn tát mình một cái.

Nhìn vết đỏ trên mặt Y Lan, Lăng Nhã hối hận vô cùng, tuy Y Lan không đúng, nhưng dù sao cũng là muội muội của mình, sao mình có thể xuống tay đánh nó được chứ?

“Tỷ xin lỗi! Lan nhi, tỷ không có cố ý, là... là do nhất thời nóng giận nên mất bình tĩnh, muội đừng giận tỷ có được không?” Lăng Nhã bối rối, vươn tay ra muốn kéo Y Lan tới gần mình, nhưng tay vừa chạm đã bị Y Lan dùng hết sức hất ra.

“Tránh ra!” Y Lan hét lên chói tai, ôm mặt lùi về phía sau, nước mắt rơi như chuỗi ngọc: “Tỷ đánh ta? Tỷ dám đánh ta? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play