*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ớt Hiểm
“Tỷ tỷ.” Y Lan thở hắt ra rất nhẹ, chạy đến bên cạnh Lăng Nhã, đưa tay đỡ lấy nàng, trông có vẻ rất ân cần ngoan ngoãn, so với Y Lan vừa mới đây quả là khác nhau một trời một vực.
“Vừa mới đến thôi.” Dứt lời, Dận Tường nhìn Lăng Nhã từ trên xuống dưới, nhìn kỹ tới mức khiến Lăng Nhã mất tự nhiên, nàng đưa tay sờ sờ mặt mình, hỏi: “Có phải do ta ngủ mới dậy nên trên mặt có dấu vết gì không?”
“À không.” Dận Tường nhíu này: “Nghe đâu nữ nhân mang thai ai cũng mập lên, nhưng ta thấy tiểu tẩu tử người ngoại trừ cái bụng hơi lớn ra thì không có gì thay đổi hết, gương mặt cũng chẳng khác gì.”
“Mỗi người có một cơ địa khác nhau, không ai giống ai cả.” Lăng Nhã cười mời Dận Tường vào trong phòng, đợi Lý Vệ dâng trà nóng lên xong mới vui vẻ hỏi: “Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây? Ngài không tới Binh bộ lo công việc sao?”
Dận Tường mở nắp chén trà, gạt lá trà trên mặt nước, mỉm cười: “Việc ở Binh bộ làm không bao giờ hết được, dù sao cũng phải tranh thủ nghỉ ngơi, với lại trong bụng tiểu tẩu tử là chất tử tương lai của đệ, nếu không tới thăm nó thường xuyên, lỡ sau này nó không nhận ra Thập Tam thúc này thì sao.” Nói tới đây, Dận Tường chau mày: “À, tiểu tẩu tử, sao nha đầu Mặc Ngọc vừa gặp đệ đã bỏ chạy rồi?”
Thấy hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì, Lăng Nhã thầm lắc đầu, vị Thập Tam A ca này nhạy bén ở mọi mặt, chỉ riêng vấn đề tình cảm là mù mờ tới cực điểm, nàng rất muốn nói rõ cho hắn biết, nhưng nhớ lại những gì Mặc Ngọc nói, Lăng Nhã đành mở miệng: “Ngài đó, sau này bớt trêu chọc Mặc Ngọc lại đi, đường đường là Thập Tam A ca của Đại Thanh mà suốt này cãi nhau với một tiểu nha hoàn, truyền ra ngoài chẳng phải khiến người khác chê cười sao, mắc công lại gây thêm rắc rối.”
Dận Tường dửng dưng trả lời: “Người chê cười đệ bộ còn ít sao? Miệng là của người ta, bọn họ muốn nói gì mặc kệ, còn đệ, chỉ cần bản thân thấy thoải mái là được, không quan tâm người khác nói gì.” Nói tới đây, mặt hắn nghiêm lại: “Cái đệ quan tâm là gần đây tiểu tẩu tử có khỏe hay không kìa.”
“Rất khỏe.” Lời thì như vậy, nhưng trên mặt Lăng Nhã vẫn không che giấu được nét sầu muộn.
Dận Tường thở dài: “Đệ biết Tứ ca mới tấn phong một vị quan nữ tử làm thứ phúc tấn, cũng đã biết lý do tấn phong, trong lòng tiểu tẩu tử khó chịu cũng đúng thôi, nhưng tẩu cũng phải nghĩ thoáng một chút, dù không vì mình thì cũng vì hài tử chứ. Sẽ có một ngày Tứ ca nhận ra ai mới là người huynh ấy thật sự quý trọng.”
“Ta hiểu.” Lăng Nhã nén chua xót vào lòng, xoa xoa bụng nhỏ: “Bây giờ ta không suy nghĩ gì hết, chỉ muốn bình bình an an sinh nó ra thôi.”
“Vậy là tốt rồi.” Nghe Lăng Nhã nói như vậy, Dận Tường cũng thấy yên tâm, hắn chỉ lo Lăng Nhã nhất thời nghĩ không thông rồi tự dằn vặt mình, nên mới dành chút thời gian tới thăm nàng một lát.
Trò chuyện mãi đến tận trưa Dận Tường mới đứng dậy vươn vai bẻ lưng nói: “Đệ phải về rồi, Bích Vân còn đợi đệ về cùng dùng bữa trưa.” Bích Vân là khuê danh của Triệu Giai thị, hai người thành thân tới nay đã được mấy tháng, tuy chưa quá
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT