*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ớt Hiểm
“Làm gì có chứ, tỷ muội cãi nhau là chuyện rất bình thường, có gì để chê cười đâu, răng môi còn có đôi khi cắn phải nhau nữa mà.” Đồng Giai thị nâng chén trà, vừa thổi vừa nói: “Thật ra muội rất hâm mộ tỷ vì tỷ có một muội muội đáng yêu như Y Lan, không như muội, muội chỉ có một đại ca, lại còn lớn tuổi hơn rất nhiều, tuy ca ca cũng rất yêu thương muội, nhưng dù sao cũng có khoảng cách. À đúng rồi, muội muội có một thỉnh cầu hơi quá, không biết có được không?” Thấy Lăng Nhã ra hiệu nói tiếp, nàng cắn cắn bờ môi dày đỏ mọng: “Y Lan ngây thơ khả ái, dễ làm người khác yêu thích, muội vừa gặp đã cảm thấy rất hợp, sau này nếu rảnh rỗi, có thể cho phép muội ấy tới chỗ của muội chơi nhiều một chút được không?”
“Dĩ nhiên là được, có điều Y Lan bị ta chiều quá sinh hư, nhiều khi cư xử không đúng, nếu phiền lòng muội muội thì mong muội muội rộng lượng bỏ quá cho nó.”
Đồng Giai thị lập tức bảo không hề gì, ngồi thêm một lát, hai người cùng đứng lên đi tới Lan Hinh quán, lúc đi ngang qua Kiêm Gia trì, Đồng Giai thị dừng lại ngắm, mặt hồ phẳng lặng thỉnh thoảng bị ngọn gió thổi qua làm cho lăn tăn, nàng tò mò nhìn qua Lăng Nhã, cười hỏi: “Nghe nói tỷ tỷ bén duyên với Tứ gia ở chỗ này, có thể kể lại cho muội nghe một chút không?”
Lăng Nhã nâng nâng một bên búi tóc, thản nhiên nói: “Chẳng có gì đáng để nói cả, chẳng qua lúc đó Tứ gia uống say, rồi vô tình đụng phải ta mà thôi.” Ngừng lại một nhịp, nàng lại tiếp: “Mùa này hoa sen đã tàn, khung cảnh ở đây không đẹp, chúng ta nên đi thôi.”
Đồng Giai thị ừ một tiếng, đang định bước đi thì bỗng mở miệng: “Bông tai của tỷ tỷ bị lệch rồi, để muội giúp tỷ chỉnh lại.” Không đợi Lăng Nhã từ chối nàng đã đưa tay tháo chiếc bông đính ba viên dạ minh châu trên tai phải của Lăng Nhã xuống, vừa định đeo lại thì đột nhiên thở hắt ra, đau đớn ôm bụng khom người.
“Muội sao vậy?” Lăng Nhã vội bảo Lý Vệ đỡ lấy Đồng Giai thị.
“Muội không biết nữa, tự nhiên cảm thấy bụng rất đau.” Đồng Giai thị yếu ớt đáp lại, chỉ mới trong chốc lát mà trán của nàng đã toát đầy mồ hôi.
Hàm Hương lo lắng tới mức không biết phải làm gì, vẫn là Lý Vệ giữ được bình tĩnh: “Chỗ này còn cách Lan Hinh quán cả quãng đường dài, Đồng phúc tấn đau như vậy chắc không đi nổi, hay là để nô tài đi gọi người tới đưa Đồng phúc tấn về, sau đó mời đại phu tới xem?”
“Cũng chỉ còn cách này thôi.” Lăng Nhã gật đầu, đang tính bảo Lý Vệ đi thì bỗng Hàm Hương lên tiếng: “Hay để nô tỳ đi cho, phiền Lăng phúc tấn và Lý ca chăm sóc chủ tử giúp nô tỳ, ngàn vạn lần đừng để chủ tử bị gì.”
“Được rồi, ngươi đi nhanh đi.” Lý Vệ đồng ý, đợi Hàm Hương đi rồi hắn mới đỡ lấy Đồng Giai thị, quan sát xung quanh xem có chỗ nào có thể ngồi nghỉ hay không, thật ra ven hồ đều có chỗ nghỉ chân, nhưng toàn là ghế đá lạnh lẽo,
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT